Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 82
Những ngày thật kỳ diệu, kỳ diệu như một tác phẩm nghệ thuật. Bên ngoài sóng gió dâng trào, còn bên trong cũng dậy sóng không kém.
Với mong muốn bù đắp, hay nói đúng hơn là muốn xác nhận lại tình cảm của nhau, họ có những giây phút ân ái mặn nồng. Đêm đó, Trần Phiêu Phiêu không hứa hẹn gì với Đào Tẩm, chỉ khóc và hôn chị. Đào Tẩm cũng không nói gì với Trần Phiêu Phiêu, chỉ để mặc em làm những gì mình muốn.
Nhưng hành động đó còn có ý nghĩa hơn bất kỳ lời hứa nào.
Xa cách ba năm, không còn thân thuộc như xưa, nên phải đặt những nụ hôn lên từng sợi tóc, từng tấc da thịt, mới dám trở lại làm người thân mật nhất của nhau.
Đào Tẩm nhận ra những thói quen mới của Trần Phiêu Phiêu.
Trước khi ngủ, em phải dán một miếng dán hình tam giác trong suốt lên giữa trán. Em giải thích rằng trước đây mình thường cau mày khi ngủ, công ty thấy nếp nhăn giữa trán của khá rõ nên đã đưa đi tiêm một lần. Sau đó, một đồng nghiệp giới thiệu miếng dán này có thể ngừa nếp nhăn.
Trần Phiêu Phiêu không muốn tiêm thêm, vì vậy phải chăm sóc da hàng ngày.
Đào Tẩm ôm Trần Phiêu Phiêu từ phía sau, cằm đặt trên vai, lặng lẽ thu thập những thông tin vụn vặt.
Em thường cau mày khi ngủ sao? Trước đây khi ở bên nhau không vậy.
Mỗi buổi sáng, Trần Phiêu Phiêu phải đắp mặt nạ để đánh thức. Sau khi chăm sóc da xong thì vừa đắp mặt nạ vừa ăn sáng. Em nói làm vậy sẽ dễ trang điểm hơn, nếu da không đủ ẩm, không hấp thụ được dầu của sản phẩm dưỡng da, nền dễ bị vón cục.
Đào Tẩm chăm chú lắng nghe, Trần Phiêu Phiêu vừa ăn bánh quẩy chấm sữa đậu nành, má phồng lên, vừa hỏi: "Nếu em đi thẩm mỹ thì chị có còn thích em không?"
Hửm? Đào Tẩm không biết nói thẩm mỹ ở mức độ nào, trong đầu hiện lên hình ảnh đôi môi dày và khuôn mặt bóng như đèn.
"Sẽ làm đến mức... như Trư Bát Giới sao?" Đào Tẩm hỏi, ngờ vực.
"Phụt." Trần Phiêu Phiêu suýt bị sặc sữa đậu nành.
"Gu thẩm mỹ của em không đến nỗi tệ vậy đâu.Mà giờ công nghệ đã phát triển đến mức nào rồi." Trần Phiêu Phiêu bất lực.
Đào Tẩm khẽ cười, đáp: "Chị không rành về mấy kỹ thuật này lắm."
Trần Phiêu Phiêu chia sẻ: "Em muốn làm diễn viên, không phẫu thuật thẩm mỹ quá đà, cũng không muốn mặt bị đơ cứng. Nhưng ai cũng làm, lại thêm lịch trình bận rộn khiến da em ngày càng xuống cấp. Giờ em chỉ làm các liệu trình nhẹ nhàng như tiêm collagen thôi. Em đang phân vân có nên đi làm siêu âm nâng cơ không, nếu chị không thích thì em sẽ thôi."
Đào Tẩm nghe Trần Phiêu Phiêu nói một tràng dài về những điều ngoài chuyên môn của mình, bật cười hỏi lại: "Sao em lại không làm vì không thích? Này là công việc của?"
Trần Phiêu Phiêu đứng dậy khỏi bàn ăn, vòng qua ngồi lên đùi Đào Tẩm, vòng tay ôm cổ, ngọt ngào: "Làm hài lòng nhà sản xuất cũng là công việc của em."
Cô dừng lại một chút, nói chậm rãi: "Em còn phải đóng kịch của chị nữa."
