Phi Thiên
Chương 645: Phong Bắc Trần
Phong Bắc Trần? Đạo Thánh Phong Bắc Trần cũng tới? Miêu Nghị lập tức nhìn chung quanh, hắn chưa từng thấy Lục Thánh có hình dáng gì, rất muốn mở rộng nhãn giới.
Phó Nguyên Khang thuận lợi khuyên bảo mọi người giải tán, xoay người giơ ngón tay về phía đại điện trên cao.
Đinh đinh đinh, ba tiếng kim ngọc thanh thúy quanh quẩn trên đỉnh núi, như muốn phát ra lời mời chư vị quan khách ngồi vào vị trí. Hơn một ngàn người ở hiện trường lập tức tìm vị trí, chỗ ngồi hiện lên hình vòng cung, chính là không muốn làm cho người ta cảm thấy vị trí có phân biệt tôn ti.
Thấy Tông Trấn quay đầu lại liếc nhìn, Nhạc Thiên Ba nhẹ nhàng vung tay lên, dẫn mọi người đi về hướng Tông Trấn.
Mười hai lộ Quân Sử của Tiên quốc nhất tề dẫn người mà đến, Tông Trấn dẫn mọi người chọn vị trí ở cùng khu vực ngồi xuống.
Mười hai lộ Quân Sử phân chia ngồi hai bên Tông Trấn, mỗi bên sáu người, Nhạc Thiên Ba đột nhiên ngoắc một người nói:
- Âu Dương Quang!
Cho nên, nhân mã của Thần lộ và nhân mã của Tử lộ lại ngồi gần nhau.
Hai thị nữ Trường Hoan và Trường Nhạc đứng phía sau Nhạc Thiên Ba, mặc dù ở Thần Lộ địa vị của hai người rất cao, nhưng thị nữ chính là thị nữ, loại trường hợp chính thức này không có chỗ cho các nàng ngồi, cho dù Miêu Nghị có chỗ ngồi có thể ngồi, nhưng hai nàng lại chỉ có thể đứng.
Cho nên Miêu Nghị cảm thấy rất kỳ quái, hai tỷ muội sinh đôi Ngô Chân và Ngô Minh chẳng những ngồi xuống, hơn nữa còn ngồi cùng bàn với lão đầu tóc trắng kia, chia thành hai bên lão đầu râu tóc bạc trắng, chuyện này là thế nào?
Trình Ngạo Phương và Phong Trạch ngồi phía sau Nhạc Thiên Ba, còn Miêu Nghị lại chen chúc ngồi cùng bàn với Trang Hữu Văn, Trúc Thượng Pha và Yến Tử Thu ngồi chung một bàn, bốn người chính là ngồi phía sau Trình Ngạo Phương và Phong Trạch.
- Hai nữ nhân sinh đôi kia là ai?
Miêu Nghị đột nhiên truyền âm hỏi Trang Hữu Văn.
Trang Hữu Văn nhìn theo phương hướng hắn nhìn, truyền âm trả lời:
- Ngươi không nghe Quân Sử gọi sao? Lão đầu tóc trắng kia chính là Tử lộ Quân Sử Âu Dương Quang, về phần hai nữ nhân sinh đôi kia, ta chưa từng thấy, nhưng nghe người ta nói đó là hai nữ nhi sinh đôi của Tử lộ Quân Sử Âu Dương Quang, nếu hai người có thể ngồi cùng bàn, còn chia thành hai bên Âu Dương Quang, chứng tỏ chính là hai nữ nhi sinh đôi của hắn. Làm sao, ngươi để mắt đến sao?
- Làm sao có thể?
