Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 60
"Giá như tình yêu cũng giống như vậy, chết đi ngay khi vừa mới tỏ bày. Như thế, nó sẽ mãi mãi tươi đẹp, không bao giờ phải đối mặt với sự tàn phai của thời gian." Trần Phiêu Phiêu tựa vào đầu giường, ánh mắt lướt trên câu thoại trong kịch bản đang mở ra.
6 giờ chiều, cô đang chờ điện thoại của Trang Hà.
Trong lúc đó, Lý Du hỏi cô có ăn cơm không, cô nói không ăn, Lý Du tự gọi một phần cá chẽm hấp ăn ở phòng khách.
6 giờ 15, điện thoại reo.
"Chị dặn em thế nào?" Trần Phiêu Phiêu thậm chí đã đoán được câu mở đầu.
Giọng Trang Hà vang lên, không có chút giận dữ, thậm chí còn gãi khuỷu tay khi nói.
Kiểm soát cảm xúc là kỹ năng cơ bản của một người quản lý, dù trời sập cũng không được hoảng loạn.
Cô đã từng quản lý những nghệ sĩ còn khó chiều hơn Trần Phiêu Phiêu, huống hồ, Trần Phiêu Phiêu rất ngoan, nghe lời đến mức cô gần như nghĩ rằng cô bé cũng có lúc nổi loạn.
Nhưng có cá tính mới tốt, có đầu óc mới có tham vọng, mới biết cách vươn lên.
"Chị đã nói với em, đừng chọc giận nhà sản xuất. Nếu chị nhớ không nhầm," Trang Hà liếc nhìn màn hình điện thoại, tính toán thời gian, "Em mới vào đoàn có nửa tháng."
Chưa kịp đến gặp đạo diễn Tôn, cô đã nhận được điện thoại của A Điền.
Nói rằng Trần Phiêu Phiêu và nhà sản xuất đã cãi nhau tại hiện trường, Đào Tẩm ném kịch bản bỏ đi trước mặt nhiều người, A Điền nhấn mạnh: Đây là lần đầu tiên Đào Tẩm nổi giận kể từ khi vào nghề.
"A Điền đã cảnh báo chị, có lẽ Đào Tẩm muốn thay em."
Trang Hà xắn tay áo lên, chỉnh lại cổ tay áo: "Chị ấy nói, nhiều người ở hiện trường đã nhìn thấy, trước khi rời đi, Đào Tẩm đã nhìn đạo diễn Ngô một cái, cảm thấy có lẽ nên để tổ đạo diễn xem xét lại lựa chọn nữ chính. Nhưng cô ấy chưa nói với đạo diễn Tôn mà hỏi A Điền trước."
Dù sao hợp đồng cũng do A Điền làm, ai cũng biết Trần Phiêu Phiêu là do chị ấy tiến cử.
Trang Hà nhấn mạnh "nhiều người ở đó đã thấy", có nghĩa là ý định thay người của Đào Tẩm có thể đã bị cả đoàn đồn đoán nhiều lần.
"Vậy nên, chị muốn nghe em giải thích, tại sao em lại cãi nhau với người ta?" Trang Hà không bao giờ nổi giận với nghệ sĩ, công việc của cô là giúp họ xây dựng thương hiệu, nâng cao giá trị và giải quyết vấn đề. Nếu sản phẩm có lỗi, liệu có ai nổi giận với sản phẩm không? Vô nghĩa.
"Em không cãi nhau với người ta," Trần Phiêu Phiêu mân mê mép váy ngủ, bình thản nói, "Chúng em chỉ đang thảo luận về kịch bản, em đưa ra một vài ý kiến cá nhân. Ngay ngày đầu tiên, chị ấy đã nói đây là mô hình nhà hát biên kịch, ai cũng có thể đóng góp ý kiến cho vở diễn."
"Chị đã nói." Trần Phiêu Phiêu kết thúc bằng ba từ này.
Trang Hà cười, một tiếng cười khá vội vàng: "Ý của em là, Đào Tẩm nói rằng ai trong đoàn cũng có thể tự do tham gia vào quá trình sáng tạo và thảo luận, vì vậy em không có vấn đề gì."
Trần Phiêu Phiêu không trả lời.
"Nhưng em có từng nghĩ rằng, điều kiện tiên quyết là "người trong đoàn"." Trang Hà vén tóc ra sau gáy, "Còn việc em có phải là người trong đoàn hay không, chỉ phụ thuộc vào một câu của người ta."
Trần Phiêu Phiêu mở miệng đang mím chặt, phát ra một tiếng động nhẹ.
Lời nói của Trang Hà rất thực tế, cũng rất nhẹ nhàng, bởi đây không phải là một khái niệm cần phải được phổ cập. Tất cả mọi người trong giới giải trí đều biết rằng giới này có sự phân chia đẳng cấp, từ tầng lớp thấp nhất leo lên, bài học đầu tiên được gọi là "nhận thức về giai cấp".
Khi còn là một người nổi tiếng trên mạng, Trần Phiêu Phiêu tình cờ thấy có bộ phim ngắn đang tuyển người, cô gửi hồ sơ cho công ty quản lý nghệ sĩ, nhưng họ không thèm để ý, thậm chí không trả lời. Sau đó, cô mới biết rằng ba bức ảnh tiêu chuẩn chính diện, nghiêng và sau lưng là những yêu cầu cơ bản để tự giới thiệu, nhưng chẳng ai dạy cô.
Sau đó, họ bị sàng lọc, một là xem bằng cấp chính quy của ba học viện lớn, hai là xem kinh nghiệm màn hình ngang, thậm chí những người quay màn hình dọc cũng không được coi trọng.
"Em có biết tại sao A Điền lại muốn giúp chị không?" Trang Hà nói bằng tiếng Quảng Đông, giọng rất nhỏ.
Thông thường, khi cô nói về những tin tức riêng tư hoặc cho rằng cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến đánh giá chuyên môn của mình, cô sẽ sử dụng tiếng Quảng để giảm nhẹ giọng điệu.
"Trước đây, khi A Điền ở Hong Kong, có một quá khứ không mấy vẻ vang, chị là một trong số ít người biết chuyện. Sau đó, chuyển đến Giang Thành phát triển và cũng cắt đứt liên lạc với những người bạn cũ."