Nhà sản xuất đỏ mặt, liếc nhìn Trần Phiêu Phiêu, nói: "Dầu."
"Hả? Dầu ạ?" Đúng thật là Trần Phiêu Phiêu hiếm khi đóng vai hồ ly tinh.
"Ý chị là, em vừa cầm quẩy, tay dính dầu, làm bẩn cổ chị." Đào Tẩm chớp mắt.
"Xin lỗi, xin lỗi." Trần Phiêu Phiêu liên tục xin lỗi, đứng dậy khỏi người Đào Tẩm, lấy khăn giấy ướt lau.
Cảm giác mát lạnh ở giữa cổ, những ngón tay lướt qua mềm mại, Đào Tẩm cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười.
Trần Phiêu Phiêu là một cô nàng cáo nhỏ thông minh và kiêu ngạo, biết rằng mình có thể được tha thứ sau khi gây ra tội lớn, nên càng thêm nghịch ngợm.
Chính Đào Tẩm cho phép Trần Phiêu được là chính mình. Vì vậy, cô muốn được tự do trên người Đào Tẩm, lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại.
Sau kỳ nghỉ, họ sẽ trở lại tòa nhà Tây Lâu.
Trần Phiêu Phiêu đau đến mức không thể đứng thẳng, Đào Tẩm ngồi bên cạnh trên cùng chuyến bay, cau mày nhắn tin cho chuyên gia chỉnh hình cô quen biết. Cô muốn xoa bóp cho Trần Phiêu Phiêu nhưng lo có hành khách khác chụp ảnh lén, cả hai giữ khoảng cách như đồng nghiệp.
Bị chụp ảnh cùng Trần Phiêu Phiêu không sao, dù sao trước đó hai người đã từng chụp ảnh chung công khai, nếu bị đào lại thì mọi người sẽ nghĩ đó là quan hệ công việc.
Trang Hà nói vậy. Sau khi biết hai người họ quay lại với nhau, cô chỉ dặn dò Trần Phiêu Phiêu một câu.
"Bảo trọng."
Câu nói đó vừa có thể hiểu là nhắc nhở Trần Phiêu Phiêu cẩn thận, cũng có thể hiểu là bảo cô giữ gìn sức khỏe, biết tiết chế. Ngắn gọn nhưng đầy ẩn ý, rất giống phong cách của Trang Hà.
Đến sân bay, hai người vừa đi vừa lướt điện thoại rồi lên xe thương vụ, sau đó đi thuyền vào Tây Lâu. Lần này trở về có Đào Tẩm bên cạnh, Trần Phiêu Phiêu nằm dài bên mép thuyền, lắng nghe tiếng sóng nước rì rào, làn gió nhẹ thổi qua khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Vẫn là kiểu tóc tết lệch quen thuộc, chiếc váy dài màu đen pha xanh, phía trước không có gì đặc biệt, nhưng phần eo sau được khoét sâu, để lộ vòng eo thon gọn phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ mặt nước. Đào Tẩm thì búi tóc cao, mặc áo phông dài tay có thiết kế dây buộc bất quy tắc ở ngực, kết hợp với quần short jean.
Các thành viên trong studio lần lượt về, chào hỏi hai người họ. Ai cũng mệt mỏi sau chuyến đi dài, lại phải chuẩn bị cho buổi tập chính thức vào ngày mai, nên không ra ngoài ăn tối.
Bữa tối được dùng cùng Fay và Thính Thính ở căng tin. Các cô gái trẻ tụ tập lại, kể cho nhau nghe những điều thú vị mấy ngày qua. Đào Tẩm hơi mệt, cầm cốc nước, lắng nghe họ trò chuyện với ánh mắt dịu dàng.
Trần Phiêu Phiêu ngồi bên cạnh, hỏi: "Chị có muốn về ngủ giấc không?"
Khi nói, tay cô vô thức đặt lên đùi Đào Tẩm.
Đào Tẩm dựa lưng vào ghế, đầu tựa vào thành ghế, nhìn Trần Phiêu Phiêu, lười biếng lắc đầu.
