Phi Thiên
Chương 609-1: Muốn người (1)
Dĩ nhiên, các vị điện chủ làm chư hầu một phương, bình thường muốn ăn cái gì mà không có, cũng không cần để ý đến mấy thứ đồ ăn, chủ yếu là nhân cơ hội này phát triển nhân mạch lẫn nhau. Quân Sử cho cũng mượn cơ hội này cố ý để cho mọi người làm quen một chút, tránh cho khi phát sinh chém giết giữa các lộ, người của mình cũng không biết mình người, gây ra chuyện xấu đáng chê trách.
Về phần Trình Ngạo Phương, không có cách nào cùng mọi người trở về, nàng còn phải cùng những cung chủ khác hộ tống Quân Sử đến Thiên Ngoại Thiên, những điện chủ phía dưới vốn không có tư cách đặt chân đến Thiên Ngoại Thiên.
Trên lầu kim điện của Ngọc Đô Phong, sau khi Trình Ngạo Phương thuận lợi giao nộp thu hoạch, Quân Sử Nhạc Thiên Ba liền cho gọi Trình Ngạo Phương đến hỏi.
Sau khi hai người đối đáp một phen, Nhạc Thiên Ba chủ động hỏi: - Phương nhi, chuyện ‘Miêu tặc’ rút cuộc là thế nào? Tại sao lại ồn ào đến mức người nào cũng biết.
Trình Ngạo Phương giữ khuôn phép ngồi bên cạnh cười nói:
- Quân Sử, thật ra đây đều là hiểu lầm, Miêu Nghị thật sự không có bán đứng Thủy Hành cung, là ty chức mạnh mẽ đào được hắn...
Nàng cặn kẽ kể lại tình huống, Nhạc Thiên Ba vuốt cằm, thì ra là có chuyện như vậy...
Lúc này Miêu Nghị đang đi cùng Lâm Bình Bình và La Bình đến một nơi đã được chuẩn bị trước. Miêu Nghị vừa tới, bên phía Lâm Bình Bình đã nhận được tin tức, còn La Bình lại suy đoán Miêu Nghị có thể sẽ đến, vì vậy tìm Lâm Bình Bình do thám tin tức, có gì chuẩn bị chào đón trước.
- Cổ điện chủ, Đàm điện chủ và Diệp điện chủ đã đến. Ba gian phòng đi qua sơn đạo bên phía tay trái là nơi bọn họ nghỉ chân.
Sau khi La Bình và Miêu Nghị ngồi xuống trong phòng khách, La Bình cố ý nói ra câu này, đây cũng là hắn cố ý an bài, chỗ nghỉ ngơi của ba người Cổ Tam Chính bao gồm cả Miêu Nghị đều là hắn xuất tiền an bài. Hắn vốn kiếm được không ít tiền từ trên người mấy người này không nói, bình thường cũng khó mà gặp mặt, bọn họ khó khăn lắm mới tới Đô thành dĩ nhiên phải tỏ chút tâm ý.
Ngoài ra mấy người Miêu Nghị đã là điện chủ một phương, cũng may là quen biết từ sớm, nếu đặt ở hiện tại, mấy vị điện chủ này chưa chắc sẽ để ý đến hắn, đây chính là giao tình quen biết vô cùng quan trọng, theo địa vị của mấy người này càng cao, chuyện buôn bán của hắn cũng sẽ càng có lợi.
Lâm Bình Bình dâng nước trà lên:
- Đại nhân mời dùng!
Miêu Nghị gật đầu, cười nói với La Bình:
- La huynh chẳng lẽ không biết đại danh của ‘Miêu tặc’ ta? Qua lại với ta không sợ người khác nói gì sao?
La Bình ha hả cười nói:
- Ta là người buôn bán, để ý đến ân oán của chư hầu địa phương của các vị làm chi, nhưng nói thật, làm sao lại náo thành như vậy?
Miêu Nghị khoát tay nói:
- Chuyện này giải thích không rõ ràng lắm, tóm lại ta làm người tốt không được báo đáp, nếu không phải nể mặt Triệu Phi và Tư Không Vô Úy, ta chỉ hận không thể làm cho đám tiểu nhân kia chết sạch sẽ.
La Bình cười nói:
- Nếu giải thích không rõ ràng thì đừng giải thích, xin bớt giận, lần sau ta sẽ mời ngươi dùng cơm.
Miêu Nghị lắc đầu:
- Không cần làm phiền, ta đến Xuân Hoa lâu ứng phó một chút.
La Bình cũng không miễn cưỡng, hai người nói nhăng nói cuội, ôn lại chuyện cũ mấy câu, sau đó La Bình liền cáo từ.
Đưa La Bình đi, Miêu Nghị chắp tay đứng ngoài cửa viện nhìn phong cảnh Đô thành. Lâm Bình Bình quy củ ở bên cạnh khoanh tay nghe lệnh.