Cả hai bên đều biết Trang Hà quay lại là muốn sử dụng ân tình cũ, hơn nữa còn là ân tình cũ có quá khứ đen tối.
Mối quan hệ này chỉ có thể sử dụng một lần, Trang Hà đã dùng nó cho Trần Phiêu Phiêu.
"Phần của chị để qua một bên, công ty đã không có thu nhập từ việc quay phim ít nhất nửa năm nay vì thời gian trống của em. Sự xuất hiện trên truyền thông cũng giảm và chương trình tạp kỹ cuối năm đã bị hủy."
"Nếu bây giờ em bị thay, sẽ chẳng còn gì đâu."
Tài nguyên phải phù hợp với lịch trình, không thể muốn nhận là nhận ngay. Lớp đào tạo diễn viên cũng đã tuyển sinh xong, Trần Phiêu Phiêu ở nhà làm gì?
Trang Hà khàn giọng nói, "Không nói thì tức là em đã hiểu hết những gì chị nói."
Trần Phiêu Phiêu khẽ động đậy đầu gối, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm xuống giường.
Mười mấy giây sau, cô mới hỏi: "Vậy phải làm thế nào?" Giọng khàn khàn như con cáo nhỏ bị khát mấy ngày.
Câu nói này thoạt nghe có vẻ yếu đuối, nhưng thực chất lại là đang giận dỗi. Trang Hà hiểu rất rõ. Trần Phiêu Phiêu vốn là người có chủ kiến, chưa bao giờ hỏi người khác phải làm thế nào.
"Em hỏi chị, hay hỏi chính mình?"
"Nếu là chị thì dễ rồi. Cúi đầu, xin lỗi. Em làm được không?" Trang Hà thản nhiên nói, cầm chiếc điện thoại khác lên trả lời tin nhắn.
"Nói thật nhé, chị sẽ không để mối quan hệ với người yêu cũ trở nên như em đâu, dù có phải ngủ với người yêu cũ thêm vài lần, chị vẫn cố gắng níu kéo."
Trang Hà đùa.
Trần Phiêu Phiêu nằm trên giường, như con cá thiếu oxy nhưng lại không có chút khao khát sống. Ánh trăng chiếu vào, nửa rơi trên giường, nửa rơi xuống sàn, nhưng chẳng ai buồn nhặt lên, vì người ta không thiếu ánh trăng.
Cô nhớ lại những ngày tháng đại học, khi cô và Đào Tẩm nằm trên giường đối diện nhau trò chuyện trong ký túc xá.
Khi đó cũng có ánh trăng rơi xuống, nhưng tuổi trẻ chẳng biết trân trọng, bởi cứ ngỡ sẽ mãi mãi bên nhau.
Từ khi bước chân vào giới giải trí, Trần Phiêu Phiêu hiếm khi có những khoảnh khắc bất lực như vậy. Lời nói của Trang Hà giống như một chiếc cưa han gỉ, kéo qua kéo lại khiến cô tê dại, một lúc sau mới cảm thấy đau.
Trang Hà đang lấy bản thân mình làm ví dụ, đồng thời cũng đang ám chỉ Trần Phiêu Phiêu nên cúi đầu. Cúi đầu trước Đào Tẩm, hay nói cách khác, cúi đầu trước những người nắm giữ tài nguyên mà họ cần.
Đây chắc chắn là quy tắc của chốn danh lợi, nhưng đối phương lại là Đào Tẩm.
Trần Phiêu Phiêu khẳng định Đào Tẩm coi thường mình, điều này đã được chính cô kiểm chứng từ vài năm trước.
Thuở ấy, Trần Phiêu Phiêu muốn kiếm tiền, muốn nổi tiếng trên mạng, cô livestream, thỉnh thoảng buông lời thiếu lễ độ với khán giả, rồi thản nhiên block hoặc lờ họ đi. Kết thúc buổi phát sóng, cô lại bắt gặp những dòng trạng thái của Đào Tẩm trên mạng xã hội.
Một thế giới hoàn toàn khác hiện ra trước mắt: không gian nhà hát sang trọng, những bài phê bình sân khấu sắc sảo, những buổi triển lãm, hòa nhạc, những cuộc gặp gỡ với giới nghệ sĩ mà cô chỉ có thể nhìn thấy trên TV... Đào Tẩm còn khoe đi dự lễ khai trương phòng tranh của một người bạn, rồi nảy ra ý tưởng kết hợp hội họa vào thiết kế sân khấu.
Những tác phẩm hội họa mà Đào Tẩm nhắc đến, Trần Phiêu Phiêu chẳng hiểu gì. Giống như lần đầu gặp mặt, khi Đào Tẩm trích dẫn những vở kịch kinh điển, cô cũng chả hiểu.
Không phải cô không muốn tìm hiểu, cũng không phải cô thiếu gu thẩm mỹ, chỉ là cô quá bận rộn với việc học và kiếm tiền, không có thời gian để bắt kịp Đào Tẩm.
Thời còn đi học, Trần Phiêu Phiêu từng ngưỡng mộ sự ung dung, thư thái của Đào Tẩm, nhưng lớn lên cô mới nhận ra, cảm giác căng thẳng hay thư thái của một người không hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân họ. Phần lớn mọi người có thể sống ung dung là nhờ họ có đủ tiền và điều kiện.
Cảm giác tự ti bắt đầu len lỏi vào lòng Trần Phiêu Phiêu từ lúc đó. Có người tự ti sẽ rụt rè, e dè, còn Trần Phiêu Phiêu lại thể hiện ra bằng lòng tự trọng cao ngất.
Cô đi đóng phim ngắn, Đào Tẩm không ủng hộ. Đào Tẩm bảo Trần Phiêu Phiêu có gương mặt chứa đựng nhiều câu chuyện, những vai diễn ngắn ngủi, hời hợt sẽ làm hao mòn khí chất.
Đào Tẩm luôn khuyên Trần Phiêu Phiêu nên học hành cho đàng hoàng, đừng hấp tấp, vội vàng.
