Phòng Livestream Đẫm Máu - Khải Văn Kỳ
Chương 3
Phần 3:
Kim Linh Linh ôm chặt hai chân ngồi co ro trên giường, cô tựa lưng vào đầu giường, hoảng sợ nhìn chằm chằm cửa sổ.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng hơn một chút, ban công bao phủ trong một màu xanh thẫm ảm đạm. Mới cách đây vài giờ, còn có một người đứng đó, lặng lẽ đặt một đôi bàn tay người vừa mới chặt ra trên bậu cửa sổ.
Mà tất cả những điều đó, trong lúc ngủ mơ cô đều không biết.
Đầu Kim Linh Linh nhức như búa bổ, mơ màng không ngủ yên, vừa nhắm mắt lại xuất hiện một đôi bàn tay con người.
Cô gửi tin nhắn xin nghỉ phép cho chị Thẩm, người điều hành hội, rồi chạy vào phòng tắm, vài giây sau bên trong vang lên tiếng ói mửa.
“Reng…”
Điện thoại rung lên, Kim Linh Linh từ trong toilet đi ra, cầm điện thoại xem xét.
“Linh Linh của tôi, tại sao em lại làm như vậy?”
Hắn thêm một biểu tượng tủi thân vào đằng sau.
Kim Linh Linh trả lời bằng dấu chấm hỏi “???”.
Bên kia trả lời ngay:
“Rõ ràng tôi đã dạy cho hắn một bài học, tại sao em còn gọi cảnh sát để họ bắt tôi?"
Sau khi nhìn thấy cô kinh hãi, suýt chút nữa đã hét lên:
“Anh đã làm điều đó phải không? Anh đã chặt đôi bàn tay đó và đặt chúng bên ngoài cửa sổ của tôi phải không?”
Hắn trả lời:
“Hì hì, mau khen tôi, khen tôi đi nào.”
Kim Linh Linh hít một hơi khí lạnh, buột miệng nói:
“Anh điên à? Thằng điên này!”
Bên kia trả lời:
“Cho dù anh có điên thì cũng là điên vì em.”
“Cái gì?!”
Câu này rõ ràng không phải được gõ chữ mà là được nói ra, sao hắn nghe được??
Kim Linh Linh từ trên giường giật mình ngồi dậy, toàn thân lạnh lẽo.
Cô chỉ có một mình trong căn phòng trống.
Kim Linh Linh cảm thấy cơ thể mình nhũn ra, gõ chữ:
“Anh đang ở đâu?”
Hắn trả lời:
“Tất nhiên là tôi ở bên em rồi...”
“A!!!”
Kim Linh Linh ném điện thoại đi. Chiếc điện thoại rơi xuống đất đột nhiên rung lên liên tục, avatar màu đen gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.
Cô kìm nén nỗi sợ hãi và nhặt nó lên, nhìn thấy tên quản lý gửi hơn chục bức ảnh cùng một lúc.
Các bức ảnh được chụp ở những địa điểm và thời gian hoàn toàn khác nhau, bao gồm phố đi bộ vào ban ngày, đường mòn công viên vào buổi tối, trong xe buýt vào ban đêm,... Những cảnh tượng này tràn ngập trong cuộc sống hàng ngày, có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.
Điều giống nhau duy nhất là những người trong ảnh, đều là cùng một cô gái.
Trong ảnh, cô ấy đang đi về phía trước không xa, chậm rãi ăn cơm bên cửa sổ, say sưa nghe nhạc trong xe, cúi đầu chơi điện thoại một cách nghiêm túc, vẻ mặt rất thoải mái và tự nhiên, như thể cô ấy không biết rằng ở đâu đó có một cái camera đang hướng vào cô ấy, chụp được hình ảnh cô ấy trong chớp nhoáng này.
Kim Linh Linh càng nhìn, tay cô càng run rẩy, cắn chặt môi, suýt nữa bật khóc.
Bởi vì người trong mỗi bức ảnh, tất cả đều là cô.
Avatar đen gửi thêm một câu:
“Tôi sẽ luôn bên cạnh em.”
