Phi Thiên
Chương 626-1: Hành thích (1)
Nàng bĩu môi.
Thái độ khác lạ này của nàng rất khác với tư thái nữ cường nhân kiêu ngạo hiên ngang mà mọi người hay nhìn thấy ở nàng. Đúng là khi ở cạnh Miêu Nghị, nàng cảm giác rất buông lỏng, có thể làm nũng, nói xằng nói bậy trước mặt đại ca, không cần phải giả bộ đoan trang, ít nhất không cần phòng bị bị Miêu Nghị gây rối như đám nam nhân khác. Nghe nàng nói như vậy, khuôn mặt Miêu Nghị bỗng trở nên nhu hòa, bất đắc dĩ lắc đầu, theo bản năng hai tay đưa ra sau, ôm lấy cái mông Nguyệt Dao, sự va chạm này khiến Nguyệt Dao cảm giác như bị sét đánh, cả người run lên, đúng là vẫn còn nam nữ khác biệt.
Tay Miêu Nghị cũng khẽ run lên, vội vàng thu lại, khoác hai chân của nàng, đeo nàng ở sau lưng, từ từ đi về phía trước, tựa như khi còn bé, muội muội mệt mỏi, ca ca cõng muội muội đi.
Miêu Nghị vừa đi vừa hỏi:
- Lão Tam, cái tên Thiên Ngoại Thiên không phải có liên quan đến công pháp tu hành Cửu trọng thiên chứ?
Nguyệt Dao rất hưởng thụ nằm úp sấp trên đầu vai của hắn nói:
- Ừ, Cửu trọng thiên, thiên ngoại hữu thiên, cho nên sư phụ mới đặt tên vùng đất tiềm tu là Thiên Ngoại Thiên.
Miêu Nghị lại hỏi:
- Vậy Ngũ thánh còn lại cũng là thế này phải không?
Nguyệt Dao ừ nói:
- Không sai biệt lắm. Vân Ngạo Thiên tu luyện công pháp là ‘Đại Ma Vô Song quyết’, Phong Bắc Trần tu luyện là ‘Vô Lượng’, Tư Đồ Tiếu tu luyện ‘Âm Hồn Thông Dương quyết’, Tàng Lôi tu luyện ‘Cực Lạc tâm kinh’, Cơ Hoan tu luyện ‘Vạn Yê’, tên vùng đất tiềm tu của bọn họ trên căn bản cũng có liên quan đến công pháp tu luyện.
- Có người nói công pháp tu luyện của Lục Thánh là đến từ Vạn Trượng Hồng Trần, cũng có người nói là đến từ thuyền rồng U Minh, rút cuộc cái nào là thật?
- Ta cũng không biết, sư phụ phản đối các đệ tử đề cập tới chuyện này. Nhưng ta biết công pháp tu hành của bọn họ đều là bất phàm, hiện tại muốn đột phá một cấp đều tương đối khó khăn, chỉ vì nguyện lực trong thiên hạ có hạn, cho dù trong Lục Thánh có người có thể nhất thống thiên hạ, nguyện lực của tiểu thế giới này cũng không cách nào giúp bọn họ tu luyện công pháp của mình tới cực hạn, phát huy ra uy lực lớn nhất của công pháp bản thân, cho nên tất cả mọi người đều nóng lòng tìm được thuyền rồng U Minh.
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ tìm được thuyền rồng U Minh có thể giải quyết vấn đề nguyện lực thiếu thốn?
- Ta nghe sư tỷ nói, các sư phụ từng tìm được ‘Vu Hành giả’ cầu giáo, sau khi Vu Hành giả xem quẻ đã nói, người nào có thể phá giải bí mật của thuyền rồng U Minh sẽ có thể tìm được cách đi đến Đại Thế Giới, mà Đại Thế Giới có nguyện lực lấy không hết, dùng không cạn, khiến các sư phụ vô cùng say mê!
