Phi Thiên
Chương 654-2: Lung Linh bảo tháp (2)
So với người của các đại môn phái khác bọn họ còn khá hơn rất nhiều, người ta còn không có chỗ trống để ngồi, đều là đứng chen chúc trên núi, có không ít người còn mang theo một cái ghế ngồi. Lúc trước những người trong môn phái luyện bảo có may mắn được tham gia yến hội của Phong Bắc Trần cũng bị đánh về nguyên hình, bị lợi dụng xong thì ném qua một bên, không có vị trí, tất cả đều đứng giữa ngọn núi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn lên đám tu sĩ phía chính phủ ngồi cao cao trên ngọn núi.
Hơn nữa những người này còn sớm nhận được thông báo đến trước, không giống những người của phía chính phủ năm nước, chậm chạp lề mề đến bây giờ còn chưa tới đủ.
Vị trí bên phía Vô Lượng quốc cũng đã ngồi đầy đủ, Miêu Nghị thấy Lão Bản Nương ngồi trong trận doanh Vô Lượng quốc, vẫn đoan trang trang nhã xinh đẹp. Lão Bản Nương cũng nhìn thấy hắn, hai người có thể nói là bốn mắt nhìn nhau, một người trong ánh mắt hàm chứa vẻ hài hước, một người trong mắt ẩn chứa vẻ tức giận.
Khoảng cách mặc dù xa, nhưng mở pháp nhãn muốn thấy rõ hành động cử chỉ của đối phương vẫn không thành vấn đề, Miêu Nghị đưa tay cầm một quả nho trong cái khay bạc ném vào trong miệng, sau khi ăn xong lau miệng, ám chỉ chuyện tối hôm qua rất ướt át. Lão Bản Nương nhìn thấy cắn cắn môi, có thể nói hận đến nghiến răng ken két, nghĩ tới tình cảnh tối hôm qua, gương mặt lại thoáng ửng đỏ, quay đầu không thèm nhìn đến hắn.
Bên trong trận doanh Phật quốc, trong lòng Bát Giới hiểu rõ tình cảnh giữa Miêu Nghị và Lão Bản Nương, khóe miệng thoáng hiện ra nụ cười giả tạo, suy nghĩ hai vị này tối qua khẳng định không làm chuyện gì tốt, nhưng nhớ tới đang ở trước mặt mọi người, vội vàng khôi phục dáng vẻ đạo mạo.
Mười hai đạo nhân mã của Tiên quốc đã tới đủ, nhưng vị Tông Trấn ngồi trên cao nhất vẫn chậm chạp không thấy lộ diện.
Chẳng những là Tông Trấn, Vân Báo của Đại Ma Thiên, Pháp Hải của Cực Lạc Thiên, Cơ Đức Hải của Vạn Yêu Thiên, Ngọc Nô Kiều của Âm Dương Thiên, năm người giống như có hẹn ước.
Năm người này không lộ diện, bên phía Phong Bắc Trần cũng không tiện lộ diện, Đạo Thánh Tôn sư làm sao lại ngồi ở đây chờ bọn hắn lên đài, hẳn là sau khi người đến đông đủ, hắn mới áp trục lên đài cuối cùng.
Sau một canh giờ, vẫn không thấy năm người tới, còn Phong Bắc Trần cũng trì hoãn không lộ diện, nhưng nhóm Quân Sử năm nước đồng dạng cũng xem như không có chuyện gì, tựa hồ không thấy gì kỳ quái. Kể từ đó, ngay cả Miêu Nghị cũng đã nhìn ra, năm tên này rõ ràng đang cố ý quấy rối Phong Bắc Trần, đoán chừng đợi Phong Bắc Trần đến, bọn họ mới có thể khoan thai mà đến, còn muốn chơi trò đột nhiên như lần trước, để người đại biểu năm nước đến cung kính xin đợi, Phong Bắc Trần ngươi đại giá không có cửa đâu.
Trong lòng Miêu Nghị cảm thán, ngay cả thứ tự xuất trận mấy nhà cũng muốn ám đấu, có chút thú vị?
Hắn không để ý gì cả, cười nói thưởng thức mỹ vị, uống rượu, bắt được cơ hội lại nháy mắt ra hiệu với Lão Bản Nương, dù sao Lão Bản Nương trong mắt hắn càng ngày càng xinh đẹp, nhìn mãi không chán, một khi tan họp sau này không biết khi nào sẽ gặp mặt, quý trọng trước mắt, cho nên cũng không thấy thời gian kéo dài.
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm Trang Hữu Văn truyền âm:
- Không biết phải đợi tới khi nào?
Miêu Nghị nghiêng mắt:
- Yên tâm, Phong Bắc Trần không thể nào để cho năm bọn họ phá hỏng đại hội Giám bảo này, bây giờ nói không chừng đang đàm phán ở đâu rồi, nói xong rồi tự nhiên sẽ lộ diện.