3
Ngoài dự liệu của An Bình, tiến triển việc điều tra người quản lý phòng livestream của Kim Linh Linh không hề suôn sẻ.
Mặc dù họ đã nhanh chóng khóa tài khoản điện thoại của hắn thông qua tài khoản trên nền tảng livestream nhưng họ lại phát hiện ra rằng đây là tài khoản ảo, càng không có cách để điều tra thêm về thông tin cá nhân của hắn, tài khoản cũng bị đóng cách đây nửa tháng.
Tài khoản WeChat của hắn cũng dùng số ảo để đăng ký, danh sách bạn bè càng không có ai, danh sách liên hệ chỉ có một mình Kim Linh Linh, ngoài một vài cuộc trò chuyện lẻ tẻ với Linh Linh ra thì không còn nhật kí trò chuyện nào khác.
Bởi vì khá kỳ lạ, An Bình lần theo tài khoản của hắn tìm được ghi chép tiêu dùng trong gần nửa năm qua, số tiền lại có thể đếm gọn chỉ với hai tay, không ngờ thời buổi này rồi mà vẫn còn có người duy trì thói quen chi tiêu bằng tiền mặt, lần chi tiêu gần nhất là một tháng trước, hắn mua một chiếc máy ảnh polaroid ở trên mạng, địa điểm giao hàng là một tiểu khu ở thành phố Thạch Gia Trang.
An Bình cau mày nhìn tài liệu trước mắt, người bình thường sẽ không tốn công phí sức để che giấu tung tích của chính mình, kể cả hắn không liên quan tới vụ án chặt tay này cũng có thể khẳng định hắn có bí mật không muốn cho ai biết.
Camera giám sát trong nhà Kim Linh Linh cũng không có tác dụng gì, khi An Bình kết nối với máy tính rồi kiểm tra thì nhận ra bên trong không có gì, sau khi quan sát mới phát hiện camera không được lắp thẻ nhớ.
Anh gọi điện thoại cho Kim Linh Linh, đối phương cho biết camera sau khi mua thì chưa hề động tới, vẫn luôn đặt ở trên cửa sổ, cũng không tìm thấy trong hộp hàng có cái thẻ nào.
“Chẳng lẽ do người bán sơ sót, trước khi giao hàng quên lắp thẻ nhớ à?”
Đang suy nghĩ thì cửa văn phòng bị đẩy ra, anh vừa quay đầu lại thì thấy Mạnh Tiến Đào cầm một tập hồ sơ vẫy vẫy:
“Báo cáo về phần tay bị cắt cụt có rồi, hai bàn tay thuộc về cùng một người, các mô ở phần bàn tay bị cắt đứt không đồng đều, bề ngoài xương cổ tay bị cắt đứt có những vết nứt rõ ràng, dài ngắn nông sâu không giống nhau, hẳn là bị thủ phạm dùng cưa chậm rãi cưa từ trên xuống dưới.
An Bình khẽ "Chậc” một tiếng, bị cưa tay như này phải đau đến mức nào? Nếu người bị hại sau khi chết mới bị cưa tay thì còn ổn, nếu còn sống sờ sờ mà bị cưa đi đôi bàn tay thì quả thật cảm giác sống không bằng chết.
Anh cầm lấy bản báo cáo, hỏi:
“Trên bàn tay có manh mối nào về tên tội phạm không”
Mạnh Tiến Đào lắc đầu: “Không, chỉ kiểm tra phát hiện được DNA của chính chủ nhân đôi bàn tay.”
An Bình thở dài, anh vốn cũng không ôm quá nhiều hy vọng, nhìn hiện trường thứ hai sạch sẽ, hung thủ cực kỳ cẩn thận, toàn bộ quá trình cưa tay như vậy hẳn còn cẩn thận hơn vạn lần.
Tiếng bước chân dồn dập tiến tới, một người đến trước mặt An Bình, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó là Thẩm Sóc.