Miêu Nghị cũng từng nghe nói tin đồn về Vu Hành giả, chẳng qua người này mang đến cho người ta một loại cảm giác thần bí, mờ mịt dị thường, có lẽ lão Tam sống bên cạnh Mục Phàm Quân nên biết được nhiều hơn một chút, hắn bất giác hỏi:
- Nghe nói người này có thể theo dõi thiên cơ, có phải không?
- Đúng vậy! Đại ca, ta nói với ngươi chuyện này, ban đầu khi Vạn Trượng Hồng Trần mở ra, sư tỷ đi đến Trường Phong cổ thành tìm ta, cũng bởi vì một câu sấm của Vu Hành giả.
- Lợi hại như vậy sao? Vu Hành giả này rốt cuộc là ai?
- Không biết, sư phụ của ta cũng chưa từng nói qua.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Miêu Nghị đột nhiên nghĩ đến một việc:
- Lão Tam, làm sao ngươi lại chạy đến đây tìm Yến Bắc Hồng?
Nguyệt Dao nằm úp sấp sau lưng hắn hồi lâu mà không lên tiếng, Miêu Nghị hỏi:
- Tại sao không nói?
- Ta thích hắn.
Nguyệt Dao đột nhiên nói thầm một tiếng.
Cước bộ Miêu Nghị dừng lại, quay đầu nhìn gương mặt Nguyệt Dao đang nằm úp sấp trên lưng mình, có thể nói vô cùng kinh ngạc nói:
- Ngươi thích Yến Bắc Hồng? Các ngươi hình như chưa bao giờ tiếp xúc mà?
Nguyệt Dao không lên tiếng.
Miêu Nghị im lặng, tiếp tục đi về phía trước nói:
- Ta nói rồi, ngươi thích người nào ta không can thiệp, Yến đại ca cũng không tệ lắm, chính là tính cách quá hào sảng một chút, thích hợp làm bằng hữu, chẳng qua không biết có thích hợp với ngươi hay không, nhưng có lẽ cũng sẽ không khi dễ ngươi. Có phải ngươi xấu hổ không tiện mở miệng hay không? Không có chuyện gì, muội tử của ta xinh đẹp như vậy, lại có bối cảnh tốt như vậy, lấy hắn là phúc khí của hắn, quay về ta sẽ giúp ngươi nói chuyện với hắn, hắn dám nói một chữ ‘không’, ta sẽ trở mặt với hắn!
Nguyệt Dao nằm úp sấp trên đầu vai hắn, sâu xa nói:
- Người ta thích chính là Yến Bắc Hồng ở Tinh Túc hải, chính là Yến Bắc Hồng đã đưa “Băng Nhan” cho ta ở Nam Cực Băng cung. Cho nên ta mới chạy đi tìm hắn, ai ngờ hắn không phải là Yến Bắc Hồng, thì ra Yến Bắc Hồng mà ta thích thật ra là đại ca của ta.
Thân thể Miêu Nghị khẽ run rẩy, bước chân vẫn không ngừng, sau khi đi lên một ngọn núi, nhìn về phương xa, buông tay ra nói:
- Lão Tam, xuống đi.
- Không xuống, ngươi lâu rồi không cõng ta rồi, đại ca, cõng ta đi thêm một đoạn nữa đi.
Miêu Nghị vỗ vỗ bắp đùi của nàng đang ôm ngang hông mình, nhắc lại từng chữ:
- Lão Tam, xuống đi!
Nguyệt Dao không thể làm gì khác hơn là đặt hai chân rơi xuống đất, buông lỏng hắn ra, cúi thấp đầu, thật lòng có chút ngượng ngùng.
Miêu Nghị xoay người vuốt ve gương mặt của nàng, lại túm lấy lỗ mũi của nàng, mỉm cười nói: - Lão Tam của chúng ta xinh đẹp như vậy, không lo không tìm được nam nhân tốt, nhớ kỹ! Ta vĩnh viễn là đại ca của ngươi!
Nguyệt Dao lắc đầu, không nói lời nào, chính là nhìn hắn lắc đầu, hốc mắt thoáng ửng đỏ.
