Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 653-2: Vừa học vừa bán (2)



- Ngoan đi, ta không có ý tứ gì khác.
- Bớt lừa đảo đi, để ngươi ôm rồi hai tay ngươi còn có thể đàng hoàng sao? Tối qua hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, cả người ta cũng bị ngươi làm đau rồi.
- Tối hôm qua là quá kích động, tối nay sẽ không như vậy.
Miêu Nghị bắt mở tay nàng, lại muốn ôm nàng.
Lão bản nương nhanh chóng vươn ra một cái tay khác để ở hắn:
- Không được! Nói không được là không được, nếu làm rối loạn y phục vạn nhất bị thợ mộc và thợ đá nhìn ra, kêu ta phải làm sao nhìn người khác?
Miêu Nghị không biết nói gì, rất muốn nói cho nàng biết, đám thợ mộc đã sớm biết chuyện của hai người, cũng chỉ có một mình nàng vẫn chưa hay biết gì.
- Y phục rối loạn thì sửa sang lại là xong rồi.
- Không được! Ngưu Nhị, nếu ngươi thật sự có tình cảm với ta, chẳng lẽ ngay cả chút nhẫn nại này ngươi cũng không làm được sao? Nếu thật sự như thế, ngươi kêu ta làm thế nào tin tưởng ngươi có thể giữ quan hệ lâu dài với ta? - Ta không phải nói thích ngươi mặc như vậy sao, hôm nay ngươi quá đẹp, khiến ta kìm lòng không được muốn ôm một cái.
Lời ngon tiếng ngọt này làm Lão Bản Nương cắn cắn môi, đôi mắt sáng ẩn chứa tình cảm dạt dào, cánh tay bất giác có chút buông lỏng, nhưng thấy Miêu Nghị khẽ động lại nhanh chóng phát lực chặn hắn lại:
- Không được! Bớt lấy lời ngon ngọt dụ dỗ ta đi, tối nay ta tới là muốn xem lễ vật, lễ vật đâu? Lấy ra cho ta xem.
Miếng thịt đã đến miệng, hơn nữa còn nằm trong chén của mình, bụng đói muốn chết, lại không thể ăn, thật sự là làm cho người ta không chịu được! Miêu Nghị thở dài, lấy ra chiếc trâm gài tóc kia, thổi một hơi, liền thấy con bướm vỗ cánh đón gió mà động, làm ánh mắt Lão Bản Nương cũng sáng lên.
Ngay sau đó lại thấy con bướm vỗ cánh nhẹ nhàng bay lên, lơ lửng một hai vòng mới nhẹ nhàng trở về trâm gài tóc.
Nhìn ánh mắt vẻ mặt vui mừng của nàng, Miêu Nghị có chút đắc ý nói:
- Thứ này mặc dù không đáng tiền, nhưng là ta cố ý chọn cho ngươi, cũng không biết ngươi có thích hay không.
- Thích, chỉ cần là quà ngươi tặng thứ gì ta cũng thích!
Lão Bản Nương ngọt ngào trả lời, nhận lễ vật trong tay, đôi môi mềm mại thổi ra một mùi thơm, nhìn con bướm đón gió giương cánh, lại nhìn nó bay múa trước mắt, đôi mắt chiếu sáng rạng rỡ, tràn đầy vui mừng.
Sau khi con bướm trở xuống trâm gài tóc, Lão Bản Nương đưa trâm gài tóc cho Miêu Nghị, vui thích nói:
- Giúp ta đeo lên.
Cái này dĩ nhiên không thể từ chối, Miêu Nghị gài trâm lên mái tóc búi cao của nàng, hai tay thuận thế ôm lấy nàng.
Hai người tựa gần vào nhau, Lão Bản Nương tựa hồ vẫn đề phòng hắn, hai tay đưa ra cản lại, thân thể lùi về sau một bước, bất động thanh sắc hóa giải vòng tay của Miêu Nghị, giơ tay lên khẽ vuốt trâm gài tóc trên búi tóc, hỏi:
- Xem được không?
- Đẹp vô cùng!
Miêu Nghị cười cười, mở rộng hai cánh tay nói:
- Không định thưởng cho ta một chút sao? Lão Bản Nương lườm hắn một cái, giơ tay lên tháo chiếc trâm gài tóc:
- Hiện tại đeo lên sẽ chọc cho người ta hoài nghi, chờ ta trở về khách sạn sẽ đeo lên. Ta đi trước, ngươi đợi lát nữa hãy đi.
Không phải chứ! Cứ đi như vậy sao? Nếu như vậy ta trực tiếp chuyển đồ cho Bát Giới là xong rồi, cần gì phải đêm hôm khuya khoắt lén lén lút lút chạy tới đây như vậy? Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
- Lão Bản Nương. Ngươi không ác tâm như vậy chứ? Ở lại một lát nữa đi.
- Đã sớm biết ngươi không có hảo tâm muốn chiếm tiện nghi của ta! Không thể lưu lại nữa, ta phải nhanh chóng trở về, thợ mộc và thợ đá chờ lâu lo lắng nhất định sẽ tới tìm. Lão Bản Nương xoay người rời đi.