Đối với vị điện chủ đại nhân này, trong lòng Lâm Bình Bình ngoài kính sợ, đồng dạng còn sợ hãi. Hắn bò lên thật sự rất nhanh, năm đó khi chiêu dụ mình vẫn chỉ là một động chủ, hôm nay đã là điện chủ thân kiêm hai điện rồi.
Về phần có phải Miêu tặc hay không, nàng không quan tâm, Miêu Nghị là ân nhân của nàng, nàng không tin tưởng Miêu Nghị là loại người vô sỉ hèn hạ.
Nguyên nhân không tin tưởng ngoại trừ Miêu Nghị có ân với nàng ra, nàng cũng là người trong vòng tròn lợi ích của Miêu Nghị. Tất cả mọi thứ nàng có được hôm nay đều là Miêu Nghị cho nàng. Ở chỗ này không cần tham dự chém chém giết giết của giới tu hành không nói, còn có thủ hạ có thể sai sử, nếu rời khỏi Miêu Nghị nàng sẽ không còn gì cả. Chỉ có thể đứng thật chặt bên cạnh Miêu Nghị.
Miêu Nghị im lặng một lát, tựa hồ nghĩ đến cái gì, hỏi:
- Lâm Bình Bình, người nhà ngươi thế nào rồi?
Lâm Bình Bình cười khổ nói:
- Đại nhân, nữ nhi của ty chức đã sớm qua đời. Ngay cả chắt trai cũng đã qua đời. Con cháu đời sau tôn kính tổ tiên cũng là tôn kính tổ tiên nhà chồng, có mấy người còn nhớ được tổ tiên nhà mẹ đẻ, sớm đã không còn lui tới, ty chức từ lâu đã là người cô đơn.
Miêu Nghị chợt hiểu ra, mới nhớ tới đây đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, con gái nàng là phàm nhân, sao có thể sống lâu như vậy.
Hắn lại nhìn Lâm Bình Bình từ trên xuống dưới, tựa hồ không nhìn thấy dấu vết thời gian trên người nữ nhân này. Nàng vẫn tao nhã như cũ không nói, ngược lại còn tăng thêm quý khí. Có thể thấy được công pháp tu hành của nữ nhân này cũng không bình thường.
- Mặc dù chỗ ta không phồn hoa bằng nơi này, nhưng hoàn cảnh cũng không kém hơn nơi này. Ngươi ở lại Đô thành cũng nhiều năm rồi, người nhà đã qua đời, cũng không còn cái gì nhớ thương, nếu đã chán ở Đô thành thì hãy trở về với ta, ta sẽ tìm người tiếp nhận phù hợp cho ngươi.
Lâm Bình Bình trả lời:
- Tất cả xin dựa theo đại nhân an bài.
- Ngươi cứ suy nghĩ đi, cho phép bản thân ngươi tự chủ quyết định, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, nhưng chuyện ở đây phải giao tiếp tốt.
- Vâng!
Lâm Bình Bình trả lời, đi theo phía sau hắn trở về phòng.
Không lâu sau, nàng lại từ bên ngoài dẫn năm tán tu đi vào, bọn họ nói chính xác đã từng là tán tu, hiện giờ cũng là thủ hạ của Miêu Nghị, sau khi nhìn thấy - Miêu tặc- nổi tiếng thiên hạ, năm người đều có chút ít nơm nớp lo sợ.
Cũng chỉ là gặp mặt hỏi mấy câu, thủ hạ của Miêu Nghị nhiều người như vậy, muốn chú ý từng người một cũng không thể chú ý, giao cho Lâm Bình Bình làm chủ là đủ rồi...
Thời điểm đêm tối, sau khi người của Thủy Hành cung tới đây, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy cũng được Lâm Bình Bình dẫn tới, gặp mặt Miêu Nghị, ba người cùng đi đến Xuân Hoa lâu.
Xuân Hoa lâu không hổ là quán rượu nổi tiếng nhất Đô thành, ở nơi tấc đất tấc vàng như Đô thành lại có thể xây dựng một lâm viên rộng lớn như thế, thật ra chính là chiếm lấy một hòn đảo thuộc khu vực phồn hoa nhất Đô thành, có thể có khí phách như thế, ngoại trừ đệ nhất thế gia Hô Diên gia không còn nhà nào khác, chẳng qua hiện nay Hô Diên gia sụp đổ, Xuân Hoa lâu đã bị tịch thu, kinh doanh dưới danh nghĩa thương hội Tiên quốc.