Miêu Nghị cười nói:
- Đại ca chỉ có thể cõng ngươi đến đây thôi, đại ca không phải làm bằng sắt, cũng mệt rồi, không thể cứ cõng ngươi mãi được. Ngươi trưởng thành, cũng phải có con đường riêng của mình.
Nguyệt Dao tiếp tục lắc đầu, nước mắt chảy ra, một giọt lại một giọt chảy xuống khuôn mặt trắng nõn.
Miêu Nghị đưa tay lau nước mắt giúp nàng, ấm áp hòa ái nói:
- Lão Tam, ngươi có nghĩ tới hay không, tình cảm đối với huynh trưởng không phải là tình yêu nam nữ chân chính, đừng để loại ảo giác này làm lầm lỡ một đời. Lời nói của ngươi khiến cho đại ca hiểu được một đạo lý, khi ngươi đã trưởng thành, ta không thể cưng chiều ngươi như một tiểu nha đầu, không thể xem ngươi là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Lão Tam của chúng ta trưởng thành, thật sự rất xinh đẹp, cha mẹ ngươi trên trời có linh thiêng thấy vậy cũng sẽ rất vui mừng.
- Không phải như thế! Đại ca, trong lòng ta hiểu, không phải như thế.
Nguyệt Dao nức nở nói:
- Khi ta ở Nam Cực Băng cung chủ động tìm đến ngươi, cũng không biết ngươi là đại ca của ta, chẳng lẽ ngươi không biết tâm ý của ta sao?
Miêu Nghị tiếp tục giúp nàng lau nước mắt:
- Lão Tam, sau này không cho ngươi ở trước mặt ta nói những lời như vậy, nếu không sau này đại ca không có cách nào đối mặt với ngươi, cũng không có cách nào đối mặt với lão Nhị, đại ca năm đó cắn răng gượng chống đỡ hai người các ngươi, không phải vì hôm nay nghe những lời này của ngươi. Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, đại ca đã có nữ nhân trong mộng của mình rồi.
---------------
Thái độ khác lạ này của nàng rất khác với tư thái nữ cường nhân kiêu ngạo hiên ngang mà mọi người hay nhìn thấy ở nàng. Đúng là khi ở cạnh Miêu Nghị, nàng cảm giác rất buông lỏng, có thể làm nũng, nói xằng nói bậy trước mặt đại ca, không cần phải giả bộ đoan trang, ít nhất không cần phòng bị bị Miêu Nghị gây rối như đám nam nhân khác. Nghe nàng nói như vậy, khuôn mặt Miêu Nghị bỗng trở nên nhu hòa, bất đắc dĩ lắc đầu, theo bản năng hai tay đưa ra sau, ôm lấy cái mông Nguyệt Dao, sự va chạm này khiến Nguyệt Dao cảm giác như bị sét đánh, cả người run lên, đúng là vẫn còn nam nữ khác biệt.
Tay Miêu Nghị cũng khẽ run lên, vội vàng thu lại, khoác hai chân của nàng, đeo nàng ở sau lưng, từ từ đi về phía trước, tựa như khi còn bé, muội muội mệt mỏi, ca ca cõng muội muội đi.
Miêu Nghị vừa đi vừa hỏi:
- Lão Tam, cái tên Thiên Ngoại Thiên không phải có liên quan đến công pháp tu hành Cửu trọng thiên chứ?
Nguyệt Dao rất hưởng thụ nằm úp sấp trên đầu vai của hắn nói:
- Ừ, Cửu trọng thiên, thiên ngoại hữu thiên, cho nên sư phụ mới đặt tên vùng đất tiềm tu là Thiên Ngoại Thiên.
Miêu Nghị lại hỏi:
- Vậy Ngũ thánh còn lại cũng là thế này phải không?