Miêu Nghị trả lời có lệ, nhưng trong lòng thì dở khóc dở cười, không phải chứ? Hai nữ nhân vô lễ với mình lại là nữ nhi của Quân Sử một lộ? Tên An Chính Phong chết tiệt kia lại có thể đưa nữ nhi của Quân Sử làm hộ vệ cho mình? Theo lý mà nói chuyện này không thể nào, An Chính Phong làm sao có thể điều động nữ nhi của chư hầu một lộ địa phương làm thủ hạ sai sử? Quân Sử một lộ chính là nhân vật có thể mặt đối mặt trao đổi với Tiên Thánh Mục Phàm Quân bất cứ lúc nào, người như thế ngoại trừ Mục Phàm Quân đoán chừng không ai có thể phân phối.
- Miêu Nghị, cẩn thận, Lão Bản Nương của khách sạn Phong Vân đang nhìn chằm chằm vào ngươi.
Trình Ngạo Phương ngồi phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại truyền âm nhắc nhở.
Miêu Nghị ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài, chỉ thấy Lão Bản Nương dẫn thợ mộc và thợ đá, đang giao thiệp với người của môn phái luyện bảo nào, đối phương sảng khoái gật gật đầu, đứng dậy nhượng xuất vị trí.
Lão Bản Nương hơi chắp tay tạ ơn, liếc Miêu Nghị một cái, bình thản ngồi xuống, chỗ ngồi này song song với chỗ ngồi của Miêu Nghị, chỉ cách ba bước chân, thợ mộc và thợ đá ngồi phía sau nàng.
Miêu Nghị thật sự không biết nói gì, nữ nhân này làm gì vậy, Phong Bắc Trần đang ở đây, vạn nhất chuyện của hai người bại lộ, vậy thì thật đúng là muốn chạy cũng không được!
Thấy Lão Bản Nương nghiêng đầu nhìn mình như không có việc gì, Miêu Nghị chỉ có thể trợn mắt nhìn nàng một cái, ai ngờ Lão Bản Nương truyền âm nói:
- Ta cũng không muốn ngồi gần như vậy, nhưng không có cách nào, nhìn bộ dạng ngươi nhìn hai nữ nhân sinh đôi kia như muốn ăn thịt người ta, nếu ta không đến chẳng phải hồn ngươi cũng bị người ta cướp mất. Ngưu Nhị, lấm lét thậm thụt, chẳng lẽ để mắt đến hai nữ nhân sinh đôi này rồi sao?
Miêu Nghị phục nàng, nhưng ít nhiều có chút chột dạ, giải thích:
- Chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu, ta chỉ cảm thấy thắc mắc hai nữ nhân sinh đôi đó là ai, lại có thể ngồi cùng bàn với Tử lộ Quân Sử.
- Bớt làm bộ đi, cặp nữ nhi sinh đôi của Âu Dương Quang, ta còn biết, ngươi có thể không biết được sao? Đàn ông các ngươi, tên nào chẳng háo sắc, còn giả bộ cái gì, chưa được hưởng qua mùi vị sinh đôi nên cảm thấy ngứa ngáy sao? Yên tâm, ta không phải là gì của ngươi, không quản được ngươi, không cần giải thích với ta.
Lão Bản Nương khinh thường nói.
- Ta thật sự không biết... Lão Bản Nương, ngươi chạy tới đây không phải là muốn ăn thua đủ với ta chứ?
- Sao! Tức giận sao! Được rồi, thấy phiền thì cứ việc nói thẳng, bây giờ ta đi xa một chút là được.
Lão Bản Nương làm bộ đứng dậy muốn đi.
Miêu Nghị vội vàng kêu lên:
- Lão Bản Nương, đừng nghịch nữa có được không, ta cũng bị ngươi làm cho sợ rồi, bây giờ còn lo lắng đề phòng, làm gì có tâm tư nói chuyện đó với ngươi. Ngươi có biết lúc trước ta nhìn thấy ngươi xuất hiện ở chỗ này là cảm giác gì không, đó là cảm giác vô cùng vui mừng, thật sự là nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể xông tới ôm lấy ngươi, trong lòng ta ngoài ngươi ra làm gì còn nữ nhân nào khác, làm sao có tâm tư nghĩ khác.