Sau khi Đào Tẩm chuyển đi nơi khác, Trần Phiêu Phiêu có đến thăm, nhưng Đào Tẩm không còn dẫn cô đi gặp gỡ bạn bè như trước nữa. Có lần, trong một quán lẩu, họ tình cờ gặp một người bạn của Đào Tẩm, người này làm trong lĩnh vực đào tạo KOL. Trần Phiêu Phiêu định giới thiệu mình cũng là KOL, biết đâu có thể trao đổi kinh nghiệm, nhưng Đào Tẩm chỉ nói qua loa rằng Phiêu Phiêu đang học ở Đại học An.
Lúc đó, Trần Phiêu Phiêu hiểu ra rằng, trong mắt Đào Tẩm, công việc tay trái của cô chẳng đáng để nhắc đến.
Giờ đây, công việc tay trái ấy đã trở thành công việc chính. Từ phim ngắn không tên tuổi đến phim chiếu mạng hạng xoàng, những gì cô làm hoàn toàn khác biệt với giới sân khấu của Đào Tẩm. Đào Tẩm không nói, nhưng thái độ phản đối của, sự thờ ơ của đồng nghiệp và cả những phân đoạn Trần Phiêu Phiêu diễn không tốt trên sân khấu, nói lên tất cả.
Trần Phiêu Phiêu vốn là một học sinh kém, trong số họ, cô luôn luôn như vậy.
Hôm nay, khi cô cuối cùng cũng có cơ hội đấu tranh cho vai diễn của mình, Đào Tẩm lại lạnh lùng từ chối không một lời giải thích. Thậm chí, quản lý của cô còn khuyên cô nên nhún nhường và tìm cách hòa giải với Đào Tẩm.
"Nếu là chị, có ngủ với người yêu cũ thêm vài lần nữa cũng không sao, miễn là giữ được công việc này."
Câu nói này có phải chỉ là một lời bông đùa? Có lẽ là vậy.
Trần Phiêu Phiêu lần tìm chiếc túi lụa nhỏ đầu giường, lấy ra một vật gì đó rồi tách hai chân nàng tiên cá hấp hối.
Đôi chân ấy, giống như trong truyện cổ tích, đổi bằng giọng hát, bước đi trên lưỡi dao sắc bén.
Cô nhớ Đào Tẩm từng nói thích sự tự do của cô, nhưng giờ cô không còn tự do, sự nghiệp không, đến cả nhân cách cũng không. Chỉ khi đêm khuya thanh vắng, cô mới có thể buông thả bản thân trong chốc lát ở một nơi không ai biết đến.
Cô cất giữ tự do của mình ở đó.
Trong cơn mê man, nghe thấy tiếng khóa cửa lách cách, cô nhìn thấy Đào Tẩm.
Không phải là trước đây, trong căn nhà nhỏ của họ, cô nhìn thấy Đào Tẩm ấm áp trở về nhà, mà là vào lúc cô xấu hổ nhất, dang rộng chân, cô nhìn thấy Đào Tẩm sững sờ đang vịn vào khung cửa phòng ngủ.
Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu không thể tin được.
Ngồi tựa vào đầu giường, tóc tai bù xù, ánh mắt mơ màng, vẫn chưa tỉnh táo khỏi ham muốn.
Cô thở hổn hển, dụi dụi mắt, khó có thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Sau khi trở về từ nhà hát, Đào Tẩm ở một mình trong phòng rất lâu, nghĩ về Trần Phiêu Phiêu mà cô sẽ gặp lại. Mái tóc đen nhánh, làn da trắng nõn, vừa ngẩng đầu đã đứng ở cửa, như bước ra từ trong tranh.
Chỉ mới ba năm, Trần Phiêu Phiêu đã trưởng thành hơn nhiều, nét trẻ con trên gương mặt cũng phai nhạt đi, thay vào đó là vẻ ngoài sắc sảo và rạng rỡ hơn.
Em còn có nhiều thay đổi khác. Em thường đeo kính râm ngay cả khi ở trong nhà và chỉ tháo ra sau khi đã kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh xem có camera nào không. Đồ đạc của em do trợ lý quản lý, ngay cả máy tính cũng không cần động tay. Em chỉ cần dùng đôi mắt hồ ly long lanh nước, nheo mắt nhìn vào màn hình PPT, thỉnh thoảng chỉ vào màn hình và nói nhỏ với trợ lý: "Chỗ này viết sai rồi".
Đó là cuộc hội ngộ của họ, nhanh chóng và dứt khoát.
Đào Tẩm nhớ lại, phát hiện bên cạnh có một tờ giấy. Trước đó Lý Du tìm cô, nói muốn gửi hành lý cồng kềnh đến, nhờ cô ký nhận, lần đầu tiên ghi sai ngày, cô viết lại một tờ khác, tờ bỏ đi thì để trên bàn.
Lúc đó cô vừa ký vừa hỏi: "Hành lý cồng kềnh gì vậy?"
"Nệm à?" Đào Tẩm nhíu mày, nệm cũng phải mang theo sao?
Lý Du giải thích: "Trước đây Phiêu Phiêu bị thương cột sống khi quay phim, nệm phải có độ mềm cứng phù hợp mới ngủ ngon được, tôi mang theo chiếc nệm thông minh mà em vẫn dùng, có thể điều chỉnh độ mềm cứng."
Bị thương cột sống...
Đào Tẩm ngẩng đầu, mím môi suy nghĩ một chút rồi đóng cửa lên lầu.
Cô muốn nói chuyện với Trần Phiêu Phiêu, xin lỗi vì cách xử lý không chuyên nghiệp vừa rồi, có lẽ cả hai nên cư xử thoải mái hơn.
Đi đến khúc quanh cầu thang, Lý Du vừa bưng bữa tối ra ngoài, định tìm thùng rác đổ đi, Đào Tẩm bước tới: "Vừa ăn cơm xong à?"
"Ừ, mới ăn xong, Phiêu Phiêu không ăn."
Đào Tẩm khựng lại, nhẹ nhàng hỏi: "Tâm trạng không tốt?"
Lý Du hít một hơi, bóp bóp túi nhựa đựng đồ ăn, không nói gì.
"Để tôi vào nói chuyện với em ấy." Đào Tẩm hiểu ra.
Lý Du để cô vào, nói rằng Trần Phiêu Phiêu có lẽ đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại và trở về phòng mình.
Phòng khách không có ai, cửa phòng ngủ đóng kín.
Đào Tẩm nhẹ nhàng gõ cửa: "Phiêu Phiêu?"
