Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 75



Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, Trần Phiêu Phiêu ngồi một lúc, chán, lên mạng xem mọi người bàn tán.
Trong giới giải trí, sau khi một sự kiện bất ngờ xảy ra, thời gian lan truyền nhanh nhất là từ 8-12 tiếng. Bây giờ đang lúc mọi chuyện đang sôi sục, đủ loại người xuất hiện, từ những tài khoản marketing mà fan cô từng đối đầu, đến những antifan của đối thủ đang lợi dụng tình hình, cả những người nổi tiếng trên mạng và các tài khoản nhỏ lẻ khác đang cố gắng thu hút sự chú ý.
Không nhiều người chỉ đích danh cô và cũng ít người trực tiếp nói những lời tục tĩu, nhưng giữa những dòng chữ vẫn ẩn chứa những suy đoán ác ý.
Một người phụ nữ trẻ đẹp, dễ dàng bị người khác xúc phạm bằng trí tưởng tượng. Trần Phiêu Phiêu hiểu từ khi còn học cấp ba.
Có người nói, cô học ở Đại học An, trình độ học vấn cao thế, không thể nào đi làm những công việc không đứng đắn ở hộp đêm.
Có người phản bác, trình độ học vấn không nói lên gì cả, vốn xuất thân từ việc quay những video gợi cảm, trước đây còn xem qua một số video khá nhạy cảm, bây giờ bị gỡ, xóa sạch rồi.
Có người nghi ngờ, nếu không có gì khuất tất, sao phải xóa?
Có người đồng tình, chắc là đang tẩy trắng để "lên bờ"?
Còn có người ở bên dưới xin link, xin tài nguyên.
Trần Phiêu Phiêu lướt Weibo với vẻ mặt vô cảm. Thỉnh thoảng lại thấy người ta đăng những ảnh chụp màn hình ác ý về cô trước khi ra mắt, kèm theo những dòng chữ úp mở, như thể cô thực sự có gì đó không thể để người khác biết.
Những người không biết rõ sự thật tỏ ra sốc, nói họ không thể ngờ cô từng làm công việc đó, trông cô ngây thơ, trong sáng thế kia?
Tin đồn rất dễ bị tô vẽ thành sự thật, đặc biệt là khi có ba phần thật, bảy phần giả.
Cô đã từng làm thêm ở quán bar, cũng từng quay video ngắn, mới gỡ xuống gần đây, nghe có vẻ hợp lý, nhưng sự thật của câu chuyện lại hoàn toàn khác với những tin đồn đang lan truyền.
Đây là những gì có thể thấy khi tìm kiếm "Trần Phiêu Phiêu".
Nếu sử dụng biệt danh đen của cô, chẳng hạn như "chị thuốc nước" để tìm kiếm, thì những gì hiện ra còn tồi tệ hơn, antifan trực tiếp nói - đi bán dâm còn gì?
Còn có người nghi ngờ về tài nguyên mà cô nhận được, nói rằng đạo diễn Tôn đánh mất danh tiếng của mình, Trần Phiêu Phiêu rõ ràng là được "ông lớn" nhét vào.
Thời kỳ cô làm video ngắn rất mờ nhạt, tiếng nói của fan cũ trong giới giải trí chẳng có trọng lượng. Thỉnh thoảng có người lên tiếng: "Tôi xem tất cả các video của Phiêu Phiêu rồi, không phải như những gì đang lan truyền." Nhưng tranh cãi mệt mỏi, sau vài lần phản bác, họ cũng im lặng.
Trần Phiêu Phiêu không cảm thấy gì, thời đi học, mấy kẻ bắt nạt nói: "Trần Phiêu Phiêu đi đứng lẳng lơ, có người ở trường khác nói từng ngủ với nhỏ đó."
Bây giờ, mấy kẻ bắt nạt trên mạng lại nói: "Hồi cô ta làm streamer, người donate nhiều thứ hai là bạn tôi, cô ta đến Hàng Châu, 10 vạn tệ có thể ăn một bữa cơm, bạn tôi chi 30 vạn tệ, hiểu chứ?"