Thẩm Sóc trừng mắt nói:
“Đội trưởng An, trong cục nhận được tin báo án, một nhân viên giao hàng tên là Trần Tiệp đã mất tích nửa tháng, người nhà không liên hệ được với hắn nên đã tìm đến công ty. Sau khi biết chuyện, bộ phận nhân sự đã liên hệ với chủ nhà của Trần Tiệp....”
Anh nuốt nước bọt rồi nói tiếp:
“Chủ nhà buổi sáng hôm nay đi đến phòng ở của hắn để kiểm tra, sau đó……phát hiện thi thể của Trần Tiệp ở trong nhà vệ sinh.”
An Bình gật đầu, đứng dậy: “Đi thôi, đi xem thử xem.”
4
Tiểu khu mà nhân viên giao hàng thuê là một khu tái định cư, các tòa nhà nằm san sát nhau, An Bình bước ra từ xe cảnh sát, ngửa đầu nhìn lên vô số cửa sổ màu đen, những tòa nhà cao tầng che khuất đi bầu trời trông đầy chán nản.
Vừa đi đến tòa nhà nơi xảy ra vụ án đã thấy một người đàn ông trung niên sắc mặt xanh xao đang đứng ở trước cửa hút thuốc, An Bình hướng về phía ông ấy vẫy tay:
“Là Lục tiên sinh sao? Chúng tôi là người của văn phòng thành phố, tôi là An Bình.”
“Là, là tôi, chính tôi là người báo cảnh sát, cảnh sát An, xin chào, xin chào!”
Người đàn ông đưa tay ra bắt tay An Bình, vẻ mặt của ông nghiêm trọng mà chỉ lên lầu:
“Phân hủy hết rồi, ngửi mùi vô cùng kinh tởm.”
An Bình hỏi:
“Anh nói ngắn gọn tình hình đi, phát hiện thi thể như thế nào?”
Người đàn ông cười nói:
“Sáng nay tôi nhận được điện thoại của công ty chuyển phát nhanh rồi chạy tới, vừa đến cửa đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ, tôi còn tưởng rằng trong phòng có đồ ăn gì đó bị hỏng rồi, tôi vừa mở cửa đã suýt ngất đi vì mùi hôi, sau đó tôi lần theo mùi mà đi đến nhà vệ sinh, mở cửa ra thì thấy......”
Hắn dần dần không nói được nữa, nôn khan một đợt:
“Những con giòi bò đầy lên chân tôi, ọe!”
An Bình nhíu nhíu mày, xoay người yêu cầu hai người phong tỏa hiện trường, những người khác đi theo hắn lên lầu.
Mới vừa bước vào hành lang đã ngửi thấy mùi thối của thi thể, càng đi lên trên, mùi hôi thối càng ngày càng nặng. Tất cả mọi người đều bịt kín mũi lại khi tới trước cửa.
An Bình đẩy cửa nhà vệ sinh ra, bàng hoàng khi thấy một thi thể của nam giới đang trong tình trạng phân hủy nặng nằm cạnh bồn cầu. Thi thể bị trương lên trông vô cùng béo, những chấm xanh đen đầy đầu khiến việc nhận dạng thi thể cũng khó khăn, phía dưới xác chết chảy ra một lớp chất lỏng màu nâu, cả phòng vệ sinh đều đầy giòi trắng đang bò rậm rạp.
Anh nhìn thoáng qua đã thấy điều kỳ lạ của thi thể:
Thi thể này không có đôi tay.
An Bình gật đầu với Mạnh Tiến Đào:
“Không ngờ tới đôi tay bị chặt đứt kia đã tìm thấy chủ nhân nhanh như vậy.”
5
Tại cuộc họp giao ban về vụ án, Mạnh Tiến Đào báo cáo kết quả làm việc của bộ phận pháp y:
“Người chết bị giết cách đây khoảng 15 đến 20 ngày, sau khi đối chiếu DNA, thi thể quả thật là của Trần Tiệp, những chi bị cưa gãy xuất hiện cách đây vài ngày ở nhà Kim Linh Linh cũng là của hắn.”
