Phi Thiên
Chương 656: Thế giới khôn cùng
Liệt Hoàn đang ở trong một đoàn hỏa diễm, cầm trong tay song đao trôi lơ lửng trên không trung ngắm nhìn xung quanh, có thể nói vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, hắn ở trên không trung nhưng có thể thấy được ao hồ mênh mông, dãy núi cao thấp, cây cối xanh um tươi tốt, hoa cỏ rậm rạp, không khí thanh tân, bầu trời sáng ngời. Chẳng qua không biết ánh sáng đến từ nơi nào, trên trời nhìn không thấy mặt trời, có gió thổi tới, cũng không nhìn thấy bất kỳ loại động vật nào, phảng phất như trong nháy mắt đi tới một thế giới khác.
Hắn nhớ được mình rõ ràng đã được thu vào bên trong Linh Lung bảo tháp, nhưng trước mắt lại không nhìn thấy bất kỳ uy hiếp gì, chuyện này ngược lại làm hắn cực kỳ cảnh giác.
Huyễn tượng! Ý nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
- Làm ra bức tường pháp nhãn này thì có bản lãnh gì!
Liệt Hoàn nhìn ra xung quanh quát:
- Tới đi! Để cho bổn vương nhìn xem Linh Lung bảo tháp này rút cuộc có bao nhiêu lợi hại!
Nhưng xung quanh vẫn hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có thanh âm của một mình hắn, không có bất kỳ người nào trả lời hắn, làm hắn nhanh chóng cảm thấy cô độc vô tận và quỷ dị.
Bá! Hắn nhanh chóng lao về phía hồ, thu liệt diễm trên người, rơi vào bờ cát trên bờ hồ. Dường như buông lỏng cảnh giác đợi người tới tiến công, nhưng không có bất kỳ động tĩnh gì phản ứng đến hắn. Một chút dấu hiệu nguy hiểm cũng không có, ngược lại dưới chân có cảm giác rất chân thực, làm một cảm giác rất thật, làm hắn nhấc chân dẫm xuống mấy lần, lại ngồi xổm xuống sờ sờ, nắm cát vào trong tay.
Khóe miệng Liệt Hoàn co quắp rồi lỏng ra, không phải ảo tưởng, là cát thật. Hắn lại nhanh chóng tiến lên một bước, giẫm vào trong trận trận sóng nước, đưa thay sờ sờ nước, còn đưa lên miệng nếm thử, cũng không phải huyễn tượng, là nước thật!
Là biển rộng! Mặt nước mênh mông vô bờ này không phải là hồ, mà là biển rộng! Liệt Hoàn vô cùng kinh ngạc, bên trong Linh Lung bảo tháp làm sao lại có thể có biển rộng? Làm sao có thể chứa nổi biển rộng?
Không! Đây nhất định là huyễn tượng! Một loại huyễn tượng rất cao cấp!
Liệt Hoàn ngẩng đầu nhìn lên trời, huyễn tượng dù lợi hại vẫn có điểm cuối, đột nhiên phóng lên cao, bắn thẳng đến trời xanh...
Nhưng hắn bay, bay rất lâu, bay đến lúc vẻ mặt Liệt Hoàn kinh hãi!
Hắn từng không chỉ một lần xông phá trói buộc của tiểu thế giới, trôi lơ lửng trên bầu trời vũ trụ, nhìn vũ trụ mênh mông mà thần bí, từng ngao du tinh không, hi vọng tìm được Đại thế giới trong truyền thuyết. Hắn từng đứng trên mặt trăng không có một ngọn cỏ, cực kỳ hoang vu nhìn tiểu thế giới mình đang ở.
Phi lâu như vậy, dựa vào tốc độ phi hành của hắn, theo lý mà nói hẳn đã sớm thoát khỏi trói buộc của tiểu thế giới mới đúng, nhưng ngay cả một chút biến hóa áp suất dị thường cũng không có, bầu trời trên đầu hắn tựa hồ không có điểm cuối, hắn vĩnh viễn không có cách nào lao ra.