Không khí xung quanh bỗng thay đổi, biểu cảm của Đào Tẩm trở nên thân mật, mang theo chút nũng nịu mơ hồ mà mọi người trong studio chưa từng thấy. Fay rất nhạy bén, là người đầu tiên nhận ra, chống cằm ở phía đối diện bàn gỗ, nhướng mày về phía Đào Tẩm.
Đào Tẩm bắt gặp ánh mắt của Fay, mỉm cười, ngồi thẳng dậy, giơ tay lên, dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt Trần Phiêu Phiêu.
Rồi cô thu lại, nhìn Fay với khóe mắt cong lên.
"Má nó chứ."
Fay há hốc mồm kinh ngạc, Thính Thính bịt miệng, nuốt tiếng hét vào trong cổ họng, chân giậm thình thịch hai cái.
"Không thể nào? Không không không thể nào?" Thính Thính đập mạnh vào mép bàn, giọng the thé.
Trong căng tin còn có người của đoàn khác, họ không dám nói lớn, nhưng phấn khích đến run rẩy.
Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu? A Tẩm và Phiêu Phiêu? Hả?
A a a a a a a a a a a a. Chú gà con trong lòng đang xoay vòng vòng, rú lên.
"Cậu đỏ mặt kìa." Fay quay sang nhìn Thính Thính, cảm thấy buồn cười.
"Tai cậu cũng đỏ rồi." Thính Thính nói.
"Tôi cũng không biết tại sao hai chúng ta lại là người đỏ mặt." Cổ Fay đỏ như cà chua.
"Cứu mạng." Thính Thính ôm mặt để hạ nhiệt, cô bắt đầu tưởng tượng Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu "làm chuyện đó", trời ơi, sao cô lại có thể nghĩ như vậy chứ? Dừng lại, dừng lại.
Càng cố gắng ngừng lại thì càng không thể ngừng được, chú gà con trong lòng khóc, ngồi phịch xuống đất than khóc.
Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu bình thản nhìn hai cô bạn như ấm nước sôi sùng sục, sau khi nước sôi, ngừng bốc hơi, nhưng họ chẳng thể ăn thêm được. Hai người chống cằm, cau mày nhìn chằm chằm hai người đối diện.
Không thể tin được, lúc nào vậy, mới đầu đâu có ưa nhau? Nhưng mà, trong tiệc của Niki lần trước, trông thân ra rõ.
"Khi nào vậy?" Thính Thính gãi mũi, hỏi bằng giọng the thé.
"Hôm kia? Hay hôm kìa?" Đào Tẩm không nhớ rõ, chớp mắt, hỏi nhỏ Trần Phiêu Phiêu.
"Em cũng quên rồi." Trần Phiêu Phiêu nói.
Mấy ngày nay của họ khá hỗn loạn, hễ có thời gian rảnh là chỉ muốn dính lấy Đào Tẩm, lịch là gì? Cô không biết.
"Không phải chứ," Thính Thính sắp khóc, vịn vào mép bàn, giọng nghẹn ngào, "Thật sao?"
Vẫn không thể tin được.
Bỗng nhiên, cô nhận ra, mặc dù trước đây họ từng đùa về việc Niki theo đuổi Đào Tẩm, nhưng cô chưa bao giờ thực sự nghĩ Đào Tẩm đồng tính, cũng không nghĩ Đào Tẩm sẽ yêu đương.
Đào Tẩm trông có vẻ là kiểu người không cần tình yêu.
"Cậu cũng có thể coi nó là giả." Đào Tẩm nói một cách nhẹ nhàng.
"Ừm hửm." Trần Phiêu Phiêu gật đầu.
Cái kiểu vợ vợ đồng lòng này, còn có thể giả được sao? Thính Thính như muốn phun máu.
Bữa ăn này thật vô vị, như nhai sáp, như ngày 28 tháng Chạp, 36... Ừm, tóm lại, Thính Thính và Fay trở về trong trạng thái choáng váng, những gì diễn ra trên bàn ăn còn khó tiêu hóa hơn cả thức ăn trong bát, đêm nay họ đừng hòng ngủ.
10 giờ tối, Đào Tẩm tắm rửa xong và đang làm việc thì nhận được tin nhắn WeChat.
"Cánh gà cay McDonald"s."
Không cần nhìn cũng biết người gửi là ai, Đào Tẩm nhếch mép cười, trả lời: "Em ăn chưa no?"
"Thèm."