Cục trưởng Phùng hỏi:
“Trong nhà Trần Tiệp có phát hiện gì không?”
An Bình lắc đầu:
“Không có, hung thủ làm việc rất sạch sẽ, không tìm thấy bất kỳ sợi tóc, dấu chân hay dấu vân tay nào khác ngoại trừ của người chết. Xem xét tình hình trước mắt, về cơ bản có thể xác nhận rằng hung thủ giết hại Trần Tiệp và tên tội phạm đem đôi tay bị đứt gửi tới nhà Kim Linh Linh là cùng một người.”
Cục trưởng Phùng gật đầu, hỏi:
“Hung thủ vì sao nhất quyết muốn đem đôi tay của người chết đến nhà Kim Linh Linh?”
An Bình lấy điện thoại di động ra, mở màn hình xem giao diện trò chuyện của sàn giao dịch đồ cũ:
“Cái này được tìm thấy ở trong điện thoại của người chết - Trần Tiệp. Ngoại trừ việc đi giao hàng ở bên ngoài, anh ta còn có một công việc đặc biệt riêng, chính là ăn trộm quần lót của các nữ cư dân khu vực xung quanh rồi đăng lên mạng buôn bán.
Địa chỉ của Kim Linh Linh nằm trong khu vực giao hàng của anh ta. Tôi vừa liên hệ với Kim Linh Linh, biết được trước đó vài ngày cô ấy quả thật mất đi vài chiếc quần lót, đến nửa tháng trước mới không mất nữa, mà Trần Tiệp thì trùng hợp qua đời cách đây nửa tháng trước.”
Anh cho mọi người xem giao diện trò chuyện:
“Một tuần trước khi Trần Tiệp bị giết, một người dùng tên là『 Shadow 』đã tìm đến anh ta và muốn mua hai chiếc quần lót nữ, cũng đề nghị giao dịch trực tiếp. Sau một hồi thảo luận, hai bên ước định chọn ngày và giao dịch ở gần nơi ở của Trần Tiệp. Ngay sau ngày giao dịch, Trần Tiệp đã mất tích.”
Đội trưởng Phùng uống một ngụm nước trà, nói:
“Vậy người mua này rất có thể là hung thủ sát hại Trần Tiệp.”
An Bình gật đầu:
“Về lí do tại sao hắn muốn đem đôi tay của Trần Tiệp đến nhà Kim Linh Linh, tôi suy đoán, hung thủ rất có thể là fan cuồng của streamer Kim Linh Linh, có ham muốn chiếm hữu cực đoan đối với cô ấy. Sau khi biết được quần lót của streamer bị trộm rồi đem bán đã tự phát tìm đến cũng như giết hại Trần Tiệp, cuối cùng chặt đứt hai tay đưa cho Kim Linh Linh để “tranh công”.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Mạnh Tiến Đào cảm thán nói:
“Nếu đúng là như vậy thì quả thật quá đáng sợ rồi, vì một streamer mà có thể giết hại một người chưa từng gặp mặt, có người thực sự biến thái như vậy sao?”
An Bình hắng giọng, gật đầu nói:
“Đó là sự thật, trong những fan của Kim Linh Linh xác thật có một người phù hợp với điều kiện của hung thủ, chính là quản lí phòng phát sóng của cô. Cùng ngày Kim Linh Linh báo án còn nhận được những câu nói kỳ lạ từ quản lý phòng phát sóng.
Qua điều tra của tôi, tài khoản mạng, tài khoản điện thoại di động của người này đều là tài khoản ảo. Hơn nữa mọi dấu vết hoạt động đều đã dừng lại từ một tháng trước, vô cùng đáng ngờ. Mặc dù hiện tại không có cách nào để xác định vị trí của hắn thông qua điện thoại di động nhưng chỉ cần điều tra xung quanh cộng đồng, nơi ở của Trần Tiệp và Kim Linh Linh là được, ban ngày ban mặt như vậy hắn còn mọc cánh bay đi được à?”
An Bình lên tinh thần, căm giận nghĩ:
“Tên biến thái này, chuẩn bị chịu chết rồi chứ?”