Vẻ mặt Miêu Nghị co quắp, còn tưởng rằng đưa nàng lễ vật có thể làm nàng cảm động, ai ngờ hi vọng thất bại, đây là ép ta ra tuyệt chiêu! Hôm nay không âu yếm được nàng, ta thề không bỏ qua!
- Ngươi cứ để ta lại, ta tự sát cho ngươi xem!
Giọng nói Miêu Nghị nảy sinh ác độc.
Lão Bản Nương quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy Miêu Nghị cầm một cây chủy thủ chĩa vào ngực uy hiếp nàng, không khỏi cười nhạo nói: - Ngưu Nhị, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi. Ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi sao!
Nói xong nàng xoay người, hai tay chống nạnh, cười dài vuốt cằm.
- Ngươi cứ tự sát cho ta xem.
- Đây là ngươi ép ta đấy!
Miêu Nghị mở to hai mắt, nhe răng nhếch miệng nhìn nàng, bàn tay cầm chủy thủ đột nhiên dùng lực, chỉ thấy cây chủy thủ trong nháy mắt không đâm vào lồng ngực, tuôn ra máu tươi nhiễm đỏ cả một mảng lớn xiêm y.
Nụ cười châm chọc trên mặt Lão Bản Nương trong nháy mắt biến mất, đôi môi từ từ mở lớn, trừng mắt, tràn đầy vẻ khó tin nhìn hắn, có thể nói sợ ngây người, trong đầu “ông” một tiếng, có thể nói cảm giác như đất trời sụp đổ.
Miêu Nghị nắm cây chủy thủ lung la lung lay, dáng vẻ như muốn ngã xuống đất bất cứ lúc nào.
- Ngưu Nhị!
Lão Bản Nương bị hù dọa đến hồn phi phách tán kinh hô một tiếng, nhanh chóng lao tới ôm lấy hắn.
Miêu Nghị cũng thuận tay ôm lấy nàng, không đợi nàng nói gì nữa, đã chiếm hữu lấy đôi môi mềm mại của nàng, thuận tay thu chủy thủ, ra sức xâm phạm.
Lão Bản Nương giãy dụa, đẩy hắn ra vừa nhìn, chỉ thấy lồng ngực hắn có một mảnh đỏ sẫm, nhưng làm gì có vết thương, sửng sốt hết sức lại bị Miêu Nghị ôm sát, miệng lại bị ngăn chặn.
Đến hiện tại nàng há có thể không biết mình bị lừa, hai tay ra sức đấm ra sau lưng hắn, ngón tay nhéo bên hông hắn một cái.
Miêu Nghị bị đau, đánh chết cũng không thả, gõ mở hàm răng của nàng, bắt được cái lưỡi thơm tho, đôi tay ra sức vuốt ve đôi gò bồng đảo đầy đặn của nàng, rất nhanh chinh phục Lão Bản Nương, làm bàn tay nàng cũng bất giác buông lỏng, quấn chặt lấy hắn.
Hai người động tình hồi lâu, cho đến khi Miêu Nghị được voi đòi tiên, thò tay vào trong quần áo của nàng, mới đánh thức Lão Bản Nương, dùng sức đẩy hắn ra.
Mái tóc Lão Bản Nương xốc xếch, quần áo xốc xếch, thở hồng hộc, tức giận nhìn hắn, cắn cắn môi, có thể nói vừa yêu vừa hận.
Miêu Nghị vẫn cười cười, hôm nay nhìn thấy nữ nhân này đúng là vô cùng ngứa ngáy, hiện tại rốt cục được như ý rồi, lúc này hắn mới tin tưởng nữ nhân này dù thế nào cũng vẫn là nữ nhân của mình.
Lão Bản Nương túm lấy phần ngực áo của mình bị Miêu Nghị nhuộm đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi làm ra hảo sự rồi, kêu ta làm sao ra ngoài gặp người?
Miêu Nghị vò đầu, vẻ mặt lúng túng, hắn thật sự không nghĩ tới cái này.
- Giữ cửa đi, ta thay quần áo!
Lão Bản Nương kéo hắn đẩy về phía cửa động. Nhưng đứng ở cửa động nghe được tiếng xột xoạt bên trong, Miêu Nghị không nhìn ra phía ngoài, mà xoay người mở pháp nhãn nhìn vào bên trong, thấy thân thể trắng nõn mềm mại kia đang nhanh chóng thay quần áo.
Quay đầu lại liếc nhìn, hai gò má Lão Bản Nương ửng đỏ, vô cùng xấu hổ, mặc dù đây là lần thứ hai nàng để cho Miêu Nghị nhìn thấy thân thể của mình, nhưng vẫn có chút không quen, có thể nói tốc độ thay đổ cực nhanh, may là nàng có thói quen mang theo mấy bộ y phục bên người, nếu không vừa đi ra ngoài sẽ mất hồn rồi.
---------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...