Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 77
Trần Phiêu Phiêu không có cảm xúc mãnh liệt nào.
Chỉ bỗng dưng nhớ lại kế hoạch dự phòng thời đi học. Khi đó, cô được yêu thương đầy đủ, thẳng thắn và tự do, thậm chí có thể yên tâm sống trong căn nhà do bạn gái cũ của đối phương chọn.
Vài năm trước, đáng lẽ cô thực sự có một kế hoạch dự phòng không liên quan gì đến người khác, có thể bảo vệ cô giữa sóng gió, song lại bị chính cô đẩy ra.
Kỳ lạ thay, cô bắt đầu sợ hãi nhưng thấy may.
Không phải đợi đến bảy mươi, tám mươi tuổi mới biết chuyện này, không phải đợi đến khi Đào Tẩm không còn yêu cô nữa mới biết chuyện này.
Cô mím môi, hỏi Đào Tẩm đang ở gần ngay trước mắt: "Vậy vừa rồi là hình phạt sao?"
Vì Trần Phiêu Phiêu không còn "quyền miễn trừ", nên khi cô im lặng phải bị phạt. Đào Tẩm có ý đó không?
Môi hơi sưng lên vì bị cắn, không biết ngày mai có trang điểm được không.
Đào Tẩm dựa lưng vào tủ, hỏi nhỏ trong không gian tối đen: "Sao vậy?"
Trần Phiêu Phiêu vẫn còn thòm thèm: "Rất tốt".
"Rất thích", Trần Phiêu Phiêu nói.
Đào Tẩm giật mình, nhìn Trần Phiêu Phiêu thật sâu, lắc đầu cười: "Em chỉ thành thật trong chuyện này thôi".
Sao lại là Trần Phiêu Phiêu? Khiến cô vừa yêu vừa hận.
"Đi ngủ thôi", Đào Tẩm thở dài, bước ra ngoài.
"Ngủ ngon".
Trần Phiêu Phiêu bưng cốc nước đá, về phòng ngủ.
Chiều ôm sau, diễn tập diễn ra suôn sẻ, Trần Phiêu Phiêu có trạng thái tốt, còn chào hỏi mấy người dẫn chương trình quen biết phòng bên cạnh, mời họ đến Mặc Trấn xem buổi biểu diễn đầu tiên của vở kịch. Màn mở đầu đơn giản, cũng không có vũ đạo gì, cơ bản không cần tập, Trần Phiêu Phiêu đi xong vị trí, ngồi trong phòng trang điểm chờ Lý Du xác định thời gian ngày mai đến phòng thu âm để thu âm phối bè.
Cô nhận được tin nhắn WeChat của Đào Tẩm: "Khi nào xong?"
Đào Tẩm đang bàn công việc gần đó, nếu thời gian vừa đủ sẽ đón Trần Phiêu Phiêu về.
Trần Phiêu Phiêu cảm thấy choáng váng, dường như cảnh này đã từng được lên kế hoạch tỉ mỉ.
"Sắp xong rồi", Trần Phiêu Phiêu thấy Lý Du đi tới, "Em gửi cho chị định vị, chị lái xe đến khu vực làm việc của bãi đậu xe ngầm, cửa số 7, em đi xuống từ đó".
Đó là nơi người dẫn chương trình thường xuyên đỗ xe khi đi và tan làm, mấy tay săn ảnh hay phóng viên không rình.
"Được".
Đào Tẩm lái chiếc coupe màu trắng, không phải xe sang, nhưng thương hiệu chẳng hề thường. Trần Phiêu Phiêu chưa từng ngồi xe của chị, song liếc mắt một cái là nhận ra ngay, rất hợp với khí chất.
Theo thói quen mở cửa ghế sau, ngồi vào, giải thích: "Ghế phụ dễ bị chụp ảnh".
Đào Tẩm cười cười, khởi động xe, hỏi: "Lý Du đâu?"
"Về khách sạn bên cạnh rồi. Nhà đài chưa trả phòng, chị ấy tiếc nên đổi thành tên mình rồi ở."
Lý Du rất thực tế, chuyện duy nhất không thực tế là thích Lạc Sơ.
Trần Phiêu Phiêu vén tóc xoăn sang bên, cử động cổ, mũi đầy mùi keo xịt tóc, tuy đã vài năm nhưng thỉnh thoảng vẫn khiến cô đau đầu.
Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu từ gương chiếu hậu, đưa chai nước xuống.
Trần Phiêu Phiêu im lặng nhận lấy, quan sát hộp đựng đồ ở giữa xe. Sang trọng, kín đáo, bề mặt nhẵn có các nút và con trỏ được sắp xếp gọn gàng, vừa công nghiệp vừa hiện đại, rất có kết cấu. Đẹp hơn chiếc xe mà cô từng muốn mua cho Đào Tẩm.
Bỗng nhiên, ngực cô như bị kim đâm vài cái, cả hai đã sống cuộc sống trong mơ, chỉ là mỗi người một kiểu.
"Chị mua xe khi nào?" Trần Phiêu Phiêu hỏi.
"Ừm... năm kia?" Đào Tẩm không nhớ rõ.
"Hiệu này rất hợp với chị", Trần Phiêu Phiêu nhìn bàn tay Đào Tẩm đặt trên vô lăng, "Em nghĩ vậy từ trước rồi".
Trước? Trước đây họ còn đi học, làm sao Trần Phiêu Phiêu nghĩ vậy?
Đào Tẩm sờ vô lăng, sợi dây đàn cũ như bị gảy lên "oong" một tiếng.
"Em muốn ăn gì?" Cô im lặng một lúc, chuyển chủ đề.
"Không có khẩu vị lắm", Trần Phiêu Phiêu gãi trán, bỗng nhớ ra gì đó, cổ họng nghẹn lại, "Kỳ thật".
"Hửm?"
"Chị còn nhớ quán lẩu tự chọn nhỏ ở trường mình không?" Cô và Đào Tẩm đến đó ăn hai lần.
"Nhớ chứ", Đào Tẩm mỉm cười, "Em nói không ngon".
"Hai năm nay luôn muốn ăn". Cô ăn rất nhiều thương hiệu lẩu nổi tiếng, nhưng cứ cảm thấy không thể tìm thấy hương vị dầu bò kém chất lượng trong ký ức đó.
Hơi thở của Đào Tẩm phập phồng, nghiêng đầu cười nhẹ: "Còn có lẩu cay ở con hẻm nhỏ trên phố ăn vặt, không nơi nào ngon vậy. Sau này chị tìm vài lần ở Giang Thành, lần nào xem giới thiệu cũng thấy có vẻ ổn, nhưng ăn thì cứ thiếu thiếu gì đó."
"Vậy sau này chị có quay lại ăn không?" Trần Phiêu Phiêu ôm lấy lưng ghế phụ, nghiêng mặt dựa vào, hỏi bằng giọng mềm mại.
Trông quá ngoan, nếu không phải trang điểm đậm trên sân khấu thì giống hệt mười tám tuổi.
Ánh mắt Đào Tẩm như nước ấm chảy qua, nhìn Trần Phiêu Phiêu một cái, lại quay đầu nhìn về phía trước: "Có ăn, nhưng bây giờ không mở nữa rồi".
Lòng chùng xuống, trống rỗng, Trần Phiêu Phiêu ủ rũ cụp mi: "Sao lại không mở? Kinh doanh tốt mà".
Nói chính xác thì mới tốt nghiệp được hơn năm, nhưng khi còn đi học, cô chạy đến phim trường vào ngày nghỉ, bắt đầu xin nghỉ phép thường xuyên từ năm ba, đến năm tư thì trực tiếp chuyển ra khỏi trường, dành toàn bộ thời gian rảnh học bù, vậy mà suýt bị hoãn tốt nghiệp.
Căng tin còn ít ăn, chứ đừng nói đến việc ghé qua phố ăn vặt.
Không ngờ quán lẩu cay lại đóng cửa.
Đào Tẩm nhìn vẻ mặt của Trần Phiêu Phiêu, ngón tay khẽ động, muốn xoa má em, nhưng kìm lại, nhẹ giọng nói: "Vì dì ấy làm ăn lớn, thuê một cửa hàng trong trung tâm thương mại, bây giờ chắc sắp mở chi nhánh rồi".
"Hả?" Trần Phiêu Phiêu không kịp phản ứng.
Đào Tẩm không nhịn được cười, khóe miệng cong lên, vui vẻ lái xe.
"Chị..." Hiểu rồi, Đào Tẩm trêu và còn thưởng thức vẻ mặt buồn bã "vật đổi sao dời" của Trần Phiêu Phiêu.
