Phi Thiên
Chương 634-2: Miêu hành tẩu nổi đóa (2)
Kính Anh cắn răng nói:
- Miêu tặc, đừng tưởng rằng làm như vậy là có thể cảm hóa chúng ta, cũng đừng nghĩ chúng ta sẽ cảm kích ngươi, chỉ cần có cơ hội, tỷ muội chúng ta nhất định sẽ giết tên cẩu tặc nhà ngươi!
- Là tặc hay là hào kiệt không tới phiên loại vô danh tiểu tốt như các ngươi đánh giá bổn tọa, bổn tọa cũng không cần các ngươi cảm kích.
Miêu Nghị phất phất tay, ý bảo Diêm Tu mang bọn họ đi.
- Đi thôi!
Diêm Tu cau mày quát một tiếng.
Kính Anh, Kính Lạc trước khi xoay người, nhìn chằm chằm về phía Miêu Nghị, ánh mắt có chút phức tạp, yên lặng đi theo Diêm Tu.
Một nhóm người đưa mắt nhìn hai người rời đi, sau đó lại đưa mắt nhìn nhau.
Từ nay về sau, trong cung Miêu Nghị xuất hiện một đạo kỳ quan cả giới tu hành tuyệt đối không thể nhìn thấy, người ra vào cung của Miêu Nghị có thể thấy hai nữ nhân không có cánh tay, trên bả vai mang theo một cây chổi, làm phép dùng chổi quét sân, ngày qua ngày, năm qua năm.
Tây Môn Nhạn thở dài nói:
- Đại nhân, đúng như các nàng đã nói, ngài lấy thành ý đối đãi với các nàng, nhưng các nàng chưa chắc sẽ từ bỏ cừu hận cảm kích ngài.
Miêu Nghị nói:
- Bổn tọa cho các nàng thời gian một ngàn năm, cũng là cho bản thân bổn tọa thời gian một ngàn năm, nếu dùng một ngàn năm mà cũng không hàng phục được hai người đó, bổn tọa làm sao... trấn giữ một phương!
Hắn vốn định nói làm sao thực hiện ước định một ngàn năm với Lão bản nương, hắn chính là lấy chuyện này để thúc giục chính mình, nhưng làm sao có thể nói chuyện đó ra miệng.
Một đám người bên cạnh bắt đầu cảm thấy nghiêm nghị kính nể, cảm thấy không bằng người có lòng dạ như thế.... Trong mắt Giản Tam Nương lại càng hiện lên vẻ kinh ngạc, cảm thấy đây mới thực sự là nam tử hán đại trượng phu, có chí khsi thường nhân khó đạt đến, không khỏi hoài nghi những lời đồn đãi có liên quan tới ‘ Miêu Nghị ’.
- Nhưng đại nhân, ngài có nghĩ tới hay không, sáu Điện chủ kia hỏi thăm lẫn nhau, chắc chắn sẽ nhìn ra đại nhân chính là lấy cớ lừa gạt bọn họ, đến lúc đó bọn họ bẩm báo với Cung chủ, mà ở chỗ đại nhân còn giữ lại hai người sống...
Ngụ ý của Giản Tam Nương là mời Miêu Nghị nghĩ lại.
- Đồ đã đến trên tay bổn tọa, bổn tọa lại cần dùng lý do gì sao? Chẳng lẽ đồ sáu điện xin lỗi, bổn tọa không thu được? Bổn tọa là Hành tẩu ngồi trước Cung chủ, trước mặt Cung chủ cũng không phải không thể nói chuyện, há lại cho người khác phỉ báng!
Miêu Nghị khinh thường, phất tay áo rời đi.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi thích thú đi theo, vẻ mặt lãnh đạm, giữa lông mày có chút kiêu ngạo, hầu hạ chủ tử như vậy đúng là không ủy khuất.
Đưa mắt nhìn Miêu Nghị rời đi, đôi mắt Giản Tam Nương lóe sáng, tự đáy lòng thầm khen:
- Đại nhân là chân tiểu nhân, là trượng phu thật sự!