Âm thanh quá nhỏ, lọt vào giấc mơ hỗn loạn của Trần Phiêu Phiêu.
Đào Tẩm do dự một lúc, cửa khép hờ, không khóa, chỉ cần dùng một chút lực là có thể đẩy ra. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn thấy.
Trần Phiêu Phiêu chớp mắt ba lần mới xác định được người trước mặt chính là Đào Tẩm.
Cơ thể đang bị thứ khác kiểm soát, nhưng ánh mắt lại nhìn rõ ràng vào bàn tay Đào Tẩm đang vịn vào khung cửa. Cô biết rõ hơn ai hết rằng cô nên nhanh chóng dọn dẹp hiện trường hỗn loạn này, nhưng cô đã có chút buông xuôi. Cô uể oải nằm đó, dùng tư thế đối đầu, chờ Đào Tẩm rút lui, chờ Đào Tẩm đóng cửa.
Nhưng Đào Tẩm không quay lưng bỏ đi, bước vào, đóng cửa lại bằng một tay, nhẹ nhàng đóng lại, đứng trước chiếc bàn thấp đối diện giường, thả lỏng người dựa vào lưng, khoanh tay, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào cánh tay.
Dùng ánh mắt của một nhà sản xuất để xem xét Trần Phiêu Phiêu.
Nghi ngờ, xấu hổ, tức giận, gì cũng có, nhưng nhiều hơn là sự mỉa mai.
Cô vừa mới lo lắng rằng Trần Phiêu Phiêu tâm trạng không tốt, lo rằng không lên tiếng là vì đau cột sống, đang nghỉ.
Cô vừa mới không kìm được, muốn đẩy cửa vào xem em có ổn không.
Em quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức sự quan tâm của người khác trở thành trò cười.
Một khuôn mặt và cơ thể xinh đẹp, quả thực rất phù hợp để làm nữ chính, nhưng ánh mắt em nhìn mình lúc này thật phù phiếm, dường như không có gì có thể chạm đến trái tim em.
Sự trống rỗng đó không chỉ trong diễn xuất.
Em làm streamer, nghe những lời tục tĩu thỉnh thoảng trong phòng phát sóng trực tiếp, chặn nhưng không giận. Em làm người nổi tiếng trên mạng, nhìn thấy bình luận "Vợ ơi khi nào về nhà nấu cơm cho chồng", em xóa nhưng không chặn. Em đóng phim ngắn, đóng những cảnh thân mật không cần thiết, còn bị quảng cáo đưa lên trang bìa để thu hút người xem, với caption "Họ thậm chí còn đi xa đến mức này".
Khi đó Đào Tẩm rất bận, hai người lại ở xa, chỉ có thể tranh thủ thời gian để suy nghĩ lung tung. Cô thử gọi điện cho bà ngoại, thăm dò xem gia đình có khó khăn gì không? Bà ngoại vui vẻ nói không có, sắp giải tỏa rồi, sắp được chia nhà to rồi.
Gặp lại lần nữa, vẫn vậy.
Em dùng giọng điệu thân mật có chút men say để nói chuyện với trợ lý, khiến mặt người ta đỏ bừng.
Em gặp Lý Du, nắm tay người ta, Lý Du đưa tay xoa đầu em, em cười rất vui.
Em và nam chính mới gặp lần đầu tiên, diễn cảnh hôn một cách thuần thục, quen thuộc đến mức mắt không chớp, còn không quan tâm, em cười. Sau đó, em nói: "Anh ấy không có kinh nghiệm", "Em có thể hôn đẹp hơn nữa".
Còn có lúc trước.
...
Trần Phiêu Phiêu đã từng nghĩ, nếu tất cả những chuyện này được quan sát từ mắt của người yêu em, trân trọng em thì sẽ đau lòng đến mức nào? Bà ngoại có muốn em như vậy không, người khác... có muốn em như vậy không?
Trần Phiêu Phiêu đón nhận ánh mắt của Đào Tẩm.
Lại nữa rồi, lại là ánh mắt khinh bỉ, thất vọng đó.
Trần Phiêu Phiêu đưa tay ra, tắt thứ mềm mại kia đi, lấy nó ra, cô thấy Đào Tẩm thở phào nhẹ nhõm, sau đó Trần Phiêu Phiêu nhìn thẳng vào Đào Tẩm, đưa tay vào nơi không nên vào.
Cô thấy cổ họng Đào Tẩm nuốt xuống, hơi thở trở nên hỗn loạn.
Chị đang tức giận, tức giận hơn bất kỳ lần nào trước đây, bởi vì Đào Tẩm đã buông tay đang khoanh lại, đưa tay ra sau vịn vào chiếc bàn thấp, gân xanh trên cổ tay nổi lên rõ ràng.
Trần Phiêu Phiêu nhìn, không biểu cảm.
Cô đắc tội với Đào Tẩm, cô bị nhìn thấy trong tình trạng xấu hổ, cùng với những quá khứ mà Đào Tẩm không thích. Cô không thể cúi đầu, cũng không thể quay đầu lại.
"Sao em lại trở nên như thế này?" Đào Tẩm mím chặt môi, khi mở miệng, giọng khàn đến khó chịu.
Âm cuối bị nuốt mất, dường như chỉ cần thêm một giây nữa là sẽ run lên.
"Ai dạy em?"
Vừa rồi Lý Du còn ở bên ngoài, cửa phòng ngủ của Trần Phiêu Phiêu không đóng chặt, em tùy tiện như vậy?
Đào Tẩm nhớ lại cô gái nhỏ xinh không có kinh nghiệm, luống cuống tay chân, thậm chí còn làm cô chảy máu. Lúc đó Đào Tẩm rất đau, nhưng mãn nguyện, cô ôm Trần Phiêu Phiêu, lặng lẽ nói trong lòng, nếu những phần bí mật, những phần em không hiểu này do mình dạy thì tốt biết mấy.
Nếu có thể dạy em cả đời thì tốt biết mấy.
Cô là đàn chị, mỗi lần Trần Phiêu Phiêu gọi cô như vậy, cô sẽ muốn cùng em học cách làm người lớn.
...
Những cách để làm hài lòng nhau, là chị dạy em.