Tất cả chờ đợi đến khi mặt trời lên tới đỉnh, nhìn thấy sắp qua buổi trưa, bên kia đỉnh núi Vô Lượng quốc chợt vang lên ba tiếng chuông du dương “đông đông đông”.
Trên con đường phía xa một nhân ảnh lướt đến, chính là đám người Tông trấn đại biểu năm nước đã đến, chia ra ngồi xuống chỗ ngồi trên đỉnh núi riêng của mình.
Sau khi từng người đứng dậy tham kiến, lại một lần nữa ngồi trở lại vị trí, người nhanh mắt sẽ phát hiện, bên phía Vô Lượng quốc bên trong màn tơ không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai đạo nhân ảnh, mơ hồ có thể nhìn ra là Phong Bắc Trần và phu nhân Tần Tịch, thấy không rõ hình dáng, điều này khiến cho không ít người chưa từng thấy Đạo Thánh tiếc hận không dứt.
- Tham kiến Thánh Tôn!
Người bên phía Vô Lượng quốc đã lớn tiếng tham bái.
- Miễn lễ!
Thanh âm của Phong Bắc Trần nhàn nhạt quanh quẩn khắp cả vùng đất, biểu thị mình đã đến. - Đồng thời ra sân, không thể nào trùng hợp như thế, hiển nhiên là đã đàm phán xong.
Trang Hữu Văn truyền âm nói bên tai Miêu Nghị.
Miêu Nghị trả lời:
- Như vậy thật ra là công bằng, không người nào phải chịu lỗ.
Thanh âm của Phong Bắc Trần một lần nữa vang dội toàn trường:
- Bổn tôn thong dong tới chậm, làm trễ nãi thời gian của chư vị, để tránh chậm trễ thời gian, xin được miễn một số lễ nghi phiền phức, trực tiếp bắt đầu đi!
Miêu Nghị nghe thấy vậy không khỏi thấy buồn cười, năm tên tông trấn dám làm cho Phong Bắc Trần phải rút ngắn thời gian khúc nhạc dạo mở tràng diện, nếu không qua buổi trưa, làm bộ làm tịch một chút đoán chừng trời đã tối rồi.
Chưởng môn Linh Lung tông bất giác đứng dậy, cất cao giọng nói: - Hôm qua các đồng sự luyện bảo đều đã phô bày pháp bảo các phái luyện chế, Linh Lung tông thân là chủ nhà không dám giấu riêng, sắp tới vừa vặn luyện chế ra một pháp bảo, đang muốn hiến tặng cho Thánh Tôn, nhưng lại sợ bị bêu xấu trước mặt Thánh Tôn, đặc biệt mời chư vị tại chỗ giám định và thưởng thức một phen.
Hắn xoay người chắp tay nói với Phong Bắc Trần đang ở trong bức màn tơ:
- Nếu có thể lọt vào mắt chư vị, xin Thánh Tôn vui lòng nhận cho!
Tinh thần của tất cả mọi người tựa hồ đều rung lên, “chính chủ” của đại hội Giám bảo phải giám định tới rồi, làm ra tràng diện lớn như vậy chứng tỏ cũng không phải là pháp bảo bình thường, cũng không biết là cách giám định như thế nào!
Phong Bắc Trần ở trong màn tơ lãnh đạm cười nói:
- Không biết là bảo vật gì?
Không ít người ở đây, bao gồm cả Miêu Nghị trong lòng đều oán thầm không dứt, diễn trò gì vậy, Phong Bắc Trần ngươi không biết là bảo vật gì mới là lạ.
Giọng nói của chưởng môn Linh Lung tông hơi kích động nói:
- Trên dưới Linh Lung tông hợp lại toàn bộ tông lực, hao phí thời gian trên vạn năm, luyện chế ra một tòa ‘Linh Lung bảo tháp’!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người tại chỗ đều khiếp sợ, đại phái luyện bảo đệ nhất thiên hạ tập hợp lực toàn phái, hao phí thời gian trên vạn năm mới luyện chế ra bảo vật, trời ạ, dây rốt cuộc là bảo vật như thế nào chứ...
Toàn bộ hiện trường thoáng chốc trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều chăm chú lên trên người Mạc Danh, Miêu Nghị cũng như vậy, đều đang suy nghĩ nếu quả thật có món pháp bảo lợi hại như thế, Linh Lung tông hoặc là nói Phong Bắc Trần tại sao phải phách lối khoe khoang pháp bảo như thế?
Phong Bắc Trần ngồi phía sau màn tơ nhìn Mạc Danh từ trên xuống dưới đánh giá, lạnh nhạt nói:
- Lại là một mảnh hiếu tâm của Linh Lung tông, bổn tôn di nhiên thành toàn! - Tạ ơn Thánh Tôn!