"Chị nên đổi tên thành Đào Ghét". Trần Phiêu Phiêu ngồi lại, bực bội vò đầu.
Em hệt như một nữ nghệ sĩ cao ngạo, Đào Tẩm cười càng vui hơn, mím môi, ánh mắt tràn ngập ánh hoàng hôn.
Trần Phiêu Phiêu quay đầu nhìn ra cửa sổ, mặt trời sắp lặn, nhưng cuối cùng cũng may mắn nhìn thấy được.
Ánh sáng chiếu vào mu bàn tay, ấm áp và tươi sáng, cô vô thức dang ra, như thể nắm thật chặt là có thể nắm được.
Họ đặt đồ ăn mang về trên đường, khi về đến nhà thì vỏ bánh và thịt băm vừa được giao. Trần Phiêu Phiêu đập một quả trứng, trộn nhân đơn giản, hai người ngồi bên bàn ăn gói bánh.
Đào Tẩm cực thông minh, chỉ nhìn hai lần là học được, gói còn đẹp hơn cả Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu kinh ngạc, nói: "Em thường cảm thấy, ai cũng học học ở An Đại, nhưng có chị là học sinh giỏi thôi".
Đào Tẩm thản nhiên nhìn chiếc bánh trong tay: "Em thường nhớ đến chị sao?"
...
Trần Phiêu Phiêu nghẹn họng.
Ăn xong, họ mở chai rượu. Vẫn xem chương trình tạp kỹ, Trần Phiêu Phiêu thỉnh thoảng cười hai tiếng, mặc váy ngủ, khoanh chân ngồi.
Đào Tẩm lấy làm lạ. Vốn nghĩ nghệ sĩ vào làng giải trí không thích xem những thứ trong giới, học xem mấy chương trình có sẵn kịch bản như này sẽ không cười.
Tuy nhiên, Trần Phiêu Phiêu rất hưởng ứng.
Thấy Đào Tẩm nhìn mình đầy nghi ngờ, Trần Phiêu Phiêu chỉ vào tivi, cười lớn: "Cái anh đó ngoài đợi gặp con gái nhà người ta là đòi xin Wechat. Hôm nào chẳng uống say bí tỉ? Thế mà giờ trong chương trình giả vờ mắt chứng sợ xã hội."
Hóa ra cười vì chuyện này.
Đào Tẩm chống cằm mỉm cười. Dường như hai người quay lại thời gian mập mờ, hoặc lúc sống chung. Ngoại trừ việc không nói lời yêu đương thì cách họ sống chung cứ như chưa từng chia xa.
Cuộc sống và kịch bản khác nhau. Khó có thể có những giây phút thay đổi thái độ đột ngột, quay đầu lại. Nếu không chạm vào chuyện đau lòng, cứ để mọi thứ từ từ chữa lành, dần đến gần nhau thì chả phải cũng tốt sao?
Trần Phiêu Phiêu thấy không ổn.
Trần Phiêu Phiêu say, chân yếu không thể đứng vững. Đào Tẩm dìu người vào phòng ngủ, Trần Phiêu Phiêu nhân cơ hội vòng tay ôm lấy chị, bắt đầu hôn.
Một người yêu đối phương đến mức có thể mơ thấy chị trong 102 lần trong xuống hai ba năm xa cách thì sao thỏa mãn được chỉ với những cuộc trò chuyện nhạt nhẽo?
Nhưng Đào Tẩm chỉ sẵn sàng trao cho Trần Phiêu Phiêu một nụ hôn.
Tay Trần Phiêu Phiêu luồn vào vạt áo, Đào Tẩm nắm lấy cổ tay, kéo ra.
Tay cô vẫn kiên quyết tìm đến bờ biển ẩn chứa cá voi, tủi thân lại có chút quyến rũ nói với Đào Tẩm: "Có chút cảm giác rồi mà, chị không cần thật sao?"
Đào Tẩm bình tĩnh nhìn lại, nhẹ nhàng cọ xát, để lại dấu trên ngón tay Trần Phiêu Phiêu.
Sau đó, cô vẫn rút tay ra, dùng khăn giấy lau khô những ngón tay ướt đẫm của mình.
Nhẹ nhàng nói với Trần Phiêu Phiêu: "Đi ngủ thôi."
Ném cục giấy vào thùng rác, Đào Tẩm đứng dậy trở về phòng ngủ.