Nguyệt Dao ừ nói:
- Không sai biệt lắm. Vân Ngạo Thiên tu luyện công pháp là ‘Đại Ma Vô Song quyết’, Phong Bắc Trần tu luyện là ‘Vô Lượng’, Tư Đồ Tiếu tu luyện ‘Âm Hồn Thông Dương quyết’, Tàng Lôi tu luyện ‘Cực Lạc tâm kinh’, Cơ Hoan tu luyện ‘Vạn Yê’, tên vùng đất tiềm tu của bọn họ trên căn bản cũng có liên quan đến công pháp tu luyện.
- Có người nói công pháp tu luyện của Lục Thánh là đến từ Vạn Trượng Hồng Trần, cũng có người nói là đến từ thuyền rồng U Minh, rút cuộc cái nào là thật?
- Ta cũng không biết, sư phụ phản đối các đệ tử đề cập tới chuyện này. Nhưng ta biết công pháp tu hành của bọn họ đều là bất phàm, hiện tại muốn đột phá một cấp đều tương đối khó khăn, chỉ vì nguyện lực trong thiên hạ có hạn, cho dù trong Lục Thánh có người có thể nhất thống thiên hạ, nguyện lực của tiểu thế giới này cũng không cách nào giúp bọn họ tu luyện công pháp của mình tới cực hạn, phát huy ra uy lực lớn nhất của công pháp bản thân, cho nên tất cả mọi người đều nóng lòng tìm được thuyền rồng U Minh.
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ tìm được thuyền rồng U Minh có thể giải quyết vấn đề nguyện lực thiếu thốn?
- Ta nghe sư tỷ nói, các sư phụ từng tìm được ‘Vu Hành giả’ cầu giáo, sau khi Vu Hành giả xem quẻ đã nói, người nào có thể phá giải bí mật của thuyền rồng U Minh sẽ có thể tìm được cách đi đến Đại Thế Giới, mà Đại Thế Giới có nguyện lực lấy không hết, dùng không cạn, khiến các sư phụ vô cùng say mê!
Miêu Nghị cũng từng nghe nói tin đồn về Vu Hành giả, chẳng qua người này mang đến cho người ta một loại cảm giác thần bí, mờ mịt dị thường, có lẽ lão Tam sống bên cạnh Mục Phàm Quân nên biết được nhiều hơn một chút, hắn bất giác hỏi:
- Nghe nói người này có thể theo dõi thiên cơ, có phải không?
- Đúng vậy! Đại ca, ta nói với ngươi chuyện này, ban đầu khi Vạn Trượng Hồng Trần mở ra, sư tỷ đi đến Trường Phong cổ thành tìm ta, cũng bởi vì một câu sấm của Vu Hành giả.
- Lợi hại như vậy sao? Vu Hành giả này rốt cuộc là ai?
- Không biết, sư phụ của ta cũng chưa từng nói qua.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Miêu Nghị đột nhiên nghĩ đến một việc:
- Lão Tam, làm sao ngươi lại chạy đến đây tìm Yến Bắc Hồng?
Nguyệt Dao nằm úp sấp sau lưng hắn hồi lâu mà không lên tiếng, Miêu Nghị hỏi:
- Tại sao không nói?
- Ta thích hắn.
Nguyệt Dao đột nhiên nói thầm một tiếng.
Cước bộ Miêu Nghị dừng lại, quay đầu nhìn gương mặt Nguyệt Dao đang nằm úp sấp trên lưng mình, có thể nói vô cùng kinh ngạc nói:
- Ngươi thích Yến Bắc Hồng? Các ngươi hình như chưa bao giờ tiếp xúc mà?
Nguyệt Dao không lên tiếng.
Miêu Nghị im lặng, tiếp tục đi về phía trước nói:
- Ta nói rồi, ngươi thích người nào ta không can thiệp, Yến đại ca cũng không tệ lắm, chính là tính cách quá hào sảng một chút, thích hợp làm bằng hữu, chẳng qua không biết có thích hợp với ngươi hay không, nhưng có lẽ cũng sẽ không khi dễ ngươi. Có phải ngươi xấu hổ không tiện mở miệng hay không? Không có chuyện gì, muội tử của ta xinh đẹp như vậy, lại có bối cảnh tốt như vậy, lấy hắn là phúc khí của hắn, quay về ta sẽ giúp ngươi nói chuyện với hắn, hắn dám nói một chữ ‘không’, ta sẽ trở mặt với hắn!