Được nâng niu trong lòng bàn tay, rồi lại chán ghét nhau, cũng là chị dạy em.
Trần Phiêu Phiêu nhìn vào sự thất vọng trong mắt Đào Tẩm, nó đến rồi.
6 giờ chiều, cô đang chờ điện thoại của Trang Hà.
Trong lúc đó, Lý Du hỏi cô có ăn cơm không, cô nói không ăn, Lý Du tự gọi một phần cá chẽm hấp ăn ở phòng khách.
6 giờ 15, điện thoại reo.
"Chị dặn em thế nào?" Trần Phiêu Phiêu thậm chí đã đoán được câu mở đầu.
Giọng Trang Hà vang lên, không có chút giận dữ, thậm chí còn gãi khuỷu tay khi nói.
Kiểm soát cảm xúc là kỹ năng cơ bản của một người quản lý, dù trời sập cũng không được hoảng loạn.
Cô đã từng quản lý những nghệ sĩ còn khó chiều hơn Trần Phiêu Phiêu, huống hồ, Trần Phiêu Phiêu rất ngoan, nghe lời đến mức cô gần như nghĩ rằng cô bé cũng có lúc nổi loạn.
Nhưng có cá tính mới tốt, có đầu óc mới có tham vọng, mới biết cách vươn lên.
"Chị đã nói với em, đừng chọc giận nhà sản xuất. Nếu chị nhớ không nhầm," Trang Hà liếc nhìn màn hình điện thoại, tính toán thời gian, "Em mới vào đoàn có nửa tháng."
Chưa kịp đến gặp đạo diễn Tôn, cô đã nhận được điện thoại của A Điền.
Nói rằng Trần Phiêu Phiêu và nhà sản xuất đã cãi nhau tại hiện trường, Đào Tẩm ném kịch bản bỏ đi trước mặt nhiều người, A Điền nhấn mạnh: Đây là lần đầu tiên Đào Tẩm nổi giận kể từ khi vào nghề.
"A Điền đã cảnh báo chị, có lẽ Đào Tẩm muốn thay em."
Trang Hà xắn tay áo lên, chỉnh lại cổ tay áo: "Chị ấy nói, nhiều người ở hiện trường đã nhìn thấy, trước khi rời đi, Đào Tẩm đã nhìn đạo diễn Ngô một cái, cảm thấy có lẽ nên để tổ đạo diễn xem xét lại lựa chọn nữ chính. Nhưng cô ấy chưa nói với đạo diễn Tôn mà hỏi A Điền trước."
Dù sao hợp đồng cũng do A Điền làm, ai cũng biết Trần Phiêu Phiêu là do chị ấy tiến cử.
Trang Hà nhấn mạnh "nhiều người ở đó đã thấy", có nghĩa là ý định thay người của Đào Tẩm có thể đã bị cả đoàn đồn đoán nhiều lần.
"Vậy nên, chị muốn nghe em giải thích, tại sao em lại cãi nhau với người ta?" Trang Hà không bao giờ nổi giận với nghệ sĩ, công việc của cô là giúp họ xây dựng thương hiệu, nâng cao giá trị và giải quyết vấn đề. Nếu sản phẩm có lỗi, liệu có ai nổi giận với sản phẩm không? Vô nghĩa.
"Em không cãi nhau với người ta," Trần Phiêu Phiêu mân mê mép váy ngủ, bình thản nói, "Chúng em chỉ đang thảo luận về kịch bản, em đưa ra một vài ý kiến cá nhân. Ngay ngày đầu tiên, chị ấy đã nói đây là mô hình nhà hát biên kịch, ai cũng có thể đóng góp ý kiến cho vở diễn."
"Chị đã nói." Trần Phiêu Phiêu kết thúc bằng ba từ này.
Trang Hà cười, một tiếng cười khá vội vàng: "Ý của em là, Đào Tẩm nói rằng ai trong đoàn cũng có thể tự do tham gia vào quá trình sáng tạo và thảo luận, vì vậy em không có vấn đề gì."
Trần Phiêu Phiêu không trả lời.
"Nhưng em có từng nghĩ rằng, điều kiện tiên quyết là "người trong đoàn"." Trang Hà vén tóc ra sau gáy, "Còn việc em có phải là người trong đoàn hay không, chỉ phụ thuộc vào một câu của người ta."
Trần Phiêu Phiêu mở miệng đang mím chặt, phát ra một tiếng động nhẹ.
Lời nói của Trang Hà rất thực tế, cũng rất nhẹ nhàng, bởi đây không phải là một khái niệm cần phải được phổ cập. Tất cả mọi người trong giới giải trí đều biết rằng giới này có sự phân chia đẳng cấp, từ tầng lớp thấp nhất leo lên, bài học đầu tiên được gọi là "nhận thức về giai cấp".
Khi còn là một người nổi tiếng trên mạng, Trần Phiêu Phiêu tình cờ thấy có bộ phim ngắn đang tuyển người, cô gửi hồ sơ cho công ty quản lý nghệ sĩ, nhưng họ không thèm để ý, thậm chí không trả lời. Sau đó, cô mới biết rằng ba bức ảnh tiêu chuẩn chính diện, nghiêng và sau lưng là những yêu cầu cơ bản để tự giới thiệu, nhưng chẳng ai dạy cô.
Sau đó, họ bị sàng lọc, một là xem bằng cấp chính quy của ba học viện lớn, hai là xem kinh nghiệm màn hình ngang, thậm chí những người quay màn hình dọc cũng không được coi trọng.
"Em có biết tại sao A Điền lại muốn giúp chị không?" Trang Hà nói bằng tiếng Quảng Đông, giọng rất nhỏ.
Thông thường, khi cô nói về những tin tức riêng tư hoặc cho rằng cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến đánh giá chuyên môn của mình, cô sẽ sử dụng tiếng Quảng để giảm nhẹ giọng điệu.
"Trước đây, khi A Điền ở Hong Kong, có một quá khứ không mấy vẻ vang, chị là một trong số ít người biết chuyện. Sau đó, chuyển đến Giang Thành phát triển và cũng cắt đứt liên lạc với những người bạn cũ."
Cả hai bên đều biết Trang Hà quay lại là muốn sử dụng ân tình cũ, hơn nữa còn là ân tình cũ có quá khứ đen tối.