Không chỉ là chưa no, mấy ngày nay ăn quá no, bây giờ phải ở riêng, cô rất thèm, thèm Đào Tẩm.
Những cặp đôi đang yêu đương luôn nhạy cảm với những câu nói có ý nghĩa kép, má Đào Tẩm ửng hồng, liếm môi, chờ đợi tin nhắn tiếp theo của Trần Phiêu Phiêu: "Em có thể đến chỗ chị ăn thêm không?"
Đào Tẩm trả lời: "Chị không có nấu mì."
"Chị có thứ khác ngon hơn."
Trái tim đập rộn ràng, như tiếng trống nhỏ vang lên.
"Xuống đây đi." Đào Tẩm nói.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Đào Tẩm mở, Trần Phiêu Phiêu bước vào, tắt công tắc đèn ở cửa, hôn trong bóng tối.
Đến sô pha, vén áo lên, thưởng thức sự mềm mại mà mình yêu thích nhất.
Đây là một phần mâu thuẫn trên cơ thể Đào Tẩm, đường nét của quyến rũ, nhưng phản ứng lại luôn dè dặt. Ôm lấy nó, như ôm lấy tất cả những góc cạnh và sự dịu dàng của Đào Tẩm.
Đào Tẩm ôm Trần Phiêu Phiêu, vuốt ve tai và tóc.
"Em có thể chuyển đến ở cùng chị không?" Trần Phiêu Phiêu gối đầu lên ngực chị, hỏi.
"Được," Đào Tẩm đáp nhẹ nhàng, "nhưng không thể ngày nào cũng làm."
Ở đây có người của đội Đào Tẩm và đội Trần Phiêu Phiêu, họ không nói ra ngoài, nhưng cô vẫn lo, cô biết Trần Phiêu Phiêu đang nghĩ gì.
"Tại sao?" Trần Phiêu Phiêu mút nhẹ môi và cằm Đào Tẩm.
"Tập trung, làm việc cho tốt."
"Chị cũng muốn mà." Trần Phiêu Phiêu thì thầm.
Đào Tẩm cười: "Vì vậy, câu này cũng nói với chính chị."
Trần Phiêu Phiêu sững sờ, nhớ lại những năm tháng học trò. Họ cũng từng có những cuộc đối thoại tương tự, nhưng vẫn không thể kiềm chế được, lén gặp nhau trong cầu thang. Bỗng chốc trở về tuổi mười tám, Trần Phiêu Phiêu cười một tiếng, vùi đầu vào cổ Đào Tẩm, ôm thật mãn nguyện.
Cái ôm yên tĩnh, ngoài tiếng tim đập của nhau, không cần bất kỳ âm thanh nào khác.
Ngày mai, họ sẽ bắt đầu công việc, không chỉ là những người yêu thân mật, mà còn là "đồng đội" thân thiết.
Tất cả những lời lăng mạ và nghi ngờ thúc đẩy họ phải đạt được kết quả tốt nhất, cô biết Đào Tẩm cũng nghĩ như vậy.
Điện thoại reo lên, nhận được một tin nhắn, Trần Phiêu Phiêu hoàn hồn, đưa tay mở khóa.
Khương Quan Dã.
"Bà ngoại bị chụp ảnh rồi."
Trần Phiêu Phiêu lập tức ngồi dậy, gửi tin nhắn thoại cho Khương Quan Dã.
Khương Quan Dã cũng trả lời bằng tin nhắn thoại, giọng nói vô cùng dễ nghe, như nước trà.
"Không có gì nghiêm trọng, phóng viên muốn rình, nhưng không chụp được, chỉ chụp được bà ngoại đi chợ vài lần. Không có giá trị tin tức, nên khả năng cao sẽ không được đăng báo. Mà người già không nên bị quấy rầy vậy đâu, tôi cậu nên liên hệ với công ty quản lý của mình và trao đổi với giới truyền thông đi."
Trần Phiêu Phiêu chợt cảm thấy, mọi thứ trong số phận đều có dấu vết.
Năm đó khi mua nhà, Trang Hà nói, khu chung cư này dễ bị chụp ảnh, nên chuyển đến đây có thể kiếm chút tin tức.