Kim Linh Linh ôm chặt hai chân ngồi co ro trên giường, cô tựa lưng vào đầu giường, hoảng sợ nhìn chằm chằm cửa sổ.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng hơn một chút, ban công bao phủ trong một màu xanh thẫm ảm đạm. Mới cách đây vài giờ, còn có một người đứng đó, lặng lẽ đặt một đôi bàn tay người vừa mới chặt ra trên bậu cửa sổ.
Mà tất cả những điều đó, trong lúc ngủ mơ cô đều không biết.
Đầu Kim Linh Linh nhức như búa bổ, mơ màng không ngủ yên, vừa nhắm mắt lại xuất hiện một đôi bàn tay con người.
Cô gửi tin nhắn xin nghỉ phép cho chị Thẩm, người điều hành hội, rồi chạy vào phòng tắm, vài giây sau bên trong vang lên tiếng ói mửa.
“Reng…”
Điện thoại rung lên, Kim Linh Linh từ trong toilet đi ra, cầm điện thoại xem xét.
“Linh Linh của tôi, tại sao em lại làm như vậy?”
Hắn thêm một biểu tượng tủi thân vào đằng sau.
Kim Linh Linh trả lời bằng dấu chấm hỏi “???”.
Bên kia trả lời ngay:
“Rõ ràng tôi đã dạy cho hắn một bài học, tại sao em còn gọi cảnh sát để họ bắt tôi?"
Sau khi nhìn thấy cô kinh hãi, suýt chút nữa đã hét lên:
“Anh đã làm điều đó phải không? Anh đã chặt đôi bàn tay đó và đặt chúng bên ngoài cửa sổ của tôi phải không?”
Hắn trả lời:
“Hì hì, mau khen tôi, khen tôi đi nào.”
Kim Linh Linh hít một hơi khí lạnh, buột miệng nói:
“Anh điên à? Thằng điên này!”
Bên kia trả lời:
“Cho dù anh có điên thì cũng là điên vì em.”
“Cái gì?!”
Câu này rõ ràng không phải được gõ chữ mà là được nói ra, sao hắn nghe được??
Kim Linh Linh từ trên giường giật mình ngồi dậy, toàn thân lạnh lẽo.
Cô chỉ có một mình trong căn phòng trống.
Kim Linh Linh cảm thấy cơ thể mình nhũn ra, gõ chữ:
“Anh đang ở đâu?”
Hắn trả lời:
“Tất nhiên là tôi ở bên em rồi...”
“A!!!”
Kim Linh Linh ném điện thoại đi. Chiếc điện thoại rơi xuống đất đột nhiên rung lên liên tục, avatar màu đen gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.
Cô kìm nén nỗi sợ hãi và nhặt nó lên, nhìn thấy tên quản lý gửi hơn chục bức ảnh cùng một lúc.
Các bức ảnh được chụp ở những địa điểm và thời gian hoàn toàn khác nhau, bao gồm phố đi bộ vào ban ngày, đường mòn công viên vào buổi tối, trong xe buýt vào ban đêm,... Những cảnh tượng này tràn ngập trong cuộc sống hàng ngày, có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.
Điều giống nhau duy nhất là những người trong ảnh, đều là cùng một cô gái.
Trong ảnh, cô ấy đang đi về phía trước không xa, chậm rãi ăn cơm bên cửa sổ, say sưa nghe nhạc trong xe, cúi đầu chơi điện thoại một cách nghiêm túc, vẻ mặt rất thoải mái và tự nhiên, như thể cô ấy không biết rằng ở đâu đó có một cái camera đang hướng vào cô ấy, chụp được hình ảnh cô ấy trong chớp nhoáng này.
Kim Linh Linh càng nhìn, tay cô càng run rẩy, cắn chặt môi, suýt nữa bật khóc.
Bởi vì người trong mỗi bức ảnh, tất cả đều là cô.
Avatar đen gửi thêm một câu:
“Tôi sẽ luôn bên cạnh em.”
