Phong Cốt - Nhất Chích Tiểu Hỏa Thối
Chương 44
Đúng giờ ăn, công nhân nhà máy dệt đã dừng một phần máy móc. Trong nhà máy hiếm khi không ồn ào, cuối cùng có thể nghe thấy tiếng gió thu thổi qua lá cây, âm thanh xào xạc.
Nếu tiếp tục đi vào trong sân nhỏ, xung quanh sẽ càng yên tĩnh hơn.
Những người làm việc ăn no không có việc gì làm, ngồi trên ghế gỗ dưới hành lang ngủ gật. Đầu bọn họ gật gù, quạt hương bồ cũng rơi xuống đất.
Liêu Hải Bình không nói gì, khi đẩy cửa vào, trong lòng đã chuẩn bị cho việc bị lừa.
Hắn không chắc lời nói của Khương Tố Oánh có đáng tin hay không — tất nhiên theo tình hình im ắng này, chắc chắn là không đáng tin được. Dù sao Khương Tố Oánh là người thích náo nhiệt, nếu cô đến, chắc chắn sẽ gây ra tiếng động.
Quả nhiên, ghế tiếp khách trong phòng đều trống, phía sau bình phong cũng không có ai, càng không có âm thanh.
Liêu Hải Bình cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
Vì một chút hy vọng hão huyền, mà từ chối một bữa tiệc quan trọng, là việc mà kẻ ngốc mới làm.
Khuôn mặt hắn dần dần trở nên u ám, đang chuẩn bị quay người rời đi. Một cách tình cờ nhìn vào trong, đột nhiên phát hiện trên bàn có một bóng người nằm úp sấp.
Vì cúi sát bàn quá gần, nên khi thoạt nhìn hắn đã bỏ qua.
Là Khương Tố Oánh.
Cô nhắm mắt, nghiêng mặt gối lên cánh tay, gương mặt bị ép ra một đường cong đầy đặn. Lông mi dài và dày run rẩy theo nhịp thở, kéo dài từng chút một. Có lẽ đã chờ một lúc lâu, mãi không thấy Liêu Hải Bình trở về, thực sự là quá nhàm chán nên đã ngủ thiếp đi.
Chỉ có cô mới có thể làm ra những việc vô tâm vô phế như vậy.
Trong phòng tràn ngập sự ấm áp lười biếng, khiến người ta cảm thấy bình yên, tâm trạng thư thái.
Trong lòng Liêu Hải Bình bỗng không còn u ám, mà dâng lên một cảm giác an bình kỳ dị.
Có lẽ đã lâu rồi không ai chờ đợi hắn — thời điểm bốn năm tuổi thì có.
Hắn đã trốn học, chơi ở bên ngoài dính đầy bùn. Khi về nhà, mẹ đứng ở cửa, mắng hắn một trận không biết giữ quy tắc, dùng chiếc chổi lông gà dọa hắn hai cái, phạt hắn quỳ trên đệm chép Thiên Tự Kinh.
Sau đó, những người chờ đợi hắn đều đã chôn dưới lòng đất, không còn ai thúc giục hắn về nữa.
Nhưng vào lúc này, Khương Tố Oánh lại đang chờ hắn trở về. Thậm chí chờ đến mức buồn ngủ, cũng không đi.
Liêu Hải Bình chăm chú nhìn bộ dáng cô ngủ say.
Giống như một con mèo, tự do chiếm lĩnh không gian, nhưng không khiến người ta nổi giận, chỉ cảm thấy mềm mại. Hình như chỉ cần không đánh thức cô, thì sự mềm mại này sẽ kéo dài mãi, Liêu Hải Bình cũng sống theo.
Vì vậy, hắn không gọi cô dậy, mà ngồi ở bàn bên cạnh. Rút một quyển sách ra, bắt đầu đọc.
Lão Tôn đã học được bài học, thấy cảnh tượng này, không nói thêm gì, chỉ khép cửa lại rồi lén lút đi ra ngoài — Nhị gia là người làm bằng sắt, nhưng ông ta thì không. Bận rộn một hồi, giờ này ông ta đói đến mức bụng dán vào lưng, nhất định phải ăn no một bữa!
Tất nhiên ông ta rất có lương tâm, không quên dặn đầu bếp chuẩn bị món ăn. Đợi Liêu Hải Bình khi nào không định tu tiên nữa, thì có thể ăn bất cứ lúc nào.
Trong phòng tràn ngập sự yên bình ngoài dự đoán. Ba, năm phút sau, Khương Tố Oánh động đậy.
Cô nằm úp sấp không đúng tư thế, cổ gần như bị sái. Vừa mở mắt ra, bỗng thấy Liêu Hải Bình ở không xa, cơn buồn ngủ lập tức bị dọa chạy xa: “Sao không gọi tôi?”
“Thấy em ngủ say, nên tranh thủ đọc sách.” Liêu Hải Bình đóng quyển sách lại, “Đã chờ rất lâu sao?”
“Rất lâu.” Khương Tố Oánh mơ màng xoa cổ, nghiêm túc oán giận, “Cả buổi sáng!”
Liêu Hải Bình nở nụ cười.
Nói thật, với dáng vẻ này của hắn, hắn thật sự nên cười nhiều hơn, để mọi người được vui mắt.
Khương Tố Oánh mơ hồ cảm thấy Liêu Hải Bình hôm nay đặc biệt dễ nói chuyện, thật là kỳ lạ, vì vậy thử hỏi: “Vừa rồi anh đọc gì vậy?”
Liêu Hải Bình hôm nay rất kiên nhẫn, bật trang sách cho cô xem.
Trên đó có bốn chữ lớn: “Hải Quốc Đồ Chí”.
Đây là một quyển kỳ thư, liệt kê phong tục tập quán, chính trị quân sự của các nước trên thế giới, nội dung rất đồ sộ. Không phải Liêu Hải Bình quá quan tâm đến chính trị, mà là s.ú.n.g ống hực sự tốt hơn vũ khí lạnh, ít nhất trong việc g.i.ế.c người.
Sư di trường kĩ dĩ chế di, nếu không mở mắt ra nhìn thế giới bên ngoài, sợ rằng một ngày nào đó không biết đầu người rơi xuống đất như thế nào.
*Sư di trường kĩ dĩ chế di: Học sở trường của phương Tây để đánh phương Tây
Khương Tố Oánh và hắn không cùng một cấp độ suy nghĩ.
Cô “À” một tiếng: “Cuốn sách này của thầy Ngụy thực sự rất chi tiết, tôi đã học một phần trước khi đi quận Khảm. Đặc biệt là nói về tam quyền phân lập, khi viết luận văn đã giúp tôi rất nhiều — anh đã đọc đến đó chưa?”
“Còn chưa, cuốn này nói về vũ khí.”
“Cuốn tiếp theo chính là nó.”
Khương Tố Oánh còn muốn nói thêm, nhưng bụng lại kêu lên. Cô buộc phải ngừng cuộc trao đổi học thuật, ôm bụng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đói rồi.”
Thực sự đã gần đến giờ ăn.