Nhìn lại dưới chân, cả vùng đất phía dưới rõ ràng có thể thấy được, tựa hồ bất kể hắn bay thế nào vẫn duy trì khoảng cách nhất định với phía dưới, tốc độ phi hành của hắn ở thế giới này tựa hồ trở thành trò cười.
Hắn nhanh chóng quay đầu bay đến khoảng không phía trên biển rộng mênh mông, chúi đầu xuống, chìm vào trong biển rộng sóng xanh, nhanh chóng chui xuống đáy biển, dưới biển không thấy được bất kỳ sinh vật nào, tựa hồ âm u không thấy đáy, một đường cấp tốc lặn xuống, lúc đầu lặn xuống hơn mười dặm, tuy nhiên vẫn không thấy được đáy biển.
Giống như bay về phía không trung, lặn xuống sâu như vậy, vẫn không cảm giác được có biến hóa áp lực.
Ầm! Từ mặt biển một lần nữa lao lên giữa không trung, vẫn không cam lòng! Bởi vì hắn đã xác nhận đây là bên trong Linh Lung bảo tháp, chứ không phải tới một thế giới khác, nếu không không thể nào quỷ dị như vậy, hắn tin tưởng nếu trong không gian bảo vật, chắc chắn sẽ có giới hạn, chắc chắn sẽ có điểm cuối, một Linh Lung bảo tháp không thể nào chứa cả một thế giới, chỉ cần tìm được bản thể của bảo vật mới có thể có biện pháp phá giải.
Liệt Hoàn lại bắt đầu phi hành ngang dọc khắp thế giới này, cứ bay, bay mãi.
Hắn không biết khi hắn nhanh chóng phi hành, người quan sát phía ngoài cũng nhìn thấy Linh Lung bảo tháp đang cấp tốc xoay tròn, nếu hắn dừng lại, vận tốc quay của Linh Lung bảo tháp cũng từ từ chậm lại, nếu hắn phi hành, Linh Lung bảo tháp lại bắt đầu chuyển động.
Hơn nữa phương thức chuyển động rất quỷ dị, tầng tầng bảo tháp có bảy đoạn, đế tháp và đỉnh tháp căn bản bất động, thỉnh thoảng mới có thể chuyển động một chút, chỉ có năm đoạn ở giữa chuyển động nhiều nhất, hơn nữa cũng không phải chuyển động cùng một hướng, có hướng quẹo trái, có hướng quẹo phải, thậm chí là ngược lại, tiếng chuông trên bảo tháp thanh thúy dễ nghe vang lên không ngừng.
Liệt Hoàn không biết tình huống bên ngoài, người ở phía ngoài cũng không biết bên trong Linh Lung bảo tháp xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Miêu Quân Di vẫn làm phép thao túng bảo tháp, còn bảo tháp vẫn có phản ứng, mọi người cũng biết Liệt Hoàn còn sống, còn đang chống lại bên trong bảo tháp.
Liệt Hoàn ở ‘một thế giới khác’ càng bay càng kinh ngạc, trong lòng có thể nói cuồng hô, làm sao có thể, làm sao có thể, điều này sao có thể, không gian bên trong Linh Lung bảo tháp làm sao có thế mênh mông vô cùng như thế!
Không thể so với cảm giác không cảm thấy biến hóa gì lúc trước, biến hóa trước mắt cũng quá rõ ràng, núi non sông ngòi dưới người hắn nhanh chóng lướt qua phía sau, không ngừng biến ảo, chứng minh thế giới này rộng lớn bao nhiêu.
Sa mạc, thảo nguyên, tuyết sơn, rừng rậm không ngừng xuất hiện phía dưới hắn, trong lòng Liệt Hoàn có thể nói vô cùng khiếp sợ, Linh Lung tông đâu phải luyện chế ra một pháp bảo, mà quả thực là một thế giới!