Nhưng không ai ngờ, vì Trần Phiêu Phiêu mà có tin tức, người bị chụp ảnh lại là bà ngoại mà cô không muốn để lộ nhất.
Với mong muốn bù đắp, hay nói đúng hơn là muốn xác nhận lại tình cảm của nhau, họ có những giây phút ân ái mặn nồng. Đêm đó, Trần Phiêu Phiêu không hứa hẹn gì với Đào Tẩm, chỉ khóc và hôn chị. Đào Tẩm cũng không nói gì với Trần Phiêu Phiêu, chỉ để mặc em làm những gì mình muốn.
Nhưng hành động đó còn có ý nghĩa hơn bất kỳ lời hứa nào.
Xa cách ba năm, không còn thân thuộc như xưa, nên phải đặt những nụ hôn lên từng sợi tóc, từng tấc da thịt, mới dám trở lại làm người thân mật nhất của nhau.
Đào Tẩm nhận ra những thói quen mới của Trần Phiêu Phiêu.
Trước khi ngủ, em phải dán một miếng dán hình tam giác trong suốt lên giữa trán. Em giải thích rằng trước đây mình thường cau mày khi ngủ, công ty thấy nếp nhăn giữa trán của khá rõ nên đã đưa đi tiêm một lần. Sau đó, một đồng nghiệp giới thiệu miếng dán này có thể ngừa nếp nhăn.
Trần Phiêu Phiêu không muốn tiêm thêm, vì vậy phải chăm sóc da hàng ngày.
Đào Tẩm ôm Trần Phiêu Phiêu từ phía sau, cằm đặt trên vai, lặng lẽ thu thập những thông tin vụn vặt.
Em thường cau mày khi ngủ sao? Trước đây khi ở bên nhau không vậy.
Mỗi buổi sáng, Trần Phiêu Phiêu phải đắp mặt nạ để đánh thức. Sau khi chăm sóc da xong thì vừa đắp mặt nạ vừa ăn sáng. Em nói làm vậy sẽ dễ trang điểm hơn, nếu da không đủ ẩm, không hấp thụ được dầu của sản phẩm dưỡng da, nền dễ bị vón cục.
Đào Tẩm chăm chú lắng nghe, Trần Phiêu Phiêu vừa ăn bánh quẩy chấm sữa đậu nành, má phồng lên, vừa hỏi: "Nếu em đi thẩm mỹ thì chị có còn thích em không?"
Hửm? Đào Tẩm không biết nói thẩm mỹ ở mức độ nào, trong đầu hiện lên hình ảnh đôi môi dày và khuôn mặt bóng như đèn.
"Sẽ làm đến mức... như Trư Bát Giới sao?" Đào Tẩm hỏi, ngờ vực.
"Phụt." Trần Phiêu Phiêu suýt bị sặc sữa đậu nành.
"Gu thẩm mỹ của em không đến nỗi tệ vậy đâu.Mà giờ công nghệ đã phát triển đến mức nào rồi." Trần Phiêu Phiêu bất lực.
Đào Tẩm khẽ cười, đáp: "Chị không rành về mấy kỹ thuật này lắm."
Trần Phiêu Phiêu chia sẻ: "Em muốn làm diễn viên, không phẫu thuật thẩm mỹ quá đà, cũng không muốn mặt bị đơ cứng. Nhưng ai cũng làm, lại thêm lịch trình bận rộn khiến da em ngày càng xuống cấp. Giờ em chỉ làm các liệu trình nhẹ nhàng như tiêm collagen thôi. Em đang phân vân có nên đi làm siêu âm nâng cơ không, nếu chị không thích thì em sẽ thôi."
Đào Tẩm nghe Trần Phiêu Phiêu nói một tràng dài về những điều ngoài chuyên môn của mình, bật cười hỏi lại: "Sao em lại không làm vì không thích? Này là công việc của?"
Trần Phiêu Phiêu đứng dậy khỏi bàn ăn, vòng qua ngồi lên đùi Đào Tẩm, vòng tay ôm cổ, ngọt ngào: "Làm hài lòng nhà sản xuất cũng là công việc của em."
Cô dừng lại một chút, nói chậm rãi: "Em còn phải đóng kịch của chị nữa."
Nhà sản xuất đỏ mặt, liếc nhìn Trần Phiêu Phiêu, nói: "Dầu."