Hiện tại lại được Ngọc Đô Phong bao trọn, nói là bao, kì thực bất kể là Hô Diên gia hay là thương hội Tiên quốc hiện tại tiếp nhận cũng không thể đi thu tiền của Nhạc Thiên Ba, dù sao buôn bán trên địa bàn của người ta, đến thời điểm giao nộp thu hoạch cũng sẽ chủ động từ chối tiếp khách, đặc biệt dùng để chiêu đãi chư hầu khắp nơi.
---------------
Về phần Trình Ngạo Phương, không có cách nào cùng mọi người trở về, nàng còn phải cùng những cung chủ khác hộ tống Quân Sử đến Thiên Ngoại Thiên, những điện chủ phía dưới vốn không có tư cách đặt chân đến Thiên Ngoại Thiên.
Trên lầu kim điện của Ngọc Đô Phong, sau khi Trình Ngạo Phương thuận lợi giao nộp thu hoạch, Quân Sử Nhạc Thiên Ba liền cho gọi Trình Ngạo Phương đến hỏi.
Sau khi hai người đối đáp một phen, Nhạc Thiên Ba chủ động hỏi: - Phương nhi, chuyện ‘Miêu tặc’ rút cuộc là thế nào? Tại sao lại ồn ào đến mức người nào cũng biết.
Trình Ngạo Phương giữ khuôn phép ngồi bên cạnh cười nói:
- Quân Sử, thật ra đây đều là hiểu lầm, Miêu Nghị thật sự không có bán đứng Thủy Hành cung, là ty chức mạnh mẽ đào được hắn...
Nàng cặn kẽ kể lại tình huống, Nhạc Thiên Ba vuốt cằm, thì ra là có chuyện như vậy...
Lúc này Miêu Nghị đang đi cùng Lâm Bình Bình và La Bình đến một nơi đã được chuẩn bị trước. Miêu Nghị vừa tới, bên phía Lâm Bình Bình đã nhận được tin tức, còn La Bình lại suy đoán Miêu Nghị có thể sẽ đến, vì vậy tìm Lâm Bình Bình do thám tin tức, có gì chuẩn bị chào đón trước.
- Cổ điện chủ, Đàm điện chủ và Diệp điện chủ đã đến. Ba gian phòng đi qua sơn đạo bên phía tay trái là nơi bọn họ nghỉ chân.
Sau khi La Bình và Miêu Nghị ngồi xuống trong phòng khách, La Bình cố ý nói ra câu này, đây cũng là hắn cố ý an bài, chỗ nghỉ ngơi của ba người Cổ Tam Chính bao gồm cả Miêu Nghị đều là hắn xuất tiền an bài. Hắn vốn kiếm được không ít tiền từ trên người mấy người này không nói, bình thường cũng khó mà gặp mặt, bọn họ khó khăn lắm mới tới Đô thành dĩ nhiên phải tỏ chút tâm ý.
Ngoài ra mấy người Miêu Nghị đã là điện chủ một phương, cũng may là quen biết từ sớm, nếu đặt ở hiện tại, mấy vị điện chủ này chưa chắc sẽ để ý đến hắn, đây chính là giao tình quen biết vô cùng quan trọng, theo địa vị của mấy người này càng cao, chuyện buôn bán của hắn cũng sẽ càng có lợi.
Lâm Bình Bình dâng nước trà lên:
- Đại nhân mời dùng!
Miêu Nghị gật đầu, cười nói với La Bình:
- La huynh chẳng lẽ không biết đại danh của ‘Miêu tặc’ ta? Qua lại với ta không sợ người khác nói gì sao?
La Bình ha hả cười nói:
- Ta là người buôn bán, để ý đến ân oán của chư hầu địa phương của các vị làm chi, nhưng nói thật, làm sao lại náo thành như vậy?
Miêu Nghị khoát tay nói:
- Chuyện này giải thích không rõ ràng lắm, tóm lại ta làm người tốt không được báo đáp, nếu không phải nể mặt Triệu Phi và Tư Không Vô Úy, ta chỉ hận không thể làm cho đám tiểu nhân kia chết sạch sẽ.
La Bình cười nói:
- Nếu giải thích không rõ ràng thì đừng giải thích, xin bớt giận, lần sau ta sẽ mời ngươi dùng cơm.
Miêu Nghị lắc đầu:
- Không cần làm phiền, ta đến Xuân Hoa lâu ứng phó một chút.
La Bình cũng không miễn cưỡng, hai người nói nhăng nói cuội, ôn lại chuyện cũ mấy câu, sau đó La Bình liền cáo từ.
Đưa La Bình đi, Miêu Nghị chắp tay đứng ngoài cửa viện nhìn phong cảnh Đô thành. Lâm Bình Bình quy củ ở bên cạnh khoanh tay nghe lệnh.
Đối với vị điện chủ đại nhân này, trong lòng Lâm Bình Bình ngoài kính sợ, đồng dạng còn sợ hãi. Hắn bò lên thật sự rất nhanh, năm đó khi chiêu dụ mình vẫn chỉ là một động chủ, hôm nay đã là điện chủ thân kiêm hai điện rồi.
