Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 651-2: Đại hội giám bảo (2)



Trình Ngạo Phương nói:
- Không phải nói sẽ tổ chức trong ba ngày sao? Nói vậy chắc chắn ngày cuối cùng sẽ hiện ra đầu mối. Chẳng qua đại hội Giám bảo lần này giống như chợ bán đồ ăn ở thế tục, một số môn phái luyện bảo ở Tiên quốc còn cam tâm nhận khó khăn, gian khổ, tinh thần vui vẻ phối hợp. Phong Trạch ở bên cạnh nói:
- Đại hội Giám bảo có thể làm như vậy, đối với bọn họ mà nói chính là hoàn toàn có lợi, bình thường đã khó được tiếp xúc với nhiều nhân vật có máu mặt của các quốc gia như vậy không nói, bình thường con đường buôn bán phần lớn lại bị thương hội sáu nước lũng đoạn, ai biết các môn phái bọn họ có bảo bối gì tốt? Phong Bắc Trần tập trung mọi người ở đây, chẳng khác gì là cung cấp cho những môn phái luyện bảo này một cơ hội ló mặt, có cơ hội này dĩ nhiên phải cố gắng khoe khoang thủ nghệ luyện bảo nhà mình, những nhân vật có máu mặt có tiền, chính là nguồn kiếm khách rất tốt!
Trình Ngạo Phương cười ha hả nói:
- Vô Lượng quốc cũng có thương hội, làm như vậy không sợ cướp đoạt chuyện làm ăn của thương hội hay sao?
Phong Trạch cười nói:
- Đại đa số mọi người vẫn muốn tìm thương hội làm ăn, người có thể đặt chế pháp bảo cũng là người có tiền. Hơn nữa, môn phái luyện bảo khắp Tu Chân giới, nếu nói về cướp đoạt làm ăn còn ai có thể đoạt qua được Linh Lung tông? Không nhìn thấy quầy hàng của Linh Lung tông tụ tập nhiều người nhất sao?
- Xem ra đại hội Giám bảo này chỉ là mánh lới, đơn giản là tìm cớ để gọi mọi người đến nhìn màn kịch của Phong Bắc Trần hắn!
Trình Ngạo Phương nhìn về phía Nhạc Thiên Ba hỏi:
- Quân Sử có muốn xuống xem một chút hay không?
Nhạc Thiên Ba xem trọng thân phận, không có hứng thú đi chen chúc với đám người ô tạp phía dưới, lạnh nhạt nói:
- Ta về biệt viện trước, có tình huống đặc biệt gì thì trở lại báo ta.
- Vâng!
Phong Trạch và Trình Ngạo Phương chắp tay lĩnh mệnh.
Đúng lúc này, phía dưới ‘ chợ ’ bay vút tới ba người, một lão đầu mặc áo bào tóc trắng xoá, một cô gái mặc váy dài ngân sa, tư thái uyển chuyển, nửa mặt che lụa trắng, còn có một lão giả đầu trọc, ba người đứng thành hàng, nhất tề hành lễ với Nhạc Thiên Ba:
- Bái kiến Quân Sử.
- Ừ!
Nhạc Thiên Ba đứng chắp tay, khẽ vuốt cằm:
- Các ngươi từ từ nói chuyện đi, bổn tọa về trước.
- Cung tiễn Quân Sử! Một nhóm người chắp tay, đưa mắt nhìn Nhạc Thiên Ba dẫn hai gã thị nữ vút không rời đi.
Ba người sau đó chào hỏi đám người Phong Trạch, Miêu Nghị ở bên cạnh vừa nghe, chân mày hơi nhíu lại, thì ra là chưởng môn Văn Lai Công Kiếm Ly cung, chưởng môn Chư Cát Thanh của Ngọc Nữ tông, chưởng môn Mã Vạn Trường Ngự Thú môn.
Ba vị chưởng môn hiển nhiên đều quen biết mấy người này, chỉ nhìn thấy Miêu Nghị rất lạ mặt, chỉ thấy Văn Lai Công nhìn Miêu Nghị hỏi:
- Xin hỏi vị này là…?
Phong Trạch và Trình Ngạo Phương nhìn nhau, cười nói: - Yến Bắc Hồng.
Ba vị chưởng môn nhìn nhau ngẩn ra, bọn họ cũng từng nghe nói về một người tên là Yến Bắc Hồng, nhưng hình như là người của Tử lộ, nhưng người phía chính phủ có qua lại cũng không rõ ràng, Văn Lai Công cau mày nói:
- Là Yến Bắc Hồng trong dẹp loạn Tinh Túc hải?
Phong Trạch ha hả cười nói:
- Đúng vậy!
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Bái kiến ba vị chưởng môn.
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
Ba vị chưởng môn chắp tay đồng thanh nói, không phải là người của Thần lộ, vậy cũng không cần phải quá khách khí.