3
Ngoài dự liệu của An Bình, tiến triển việc điều tra người quản lý phòng livestream của Kim Linh Linh không hề suôn sẻ.
Mặc dù họ đã nhanh chóng khóa tài khoản điện thoại của hắn thông qua tài khoản trên nền tảng livestream nhưng họ lại phát hiện ra rằng đây là tài khoản ảo, càng không có cách để điều tra thêm về thông tin cá nhân của hắn, tài khoản cũng bị đóng cách đây nửa tháng.
Tài khoản WeChat của hắn cũng dùng số ảo để đăng ký, danh sách bạn bè càng không có ai, danh sách liên hệ chỉ có một mình Kim Linh Linh, ngoài một vài cuộc trò chuyện lẻ tẻ với Linh Linh ra thì không còn nhật kí trò chuyện nào khác.
Bởi vì khá kỳ lạ, An Bình lần theo tài khoản của hắn tìm được ghi chép tiêu dùng trong gần nửa năm qua, số tiền lại có thể đếm gọn chỉ với hai tay, không ngờ thời buổi này rồi mà vẫn còn có người duy trì thói quen chi tiêu bằng tiền mặt, lần chi tiêu gần nhất là một tháng trước, hắn mua một chiếc máy ảnh polaroid ở trên mạng, địa điểm giao hàng là một tiểu khu ở thành phố Thạch Gia Trang.
An Bình cau mày nhìn tài liệu trước mắt, người bình thường sẽ không tốn công phí sức để che giấu tung tích của chính mình, kể cả hắn không liên quan tới vụ án chặt tay này cũng có thể khẳng định hắn có bí mật không muốn cho ai biết.
Camera giám sát trong nhà Kim Linh Linh cũng không có tác dụng gì, khi An Bình kết nối với máy tính rồi kiểm tra thì nhận ra bên trong không có gì, sau khi quan sát mới phát hiện camera không được lắp thẻ nhớ.
Anh gọi điện thoại cho Kim Linh Linh, đối phương cho biết camera sau khi mua thì chưa hề động tới, vẫn luôn đặt ở trên cửa sổ, cũng không tìm thấy trong hộp hàng có cái thẻ nào.
“Chẳng lẽ do người bán sơ sót, trước khi giao hàng quên lắp thẻ nhớ à?”
Đang suy nghĩ thì cửa văn phòng bị đẩy ra, anh vừa quay đầu lại thì thấy Mạnh Tiến Đào cầm một tập hồ sơ vẫy vẫy:
“Báo cáo về phần tay bị cắt cụt có rồi, hai bàn tay thuộc về cùng một người, các mô ở phần bàn tay bị cắt đứt không đồng đều, bề ngoài xương cổ tay bị cắt đứt có những vết nứt rõ ràng, dài ngắn nông sâu không giống nhau, hẳn là bị thủ phạm dùng cưa chậm rãi cưa từ trên xuống dưới.
An Bình khẽ "Chậc” một tiếng, bị cưa tay như này phải đau đến mức nào? Nếu người bị hại sau khi chết mới bị cưa tay thì còn ổn, nếu còn sống sờ sờ mà bị cưa đi đôi bàn tay thì quả thật cảm giác sống không bằng chết.
Anh cầm lấy bản báo cáo, hỏi:
“Trên bàn tay có manh mối nào về tên tội phạm không”
Mạnh Tiến Đào lắc đầu: “Không, chỉ kiểm tra phát hiện được DNA của chính chủ nhân đôi bàn tay.”
An Bình thở dài, anh vốn cũng không ôm quá nhiều hy vọng, nhìn hiện trường thứ hai sạch sẽ, hung thủ cực kỳ cẩn thận, toàn bộ quá trình cưa tay như vậy hẳn còn cẩn thận hơn vạn lần.
Tiếng bước chân dồn dập tiến tới, một người đến trước mặt An Bình, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó là Thẩm Sóc.