Cuối cùng hắn bỏ qua phi hành, rơi vào bên trên một mảnh bình nguyên hoang vu. Ánh mắt chăm chú nhìn cả vùng đất dưới chân, hắn vẫn tin chắc nơi này nhất định có điểm cuối, bản thể của pháp bảo chính là ở điểm cuối của thế giới này, cho dù Linh Lung tông có thể luyện chế ra một thế giới, cũng không thể luyện chế ra một thế giới vĩnh viễn không có biên cảnh.
Ầm! Liệt Hoàn đột nhiên đánh một quyền xuống mặt đất, trong nháy mắt khiến mặt đất chấn động, một mảnh đất lớn bị đánh bay.
Một quyền lại thêm một quyền, dường như muốn đánh xuyên qua thế giới này, cũng không phải là hình như, mà là hắn quả thật muốn làm như vậy, nếu đã lên trời xuống biển, bay ngang dựng thẳng cũng không được, hắn sẽ đào cả vùng đất này lên xem, hắn cũng không tin đào không tới đáy.
Nhưng theo thủ đoạn hắn chọn lựa, bạo lực đánh ra từng quyền, phiền toái cũng tới, mặt đất chung quanh rung động, từ dưới đất bay lên một thổ nhân cao gần một trượng, người đầy bụi đất tung bay vọt tới Liệt Hoàn phía.
- Rốt cục có phản ứng rồi!
Liệt Hoàn cười lạnh một tiếng, một đôi đại đao nơi tay, cũng lắc mình phóng đi, đại đao cuồng phách chém ra.
Thổ nhân bị hắn dùng một đao chém thành hai nửa, nhưng đột nhiên trước khi phân giải cũng đánh ra một quyền uy lực không thể khinh thường, Liệt Hoàn giơ đao vừa đỡ, lại bị chấn lui mấy bước.
Liệt Hoàn một lần nữa khiếp sợ, lực độ công kích này rõ ràng là thực lực của tu sĩ Kim Liên, một đao của một thổ nhân bổ ra làm sao có thể sinh ra lực công kích cường đại như vậy? Đây cũng là tứ phẩm pháp bảo chứ không phải là ngũ phẩm pháp bảo!
---------------
Hắn nhớ được mình rõ ràng đã được thu vào bên trong Linh Lung bảo tháp, nhưng trước mắt lại không nhìn thấy bất kỳ uy hiếp gì, chuyện này ngược lại làm hắn cực kỳ cảnh giác.
Huyễn tượng! Ý nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
- Làm ra bức tường pháp nhãn này thì có bản lãnh gì!
Liệt Hoàn nhìn ra xung quanh quát:
- Tới đi! Để cho bổn vương nhìn xem Linh Lung bảo tháp này rút cuộc có bao nhiêu lợi hại!
Nhưng xung quanh vẫn hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có thanh âm của một mình hắn, không có bất kỳ người nào trả lời hắn, làm hắn nhanh chóng cảm thấy cô độc vô tận và quỷ dị.
Bá! Hắn nhanh chóng lao về phía hồ, thu liệt diễm trên người, rơi vào bờ cát trên bờ hồ. Dường như buông lỏng cảnh giác đợi người tới tiến công, nhưng không có bất kỳ động tĩnh gì phản ứng đến hắn. Một chút dấu hiệu nguy hiểm cũng không có, ngược lại dưới chân có cảm giác rất chân thực, làm một cảm giác rất thật, làm hắn nhấc chân dẫm xuống mấy lần, lại ngồi xổm xuống sờ sờ, nắm cát vào trong tay.
Khóe miệng Liệt Hoàn co quắp rồi lỏng ra, không phải ảo tưởng, là cát thật. Hắn lại nhanh chóng tiến lên một bước, giẫm vào trong trận trận sóng nước, đưa thay sờ sờ nước, còn đưa lên miệng nếm thử, cũng không phải huyễn tượng, là nước thật!