Đám người bên cạnh nhìn thấy điều này, Tây Môn Nhạn nói:
- Giản Tam Nương, đây là ngươi khen đại nhân, hay là mắng đại nhân?
- Đám nam nhân thối các ngươi biết cái gì!
Giản Tam Nương lườm bọn họ một cái, xoay người xuất cung.
Không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi đám người Mã Vị Hàn phát hiện mình bị lừa gạt, lập tức bẩm báo với Mộc Hành cung, bên phía Mộc Hành cung khắc truyền chỉ, cho đòi Miêu Nghị vào cung bái kiến.
Theo thường lệ, Miêu Nghị dẫn Tây Môn Nhạn và Giản Tam Nương đến Mộc Hành cung, sau khi tới, để hai người kia ở ngoài, còn mình một mình lao tới hậu cung bái kiến.
Đến hậu cung cũng không trực tiếp nhìn thấy Trình Ngạo Phương, Tình cô cô kêu hắn ngồi chờ.
Rất nhanh, Trang Hữu Văn, Thượng Lưu Hoan và Bá Ngôn dẫn năm người Mã Vị Hàn đi tới, năm người này nghiêng đầu ngó lơ sang bên cạnh, không thèm nhìn Miêu Nghị đã chờ ở đó trước một bước.
Ánh mắt Miêu Nghị quét qua mấy người này, phát hiện không có Hồ Tử Phân ở đây, trong lòng nhất thời vui vẻ, xem ra làm ra mười tám vị Hành tẩu vẫn có chút chỗ tốt, địa bàn của Hồ Tử Phân dựa vào mình, vì vậy rõ ràng có chút lo sợ. Người khác Miêu Nghị hắn có lẽ ngoài tầm tay với, nhưng nếu Hồ Tử Phân chọc giận hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lấy cớ đem binh tấn công.
Hắn chính là Hành tẩu, muốn tấn công địa bàn khác không cần những Hành tẩu khác giúp mình nói chuyện, ở trước mặt Cung chủ bản thân hắn có thể giúp mình nói chuyện, có quyền bác bỏ quyền nói chuyện của những Hành tẩu khác.
Mấy người kia chờ ở bên ngoài không để ý tới Miêu Nghị hắn, cũng không lên tiếng. Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn trời, đồng dạng cũng không lên tiếng.
Đợi đến khi Vũ cô cô đi ra lên tiếng gọi mấy người đi vào, Miêu Nghị đột nhiên hừ lạnh một tiếng, có thể nói là nhìn năm người kia, đột nhiên quát một tiếng:
- Năm người các ngươi nhìn thấy bổn Hành tẩu vì sao lại làm như không thấy? Chẳng lẻ ngay cả quy củ lúc đầu cũng không hiểu?
Vẻ mặt năm người cứng đờ, ba người Trang Hữu Văn quay đầu lại nhìn cũng ngẩn ra, đưa mắt ra hiệu cho năm người kia, ý bảo năm người tuân thủ quy củ, không cần thiết tìm phiền toái cho mình ở chuyện nhỏ nhặt này. Ai ngờ Miêu Nghị hoàn toàn không để cho năm người cơ hội thể hiện, sải bước đi, trực tiếp tiến vào nội đường.
Mấy người phía ngoài đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết làm gì ngoài tiến vào.
Lúc này Trình Ngạo Phương từ phía sau đi ra ngồi xuống, ánh mắt bình thản quét qua Miêu Nghị ở phía dưới, trước đó nàng vừa nói Miêu Nghị cố gắng ‘làm tốt’ chức danh Hành tẩu, ít lộ diện trước mặt Cung chủ nàng, hiện tại thì hay rồi, không đến mấy ngày lại gặp phải chuyện tới gặp mặt.
Mọi người phía dưới đứng chắp tay hành lễ:
- Tham kiến cung chủ!
- Miễn lễ!
Trình Ngạo Phương giơ tay lên ra hiệu.