Trần Phiêu Phiêu hiểu, cô chỉ bị bắt nạt một cách công khai hơn mà thôi.
Cô nghe thấy tiếng bước chân xào xạc, nhỏ nhẹ và êm ái, từ xa đến gần, như một chiếc lưới, ôm lấy suy nghĩ hỗn loạn của cô, kéo cô lên khỏi cơn sóng dữ.
Ngước mắt lên, cô nhìn thấy Đào Tẩm.
Trần Phiêu Phiêu chớp hàng mi khô khốc nhìn Đào Tẩm. Đào Tẩm dọn dẹp phòng xong, vẫn giữ thói quen rửa tay, thoa kem dưỡng da tay rồi bước ra khỏi phòng tắm, hỏi: "Lát nữa ăn gì?"
Một câu hỏi quen thuộc, nhưng giờ lại như đang cứu rỗi cô.
"Gọi đồ ăn?" Trần Phiêu Phiêu nói ba từ này, da gà nổi lên trên má cô, vô thức, cô dùng mu bàn tay xoa xoa, "Muốn ăn há cảo rồi."
Sau khi đến miền Bắc, cô quen gọi là hoành thánh. Há cảo chỉ có ở Tân Đô, bà ngoại cũng thích làm, rất ngon.
Lâu ngày không được ăn món chính gốc, Trần Phiêu Phiêu ít khi nhắc đến, nhưng lúc này rất thèm.
Đào Tẩm ngồi xuống bên cạnh, mở ứng dụng giao đồ ăn tìm kiếm, suy nghĩ rồi nói: "Nhưng há cảo giao đến sẽ dễ bị nát, nếu em biết gói, chị mua vỏ há cảo và nhân, chúng ta cùng nhau gói đi?"
Trần Phiêu Phiêu không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn Đào Tẩm.
"Chị lên mạng xem rồi à?"
Vì vậy nên muốn tìm việc gì đó để làm cùng cô?
Đào Tẩm tập trung tìm vỏ há cảo, tính toán trọng lượng, nhẹ nhàng đáp: "Xem qua một chút."
Bốn chữ, như chạm vào lòng Trần Phiêu Phiêu. Chị quan tâm cô, chị sẵn lòng chứa chấp cô, dù hiện tại họ không còn quan hệ gì.
Cũng thật tàn nhẫn, nếu là trước đây, Đào Tẩm nhất định sẽ ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành, rồi hai người cùng nhau tìm cách giải quyết. Bây giờ, một người ngồi đầu sô pha này, một người ngồi sô pha kia, thảo luận xem có nên ăn há cảo hay không.
Trần Phiêu Phiêu dùng lòng bàn tay xoa xoa cánh tay phải của mình, hỏi Đào Tẩm: "Trang Hà nói gì với chị?"
"Lúc chị xếp hàng chờ taxi, chị gọi điện đến, nói ngắn gọn về chuyện xảy ra, rằng em không thể ở khách sạn đó nữa, chị ấy nhờ Lý Du đi giải quyết việc liên hệ với đài truyền hình, còn em ở lại trong xe, một mình."
"Trang Hà hỏi chị rảnh không, đến xem tình hình của em, đợi chị ấy đặt khách sạn mới, chị sẽ giúp em làm thủ tục nhận phòng."
Dù sao Trần Phiêu Phiêu không tiện, mà Đào Tẩm lại tình cờ đáp cùng chuyến.
Trang Hà vẫn luôn nhớ lời Trần Phiêu Phiêu "Chị ấy  không làm vậy".
Trang Hà nghĩ, ngoài Lý Du, Đào Tẩm có lẽ là người đáng tin cậy bên cạnh Trần Phiêu Phiêu.
"Sau đó chị nói với chị ấy," Trần Phiêu Phiêu dịu giọng, "Chị có thể cho em ở đây."
"Ừm."