- A! Nữ nhân kia tại sao lại đi cùng với đệ tử của Thất Giới đại sư?
Trình Ngạo Phương đột nhiên nhìn xuống khu ‘chợ’ phía dưới, kỳ quái nói.
Nữ nhân trong miệng nàng không phải là ai khác, chính là Lão Bản Nương.
Trong đám người, Lão Bản Nương đã thay bộ y phục gợi cảm, mặc một bộ váy dài màu thiên thanh, mái tóc quấn cao, lộ ra gương mặt trắng mịn, cái cổ thanh cao, tư thái thướt tha cao vút, khí chất khắp người lập tức biến đổi, lộ ra vẻ hoạt bát, gọn gàng.
Nếu như nói trước kia nàng là bông hoa cuồng dã quyến rũ trong sa mạc, kia thì hiện tại nàng chính là đóa hoa sen duyên dáng yêu kiều sau ngày mưa, một cảm giác trang nhã vốn có rốt cục cũng hé lộ. Trước kia là quyến rũ gợi cảm mê người, nhưng bây giờ là vẻ thanh tân thùy mị lay động lòng người, cảm giác giống như trong đóa hoa sen đoan trang trang nhã ẩn giấu quyến rũ, làm người ta tim đập thình thịch. Hiện tại bàn về xinh đẹp quyến rũ khẳng định không bằng lúc trước, nhưng lại hé lộ vẻ xinh đẹp trời sinh Lão Bản Nương che giấu lúc trước, khiến khí chất cấp bậc của nàng cũng tăng lên mấy phần, làm trước mắt người ta đột nhiên sáng ngời, kinh ngạc, thì ra nữ nhân này lại xinh đẹp như thế!
Miêu Nghị thấy vậy theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, nhớ tới tối hôm qua đôi tay của hắn đã giày xéo trên người nữ nhân kia, nhớ tới đôi môi mềm mại hồi lâu không muốn tách rời, nhớ cái lưỡi mềm mại thơm tho, kết hợp với bộ dạng trước mắt của nàng, thật sự là càng trở nên vô cùng khao khát.
Hắn lại nhớ tới đêm đó lần đầu tiên đoạt lấy thân thể của nàng, hoa nở hoa tàn khẽ rung động.. Nữ nhân này sau mỗi ngày đón chiều tà uống rượu, màu da đã dần dần trở nên trắng như tuyết, thật không biết nếu cởi hết xiêm y của nàng sẽ nhìn thấy cảnh tượng lay động thế nào, điều này thật sự khiến Miêu đại điện chủ khát vọng.
Nhưng điều làm Miêu đại điện chủ có chút bất đắc dĩ chính là, chỉ sau đêm hôm đó, Lão Bản Nương nhất quyết dừng lại, không chịu cởi áo nới dây lưng để cho hắn tàn sát cấm khu bừa bãi.
Trước mắt, Bát Giới không biết tại sao lại đi cùng Lão Bản Nương. Hai người một người ra vẻ đạo mạo, chắp tay trước ngực, trên mặt điềm nhiên khẽ cười toan tính, một người cười khanh khách không ngừng, đang nói gì đó, sóng vai mà đi.
Phong Trạch ha hả cười nói:
- Nữ nhân này làm sao lại đột nhiên làm cho người ta có một loại cảm giác như thay da đổi thịt? Làm người ta không biết đâu là thật đâu là giả.
Trình Ngạo Phương nói:
- Ngươi cũng không nhìn xem người đi bên cạnh nàng là ai. Đó là đệ tử của Thất Giới đại sư, có lẽ là chịu sự hun đúc cảm hóa rồi.
Miêu Nghị thật không biết nói gì nữa rồi, chuyện này cũng có thể tính là công lao của Bát Giới sao? Trong đầu nữ nhân kia đôi khi thật sự không biết bên trong có những thứ gì, chỉ có thể nhìn bề ngoài!
- Chúng ta cũng đi xuống xem sao. Phong Trạch quay đầu lại nói.
Mọi người đều khẽ gật đầu, phi thân đến bồn địa phía dưới, nhân thủ của ba đại phái phía dưới cũng đi tới chào hỏi.
Trong đó một vị Ngô Hóa Hành Ngô trưởng lão của Ngự Thú môn làm Miêu Nghị chú ý, Miêu Nghị đi theo Trình Ngạo Phương cũng không nhịn được hỏi.
- Ngô trưởng lão, không biết quý phái có mấy vị trưởng lão họ Ngô?
Ngô Hóa Hành ngẩn ra, vấn đề này ly kỳ, vân vê chòm râu bạc ha hả cười nói:
- Yến điện chủ, đệ tử họ Ngô của bổn phái mặc dù không ít, nhưng chức trưởng lão chỉ có tại hạ.
- A! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
Miêu Nghị chắp tay, thì ra người ra sức phái người đến Tinh Túc hải giết chết ta chính là ngươi!
---------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...