Thẩm Sóc trừng mắt nói:
“Đội trưởng An, trong cục nhận được tin báo án, một nhân viên giao hàng tên là Trần Tiệp đã mất tích nửa tháng, người nhà không liên hệ được với hắn nên đã tìm đến công ty. Sau khi biết chuyện, bộ phận nhân sự đã liên hệ với chủ nhà của Trần Tiệp....”
Anh nuốt nước bọt rồi nói tiếp:
“Chủ nhà buổi sáng hôm nay đi đến phòng ở của hắn để kiểm tra, sau đó……phát hiện thi thể của Trần Tiệp ở trong nhà vệ sinh.”
An Bình gật đầu, đứng dậy: “Đi thôi, đi xem thử xem.”
4
Tiểu khu mà nhân viên giao hàng thuê là một khu tái định cư, các tòa nhà nằm san sát nhau, An Bình bước ra từ xe cảnh sát, ngửa đầu nhìn lên vô số cửa sổ màu đen, những tòa nhà cao tầng che khuất đi bầu trời trông đầy chán nản.
Vừa đi đến tòa nhà nơi xảy ra vụ án đã thấy một người đàn ông trung niên sắc mặt xanh xao đang đứng ở trước cửa hút thuốc, An Bình hướng về phía ông ấy vẫy tay:
“Là Lục tiên sinh sao? Chúng tôi là người của văn phòng thành phố, tôi là An Bình.”
“Là, là tôi, chính tôi là người báo cảnh sát, cảnh sát An, xin chào, xin chào!”
Người đàn ông đưa tay ra bắt tay An Bình, vẻ mặt của ông nghiêm trọng mà chỉ lên lầu:
“Phân hủy hết rồi, ngửi mùi vô cùng kinh tởm.”
An Bình hỏi:
“Anh nói ngắn gọn tình hình đi, phát hiện thi thể như thế nào?”
Người đàn ông cười nói:
“Sáng nay tôi nhận được điện thoại của công ty chuyển phát nhanh rồi chạy tới, vừa đến cửa đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ, tôi còn tưởng rằng trong phòng có đồ ăn gì đó bị hỏng rồi, tôi vừa mở cửa đã suýt ngất đi vì mùi hôi, sau đó tôi lần theo mùi mà đi đến nhà vệ sinh, mở cửa ra thì thấy......”
Hắn dần dần không nói được nữa, nôn khan một đợt:
“Những con giòi bò đầy lên chân tôi, ọe!”
An Bình nhíu nhíu mày, xoay người yêu cầu hai người phong tỏa hiện trường, những người khác đi theo hắn lên lầu.
Mới vừa bước vào hành lang đã ngửi thấy mùi thối của thi thể, càng đi lên trên, mùi hôi thối càng ngày càng nặng. Tất cả mọi người đều bịt kín mũi lại khi tới trước cửa.
An Bình đẩy cửa nhà vệ sinh ra, bàng hoàng khi thấy một thi thể của nam giới đang trong tình trạng phân hủy nặng nằm cạnh bồn cầu. Thi thể bị trương lên trông vô cùng béo, những chấm xanh đen đầy đầu khiến việc nhận dạng thi thể cũng khó khăn, phía dưới xác chết chảy ra một lớp chất lỏng màu nâu, cả phòng vệ sinh đều đầy giòi trắng đang bò rậm rạp.
Anh nhìn thoáng qua đã thấy điều kỳ lạ của thi thể:
Thi thể này không có đôi tay.
An Bình gật đầu với Mạnh Tiến Đào:
“Không ngờ tới đôi tay bị chặt đứt kia đã tìm thấy chủ nhân nhanh như vậy.”
5
Tại cuộc họp giao ban về vụ án, Mạnh Tiến Đào báo cáo kết quả làm việc của bộ phận pháp y:
“Người chết bị giết cách đây khoảng 15 đến 20 ngày, sau khi đối chiếu DNA, thi thể quả thật là của Trần Tiệp, những chi bị cưa gãy xuất hiện cách đây vài ngày ở nhà Kim Linh Linh cũng là của hắn.”
Cục trưởng Phùng hỏi:
“Trong nhà Trần Tiệp có phát hiện gì không?”