Trần Phiêu Phiêu không biết nói gì thêm, cô biết mọi người đang bảo vệ cô. Lý Du vừa xuống máy bay đã đưa cô lên xe, vội vàng đến đài truyền hình, Trang Hà ngay lập tức tìm Đào Tẩm và Đào Tẩm đã rời khỏi khu vực chờ taxi để đến đón cô về nhà.
"Thực ra..."
Cô cúi người, dùng tay chống cằm, che giấu một chút cảm xúc: "Thực ra, công ty nói em có thể có 1+4, nhưng em không thích có quá nhiều người xung quanh, nên chỉ mang theo Lý Du."
"Nếu theo tình huống bình thường..." thì sẽ không cần làm phiền Đào Tẩm.
Đào Tẩm cố gắng hiểu: "1+4 có nghĩa là, họ sẽ cung cấp cho em 4 nhân viên hỗ trợ?"
"Dạ," Trần Phiêu Phiêu gật đầu, "Nếu là ngôi sao hạng A, có thể là 1+10, có cả vệ sĩ."
"Vệ sĩ là gì?"
"Bảo vệ cá nhân."
"Giống như trên mạng," Đào Tẩm ngập ngừng, "Giúp em mở đường, nắm tay em, rồi em mới xuất hiện?"
"Phụt." Trần Phiêu Phiêu tưởng tượng, bật cười.
Đào Tẩm cũng cười, nhìn Trần Phiêu Phiêu, ánh mắt dịu dàng. Trần Phiêu Phiêu không chắc mình có hiểu được ánh mắt của Đào Tẩm hay không, nhưng cô cảm thấy Đào Tẩm rất muốn vuốt tóc mình.
Giống như trước đây.
Trần Phiêu Phiêu nhìn lại chị, để lộ sự yếu đuối không nên có trong ánh mắt, nằm lại đôi chút trong ánh mắt của Đào Tẩm.
Chỉ trong một giây ôm ấp đó, cô cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào dép lê của mình, ngẩn ngơ.
"Vậy thì," Đào Tẩm đưa mắt trở lại màn hình điện thoại, "Gói không? Há cảo."
"Thôi, chị cứ gọi đại gì đó, trái cây cũng được."
Đào Tẩm gọi dưa hấu cùng dưa vàng, những thứ mà Trần Phiêu Phiêu thường mua ở siêu thị nhỏ sau khi tắm, còn có nho và vải, rất ngọt.
Đặt điện thoại xuống, cô thấy Trần Phiêu Phiêu đang lướt Weibo.
Em bấm vào hot search đang tăng dần, ngón tay cái lướt từ trên xuống dưới.
Đào Tẩm nhíu mày: "Xem mấy này không khó chịu sao?"
Giọng trầm xuống, gần như biến mất. Ngay cả bản thân cô nhìn cũng khó chịu, sao em còn phải xem chứ?
Trần Phiêu Phiêu khóa điện thoại, đặt lên bàn trà, suy nghĩ: "Thực ra không cảm thấy như đang xem về bản thân mình."
Hửm?
Trần Phiêu Phiêu dựa vào ghế sofa, ôm gối ôm, lần đầu tiên chia sẻ với người yêu cũ thân thiết về tâm lý vượt qua khó khăn trong giới giải trí.
"Có lẽ vì em không nổi tiếng ngay mà là dần dần có được sự chú ý. Em nhìn thấy những người đó dần dần biết đến em, thích em, hiểu em, hiểu lầm em. Một ngày nào đó, bỗng dưng em nhận ra rằng hình ảnh Trần Phiêu Phiêu mà họ tạo ra khác xa với em."
Dù là yêu thích Trần Phiêu Phiêu, hay ghét bỏ Trần Phiêu Phiêu.
Đào Tẩm nhìn cô gái hai mươi tuổi trước mặt, ngồi trên tầng mây đắt đỏ của Giang Thành, vẻ quyến rũ và ngây thơ được thể hiện vừa đủ trong ánh mắt, song ánh mắt ấy không hề phóng khoáng, mà trống rỗng và mệt mỏi, mang theo sự tê liệt hiếm thấy ở những người cùng tuổi.