"Hả? Dầu ạ?" Đúng thật là Trần Phiêu Phiêu hiếm khi đóng vai hồ ly tinh.
"Ý chị là, em vừa cầm quẩy, tay dính dầu, làm bẩn cổ chị." Đào Tẩm chớp mắt.
"Xin lỗi, xin lỗi." Trần Phiêu Phiêu liên tục xin lỗi, đứng dậy khỏi người Đào Tẩm, lấy khăn giấy ướt lau.
Cảm giác mát lạnh ở giữa cổ, những ngón tay lướt qua mềm mại, Đào Tẩm cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười.
Trần Phiêu Phiêu là một cô nàng cáo nhỏ thông minh và kiêu ngạo, biết rằng mình có thể được tha thứ sau khi gây ra tội lớn, nên càng thêm nghịch ngợm.
Chính Đào Tẩm cho phép Trần Phiêu được là chính mình. Vì vậy, cô muốn được tự do trên người Đào Tẩm, lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại.
Sau kỳ nghỉ, họ sẽ trở lại tòa nhà Tây Lâu.
Trần Phiêu Phiêu đau đến mức không thể đứng thẳng, Đào Tẩm ngồi bên cạnh trên cùng chuyến bay, cau mày nhắn tin cho chuyên gia chỉnh hình cô quen biết. Cô muốn xoa bóp cho Trần Phiêu Phiêu nhưng lo có hành khách khác chụp ảnh lén, cả hai giữ khoảng cách như đồng nghiệp.
Bị chụp ảnh cùng Trần Phiêu Phiêu không sao, dù sao trước đó hai người đã từng chụp ảnh chung công khai, nếu bị đào lại thì mọi người sẽ nghĩ đó là quan hệ công việc.
Trang Hà nói vậy. Sau khi biết hai người họ quay lại với nhau, cô chỉ dặn dò Trần Phiêu Phiêu một câu.
"Bảo trọng."
Câu nói đó vừa có thể hiểu là nhắc nhở Trần Phiêu Phiêu cẩn thận, cũng có thể hiểu là bảo cô giữ gìn sức khỏe, biết tiết chế. Ngắn gọn nhưng đầy ẩn ý, rất giống phong cách của Trang Hà.
Đến sân bay, hai người vừa đi vừa lướt điện thoại rồi lên xe thương vụ, sau đó đi thuyền vào Tây Lâu. Lần này trở về có Đào Tẩm bên cạnh, Trần Phiêu Phiêu nằm dài bên mép thuyền, lắng nghe tiếng sóng nước rì rào, làn gió nhẹ thổi qua khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Vẫn là kiểu tóc tết lệch quen thuộc, chiếc váy dài màu đen pha xanh, phía trước không có gì đặc biệt, nhưng phần eo sau được khoét sâu, để lộ vòng eo thon gọn phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ mặt nước. Đào Tẩm thì búi tóc cao, mặc áo phông dài tay có thiết kế dây buộc bất quy tắc ở ngực, kết hợp với quần short jean.
Các thành viên trong studio lần lượt về, chào hỏi hai người họ. Ai cũng mệt mỏi sau chuyến đi dài, lại phải chuẩn bị cho buổi tập chính thức vào ngày mai, nên không ra ngoài ăn tối.
Bữa tối được dùng cùng Fay và Thính Thính ở căng tin. Các cô gái trẻ tụ tập lại, kể cho nhau nghe những điều thú vị mấy ngày qua. Đào Tẩm hơi mệt, cầm cốc nước, lắng nghe họ trò chuyện với ánh mắt dịu dàng.
Trần Phiêu Phiêu ngồi bên cạnh, hỏi: "Chị có muốn về ngủ giấc không?"
Khi nói, tay cô vô thức đặt lên đùi Đào Tẩm.
Đào Tẩm dựa lưng vào ghế, đầu tựa vào thành ghế, nhìn Trần Phiêu Phiêu, lười biếng lắc đầu.
Không khí xung quanh bỗng thay đổi, biểu cảm của Đào Tẩm trở nên thân mật, mang theo chút nũng nịu mơ hồ mà mọi người trong studio chưa từng thấy. Fay rất nhạy bén, là người đầu tiên nhận ra, chống cằm ở phía đối diện bàn gỗ, nhướng mày về phía Đào Tẩm.