Mạc Danh chắp tay tạ ơn, quay ra lộn tay đối mặt với mọi người, một tòa bảo tháp rực rỡ sáng lạn, cao một thước, hiện ra trong lòng bàn tay của hắn.
---------------
Hơn nữa những người này còn sớm nhận được thông báo đến trước, không giống những người của phía chính phủ năm nước, chậm chạp lề mề đến bây giờ còn chưa tới đủ.
Vị trí bên phía Vô Lượng quốc cũng đã ngồi đầy đủ, Miêu Nghị thấy Lão Bản Nương ngồi trong trận doanh Vô Lượng quốc, vẫn đoan trang trang nhã xinh đẹp. Lão Bản Nương cũng nhìn thấy hắn, hai người có thể nói là bốn mắt nhìn nhau, một người trong ánh mắt hàm chứa vẻ hài hước, một người trong mắt ẩn chứa vẻ tức giận.
Khoảng cách mặc dù xa, nhưng mở pháp nhãn muốn thấy rõ hành động cử chỉ của đối phương vẫn không thành vấn đề, Miêu Nghị đưa tay cầm một quả nho trong cái khay bạc ném vào trong miệng, sau khi ăn xong lau miệng, ám chỉ chuyện tối hôm qua rất ướt át. Lão Bản Nương nhìn thấy cắn cắn môi, có thể nói hận đến nghiến răng ken két, nghĩ tới tình cảnh tối hôm qua, gương mặt lại thoáng ửng đỏ, quay đầu không thèm nhìn đến hắn.
Bên trong trận doanh Phật quốc, trong lòng Bát Giới hiểu rõ tình cảnh giữa Miêu Nghị và Lão Bản Nương, khóe miệng thoáng hiện ra nụ cười giả tạo, suy nghĩ hai vị này tối qua khẳng định không làm chuyện gì tốt, nhưng nhớ tới đang ở trước mặt mọi người, vội vàng khôi phục dáng vẻ đạo mạo.
Mười hai đạo nhân mã của Tiên quốc đã tới đủ, nhưng vị Tông Trấn ngồi trên cao nhất vẫn chậm chạp không thấy lộ diện.
Chẳng những là Tông Trấn, Vân Báo của Đại Ma Thiên, Pháp Hải của Cực Lạc Thiên, Cơ Đức Hải của Vạn Yêu Thiên, Ngọc Nô Kiều của Âm Dương Thiên, năm người giống như có hẹn ước.
Năm người này không lộ diện, bên phía Phong Bắc Trần cũng không tiện lộ diện, Đạo Thánh Tôn sư làm sao lại ngồi ở đây chờ bọn hắn lên đài, hẳn là sau khi người đến đông đủ, hắn mới áp trục lên đài cuối cùng.
Sau một canh giờ, vẫn không thấy năm người tới, còn Phong Bắc Trần cũng trì hoãn không lộ diện, nhưng nhóm Quân Sử năm nước đồng dạng cũng xem như không có chuyện gì, tựa hồ không thấy gì kỳ quái. Kể từ đó, ngay cả Miêu Nghị cũng đã nhìn ra, năm tên này rõ ràng đang cố ý quấy rối Phong Bắc Trần, đoán chừng đợi Phong Bắc Trần đến, bọn họ mới có thể khoan thai mà đến, còn muốn chơi trò đột nhiên như lần trước, để người đại biểu năm nước đến cung kính xin đợi, Phong Bắc Trần ngươi đại giá không có cửa đâu.
Trong lòng Miêu Nghị cảm thán, ngay cả thứ tự xuất trận mấy nhà cũng muốn ám đấu, có chút thú vị?
Hắn không để ý gì cả, cười nói thưởng thức mỹ vị, uống rượu, bắt được cơ hội lại nháy mắt ra hiệu với Lão Bản Nương, dù sao Lão Bản Nương trong mắt hắn càng ngày càng xinh đẹp, nhìn mãi không chán, một khi tan họp sau này không biết khi nào sẽ gặp mặt, quý trọng trước mắt, cho nên cũng không thấy thời gian kéo dài.
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm Trang Hữu Văn truyền âm:
- Không biết phải đợi tới khi nào?
Miêu Nghị nghiêng mắt:
- Yên tâm, Phong Bắc Trần không thể nào để cho năm bọn họ phá hỏng đại hội Giám bảo này, bây giờ nói không chừng đang đàm phán ở đâu rồi, nói xong rồi tự nhiên sẽ lộ diện.
Tất cả chờ đợi đến khi mặt trời lên tới đỉnh, nhìn thấy sắp qua buổi trưa, bên kia đỉnh núi Vô Lượng quốc chợt vang lên ba tiếng chuông du dương “đông đông đông”.