Loại cảm giác hắn nói chính là loại cảm giác của nàng lúc trước, cảm giác đúng là giống nhau! Lão Bản Nương đè xuống ngọt ngào tràn đầy trong lòng, khẽ cắn môi:
- Ta chỉ nói giỡn, ngươi gấp cái gì? Ta muốn hỏi ngươi, làm sao ngươi lại chạy tới đây, chẳng lẽ ngươi không biết có thể sẽ bị người ta đoán được sao? Nếu ta không làm rõ, chắc chắn sẽ khiến cho người ta hoài nghi.
- Ta nào biết đại hội giám bảo này có quy cách cao như vậy, cũng không phải là ta muốn tới, là Cung chủ của chúng ta kêu ta đi theo. Lúc trước bị nhận ra là Yến Bắc Hồng của Tinh Túc hải, hiện tại lại bị ngươi chỉ rõ thân phận Ngưu Nhị, sớm biết như vậy, đánh chết ta cũng không tới.
- Ai kêu ngươi thích làm chuyện lén lén lút lút.
- Ta làm chuyện lén lút lúc nào?
- Ngay cả lão bà của người ta cũng trộm, còn dám trợn mắt nói láo?
Miêu Nghị hoàn toàn hết chỗ nói rồi, trong thoáng chốc bị bịt miệng không nói gì được, lúc này Trình Ngạo Phương ở phía trước lại truyền âm tới tham gia náo nhiệt:
- Nữ nhân kia đang nói cái gì với ngươi vậy?
Khoảng cách ngồi gần như vậy, hắn và Lão Bản Nương truyền âm hàn huyên không ngừng, Trình Ngạo Phương dễ dàng bắt được ba động pháp lực.
Miêu Nghị trả lời:
- Còn có thể nói gì, nàng ấy hận ta đến nghiến răng nghiến lợi, đang chửi ta. Hiện tại hắn phát hiện chuyện bị Lão Bản Nương đẩy ra ngược lại lại dễ làm, có thể lấy cớ che giấu.
Trình Ngạo Phương hỏi:
- Ngươi chính là Ngưu Nhị đã ẩn núp vào khách sạn Phong Vân đến bên cạnh nàng?
---------------
Phó Nguyên Khang thuận lợi khuyên bảo mọi người giải tán, xoay người giơ ngón tay về phía đại điện trên cao.
Đinh đinh đinh, ba tiếng kim ngọc thanh thúy quanh quẩn trên đỉnh núi, như muốn phát ra lời mời chư vị quan khách ngồi vào vị trí. Hơn một ngàn người ở hiện trường lập tức tìm vị trí, chỗ ngồi hiện lên hình vòng cung, chính là không muốn làm cho người ta cảm thấy vị trí có phân biệt tôn ti.
Thấy Tông Trấn quay đầu lại liếc nhìn, Nhạc Thiên Ba nhẹ nhàng vung tay lên, dẫn mọi người đi về hướng Tông Trấn.
Mười hai lộ Quân Sử của Tiên quốc nhất tề dẫn người mà đến, Tông Trấn dẫn mọi người chọn vị trí ở cùng khu vực ngồi xuống.
Mười hai lộ Quân Sử phân chia ngồi hai bên Tông Trấn, mỗi bên sáu người, Nhạc Thiên Ba đột nhiên ngoắc một người nói:
- Âu Dương Quang!
Cho nên, nhân mã của Thần lộ và nhân mã của Tử lộ lại ngồi gần nhau.
Hai thị nữ Trường Hoan và Trường Nhạc đứng phía sau Nhạc Thiên Ba, mặc dù ở Thần Lộ địa vị của hai người rất cao, nhưng thị nữ chính là thị nữ, loại trường hợp chính thức này không có chỗ cho các nàng ngồi, cho dù Miêu Nghị có chỗ ngồi có thể ngồi, nhưng hai nàng lại chỉ có thể đứng.