Là biển rộng! Mặt nước mênh mông vô bờ này không phải là hồ, mà là biển rộng! Liệt Hoàn vô cùng kinh ngạc, bên trong Linh Lung bảo tháp làm sao lại có thể có biển rộng? Làm sao có thể chứa nổi biển rộng?
Không! Đây nhất định là huyễn tượng! Một loại huyễn tượng rất cao cấp!
Liệt Hoàn ngẩng đầu nhìn lên trời, huyễn tượng dù lợi hại vẫn có điểm cuối, đột nhiên phóng lên cao, bắn thẳng đến trời xanh...
Nhưng hắn bay, bay rất lâu, bay đến lúc vẻ mặt Liệt Hoàn kinh hãi!
Hắn từng không chỉ một lần xông phá trói buộc của tiểu thế giới, trôi lơ lửng trên bầu trời vũ trụ, nhìn vũ trụ mênh mông mà thần bí, từng ngao du tinh không, hi vọng tìm được Đại thế giới trong truyền thuyết. Hắn từng đứng trên mặt trăng không có một ngọn cỏ, cực kỳ hoang vu nhìn tiểu thế giới mình đang ở.
Phi lâu như vậy, dựa vào tốc độ phi hành của hắn, theo lý mà nói hẳn đã sớm thoát khỏi trói buộc của tiểu thế giới mới đúng, nhưng ngay cả một chút biến hóa áp suất dị thường cũng không có, bầu trời trên đầu hắn tựa hồ không có điểm cuối, hắn vĩnh viễn không có cách nào lao ra.
Nhìn lại dưới chân, cả vùng đất phía dưới rõ ràng có thể thấy được, tựa hồ bất kể hắn bay thế nào vẫn duy trì khoảng cách nhất định với phía dưới, tốc độ phi hành của hắn ở thế giới này tựa hồ trở thành trò cười.
Hắn nhanh chóng quay đầu bay đến khoảng không phía trên biển rộng mênh mông, chúi đầu xuống, chìm vào trong biển rộng sóng xanh, nhanh chóng chui xuống đáy biển, dưới biển không thấy được bất kỳ sinh vật nào, tựa hồ âm u không thấy đáy, một đường cấp tốc lặn xuống, lúc đầu lặn xuống hơn mười dặm, tuy nhiên vẫn không thấy được đáy biển.
Giống như bay về phía không trung, lặn xuống sâu như vậy, vẫn không cảm giác được có biến hóa áp lực.
Ầm! Từ mặt biển một lần nữa lao lên giữa không trung, vẫn không cam lòng! Bởi vì hắn đã xác nhận đây là bên trong Linh Lung bảo tháp, chứ không phải tới một thế giới khác, nếu không không thể nào quỷ dị như vậy, hắn tin tưởng nếu trong không gian bảo vật, chắc chắn sẽ có giới hạn, chắc chắn sẽ có điểm cuối, một Linh Lung bảo tháp không thể nào chứa cả một thế giới, chỉ cần tìm được bản thể của bảo vật mới có thể có biện pháp phá giải.
Liệt Hoàn lại bắt đầu phi hành ngang dọc khắp thế giới này, cứ bay, bay mãi.
Hắn không biết khi hắn nhanh chóng phi hành, người quan sát phía ngoài cũng nhìn thấy Linh Lung bảo tháp đang cấp tốc xoay tròn, nếu hắn dừng lại, vận tốc quay của Linh Lung bảo tháp cũng từ từ chậm lại, nếu hắn phi hành, Linh Lung bảo tháp lại bắt đầu chuyển động.