Nhìn vào đôi mắt em, giống như nhìn thấy lớp da rắn đã lột, khô héo, thiếu sức sống. Con rắn nhỏ sau khi lột da sẽ có một cơ thể tươi mới, nhưng nó được giấu đi, không biết ẩn mình trong bụi cỏ nào.
Khối rubik hỗn loạn cuối cùng cũng bắt đầu tự sắp xếp, thậm chí còn cố gắng được điều chỉnh để mặt nào cũng có cùng một màu.
Người bình thường có thể có sáu màu, Trần Phiêu Phiêu còn không có đủ tư cách sở hữu sáu màu.
"Lần đầu tiên nhìn thấy ba chữ "Trần Phiêu Phiêu" lên hot search, rõ ràng biết là công ty mua, em vẫn thấy tê dại cả da đầu. Nhưng khi nhấp vào, em phát hiện ra rằng ngoài những người hâm mộ quảng bá cho mình, có nhiều người hơn nói, ai vậy? Người nào cũng có thể lên hot search sao?"
Không có nhiều người quan tâm đến mình, ở một nơi mà hàng ngàn hàng vạn người cạnh tranh, muốn nổi tiếng thực sự không đơn giản.
Từ đó, Trần Phiêu Phiêu đã quen coi ba chữ "Trần Phiêu Phiêu" như một món hàng, tách biệt với bản thân, cô và công ty cùng nỗ lực để làm cho món hàng này trở nên nổi tiếng.
Sau đó, họ chia tiền, dùng tiền để đo lường tiến độ của ước mơ. Trần Phiêu Phiêu thực hiện lời hứa mua nhà cho bà ngoại, Thịnh Lăng Nhân cho mẹ thấy rằng không cần học đại học cũng có thể kiếm được nhiều tiền, Trang Hà cố gắng chứng minh rằng một người quản lý giỏi không cần dựa vào công ty lớn vẫn có thể thành công.
"Có lẽ chị không hiểu." Trần Phiêu Phiêu nhìn Đào Tẩm.
Chị có điều kiện tốt, có lẽ không thể cảm nhận được lý do tại sao phải kiếm tiền một cách "khốc liệt" như vậy.
Bởi vì chị vốn khác họ, chị chưa bao giờ có nhu cầu cấp bách về tiền bạc, cũng không vì sắp chết đuối mà phải nín thở.
Ngay cả Trang Hà, "quản lý vàng" trong một công ty lớn, cũng không thể tránh khỏi việc bị kéo đi tiếp rượu. Ngoài tranh giành, trong cũng phải đấu đá, mỗi lần ký được một hợp đồng, tin đồn có quan hệ mờ ám với ông chủ lại bị đào lên một lần.
Nhưng cô không nói cho Đào Tẩm nghe, đó là vấn đề của riêng họ, Đào Tẩm không cần phải biết.
Đào Tẩm thấy Trần Phiêu Phiêu không nói gì, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Trước đây chị thực sự không hiểu."
"Vì chị nghĩ, điều quan trọng nhất, là em."
Cô và Trần Phiêu Phiêu cuối cùng cũng bắt đầu nói về chuyện này.
"Nếu em vui vẻ làm, thoải mái, có lẽ chị sẽ không thấy đó là vấn đề," Đào Tẩm quay đầu lại, nhìn tấm thảm, thở dài, "Nhưng những gì chị thấy lúc đó là em vì kiếm tiền mà bỏ bê chính mình."
"Lúc đó chị nghĩ, có gì đáng để em không quan tâm đến bản thân mình, tạo ra những nội dung mà em không hề thích, không hề trân trọng, thậm chí phải chịu đựng mấy lời lẽ thô tục như vậy? Tiền quan trọng, nhưng có quan trọng hơn chính bản thân em không, hả em?"
Từ trước đến nay, Đào Tẩm luôn cảm thấy đau lòng, sau đó lại thêm sợ hãi. Nếu Trần Phiêu Phiêu không còn là Trần Phiêu Phiêu nữa, liệu em có còn yêu cô không? Liệu họ có thể tiếp tục đi cùng nhau không?