Đào Tẩm bắt gặp ánh mắt của Fay, mỉm cười, ngồi thẳng dậy, giơ tay lên, dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt Trần Phiêu Phiêu.
Rồi cô thu lại, nhìn Fay với khóe mắt cong lên.
"Má nó chứ."
Fay há hốc mồm kinh ngạc, Thính Thính bịt miệng, nuốt tiếng hét vào trong cổ họng, chân giậm thình thịch hai cái.
"Không thể nào? Không không không thể nào?" Thính Thính đập mạnh vào mép bàn, giọng the thé.
Trong căng tin còn có người của đoàn khác, họ không dám nói lớn, nhưng phấn khích đến run rẩy.
Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu? A Tẩm và Phiêu Phiêu? Hả?
A a a a a a a a a a a a. Chú gà con trong lòng đang xoay vòng vòng, rú lên.
"Cậu đỏ mặt kìa." Fay quay sang nhìn Thính Thính, cảm thấy buồn cười.
"Tai cậu cũng đỏ rồi." Thính Thính nói.
"Tôi cũng không biết tại sao hai chúng ta lại là người đỏ mặt." Cổ Fay đỏ như cà chua.
"Cứu mạng." Thính Thính ôm mặt để hạ nhiệt, cô bắt đầu tưởng tượng Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu "làm chuyện đó", trời ơi, sao cô lại có thể nghĩ như vậy chứ? Dừng lại, dừng lại.
Càng cố gắng ngừng lại thì càng không thể ngừng được, chú gà con trong lòng khóc, ngồi phịch xuống đất than khóc.
Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu bình thản nhìn hai cô bạn như ấm nước sôi sùng sục, sau khi nước sôi, ngừng bốc hơi, nhưng họ chẳng thể ăn thêm được. Hai người chống cằm, cau mày nhìn chằm chằm hai người đối diện.
Không thể tin được, lúc nào vậy, mới đầu đâu có ưa nhau? Nhưng mà, trong tiệc của Niki lần trước, trông thân ra rõ.
"Khi nào vậy?" Thính Thính gãi mũi, hỏi bằng giọng the thé.
"Hôm kia? Hay hôm kìa?" Đào Tẩm không nhớ rõ, chớp mắt, hỏi nhỏ Trần Phiêu Phiêu.
"Em cũng quên rồi." Trần Phiêu Phiêu nói.
Mấy ngày nay của họ khá hỗn loạn, hễ có thời gian rảnh là chỉ muốn dính lấy Đào Tẩm, lịch là gì? Cô không biết.
"Không phải chứ," Thính Thính sắp khóc, vịn vào mép bàn, giọng nghẹn ngào, "Thật sao?"
Vẫn không thể tin được.
Bỗng nhiên, cô nhận ra, mặc dù trước đây họ từng đùa về việc Niki theo đuổi Đào Tẩm, nhưng cô chưa bao giờ thực sự nghĩ Đào Tẩm đồng tính, cũng không nghĩ Đào Tẩm sẽ yêu đương.
Đào Tẩm trông có vẻ là kiểu người không cần tình yêu.
"Cậu cũng có thể coi nó là giả." Đào Tẩm nói một cách nhẹ nhàng.
"Ừm hửm." Trần Phiêu Phiêu gật đầu.
Cái kiểu vợ vợ đồng lòng này, còn có thể giả được sao? Thính Thính như muốn phun máu.
Bữa ăn này thật vô vị, như nhai sáp, như ngày 28 tháng Chạp, 36... Ừm, tóm lại, Thính Thính và Fay trở về trong trạng thái choáng váng, những gì diễn ra trên bàn ăn còn khó tiêu hóa hơn cả thức ăn trong bát, đêm nay họ đừng hòng ngủ.
10 giờ tối, Đào Tẩm tắm rửa xong và đang làm việc thì nhận được tin nhắn WeChat.
"Cánh gà cay McDonald"s."
Không cần nhìn cũng biết người gửi là ai, Đào Tẩm nhếch mép cười, trả lời: "Em ăn chưa no?"
"Thèm."
Không chỉ là chưa no, mấy ngày nay ăn quá no, bây giờ phải ở riêng, cô rất thèm, thèm Đào Tẩm.