Về phần có phải Miêu tặc hay không, nàng không quan tâm, Miêu Nghị là ân nhân của nàng, nàng không tin tưởng Miêu Nghị là loại người vô sỉ hèn hạ.
Nguyên nhân không tin tưởng ngoại trừ Miêu Nghị có ân với nàng ra, nàng cũng là người trong vòng tròn lợi ích của Miêu Nghị. Tất cả mọi thứ nàng có được hôm nay đều là Miêu Nghị cho nàng. Ở chỗ này không cần tham dự chém chém giết giết của giới tu hành không nói, còn có thủ hạ có thể sai sử, nếu rời khỏi Miêu Nghị nàng sẽ không còn gì cả. Chỉ có thể đứng thật chặt bên cạnh Miêu Nghị.
Miêu Nghị im lặng một lát, tựa hồ nghĩ đến cái gì, hỏi:
- Lâm Bình Bình, người nhà ngươi thế nào rồi?
Lâm Bình Bình cười khổ nói:
- Đại nhân, nữ nhi của ty chức đã sớm qua đời. Ngay cả chắt trai cũng đã qua đời. Con cháu đời sau tôn kính tổ tiên cũng là tôn kính tổ tiên nhà chồng, có mấy người còn nhớ được tổ tiên nhà mẹ đẻ, sớm đã không còn lui tới, ty chức từ lâu đã là người cô đơn.
Miêu Nghị chợt hiểu ra, mới nhớ tới đây đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, con gái nàng là phàm nhân, sao có thể sống lâu như vậy.
Hắn lại nhìn Lâm Bình Bình từ trên xuống dưới, tựa hồ không nhìn thấy dấu vết thời gian trên người nữ nhân này. Nàng vẫn tao nhã như cũ không nói, ngược lại còn tăng thêm quý khí. Có thể thấy được công pháp tu hành của nữ nhân này cũng không bình thường.
- Mặc dù chỗ ta không phồn hoa bằng nơi này, nhưng hoàn cảnh cũng không kém hơn nơi này. Ngươi ở lại Đô thành cũng nhiều năm rồi, người nhà đã qua đời, cũng không còn cái gì nhớ thương, nếu đã chán ở Đô thành thì hãy trở về với ta, ta sẽ tìm người tiếp nhận phù hợp cho ngươi.
Lâm Bình Bình trả lời:
- Tất cả xin dựa theo đại nhân an bài.
- Ngươi cứ suy nghĩ đi, cho phép bản thân ngươi tự chủ quyết định, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, nhưng chuyện ở đây phải giao tiếp tốt.
- Vâng!
Lâm Bình Bình trả lời, đi theo phía sau hắn trở về phòng.
Không lâu sau, nàng lại từ bên ngoài dẫn năm tán tu đi vào, bọn họ nói chính xác đã từng là tán tu, hiện giờ cũng là thủ hạ của Miêu Nghị, sau khi nhìn thấy - Miêu tặc- nổi tiếng thiên hạ, năm người đều có chút ít nơm nớp lo sợ.
Cũng chỉ là gặp mặt hỏi mấy câu, thủ hạ của Miêu Nghị nhiều người như vậy, muốn chú ý từng người một cũng không thể chú ý, giao cho Lâm Bình Bình làm chủ là đủ rồi...
Thời điểm đêm tối, sau khi người của Thủy Hành cung tới đây, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy cũng được Lâm Bình Bình dẫn tới, gặp mặt Miêu Nghị, ba người cùng đi đến Xuân Hoa lâu.
Xuân Hoa lâu không hổ là quán rượu nổi tiếng nhất Đô thành, ở nơi tấc đất tấc vàng như Đô thành lại có thể xây dựng một lâm viên rộng lớn như thế, thật ra chính là chiếm lấy một hòn đảo thuộc khu vực phồn hoa nhất Đô thành, có thể có khí phách như thế, ngoại trừ đệ nhất thế gia Hô Diên gia không còn nhà nào khác, chẳng qua hiện nay Hô Diên gia sụp đổ, Xuân Hoa lâu đã bị tịch thu, kinh doanh dưới danh nghĩa thương hội Tiên quốc.
Hiện tại lại được Ngọc Đô Phong bao trọn, nói là bao, kì thực bất kể là Hô Diên gia hay là thương hội Tiên quốc hiện tại tiếp nhận cũng không thể đi thu tiền của Nhạc Thiên Ba, dù sao buôn bán trên địa bàn của người ta, đến thời điểm giao nộp thu hoạch cũng sẽ chủ động từ chối tiếp khách, đặc biệt dùng để chiêu đãi chư hầu khắp nơi.
---------------