Mối quan hệ này chỉ có thể sử dụng một lần, Trang Hà đã dùng nó cho Trần Phiêu Phiêu.
"Phần của chị để qua một bên, công ty đã không có thu nhập từ việc quay phim ít nhất nửa năm nay vì thời gian trống của em. Sự xuất hiện trên truyền thông cũng giảm và chương trình tạp kỹ cuối năm đã bị hủy."
"Nếu bây giờ em bị thay, sẽ chẳng còn gì đâu."
Tài nguyên phải phù hợp với lịch trình, không thể muốn nhận là nhận ngay. Lớp đào tạo diễn viên cũng đã tuyển sinh xong, Trần Phiêu Phiêu ở nhà làm gì?
Trang Hà khàn giọng nói, "Không nói thì tức là em đã hiểu hết những gì chị nói."
Trần Phiêu Phiêu khẽ động đậy đầu gối, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm xuống giường.
Mười mấy giây sau, cô mới hỏi: "Vậy phải làm thế nào?" Giọng khàn khàn như con cáo nhỏ bị khát mấy ngày.
Câu nói này thoạt nghe có vẻ yếu đuối, nhưng thực chất lại là đang giận dỗi. Trang Hà hiểu rất rõ. Trần Phiêu Phiêu vốn là người có chủ kiến, chưa bao giờ hỏi người khác phải làm thế nào.
"Em hỏi chị, hay hỏi chính mình?"
"Nếu là chị thì dễ rồi. Cúi đầu, xin lỗi. Em làm được không?" Trang Hà thản nhiên nói, cầm chiếc điện thoại khác lên trả lời tin nhắn.
"Nói thật nhé, chị sẽ không để mối quan hệ với người yêu cũ trở nên như em đâu, dù có phải ngủ với người yêu cũ thêm vài lần, chị vẫn cố gắng níu kéo."
Trang Hà đùa.
Trần Phiêu Phiêu nằm trên giường, như con cá thiếu oxy nhưng lại không có chút khao khát sống. Ánh trăng chiếu vào, nửa rơi trên giường, nửa rơi xuống sàn, nhưng chẳng ai buồn nhặt lên, vì người ta không thiếu ánh trăng.
Cô nhớ lại những ngày tháng đại học, khi cô và Đào Tẩm nằm trên giường đối diện nhau trò chuyện trong ký túc xá.
Khi đó cũng có ánh trăng rơi xuống, nhưng tuổi trẻ chẳng biết trân trọng, bởi cứ ngỡ sẽ mãi mãi bên nhau.
Từ khi bước chân vào giới giải trí, Trần Phiêu Phiêu hiếm khi có những khoảnh khắc bất lực như vậy. Lời nói của Trang Hà giống như một chiếc cưa han gỉ, kéo qua kéo lại khiến cô tê dại, một lúc sau mới cảm thấy đau.
Trang Hà đang lấy bản thân mình làm ví dụ, đồng thời cũng đang ám chỉ Trần Phiêu Phiêu nên cúi đầu. Cúi đầu trước Đào Tẩm, hay nói cách khác, cúi đầu trước những người nắm giữ tài nguyên mà họ cần.
Đây chắc chắn là quy tắc của chốn danh lợi, nhưng đối phương lại là Đào Tẩm.
Trần Phiêu Phiêu khẳng định Đào Tẩm coi thường mình, điều này đã được chính cô kiểm chứng từ vài năm trước.
Thuở ấy, Trần Phiêu Phiêu muốn kiếm tiền, muốn nổi tiếng trên mạng, cô livestream, thỉnh thoảng buông lời thiếu lễ độ với khán giả, rồi thản nhiên block hoặc lờ họ đi. Kết thúc buổi phát sóng, cô lại bắt gặp những dòng trạng thái của Đào Tẩm trên mạng xã hội.
Một thế giới hoàn toàn khác hiện ra trước mắt: không gian nhà hát sang trọng, những bài phê bình sân khấu sắc sảo, những buổi triển lãm, hòa nhạc, những cuộc gặp gỡ với giới nghệ sĩ mà cô chỉ có thể nhìn thấy trên TV... Đào Tẩm còn khoe đi dự lễ khai trương phòng tranh của một người bạn, rồi nảy ra ý tưởng kết hợp hội họa vào thiết kế sân khấu.
Những tác phẩm hội họa mà Đào Tẩm nhắc đến, Trần Phiêu Phiêu chẳng hiểu gì. Giống như lần đầu gặp mặt, khi Đào Tẩm trích dẫn những vở kịch kinh điển, cô cũng chả hiểu.
Không phải cô không muốn tìm hiểu, cũng không phải cô thiếu gu thẩm mỹ, chỉ là cô quá bận rộn với việc học và kiếm tiền, không có thời gian để bắt kịp Đào Tẩm.
Thời còn đi học, Trần Phiêu Phiêu từng ngưỡng mộ sự ung dung, thư thái của Đào Tẩm, nhưng lớn lên cô mới nhận ra, cảm giác căng thẳng hay thư thái của một người không hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân họ. Phần lớn mọi người có thể sống ung dung là nhờ họ có đủ tiền và điều kiện.
Cảm giác tự ti bắt đầu len lỏi vào lòng Trần Phiêu Phiêu từ lúc đó. Có người tự ti sẽ rụt rè, e dè, còn Trần Phiêu Phiêu lại thể hiện ra bằng lòng tự trọng cao ngất.
Cô đi đóng phim ngắn, Đào Tẩm không ủng hộ. Đào Tẩm bảo Trần Phiêu Phiêu có gương mặt chứa đựng nhiều câu chuyện, những vai diễn ngắn ngủi, hời hợt sẽ làm hao mòn khí chất.
Đào Tẩm luôn khuyên Trần Phiêu Phiêu nên học hành cho đàng hoàng, đừng hấp tấp, vội vàng.
Sau khi Đào Tẩm chuyển đi nơi khác, Trần Phiêu Phiêu có đến thăm, nhưng Đào Tẩm không còn dẫn cô đi gặp gỡ bạn bè như trước nữa. Có lần, trong một quán lẩu, họ tình cờ gặp một người bạn của Đào Tẩm, người này làm trong lĩnh vực đào tạo KOL. Trần Phiêu Phiêu định giới thiệu mình cũng là KOL, biết đâu có thể trao đổi kinh nghiệm, nhưng Đào Tẩm chỉ nói qua loa rằng Phiêu Phiêu đang học ở Đại học An.