Hơn nữa phương thức chuyển động rất quỷ dị, tầng tầng bảo tháp có bảy đoạn, đế tháp và đỉnh tháp căn bản bất động, thỉnh thoảng mới có thể chuyển động một chút, chỉ có năm đoạn ở giữa chuyển động nhiều nhất, hơn nữa cũng không phải chuyển động cùng một hướng, có hướng quẹo trái, có hướng quẹo phải, thậm chí là ngược lại, tiếng chuông trên bảo tháp thanh thúy dễ nghe vang lên không ngừng.
Liệt Hoàn không biết tình huống bên ngoài, người ở phía ngoài cũng không biết bên trong Linh Lung bảo tháp xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Miêu Quân Di vẫn làm phép thao túng bảo tháp, còn bảo tháp vẫn có phản ứng, mọi người cũng biết Liệt Hoàn còn sống, còn đang chống lại bên trong bảo tháp.
Liệt Hoàn ở ‘một thế giới khác’ càng bay càng kinh ngạc, trong lòng có thể nói cuồng hô, làm sao có thể, làm sao có thể, điều này sao có thể, không gian bên trong Linh Lung bảo tháp làm sao có thế mênh mông vô cùng như thế!
Không thể so với cảm giác không cảm thấy biến hóa gì lúc trước, biến hóa trước mắt cũng quá rõ ràng, núi non sông ngòi dưới người hắn nhanh chóng lướt qua phía sau, không ngừng biến ảo, chứng minh thế giới này rộng lớn bao nhiêu.
Sa mạc, thảo nguyên, tuyết sơn, rừng rậm không ngừng xuất hiện phía dưới hắn, trong lòng Liệt Hoàn có thể nói vô cùng khiếp sợ, Linh Lung tông đâu phải luyện chế ra một pháp bảo, mà quả thực là một thế giới!
Cuối cùng hắn bỏ qua phi hành, rơi vào bên trên một mảnh bình nguyên hoang vu. Ánh mắt chăm chú nhìn cả vùng đất dưới chân, hắn vẫn tin chắc nơi này nhất định có điểm cuối, bản thể của pháp bảo chính là ở điểm cuối của thế giới này, cho dù Linh Lung tông có thể luyện chế ra một thế giới, cũng không thể luyện chế ra một thế giới vĩnh viễn không có biên cảnh.
Ầm! Liệt Hoàn đột nhiên đánh một quyền xuống mặt đất, trong nháy mắt khiến mặt đất chấn động, một mảnh đất lớn bị đánh bay.
Một quyền lại thêm một quyền, dường như muốn đánh xuyên qua thế giới này, cũng không phải là hình như, mà là hắn quả thật muốn làm như vậy, nếu đã lên trời xuống biển, bay ngang dựng thẳng cũng không được, hắn sẽ đào cả vùng đất này lên xem, hắn cũng không tin đào không tới đáy.
Nhưng theo thủ đoạn hắn chọn lựa, bạo lực đánh ra từng quyền, phiền toái cũng tới, mặt đất chung quanh rung động, từ dưới đất bay lên một thổ nhân cao gần một trượng, người đầy bụi đất tung bay vọt tới Liệt Hoàn phía.
- Rốt cục có phản ứng rồi!
Liệt Hoàn cười lạnh một tiếng, một đôi đại đao nơi tay, cũng lắc mình phóng đi, đại đao cuồng phách chém ra.
Thổ nhân bị hắn dùng một đao chém thành hai nửa, nhưng đột nhiên trước khi phân giải cũng đánh ra một quyền uy lực không thể khinh thường, Liệt Hoàn giơ đao vừa đỡ, lại bị chấn lui mấy bước.
Liệt Hoàn một lần nữa khiếp sợ, lực độ công kích này rõ ràng là thực lực của tu sĩ Kim Liên, một đao của một thổ nhân bổ ra làm sao có thể sinh ra lực công kích cường đại như vậy? Đây cũng là tứ phẩm pháp bảo chứ không phải là ngũ phẩm pháp bảo!
---------------