Những cặp đôi đang yêu đương luôn nhạy cảm với những câu nói có ý nghĩa kép, má Đào Tẩm ửng hồng, liếm môi, chờ đợi tin nhắn tiếp theo của Trần Phiêu Phiêu: "Em có thể đến chỗ chị ăn thêm không?"
Đào Tẩm trả lời: "Chị không có nấu mì."
"Chị có thứ khác ngon hơn."
Trái tim đập rộn ràng, như tiếng trống nhỏ vang lên.
"Xuống đây đi." Đào Tẩm nói.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Đào Tẩm mở, Trần Phiêu Phiêu bước vào, tắt công tắc đèn ở cửa, hôn trong bóng tối.
Đến sô pha, vén áo lên, thưởng thức sự mềm mại mà mình yêu thích nhất.
Đây là một phần mâu thuẫn trên cơ thể Đào Tẩm, đường nét của quyến rũ, nhưng phản ứng lại luôn dè dặt. Ôm lấy nó, như ôm lấy tất cả những góc cạnh và sự dịu dàng của Đào Tẩm.
Đào Tẩm ôm Trần Phiêu Phiêu, vuốt ve tai và tóc.
"Em có thể chuyển đến ở cùng chị không?" Trần Phiêu Phiêu gối đầu lên ngực chị, hỏi.
"Được," Đào Tẩm đáp nhẹ nhàng, "nhưng không thể ngày nào cũng làm."
Ở đây có người của đội Đào Tẩm và đội Trần Phiêu Phiêu, họ không nói ra ngoài, nhưng cô vẫn lo, cô biết Trần Phiêu Phiêu đang nghĩ gì.
"Tại sao?" Trần Phiêu Phiêu mút nhẹ môi và cằm Đào Tẩm.
"Tập trung, làm việc cho tốt."
"Chị cũng muốn mà." Trần Phiêu Phiêu thì thầm.
Đào Tẩm cười: "Vì vậy, câu này cũng nói với chính chị."
Trần Phiêu Phiêu sững sờ, nhớ lại những năm tháng học trò. Họ cũng từng có những cuộc đối thoại tương tự, nhưng vẫn không thể kiềm chế được, lén gặp nhau trong cầu thang. Bỗng chốc trở về tuổi mười tám, Trần Phiêu Phiêu cười một tiếng, vùi đầu vào cổ Đào Tẩm, ôm thật mãn nguyện.
Cái ôm yên tĩnh, ngoài tiếng tim đập của nhau, không cần bất kỳ âm thanh nào khác.
Ngày mai, họ sẽ bắt đầu công việc, không chỉ là những người yêu thân mật, mà còn là "đồng đội" thân thiết.
Tất cả những lời lăng mạ và nghi ngờ thúc đẩy họ phải đạt được kết quả tốt nhất, cô biết Đào Tẩm cũng nghĩ như vậy.
Điện thoại reo lên, nhận được một tin nhắn, Trần Phiêu Phiêu hoàn hồn, đưa tay mở khóa.
Khương Quan Dã.
"Bà ngoại bị chụp ảnh rồi."
Trần Phiêu Phiêu lập tức ngồi dậy, gửi tin nhắn thoại cho Khương Quan Dã.
Khương Quan Dã cũng trả lời bằng tin nhắn thoại, giọng nói vô cùng dễ nghe, như nước trà.
"Không có gì nghiêm trọng, phóng viên muốn rình, nhưng không chụp được, chỉ chụp được bà ngoại đi chợ vài lần. Không có giá trị tin tức, nên khả năng cao sẽ không được đăng báo. Mà người già không nên bị quấy rầy vậy đâu, tôi cậu nên liên hệ với công ty quản lý của mình và trao đổi với giới truyền thông đi."
Trần Phiêu Phiêu chợt cảm thấy, mọi thứ trong số phận đều có dấu vết.
Năm đó khi mua nhà, Trang Hà nói, khu chung cư này dễ bị chụp ảnh, nên chuyển đến đây có thể kiếm chút tin tức.
Nhưng không ai ngờ, vì Trần Phiêu Phiêu mà có tin tức, người bị chụp ảnh lại là bà ngoại mà cô không muốn để lộ nhất.