Lúc đó, Trần Phiêu Phiêu hiểu ra rằng, trong mắt Đào Tẩm, công việc tay trái của cô chẳng đáng để nhắc đến.
Giờ đây, công việc tay trái ấy đã trở thành công việc chính. Từ phim ngắn không tên tuổi đến phim chiếu mạng hạng xoàng, những gì cô làm hoàn toàn khác biệt với giới sân khấu của Đào Tẩm. Đào Tẩm không nói, nhưng thái độ phản đối của, sự thờ ơ của đồng nghiệp và cả những phân đoạn Trần Phiêu Phiêu diễn không tốt trên sân khấu, nói lên tất cả.
Trần Phiêu Phiêu vốn là một học sinh kém, trong số họ, cô luôn luôn như vậy.
Hôm nay, khi cô cuối cùng cũng có cơ hội đấu tranh cho vai diễn của mình, Đào Tẩm lại lạnh lùng từ chối không một lời giải thích. Thậm chí, quản lý của cô còn khuyên cô nên nhún nhường và tìm cách hòa giải với Đào Tẩm.
"Nếu là chị, có ngủ với người yêu cũ thêm vài lần nữa cũng không sao, miễn là giữ được công việc này."
Câu nói này có phải chỉ là một lời bông đùa? Có lẽ là vậy.
Trần Phiêu Phiêu lần tìm chiếc túi lụa nhỏ đầu giường, lấy ra một vật gì đó rồi tách hai chân nàng tiên cá hấp hối.
Đôi chân ấy, giống như trong truyện cổ tích, đổi bằng giọng hát, bước đi trên lưỡi dao sắc bén.
Cô nhớ Đào Tẩm từng nói thích sự tự do của cô, nhưng giờ cô không còn tự do, sự nghiệp không, đến cả nhân cách cũng không. Chỉ khi đêm khuya thanh vắng, cô mới có thể buông thả bản thân trong chốc lát ở một nơi không ai biết đến.
Cô cất giữ tự do của mình ở đó.
Trong cơn mê man, nghe thấy tiếng khóa cửa lách cách, cô nhìn thấy Đào Tẩm.
Không phải là trước đây, trong căn nhà nhỏ của họ, cô nhìn thấy Đào Tẩm ấm áp trở về nhà, mà là vào lúc cô xấu hổ nhất, dang rộng chân, cô nhìn thấy Đào Tẩm sững sờ đang vịn vào khung cửa phòng ngủ.
Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu không thể tin được.
Ngồi tựa vào đầu giường, tóc tai bù xù, ánh mắt mơ màng, vẫn chưa tỉnh táo khỏi ham muốn.
Cô thở hổn hển, dụi dụi mắt, khó có thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Sau khi trở về từ nhà hát, Đào Tẩm ở một mình trong phòng rất lâu, nghĩ về Trần Phiêu Phiêu mà cô sẽ gặp lại. Mái tóc đen nhánh, làn da trắng nõn, vừa ngẩng đầu đã đứng ở cửa, như bước ra từ trong tranh.
Chỉ mới ba năm, Trần Phiêu Phiêu đã trưởng thành hơn nhiều, nét trẻ con trên gương mặt cũng phai nhạt đi, thay vào đó là vẻ ngoài sắc sảo và rạng rỡ hơn.
Em còn có nhiều thay đổi khác. Em thường đeo kính râm ngay cả khi ở trong nhà và chỉ tháo ra sau khi đã kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh xem có camera nào không. Đồ đạc của em do trợ lý quản lý, ngay cả máy tính cũng không cần động tay. Em chỉ cần dùng đôi mắt hồ ly long lanh nước, nheo mắt nhìn vào màn hình PPT, thỉnh thoảng chỉ vào màn hình và nói nhỏ với trợ lý: "Chỗ này viết sai rồi".
Đó là cuộc hội ngộ của họ, nhanh chóng và dứt khoát.
Đào Tẩm nhớ lại, phát hiện bên cạnh có một tờ giấy. Trước đó Lý Du tìm cô, nói muốn gửi hành lý cồng kềnh đến, nhờ cô ký nhận, lần đầu tiên ghi sai ngày, cô viết lại một tờ khác, tờ bỏ đi thì để trên bàn.
Lúc đó cô vừa ký vừa hỏi: "Hành lý cồng kềnh gì vậy?"
"Nệm à?" Đào Tẩm nhíu mày, nệm cũng phải mang theo sao?
Lý Du giải thích: "Trước đây Phiêu Phiêu bị thương cột sống khi quay phim, nệm phải có độ mềm cứng phù hợp mới ngủ ngon được, tôi mang theo chiếc nệm thông minh mà em vẫn dùng, có thể điều chỉnh độ mềm cứng."
Bị thương cột sống...
Đào Tẩm ngẩng đầu, mím môi suy nghĩ một chút rồi đóng cửa lên lầu.
Cô muốn nói chuyện với Trần Phiêu Phiêu, xin lỗi vì cách xử lý không chuyên nghiệp vừa rồi, có lẽ cả hai nên cư xử thoải mái hơn.
Đi đến khúc quanh cầu thang, Lý Du vừa bưng bữa tối ra ngoài, định tìm thùng rác đổ đi, Đào Tẩm bước tới: "Vừa ăn cơm xong à?"
"Ừ, mới ăn xong, Phiêu Phiêu không ăn."
Đào Tẩm khựng lại, nhẹ nhàng hỏi: "Tâm trạng không tốt?"
Lý Du hít một hơi, bóp bóp túi nhựa đựng đồ ăn, không nói gì.
"Để tôi vào nói chuyện với em ấy." Đào Tẩm hiểu ra.
Lý Du để cô vào, nói rằng Trần Phiêu Phiêu có lẽ đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại và trở về phòng mình.
Phòng khách không có ai, cửa phòng ngủ đóng kín.
Đào Tẩm nhẹ nhàng gõ cửa: "Phiêu Phiêu?"
Âm thanh quá nhỏ, lọt vào giấc mơ hỗn loạn của Trần Phiêu Phiêu.