Bên này mọi người vừa thu lễ, Trang Hữu Văn vừa định bước ra khỏi hàng, Miêu Nghị đã tranh cướp, bước ra ngoài trước, chắp tay nói với Trình Ngạo Phương:
- Bẩm cung chủ, thuộc hạ có chuyện thượng tấu!
Trình Ngạo Phương liền giật mình, nhìn mấy người Trang Hữu Văn đồng dạng cũng có chút ngạc nhiên, gật đầu nói: - Nói đi!
Vẻ mặt Miêu Nghị nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Ty chức buộc tội năm vị Điện chủ Mã Vị Hàn, Tiêu Dạ Thành, Lý Ngọc Quyên, La Minh Quang, Lục Vân Khách nhiều lần phạm thượng, không tôn trọng quan trên, trong mắt không có tôn ti trật tự, nếu người nào cũng như thế, uy tín của Cung chủ ở đâu!
Hắn lại hướng về ba người Trang Hữu Văn chắp tay nói:
- Ba vị Hành tẩu, Miêu Nghị muốn mời ba vị Hành tẩu liên danh thượng tấu với Cung chủ, bãi miễn chủ chức của năm điện này, mục đích răn đe, dạy dỗ kỷ cương cho trên dưới Mộc Hành cung!
Đôi môi Trình Ngạo Phương thoáng mở ra, kinh ngạc nhìn hắn, Trình Đại cung chủ hiếm khi lộ ra vẻ mặt khả ái như thế.
Năm người Mã Vị Hàn dường như cũng há hốc mồm, lời nói này của Miêu Nghị khiêns cho bọn hắn cảm giác như trời đất đảo lộn, trong lỗ tai cứ quanh quẩn mấy lời ‘bãi miễn chủ chức của năm điện’, có thể nói là khó tin nhìn Miêu Nghị, liên tưởng đến cảnh cáo vừa rồi của hắn ở bên ngoài.
Đám người Trang Hữu Văn cũng liên tưởng đến tình hình phía ngoài, trong lúc nhất thời như nghẹn ở cổ họng, tán thành cũng không được, nói năm người Mã Vị Hàn có lý cũng không được, vẻ mặt mọi người cứng ngắc.
---------------
- Miêu tặc, đừng tưởng rằng làm như vậy là có thể cảm hóa chúng ta, cũng đừng nghĩ chúng ta sẽ cảm kích ngươi, chỉ cần có cơ hội, tỷ muội chúng ta nhất định sẽ giết tên cẩu tặc nhà ngươi!
- Là tặc hay là hào kiệt không tới phiên loại vô danh tiểu tốt như các ngươi đánh giá bổn tọa, bổn tọa cũng không cần các ngươi cảm kích.
Miêu Nghị phất phất tay, ý bảo Diêm Tu mang bọn họ đi.
- Đi thôi!
Diêm Tu cau mày quát một tiếng.
Kính Anh, Kính Lạc trước khi xoay người, nhìn chằm chằm về phía Miêu Nghị, ánh mắt có chút phức tạp, yên lặng đi theo Diêm Tu.
Một nhóm người đưa mắt nhìn hai người rời đi, sau đó lại đưa mắt nhìn nhau.
Từ nay về sau, trong cung Miêu Nghị xuất hiện một đạo kỳ quan cả giới tu hành tuyệt đối không thể nhìn thấy, người ra vào cung của Miêu Nghị có thể thấy hai nữ nhân không có cánh tay, trên bả vai mang theo một cây chổi, làm phép dùng chổi quét sân, ngày qua ngày, năm qua năm.
Tây Môn Nhạn thở dài nói:
- Đại nhân, đúng như các nàng đã nói, ngài lấy thành ý đối đãi với các nàng, nhưng các nàng chưa chắc sẽ từ bỏ cừu hận cảm kích ngài.
Miêu Nghị nói:
- Bổn tọa cho các nàng thời gian một ngàn năm, cũng là cho bản thân bổn tọa thời gian một ngàn năm, nếu dùng một ngàn năm mà cũng không hàng phục được hai người đó, bổn tọa làm sao... trấn giữ một phương!
