Phong Cốt - Nhất Chích Tiểu Hỏa Thối
Chương 54
Liêu Hải Bình đã sớm biết người này dong dài, nhưng hôm nay đối phương nói đặc biệt rườm rà, rõ ràng có chuyện quan trọng hơn cần nói, nhưng không biết mở lời thế nào.
Quả nhiên.
Có lẽ cảm thấy đến thời cơ thể bàn bạc, Hội trưởng Mã từ từ dập tắt đầu thuốc, thử thăm dò: “Nghe nói — tôi cũng chỉ nghe nói. Ngài và ông chủ Lưu có mâu thuẫn không vui?”
Trong thành phố này chỉ nhỏ bé như vậy, tin tức như có chân. Hôm qua Liêu Hải Bình vừa nói không vận chuyển hàng của Lưu Trường Sinh, hôm nay đã truyền đến tai Hội trưởng Mã.
“Đều là thành viên của thương hội, vẫn nên hòa khí một chút thì tốt hơn.” Người tốt như Hội trưởng Mã chắc chắn đã nhận được lợi ích từ Lưu Trường Sinh, có ý làm hòa, “Ngài nói có đúng không?”
Liêu Hải Bình dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn đối phương: “Có phải ông ta bảo ông đến không?”
Hội trưởng Mã bị nhìn chằm chằm cảm thấy hơi sợ, cười hì hì giải thích: “Thực ra tối qua ông chủ Lưu định đến nhà tôi chơi bài, nhưng chờ đến chín giờ vẫn không thấy. Tôi không yên tâm, nên mới đi hỏi thăm. Hóa ra ông ta tức giận chuyện này, bình trà trấn Cảnh Đức đều đập vỡ — đó là bảo bối của ông ta!”
Liêu Hải Bình gật đầu, tiếp tục uống trà.
Vì vậy, Hội trưởng Mã tiếp tục: “Tôi suy nghĩ, Nhị gia và ông chủ Lưu trước đây cũng không có thù oán, lại không phải người kiêu ngạo, nên mới dám đến hỏi ngài. Dù chỉ là chuyện một chuyến hàng, Nhị gia không bằng nhượng bộ một chút, không thể để chặt đứt đường sống người ta…”
Lời nói này có ý vừa đ.ấ.m vừa xoa, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn.
Lưu Trường Sinh người này tâm địa hẹp hòi, giờ lại đi khắp nơi rao truyền, lại tìm người làm cầu nối, xem ra nếu lần này không thành công, thật sự sẽ kết thù.
Liêu Hải Bình im lặng một lúc, cuối cùng đặt cốc trong tay xuống bàn một cách ổn thỏa: “Hội trưởng Mã, cảm ơn ông đã thông báo cho tôi. Nếu không phiền ông giúp tôi nhắn lại với ông chủ Lưu được không?”
Hội trưởng Mã nghe thấy đây là ý định nhượng bộ, lập tức dựng tai lên: “Ngài nói, nhắn lại gì?”
Dừng một chút.
Liêu Hải Bình cười, nói nhẹ nhàng: “Phiền ông nói với Lưu Trường Sinh rằng, nếu không tìm được đường sống trên sông Hải Hà, thì nhảy xuống sông cũng được.”
——Được rồi, đây là dầu muối không vào, đã tuyên chiến!
Không khí lập tức trở nên khó xử.
Hội trưởng Mã ước gì có thể tự tát mình một cái: chuyện này làm thất bại quá, không làm được hòa giải, lại nhóm lửa cho cả hai bên!
“Ôi!” Tiểu Hồng Hoa mặt trắng bệch, che tai lại, “Các người chỉ nói chuyện đánh đánh g.i.ế.c giết, tôi không thích nghe!”
Giọng nói ngọt ngào của cô ta ngược lại đã cho cả hai một bậc thang.
Hội trưởng Mã lập tức cười nói: “Không nói nữa, không nói nữa, dùng bữa thôi!”
……
Bữa ăn này của Liêu Hải Bình thực sự không có chút thú vị nào, nếu không nhờ có hai tấm vé phim của Hội trưởng Mã, có lẽ hắn đã phất tay áo bỏ đi rồi.
Cuộc sống của Khương Tố Oánh cũng không thoải mái hơn bao nhiêu.
Kể từ lần từ biệt với Trương Hoài Cẩn ở nhà hàng, đã trôi qua đúng hai ngày. Ban đầu, cô còn có thể kiên nhẫn chờ đợi, dù trong lòng vẫn có một suy nghĩ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Liệu Trương Hoài Cẩn thật sự không hiểu tin nhắn của mình sao?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, trái tim Khương Tố Oánh như co lại, không thể ăn uống ngủ nghỉ, trở thành bằng chứng cho việc cô đang bực bội với Liêu Nhị gia.
Hai người chỉ gặp nhau một lần bên ngoài, mà cô ba đã tỏ ra kiêu ngạo, mặt nặng mày nhẹ!
Bà chủ thường ngày luôn ẩn mình cũng không thể ngồi yên, xuất hiện và bắt Khương Tố Oánh niệm “Tâm Kinh” nửa ngày, thế dù cũng phải sửa được cái tính khí kiêu ngạo của cô.
Sau một bộ “Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách*,” Khương Tố Oánh cuối cùng cũng hiểu ra.
*Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách: nghĩa là khi thấy 5 uẩn là không thì liền vượt qua được tất cả khổ ách, không còn khổ ách nào nữa.
Gia đình không thể cứu cô, cũng không có ý định cứu. Ngay cả Bồ Tát cũng chỉ là một bức tượng gốm, bên trong biển khổ, chỉ có cô mới có thể cứu chính mình.