Bây giờ cô vẫn cảm thấy không thoải mái, vừa rồi chỉ lướt qua Weibo chút mà cô đã không thể tiếp tục xem.
"Nhưng giờ chị nghĩ, ai cũng có những mục tiêu riêng. Dường như, đây là nghề em đã chọn và đây là những quy tắc em phải thích nghi."
Trong tầm mắt Đào Tẩm, có một cô nàng cáo nhỏ rất kiên cường. Khoảng thời gian bên nhau gần cũng khiến cô suy nghĩ. Có thể Trần Phiêu Phiêu chưa bao giờ thay đổi, chỉ là trên hành trình vượt núi băng rừng, em quá lạnh, nên khoác lên mình lớp lá khô để giữ ấm, cũng để ngụy trang. Khi đến đích, khi em tắm rửa sạch sẽ, em vẫn sẽ cười toe toét, nhe răng, nhanh nhảu.
"Nếu cuối cùng em có thể đạt được những gì em muốn, nếu em tự cho rằng mọi thứ xứng đáng, thì không cần phải giải thích với ai cả."
Bỏ qua vấn đề tình cảm giữa cô và Trần Phiêu Phiêu, với tư cách một người bạn, nếu Trần Phiêu Phiêu sẵn sàng tin tưởng, chia sẻ những cảm xúc này với cô, cô cũng sẽ giúp đỡ em hết sức có thể.
...
Nhưng mà...
Nhưng mà Trần Phiêu Phiêu muốn Đào Tẩm nói thêm với cô.
Hóa ra chị thực sự chỉ là đau lòng, hóa ra chị không hề cảm thấy cô thấp kém, hóa ra chị cũng từng cảm thấy bối rối và bất lực vì sự thay đổi của Trần Phiêu Phiêu, chị không hề đứng ở vị trí cao chẳng thể với như cô nghĩ.
Bỗng nhiên có chút hối hận, vì sao phải đợi đến gần ba năm sau mới có cuộc trò chuyện chân thành thế này?
Phải chăng cuộc sống là vậy? Có những lời nói, phải đợi đến khi đủ trưởng thành mới có thể dễ dàng thốt ra.
Năm đó, chính Trần Phiêu Phiêu chưa chấp nhận bản thân mình thế, nên ngay cả một ánh mắt của Đào Tẩm, đối với cô cũng rất nặng nề; ngay cả giọng nói hơi vội vàng của Đào Tẩm khi cúp điện thoại, đối với cô cũng rất nặng nề; ngay cả một bức tranh không biết thuộc trường phái nào trên vòng bạn bè của Đào Tẩm, đối với cô, cũng rất nặng nề.
"Em đi quay những video ngắn đó, kiếm tiền nhanh, chị có bao giờ khinh thường em không?"
Trần Phiêu Phiêu cố gắng kìm nén, nghiến răng, cuối cùng mới hỏi ra câu này với giọng trầm thấp.
Đào Tẩm ngạc nhiên nhướng mày: "Không."
"Ừ." Trần Phiêu Phiêu cúi đầu, hai tay chống hai bên người, các ngón tay duỗi ra rồi nắm lại, nắm chặt đường chỉ may của sô pha.
"Em nghĩ chị khinh thường em sao?" Đào Tẩm không hiểu, nhíu mày, nghiêng người nhìn.
Mái tóc dài buông xuống, đung đưa nhẹ nhàng, giống như ánh mắt lơ đãng của Trần Phiêu Phiêu.
"Không có thì thôi." Trần Phiêu Phiêu nói với giọng nhẹ nhàng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giọng rất nhỏ, gần như bị ánh chiều tà che khuất.
Cô nghe thấy phía sau không còn động tĩnh, chỉ còn lại hơi thở của Đào Tẩm, đều đều lên xuống.
Mười mấy giây sau, mới có tiếng động nhỏ.
"Trần Phiêu Phiêu." Đào Tẩm nhẹ nhàng gọi, cả họ lẫn tên.
"Đây là lý do em chia tay với chị sao?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...