Nguyệt Dao nằm úp sấp trên đầu vai hắn, sâu xa nói:
- Người ta thích chính là Yến Bắc Hồng ở Tinh Túc hải, chính là Yến Bắc Hồng đã đưa “Băng Nhan” cho ta ở Nam Cực Băng cung. Cho nên ta mới chạy đi tìm hắn, ai ngờ hắn không phải là Yến Bắc Hồng, thì ra Yến Bắc Hồng mà ta thích thật ra là đại ca của ta.
Thân thể Miêu Nghị khẽ run rẩy, bước chân vẫn không ngừng, sau khi đi lên một ngọn núi, nhìn về phương xa, buông tay ra nói:
- Lão Tam, xuống đi.
- Không xuống, ngươi lâu rồi không cõng ta rồi, đại ca, cõng ta đi thêm một đoạn nữa đi.
Miêu Nghị vỗ vỗ bắp đùi của nàng đang ôm ngang hông mình, nhắc lại từng chữ:
- Lão Tam, xuống đi!
Nguyệt Dao không thể làm gì khác hơn là đặt hai chân rơi xuống đất, buông lỏng hắn ra, cúi thấp đầu, thật lòng có chút ngượng ngùng.
Miêu Nghị xoay người vuốt ve gương mặt của nàng, lại túm lấy lỗ mũi của nàng, mỉm cười nói: - Lão Tam của chúng ta xinh đẹp như vậy, không lo không tìm được nam nhân tốt, nhớ kỹ! Ta vĩnh viễn là đại ca của ngươi!
Nguyệt Dao lắc đầu, không nói lời nào, chính là nhìn hắn lắc đầu, hốc mắt thoáng ửng đỏ.
Miêu Nghị cười nói:
- Đại ca chỉ có thể cõng ngươi đến đây thôi, đại ca không phải làm bằng sắt, cũng mệt rồi, không thể cứ cõng ngươi mãi được. Ngươi trưởng thành, cũng phải có con đường riêng của mình.
Nguyệt Dao tiếp tục lắc đầu, nước mắt chảy ra, một giọt lại một giọt chảy xuống khuôn mặt trắng nõn.
Miêu Nghị đưa tay lau nước mắt giúp nàng, ấm áp hòa ái nói:
- Lão Tam, ngươi có nghĩ tới hay không, tình cảm đối với huynh trưởng không phải là tình yêu nam nữ chân chính, đừng để loại ảo giác này làm lầm lỡ một đời. Lời nói của ngươi khiến cho đại ca hiểu được một đạo lý, khi ngươi đã trưởng thành, ta không thể cưng chiều ngươi như một tiểu nha đầu, không thể xem ngươi là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Lão Tam của chúng ta trưởng thành, thật sự rất xinh đẹp, cha mẹ ngươi trên trời có linh thiêng thấy vậy cũng sẽ rất vui mừng.
- Không phải như thế! Đại ca, trong lòng ta hiểu, không phải như thế.
Nguyệt Dao nức nở nói:
- Khi ta ở Nam Cực Băng cung chủ động tìm đến ngươi, cũng không biết ngươi là đại ca của ta, chẳng lẽ ngươi không biết tâm ý của ta sao?
Miêu Nghị tiếp tục giúp nàng lau nước mắt:
- Lão Tam, sau này không cho ngươi ở trước mặt ta nói những lời như vậy, nếu không sau này đại ca không có cách nào đối mặt với ngươi, cũng không có cách nào đối mặt với lão Nhị, đại ca năm đó cắn răng gượng chống đỡ hai người các ngươi, không phải vì hôm nay nghe những lời này của ngươi. Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, đại ca đã có nữ nhân trong mộng của mình rồi.
---------------