An Bình lắc đầu:
“Không có, hung thủ làm việc rất sạch sẽ, không tìm thấy bất kỳ sợi tóc, dấu chân hay dấu vân tay nào khác ngoại trừ của người chết. Xem xét tình hình trước mắt, về cơ bản có thể xác nhận rằng hung thủ giết hại Trần Tiệp và tên tội phạm đem đôi tay bị đứt gửi tới nhà Kim Linh Linh là cùng một người.”
Cục trưởng Phùng gật đầu, hỏi:
“Hung thủ vì sao nhất quyết muốn đem đôi tay của người chết đến nhà Kim Linh Linh?”
An Bình lấy điện thoại di động ra, mở màn hình xem giao diện trò chuyện của sàn giao dịch đồ cũ:
“Cái này được tìm thấy ở trong điện thoại của người chết - Trần Tiệp. Ngoại trừ việc đi giao hàng ở bên ngoài, anh ta còn có một công việc đặc biệt riêng, chính là ăn trộm quần lót của các nữ cư dân khu vực xung quanh rồi đăng lên mạng buôn bán.
Địa chỉ của Kim Linh Linh nằm trong khu vực giao hàng của anh ta. Tôi vừa liên hệ với Kim Linh Linh, biết được trước đó vài ngày cô ấy quả thật mất đi vài chiếc quần lót, đến nửa tháng trước mới không mất nữa, mà Trần Tiệp thì trùng hợp qua đời cách đây nửa tháng trước.”
Anh cho mọi người xem giao diện trò chuyện:
“Một tuần trước khi Trần Tiệp bị giết, một người dùng tên là『 Shadow 』đã tìm đến anh ta và muốn mua hai chiếc quần lót nữ, cũng đề nghị giao dịch trực tiếp. Sau một hồi thảo luận, hai bên ước định chọn ngày và giao dịch ở gần nơi ở của Trần Tiệp. Ngay sau ngày giao dịch, Trần Tiệp đã mất tích.”
Đội trưởng Phùng uống một ngụm nước trà, nói:
“Vậy người mua này rất có thể là hung thủ sát hại Trần Tiệp.”
An Bình gật đầu:
“Về lí do tại sao hắn muốn đem đôi tay của Trần Tiệp đến nhà Kim Linh Linh, tôi suy đoán, hung thủ rất có thể là fan cuồng của streamer Kim Linh Linh, có ham muốn chiếm hữu cực đoan đối với cô ấy. Sau khi biết được quần lót của streamer bị trộm rồi đem bán đã tự phát tìm đến cũng như giết hại Trần Tiệp, cuối cùng chặt đứt hai tay đưa cho Kim Linh Linh để “tranh công”.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Mạnh Tiến Đào cảm thán nói:
“Nếu đúng là như vậy thì quả thật quá đáng sợ rồi, vì một streamer mà có thể giết hại một người chưa từng gặp mặt, có người thực sự biến thái như vậy sao?”
An Bình hắng giọng, gật đầu nói:
“Đó là sự thật, trong những fan của Kim Linh Linh xác thật có một người phù hợp với điều kiện của hung thủ, chính là quản lí phòng phát sóng của cô. Cùng ngày Kim Linh Linh báo án còn nhận được những câu nói kỳ lạ từ quản lý phòng phát sóng.
Qua điều tra của tôi, tài khoản mạng, tài khoản điện thoại di động của người này đều là tài khoản ảo. Hơn nữa mọi dấu vết hoạt động đều đã dừng lại từ một tháng trước, vô cùng đáng ngờ. Mặc dù hiện tại không có cách nào để xác định vị trí của hắn thông qua điện thoại di động nhưng chỉ cần điều tra xung quanh cộng đồng, nơi ở của Trần Tiệp và Kim Linh Linh là được, ban ngày ban mặt như vậy hắn còn mọc cánh bay đi được à?”
An Bình lên tinh thần, căm giận nghĩ:
“Tên biến thái này, chuẩn bị chịu chết rồi chứ?”