Hắn vốn định nói làm sao thực hiện ước định một ngàn năm với Lão bản nương, hắn chính là lấy chuyện này để thúc giục chính mình, nhưng làm sao có thể nói chuyện đó ra miệng.
Một đám người bên cạnh bắt đầu cảm thấy nghiêm nghị kính nể, cảm thấy không bằng người có lòng dạ như thế.... Trong mắt Giản Tam Nương lại càng hiện lên vẻ kinh ngạc, cảm thấy đây mới thực sự là nam tử hán đại trượng phu, có chí khsi thường nhân khó đạt đến, không khỏi hoài nghi những lời đồn đãi có liên quan tới ‘ Miêu Nghị ’.
- Nhưng đại nhân, ngài có nghĩ tới hay không, sáu Điện chủ kia hỏi thăm lẫn nhau, chắc chắn sẽ nhìn ra đại nhân chính là lấy cớ lừa gạt bọn họ, đến lúc đó bọn họ bẩm báo với Cung chủ, mà ở chỗ đại nhân còn giữ lại hai người sống...
Ngụ ý của Giản Tam Nương là mời Miêu Nghị nghĩ lại.
- Đồ đã đến trên tay bổn tọa, bổn tọa lại cần dùng lý do gì sao? Chẳng lẽ đồ sáu điện xin lỗi, bổn tọa không thu được? Bổn tọa là Hành tẩu ngồi trước Cung chủ, trước mặt Cung chủ cũng không phải không thể nói chuyện, há lại cho người khác phỉ báng!
Miêu Nghị khinh thường, phất tay áo rời đi.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi thích thú đi theo, vẻ mặt lãnh đạm, giữa lông mày có chút kiêu ngạo, hầu hạ chủ tử như vậy đúng là không ủy khuất.
Đưa mắt nhìn Miêu Nghị rời đi, đôi mắt Giản Tam Nương lóe sáng, tự đáy lòng thầm khen:
- Đại nhân là chân tiểu nhân, là trượng phu thật sự!
Đám người bên cạnh nhìn thấy điều này, Tây Môn Nhạn nói:
- Giản Tam Nương, đây là ngươi khen đại nhân, hay là mắng đại nhân?
- Đám nam nhân thối các ngươi biết cái gì!
Giản Tam Nương lườm bọn họ một cái, xoay người xuất cung.
Không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi đám người Mã Vị Hàn phát hiện mình bị lừa gạt, lập tức bẩm báo với Mộc Hành cung, bên phía Mộc Hành cung khắc truyền chỉ, cho đòi Miêu Nghị vào cung bái kiến.
Theo thường lệ, Miêu Nghị dẫn Tây Môn Nhạn và Giản Tam Nương đến Mộc Hành cung, sau khi tới, để hai người kia ở ngoài, còn mình một mình lao tới hậu cung bái kiến.
Đến hậu cung cũng không trực tiếp nhìn thấy Trình Ngạo Phương, Tình cô cô kêu hắn ngồi chờ.
Rất nhanh, Trang Hữu Văn, Thượng Lưu Hoan và Bá Ngôn dẫn năm người Mã Vị Hàn đi tới, năm người này nghiêng đầu ngó lơ sang bên cạnh, không thèm nhìn Miêu Nghị đã chờ ở đó trước một bước.
Ánh mắt Miêu Nghị quét qua mấy người này, phát hiện không có Hồ Tử Phân ở đây, trong lòng nhất thời vui vẻ, xem ra làm ra mười tám vị Hành tẩu vẫn có chút chỗ tốt, địa bàn của Hồ Tử Phân dựa vào mình, vì vậy rõ ràng có chút lo sợ. Người khác Miêu Nghị hắn có lẽ ngoài tầm tay với, nhưng nếu Hồ Tử Phân chọc giận hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lấy cớ đem binh tấn công.
Hắn chính là Hành tẩu, muốn tấn công địa bàn khác không cần những Hành tẩu khác giúp mình nói chuyện, ở trước mặt Cung chủ bản thân hắn có thể giúp mình nói chuyện, có quyền bác bỏ quyền nói chuyện của những Hành tẩu khác.