Chỉ bỗng dưng nhớ lại kế hoạch dự phòng thời đi học. Khi đó, cô được yêu thương đầy đủ, thẳng thắn và tự do, thậm chí có thể yên tâm sống trong căn nhà do bạn gái cũ của đối phương chọn.
Vài năm trước, đáng lẽ cô thực sự có một kế hoạch dự phòng không liên quan gì đến người khác, có thể bảo vệ cô giữa sóng gió, song lại bị chính cô đẩy ra.
Kỳ lạ thay, cô bắt đầu sợ hãi nhưng thấy may.
Không phải đợi đến bảy mươi, tám mươi tuổi mới biết chuyện này, không phải đợi đến khi Đào Tẩm không còn yêu cô nữa mới biết chuyện này.
Cô mím môi, hỏi Đào Tẩm đang ở gần ngay trước mắt: "Vậy vừa rồi là hình phạt sao?"
Vì Trần Phiêu Phiêu không còn "quyền miễn trừ", nên khi cô im lặng phải bị phạt. Đào Tẩm có ý đó không?
Môi hơi sưng lên vì bị cắn, không biết ngày mai có trang điểm được không.
Đào Tẩm dựa lưng vào tủ, hỏi nhỏ trong không gian tối đen: "Sao vậy?"
Trần Phiêu Phiêu vẫn còn thòm thèm: "Rất tốt".
"Rất thích", Trần Phiêu Phiêu nói.
Đào Tẩm giật mình, nhìn Trần Phiêu Phiêu thật sâu, lắc đầu cười: "Em chỉ thành thật trong chuyện này thôi".
Sao lại là Trần Phiêu Phiêu? Khiến cô vừa yêu vừa hận.
"Đi ngủ thôi", Đào Tẩm thở dài, bước ra ngoài.
"Ngủ ngon".
Trần Phiêu Phiêu bưng cốc nước đá, về phòng ngủ.
Chiều ôm sau, diễn tập diễn ra suôn sẻ, Trần Phiêu Phiêu có trạng thái tốt, còn chào hỏi mấy người dẫn chương trình quen biết phòng bên cạnh, mời họ đến Mặc Trấn xem buổi biểu diễn đầu tiên của vở kịch. Màn mở đầu đơn giản, cũng không có vũ đạo gì, cơ bản không cần tập, Trần Phiêu Phiêu đi xong vị trí, ngồi trong phòng trang điểm chờ Lý Du xác định thời gian ngày mai đến phòng thu âm để thu âm phối bè.
Cô nhận được tin nhắn WeChat của Đào Tẩm: "Khi nào xong?"
Đào Tẩm đang bàn công việc gần đó, nếu thời gian vừa đủ sẽ đón Trần Phiêu Phiêu về.
Trần Phiêu Phiêu cảm thấy choáng váng, dường như cảnh này đã từng được lên kế hoạch tỉ mỉ.
"Sắp xong rồi", Trần Phiêu Phiêu thấy Lý Du đi tới, "Em gửi cho chị định vị, chị lái xe đến khu vực làm việc của bãi đậu xe ngầm, cửa số 7, em đi xuống từ đó".
Đó là nơi người dẫn chương trình thường xuyên đỗ xe khi đi và tan làm, mấy tay săn ảnh hay phóng viên không rình.
"Được".
Đào Tẩm lái chiếc coupe màu trắng, không phải xe sang, nhưng thương hiệu chẳng hề thường. Trần Phiêu Phiêu chưa từng ngồi xe của chị, song liếc mắt một cái là nhận ra ngay, rất hợp với khí chất.
Theo thói quen mở cửa ghế sau, ngồi vào, giải thích: "Ghế phụ dễ bị chụp ảnh".
Đào Tẩm cười cười, khởi động xe, hỏi: "Lý Du đâu?"
"Về khách sạn bên cạnh rồi. Nhà đài chưa trả phòng, chị ấy tiếc nên đổi thành tên mình rồi ở."
Lý Du rất thực tế, chuyện duy nhất không thực tế là thích Lạc Sơ.
Trần Phiêu Phiêu vén tóc xoăn sang bên, cử động cổ, mũi đầy mùi keo xịt tóc, tuy đã vài năm nhưng thỉnh thoảng vẫn khiến cô đau đầu.
Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu từ gương chiếu hậu, đưa chai nước xuống.
Trần Phiêu Phiêu im lặng nhận lấy, quan sát hộp đựng đồ ở giữa xe. Sang trọng, kín đáo, bề mặt nhẵn có các nút và con trỏ được sắp xếp gọn gàng, vừa công nghiệp vừa hiện đại, rất có kết cấu. Đẹp hơn chiếc xe mà cô từng muốn mua cho Đào Tẩm.
Bỗng nhiên, ngực cô như bị kim đâm vài cái, cả hai đã sống cuộc sống trong mơ, chỉ là mỗi người một kiểu.
"Chị mua xe khi nào?" Trần Phiêu Phiêu hỏi.
"Ừm... năm kia?" Đào Tẩm không nhớ rõ.
"Hiệu này rất hợp với chị", Trần Phiêu Phiêu nhìn bàn tay Đào Tẩm đặt trên vô lăng, "Em nghĩ vậy từ trước rồi".
Trước? Trước đây họ còn đi học, làm sao Trần Phiêu Phiêu nghĩ vậy?
Đào Tẩm sờ vô lăng, sợi dây đàn cũ như bị gảy lên "oong" một tiếng.
"Em muốn ăn gì?" Cô im lặng một lúc, chuyển chủ đề.
"Không có khẩu vị lắm", Trần Phiêu Phiêu gãi trán, bỗng nhớ ra gì đó, cổ họng nghẹn lại, "Kỳ thật".
"Hửm?"
"Chị còn nhớ quán lẩu tự chọn nhỏ ở trường mình không?" Cô và Đào Tẩm đến đó ăn hai lần.
"Nhớ chứ", Đào Tẩm mỉm cười, "Em nói không ngon".
"Hai năm nay luôn muốn ăn". Cô ăn rất nhiều thương hiệu lẩu nổi tiếng, nhưng cứ cảm thấy không thể tìm thấy hương vị dầu bò kém chất lượng trong ký ức đó.
Hơi thở của Đào Tẩm phập phồng, nghiêng đầu cười nhẹ: "Còn có lẩu cay ở con hẻm nhỏ trên phố ăn vặt, không nơi nào ngon vậy. Sau này chị tìm vài lần ở Giang Thành, lần nào xem giới thiệu cũng thấy có vẻ ổn, nhưng ăn thì cứ thiếu thiếu gì đó."
"Vậy sau này chị có quay lại ăn không?" Trần Phiêu Phiêu ôm lấy lưng ghế phụ, nghiêng mặt dựa vào, hỏi bằng giọng mềm mại.
Trông quá ngoan, nếu không phải trang điểm đậm trên sân khấu thì giống hệt mười tám tuổi.
Ánh mắt Đào Tẩm như nước ấm chảy qua, nhìn Trần Phiêu Phiêu một cái, lại quay đầu nhìn về phía trước: "Có ăn, nhưng bây giờ không mở nữa rồi".
Lòng chùng xuống, trống rỗng, Trần Phiêu Phiêu ủ rũ cụp mi: "Sao lại không mở? Kinh doanh tốt mà".
Nói chính xác thì mới tốt nghiệp được hơn năm, nhưng khi còn đi học, cô chạy đến phim trường vào ngày nghỉ, bắt đầu xin nghỉ phép thường xuyên từ năm ba, đến năm tư thì trực tiếp chuyển ra khỏi trường, dành toàn bộ thời gian rảnh học bù, vậy mà suýt bị hoãn tốt nghiệp.
Căng tin còn ít ăn, chứ đừng nói đến việc ghé qua phố ăn vặt.
Không ngờ quán lẩu cay lại đóng cửa.
Đào Tẩm nhìn vẻ mặt của Trần Phiêu Phiêu, ngón tay khẽ động, muốn xoa má em, nhưng kìm lại, nhẹ giọng nói: "Vì dì ấy làm ăn lớn, thuê một cửa hàng trong trung tâm thương mại, bây giờ chắc sắp mở chi nhánh rồi".
"Hả?" Trần Phiêu Phiêu không kịp phản ứng.
Đào Tẩm không nhịn được cười, khóe miệng cong lên, vui vẻ lái xe.
"Chị..." Hiểu rồi, Đào Tẩm trêu và còn thưởng thức vẻ mặt buồn bã "vật đổi sao dời" của Trần Phiêu Phiêu.