Đào Tẩm do dự một lúc, cửa khép hờ, không khóa, chỉ cần dùng một chút lực là có thể đẩy ra. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn thấy.
Trần Phiêu Phiêu chớp mắt ba lần mới xác định được người trước mặt chính là Đào Tẩm.
Cơ thể đang bị thứ khác kiểm soát, nhưng ánh mắt lại nhìn rõ ràng vào bàn tay Đào Tẩm đang vịn vào khung cửa. Cô biết rõ hơn ai hết rằng cô nên nhanh chóng dọn dẹp hiện trường hỗn loạn này, nhưng cô đã có chút buông xuôi. Cô uể oải nằm đó, dùng tư thế đối đầu, chờ Đào Tẩm rút lui, chờ Đào Tẩm đóng cửa.
Nhưng Đào Tẩm không quay lưng bỏ đi, bước vào, đóng cửa lại bằng một tay, nhẹ nhàng đóng lại, đứng trước chiếc bàn thấp đối diện giường, thả lỏng người dựa vào lưng, khoanh tay, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào cánh tay.
Dùng ánh mắt của một nhà sản xuất để xem xét Trần Phiêu Phiêu.
Nghi ngờ, xấu hổ, tức giận, gì cũng có, nhưng nhiều hơn là sự mỉa mai.
Cô vừa mới lo lắng rằng Trần Phiêu Phiêu tâm trạng không tốt, lo rằng không lên tiếng là vì đau cột sống, đang nghỉ.
Cô vừa mới không kìm được, muốn đẩy cửa vào xem em có ổn không.
Em quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức sự quan tâm của người khác trở thành trò cười.
Một khuôn mặt và cơ thể xinh đẹp, quả thực rất phù hợp để làm nữ chính, nhưng ánh mắt em nhìn mình lúc này thật phù phiếm, dường như không có gì có thể chạm đến trái tim em.
Sự trống rỗng đó không chỉ trong diễn xuất.
Em làm streamer, nghe những lời tục tĩu thỉnh thoảng trong phòng phát sóng trực tiếp, chặn nhưng không giận. Em làm người nổi tiếng trên mạng, nhìn thấy bình luận "Vợ ơi khi nào về nhà nấu cơm cho chồng", em xóa nhưng không chặn. Em đóng phim ngắn, đóng những cảnh thân mật không cần thiết, còn bị quảng cáo đưa lên trang bìa để thu hút người xem, với caption "Họ thậm chí còn đi xa đến mức này".
Khi đó Đào Tẩm rất bận, hai người lại ở xa, chỉ có thể tranh thủ thời gian để suy nghĩ lung tung. Cô thử gọi điện cho bà ngoại, thăm dò xem gia đình có khó khăn gì không? Bà ngoại vui vẻ nói không có, sắp giải tỏa rồi, sắp được chia nhà to rồi.
Gặp lại lần nữa, vẫn vậy.
Em dùng giọng điệu thân mật có chút men say để nói chuyện với trợ lý, khiến mặt người ta đỏ bừng.
Em gặp Lý Du, nắm tay người ta, Lý Du đưa tay xoa đầu em, em cười rất vui.
Em và nam chính mới gặp lần đầu tiên, diễn cảnh hôn một cách thuần thục, quen thuộc đến mức mắt không chớp, còn không quan tâm, em cười. Sau đó, em nói: "Anh ấy không có kinh nghiệm", "Em có thể hôn đẹp hơn nữa".
Còn có lúc trước.
...
Trần Phiêu Phiêu đã từng nghĩ, nếu tất cả những chuyện này được quan sát từ mắt của người yêu em, trân trọng em thì sẽ đau lòng đến mức nào? Bà ngoại có muốn em như vậy không, người khác... có muốn em như vậy không?
Trần Phiêu Phiêu đón nhận ánh mắt của Đào Tẩm.
Lại nữa rồi, lại là ánh mắt khinh bỉ, thất vọng đó.
Trần Phiêu Phiêu đưa tay ra, tắt thứ mềm mại kia đi, lấy nó ra, cô thấy Đào Tẩm thở phào nhẹ nhõm, sau đó Trần Phiêu Phiêu nhìn thẳng vào Đào Tẩm, đưa tay vào nơi không nên vào.
Cô thấy cổ họng Đào Tẩm nuốt xuống, hơi thở trở nên hỗn loạn.
Chị đang tức giận, tức giận hơn bất kỳ lần nào trước đây, bởi vì Đào Tẩm đã buông tay đang khoanh lại, đưa tay ra sau vịn vào chiếc bàn thấp, gân xanh trên cổ tay nổi lên rõ ràng.
Trần Phiêu Phiêu nhìn, không biểu cảm.
Cô đắc tội với Đào Tẩm, cô bị nhìn thấy trong tình trạng xấu hổ, cùng với những quá khứ mà Đào Tẩm không thích. Cô không thể cúi đầu, cũng không thể quay đầu lại.
"Sao em lại trở nên như thế này?" Đào Tẩm mím chặt môi, khi mở miệng, giọng khàn đến khó chịu.
Âm cuối bị nuốt mất, dường như chỉ cần thêm một giây nữa là sẽ run lên.
"Ai dạy em?"
Vừa rồi Lý Du còn ở bên ngoài, cửa phòng ngủ của Trần Phiêu Phiêu không đóng chặt, em tùy tiện như vậy?
Đào Tẩm nhớ lại cô gái nhỏ xinh không có kinh nghiệm, luống cuống tay chân, thậm chí còn làm cô chảy máu. Lúc đó Đào Tẩm rất đau, nhưng mãn nguyện, cô ôm Trần Phiêu Phiêu, lặng lẽ nói trong lòng, nếu những phần bí mật, những phần em không hiểu này do mình dạy thì tốt biết mấy.
Nếu có thể dạy em cả đời thì tốt biết mấy.
Cô là đàn chị, mỗi lần Trần Phiêu Phiêu gọi cô như vậy, cô sẽ muốn cùng em học cách làm người lớn.
...
Những cách để làm hài lòng nhau, là chị dạy em.
Được nâng niu trong lòng bàn tay, rồi lại chán ghét nhau, cũng là chị dạy em.
Trần Phiêu Phiêu nhìn vào sự thất vọng trong mắt Đào Tẩm, nó đến rồi.