Trên con đường phía xa một nhân ảnh lướt đến, chính là đám người Tông trấn đại biểu năm nước đã đến, chia ra ngồi xuống chỗ ngồi trên đỉnh núi riêng của mình.
Sau khi từng người đứng dậy tham kiến, lại một lần nữa ngồi trở lại vị trí, người nhanh mắt sẽ phát hiện, bên phía Vô Lượng quốc bên trong màn tơ không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai đạo nhân ảnh, mơ hồ có thể nhìn ra là Phong Bắc Trần và phu nhân Tần Tịch, thấy không rõ hình dáng, điều này khiến cho không ít người chưa từng thấy Đạo Thánh tiếc hận không dứt.
- Tham kiến Thánh Tôn!
Người bên phía Vô Lượng quốc đã lớn tiếng tham bái.
- Miễn lễ!
Thanh âm của Phong Bắc Trần nhàn nhạt quanh quẩn khắp cả vùng đất, biểu thị mình đã đến. - Đồng thời ra sân, không thể nào trùng hợp như thế, hiển nhiên là đã đàm phán xong.
Trang Hữu Văn truyền âm nói bên tai Miêu Nghị.
Miêu Nghị trả lời:
- Như vậy thật ra là công bằng, không người nào phải chịu lỗ.
Thanh âm của Phong Bắc Trần một lần nữa vang dội toàn trường:
- Bổn tôn thong dong tới chậm, làm trễ nãi thời gian của chư vị, để tránh chậm trễ thời gian, xin được miễn một số lễ nghi phiền phức, trực tiếp bắt đầu đi!
Miêu Nghị nghe thấy vậy không khỏi thấy buồn cười, năm tên tông trấn dám làm cho Phong Bắc Trần phải rút ngắn thời gian khúc nhạc dạo mở tràng diện, nếu không qua buổi trưa, làm bộ làm tịch một chút đoán chừng trời đã tối rồi.
Chưởng môn Linh Lung tông bất giác đứng dậy, cất cao giọng nói: - Hôm qua các đồng sự luyện bảo đều đã phô bày pháp bảo các phái luyện chế, Linh Lung tông thân là chủ nhà không dám giấu riêng, sắp tới vừa vặn luyện chế ra một pháp bảo, đang muốn hiến tặng cho Thánh Tôn, nhưng lại sợ bị bêu xấu trước mặt Thánh Tôn, đặc biệt mời chư vị tại chỗ giám định và thưởng thức một phen.
Hắn xoay người chắp tay nói với Phong Bắc Trần đang ở trong bức màn tơ:
- Nếu có thể lọt vào mắt chư vị, xin Thánh Tôn vui lòng nhận cho!
Tinh thần của tất cả mọi người tựa hồ đều rung lên, “chính chủ” của đại hội Giám bảo phải giám định tới rồi, làm ra tràng diện lớn như vậy chứng tỏ cũng không phải là pháp bảo bình thường, cũng không biết là cách giám định như thế nào!
Phong Bắc Trần ở trong màn tơ lãnh đạm cười nói:
- Không biết là bảo vật gì?
Không ít người ở đây, bao gồm cả Miêu Nghị trong lòng đều oán thầm không dứt, diễn trò gì vậy, Phong Bắc Trần ngươi không biết là bảo vật gì mới là lạ.
Giọng nói của chưởng môn Linh Lung tông hơi kích động nói:
- Trên dưới Linh Lung tông hợp lại toàn bộ tông lực, hao phí thời gian trên vạn năm, luyện chế ra một tòa ‘Linh Lung bảo tháp’!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người tại chỗ đều khiếp sợ, đại phái luyện bảo đệ nhất thiên hạ tập hợp lực toàn phái, hao phí thời gian trên vạn năm mới luyện chế ra bảo vật, trời ạ, dây rốt cuộc là bảo vật như thế nào chứ...
Toàn bộ hiện trường thoáng chốc trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều chăm chú lên trên người Mạc Danh, Miêu Nghị cũng như vậy, đều đang suy nghĩ nếu quả thật có món pháp bảo lợi hại như thế, Linh Lung tông hoặc là nói Phong Bắc Trần tại sao phải phách lối khoe khoang pháp bảo như thế?
Phong Bắc Trần ngồi phía sau màn tơ nhìn Mạc Danh từ trên xuống dưới đánh giá, lạnh nhạt nói:
- Lại là một mảnh hiếu tâm của Linh Lung tông, bổn tôn di nhiên thành toàn! - Tạ ơn Thánh Tôn!
Mạc Danh chắp tay tạ ơn, quay ra lộn tay đối mặt với mọi người, một tòa bảo tháp rực rỡ sáng lạn, cao một thước, hiện ra trong lòng bàn tay của hắn.
---------------