"Chị nên đổi tên thành Đào Ghét". Trần Phiêu Phiêu ngồi lại, bực bội vò đầu.
Em hệt như một nữ nghệ sĩ cao ngạo, Đào Tẩm cười càng vui hơn, mím môi, ánh mắt tràn ngập ánh hoàng hôn.
Trần Phiêu Phiêu quay đầu nhìn ra cửa sổ, mặt trời sắp lặn, nhưng cuối cùng cũng may mắn nhìn thấy được.
Ánh sáng chiếu vào mu bàn tay, ấm áp và tươi sáng, cô vô thức dang ra, như thể nắm thật chặt là có thể nắm được.
Họ đặt đồ ăn mang về trên đường, khi về đến nhà thì vỏ bánh và thịt băm vừa được giao. Trần Phiêu Phiêu đập một quả trứng, trộn nhân đơn giản, hai người ngồi bên bàn ăn gói bánh.
Đào Tẩm cực thông minh, chỉ nhìn hai lần là học được, gói còn đẹp hơn cả Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu kinh ngạc, nói: "Em thường cảm thấy, ai cũng học học ở An Đại, nhưng có chị là học sinh giỏi thôi".
Đào Tẩm thản nhiên nhìn chiếc bánh trong tay: "Em thường nhớ đến chị sao?"
...
Trần Phiêu Phiêu nghẹn họng.
Ăn xong, họ mở chai rượu. Vẫn xem chương trình tạp kỹ, Trần Phiêu Phiêu thỉnh thoảng cười hai tiếng, mặc váy ngủ, khoanh chân ngồi.
Đào Tẩm lấy làm lạ. Vốn nghĩ nghệ sĩ vào làng giải trí không thích xem những thứ trong giới, học xem mấy chương trình có sẵn kịch bản như này sẽ không cười.
Tuy nhiên, Trần Phiêu Phiêu rất hưởng ứng.
Thấy Đào Tẩm nhìn mình đầy nghi ngờ, Trần Phiêu Phiêu chỉ vào tivi, cười lớn: "Cái anh đó ngoài đợi gặp con gái nhà người ta là đòi xin Wechat. Hôm nào chẳng uống say bí tỉ? Thế mà giờ trong chương trình giả vờ mắt chứng sợ xã hội."
Hóa ra cười vì chuyện này.
Đào Tẩm chống cằm mỉm cười. Dường như hai người quay lại thời gian mập mờ, hoặc lúc sống chung. Ngoại trừ việc không nói lời yêu đương thì cách họ sống chung cứ như chưa từng chia xa.
Cuộc sống và kịch bản khác nhau. Khó có thể có những giây phút thay đổi thái độ đột ngột, quay đầu lại. Nếu không chạm vào chuyện đau lòng, cứ để mọi thứ từ từ chữa lành, dần đến gần nhau thì chả phải cũng tốt sao?
Trần Phiêu Phiêu thấy không ổn.
Trần Phiêu Phiêu say, chân yếu không thể đứng vững. Đào Tẩm dìu người vào phòng ngủ, Trần Phiêu Phiêu nhân cơ hội vòng tay ôm lấy chị, bắt đầu hôn.
Một người yêu đối phương đến mức có thể mơ thấy chị trong 102 lần trong xuống hai ba năm xa cách thì sao thỏa mãn được chỉ với những cuộc trò chuyện nhạt nhẽo?
Nhưng Đào Tẩm chỉ sẵn sàng trao cho Trần Phiêu Phiêu một nụ hôn.
Tay Trần Phiêu Phiêu luồn vào vạt áo, Đào Tẩm nắm lấy cổ tay, kéo ra.
Tay cô vẫn kiên quyết tìm đến bờ biển ẩn chứa cá voi, tủi thân lại có chút quyến rũ nói với Đào Tẩm: "Có chút cảm giác rồi mà, chị không cần thật sao?"
Đào Tẩm bình tĩnh nhìn lại, nhẹ nhàng cọ xát, để lại dấu trên ngón tay Trần Phiêu Phiêu.
Sau đó, cô vẫn rút tay ra, dùng khăn giấy lau khô những ngón tay ướt đẫm của mình.
Nhẹ nhàng nói với Trần Phiêu Phiêu: "Đi ngủ thôi."
Ném cục giấy vào thùng rác, Đào Tẩm đứng dậy trở về phòng ngủ.