Cho nên Miêu Nghị cảm thấy rất kỳ quái, hai tỷ muội sinh đôi Ngô Chân và Ngô Minh chẳng những ngồi xuống, hơn nữa còn ngồi cùng bàn với lão đầu tóc trắng kia, chia thành hai bên lão đầu râu tóc bạc trắng, chuyện này là thế nào?
Trình Ngạo Phương và Phong Trạch ngồi phía sau Nhạc Thiên Ba, còn Miêu Nghị lại chen chúc ngồi cùng bàn với Trang Hữu Văn, Trúc Thượng Pha và Yến Tử Thu ngồi chung một bàn, bốn người chính là ngồi phía sau Trình Ngạo Phương và Phong Trạch.
- Hai nữ nhân sinh đôi kia là ai?
Miêu Nghị đột nhiên truyền âm hỏi Trang Hữu Văn.
Trang Hữu Văn nhìn theo phương hướng hắn nhìn, truyền âm trả lời:
- Ngươi không nghe Quân Sử gọi sao? Lão đầu tóc trắng kia chính là Tử lộ Quân Sử Âu Dương Quang, về phần hai nữ nhân sinh đôi kia, ta chưa từng thấy, nhưng nghe người ta nói đó là hai nữ nhi sinh đôi của Tử lộ Quân Sử Âu Dương Quang, nếu hai người có thể ngồi cùng bàn, còn chia thành hai bên Âu Dương Quang, chứng tỏ chính là hai nữ nhi sinh đôi của hắn. Làm sao, ngươi để mắt đến sao?
- Làm sao có thể?
Miêu Nghị trả lời có lệ, nhưng trong lòng thì dở khóc dở cười, không phải chứ? Hai nữ nhân vô lễ với mình lại là nữ nhi của Quân Sử một lộ? Tên An Chính Phong chết tiệt kia lại có thể đưa nữ nhi của Quân Sử làm hộ vệ cho mình? Theo lý mà nói chuyện này không thể nào, An Chính Phong làm sao có thể điều động nữ nhi của chư hầu một lộ địa phương làm thủ hạ sai sử? Quân Sử một lộ chính là nhân vật có thể mặt đối mặt trao đổi với Tiên Thánh Mục Phàm Quân bất cứ lúc nào, người như thế ngoại trừ Mục Phàm Quân đoán chừng không ai có thể phân phối.
- Miêu Nghị, cẩn thận, Lão Bản Nương của khách sạn Phong Vân đang nhìn chằm chằm vào ngươi.
Trình Ngạo Phương ngồi phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại truyền âm nhắc nhở.
Miêu Nghị ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài, chỉ thấy Lão Bản Nương dẫn thợ mộc và thợ đá, đang giao thiệp với người của môn phái luyện bảo nào, đối phương sảng khoái gật gật đầu, đứng dậy nhượng xuất vị trí.
Lão Bản Nương hơi chắp tay tạ ơn, liếc Miêu Nghị một cái, bình thản ngồi xuống, chỗ ngồi này song song với chỗ ngồi của Miêu Nghị, chỉ cách ba bước chân, thợ mộc và thợ đá ngồi phía sau nàng.
Miêu Nghị thật sự không biết nói gì, nữ nhân này làm gì vậy, Phong Bắc Trần đang ở đây, vạn nhất chuyện của hai người bại lộ, vậy thì thật đúng là muốn chạy cũng không được!
Thấy Lão Bản Nương nghiêng đầu nhìn mình như không có việc gì, Miêu Nghị chỉ có thể trợn mắt nhìn nàng một cái, ai ngờ Lão Bản Nương truyền âm nói:
- Ta cũng không muốn ngồi gần như vậy, nhưng không có cách nào, nhìn bộ dạng ngươi nhìn hai nữ nhân sinh đôi kia như muốn ăn thịt người ta, nếu ta không đến chẳng phải hồn ngươi cũng bị người ta cướp mất. Ngưu Nhị, lấm lét thậm thụt, chẳng lẽ để mắt đến hai nữ nhân sinh đôi này rồi sao?