Mấy người kia chờ ở bên ngoài không để ý tới Miêu Nghị hắn, cũng không lên tiếng. Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn trời, đồng dạng cũng không lên tiếng.
Đợi đến khi Vũ cô cô đi ra lên tiếng gọi mấy người đi vào, Miêu Nghị đột nhiên hừ lạnh một tiếng, có thể nói là nhìn năm người kia, đột nhiên quát một tiếng:
- Năm người các ngươi nhìn thấy bổn Hành tẩu vì sao lại làm như không thấy? Chẳng lẻ ngay cả quy củ lúc đầu cũng không hiểu?
Vẻ mặt năm người cứng đờ, ba người Trang Hữu Văn quay đầu lại nhìn cũng ngẩn ra, đưa mắt ra hiệu cho năm người kia, ý bảo năm người tuân thủ quy củ, không cần thiết tìm phiền toái cho mình ở chuyện nhỏ nhặt này. Ai ngờ Miêu Nghị hoàn toàn không để cho năm người cơ hội thể hiện, sải bước đi, trực tiếp tiến vào nội đường.
Mấy người phía ngoài đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết làm gì ngoài tiến vào.
Lúc này Trình Ngạo Phương từ phía sau đi ra ngồi xuống, ánh mắt bình thản quét qua Miêu Nghị ở phía dưới, trước đó nàng vừa nói Miêu Nghị cố gắng ‘làm tốt’ chức danh Hành tẩu, ít lộ diện trước mặt Cung chủ nàng, hiện tại thì hay rồi, không đến mấy ngày lại gặp phải chuyện tới gặp mặt.
Mọi người phía dưới đứng chắp tay hành lễ:
- Tham kiến cung chủ!
- Miễn lễ!
Trình Ngạo Phương giơ tay lên ra hiệu.
Bên này mọi người vừa thu lễ, Trang Hữu Văn vừa định bước ra khỏi hàng, Miêu Nghị đã tranh cướp, bước ra ngoài trước, chắp tay nói với Trình Ngạo Phương:
- Bẩm cung chủ, thuộc hạ có chuyện thượng tấu!
Trình Ngạo Phương liền giật mình, nhìn mấy người Trang Hữu Văn đồng dạng cũng có chút ngạc nhiên, gật đầu nói: - Nói đi!
Vẻ mặt Miêu Nghị nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Ty chức buộc tội năm vị Điện chủ Mã Vị Hàn, Tiêu Dạ Thành, Lý Ngọc Quyên, La Minh Quang, Lục Vân Khách nhiều lần phạm thượng, không tôn trọng quan trên, trong mắt không có tôn ti trật tự, nếu người nào cũng như thế, uy tín của Cung chủ ở đâu!
Hắn lại hướng về ba người Trang Hữu Văn chắp tay nói:
- Ba vị Hành tẩu, Miêu Nghị muốn mời ba vị Hành tẩu liên danh thượng tấu với Cung chủ, bãi miễn chủ chức của năm điện này, mục đích răn đe, dạy dỗ kỷ cương cho trên dưới Mộc Hành cung!
Đôi môi Trình Ngạo Phương thoáng mở ra, kinh ngạc nhìn hắn, Trình Đại cung chủ hiếm khi lộ ra vẻ mặt khả ái như thế.
Năm người Mã Vị Hàn dường như cũng há hốc mồm, lời nói này của Miêu Nghị khiêns cho bọn hắn cảm giác như trời đất đảo lộn, trong lỗ tai cứ quanh quẩn mấy lời ‘bãi miễn chủ chức của năm điện’, có thể nói là khó tin nhìn Miêu Nghị, liên tưởng đến cảnh cáo vừa rồi của hắn ở bên ngoài.
Đám người Trang Hữu Văn cũng liên tưởng đến tình hình phía ngoài, trong lúc nhất thời như nghẹn ở cổ họng, tán thành cũng không được, nói năm người Mã Vị Hàn có lý cũng không được, vẻ mặt mọi người cứng ngắc.
---------------