Miêu Nghị phục nàng, nhưng ít nhiều có chút chột dạ, giải thích:
- Chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu, ta chỉ cảm thấy thắc mắc hai nữ nhân sinh đôi đó là ai, lại có thể ngồi cùng bàn với Tử lộ Quân Sử.
- Bớt làm bộ đi, cặp nữ nhi sinh đôi của Âu Dương Quang, ta còn biết, ngươi có thể không biết được sao? Đàn ông các ngươi, tên nào chẳng háo sắc, còn giả bộ cái gì, chưa được hưởng qua mùi vị sinh đôi nên cảm thấy ngứa ngáy sao? Yên tâm, ta không phải là gì của ngươi, không quản được ngươi, không cần giải thích với ta.
Lão Bản Nương khinh thường nói.
- Ta thật sự không biết... Lão Bản Nương, ngươi chạy tới đây không phải là muốn ăn thua đủ với ta chứ?
- Sao! Tức giận sao! Được rồi, thấy phiền thì cứ việc nói thẳng, bây giờ ta đi xa một chút là được.
Lão Bản Nương làm bộ đứng dậy muốn đi.
Miêu Nghị vội vàng kêu lên:
- Lão Bản Nương, đừng nghịch nữa có được không, ta cũng bị ngươi làm cho sợ rồi, bây giờ còn lo lắng đề phòng, làm gì có tâm tư nói chuyện đó với ngươi. Ngươi có biết lúc trước ta nhìn thấy ngươi xuất hiện ở chỗ này là cảm giác gì không, đó là cảm giác vô cùng vui mừng, thật sự là nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể xông tới ôm lấy ngươi, trong lòng ta ngoài ngươi ra làm gì còn nữ nhân nào khác, làm sao có tâm tư nghĩ khác.
Loại cảm giác hắn nói chính là loại cảm giác của nàng lúc trước, cảm giác đúng là giống nhau! Lão Bản Nương đè xuống ngọt ngào tràn đầy trong lòng, khẽ cắn môi:
- Ta chỉ nói giỡn, ngươi gấp cái gì? Ta muốn hỏi ngươi, làm sao ngươi lại chạy tới đây, chẳng lẽ ngươi không biết có thể sẽ bị người ta đoán được sao? Nếu ta không làm rõ, chắc chắn sẽ khiến cho người ta hoài nghi.
- Ta nào biết đại hội giám bảo này có quy cách cao như vậy, cũng không phải là ta muốn tới, là Cung chủ của chúng ta kêu ta đi theo. Lúc trước bị nhận ra là Yến Bắc Hồng của Tinh Túc hải, hiện tại lại bị ngươi chỉ rõ thân phận Ngưu Nhị, sớm biết như vậy, đánh chết ta cũng không tới.
- Ai kêu ngươi thích làm chuyện lén lén lút lút.
- Ta làm chuyện lén lút lúc nào?
- Ngay cả lão bà của người ta cũng trộm, còn dám trợn mắt nói láo?
Miêu Nghị hoàn toàn hết chỗ nói rồi, trong thoáng chốc bị bịt miệng không nói gì được, lúc này Trình Ngạo Phương ở phía trước lại truyền âm tới tham gia náo nhiệt:
- Nữ nhân kia đang nói cái gì với ngươi vậy?
Khoảng cách ngồi gần như vậy, hắn và Lão Bản Nương truyền âm hàn huyên không ngừng, Trình Ngạo Phương dễ dàng bắt được ba động pháp lực.
Miêu Nghị trả lời:
- Còn có thể nói gì, nàng ấy hận ta đến nghiến răng nghiến lợi, đang chửi ta. Hiện tại hắn phát hiện chuyện bị Lão Bản Nương đẩy ra ngược lại lại dễ làm, có thể lấy cớ che giấu.
Trình Ngạo Phương hỏi:
- Ngươi chính là Ngưu Nhị đã ẩn núp vào khách sạn Phong Vân đến bên cạnh nàng?
---------------