Phi Thiên
Chương 595-2: Hãm hại liên hoàn (2)
- Đừng rung nữa!
Triệu Phi tức giận hét lên, hắn là người đứng gần nhất, dĩ nhiên cũng là người chịu sự quấy nhiễu của lục lạc lớn nhất.
Vẻ mặt Tư Không Vô Úy ỉu xìu, thu lục lạc lại, lay động đầu rìu, hóa thành chín đạo, cấp tốc xoay quanh, bay vòng vèo phòng hộ xung quanh.
Lúc này tam phẩm chiến giáp trên thân hai người thật sự giúp đỡ được rất nhiều, lẻ tẻ chịu một kích cũng có thể.
Đào Thanh Ly ở trên không trung thấy tình cảnh nguy hiểm của hai người, nhất thời nóng nảy, tâm tư khẽ loạn, tiết tấu công kích của Kim Long cũng theo đó khẽ loạn, thiếu chút nữa để cho Chu Diệu Hiển thoát khốn, may là kịp thời ổn định, lại ngăn hắn trở về.
Thấy hai người kia có thể kiên trì chống đỡ, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì, nếu không một khi để cho Chu Diệu Hiển thoát thân, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy chỉ sợ sẽ chết nhanh hơn.
Đào Thanh Ly cho dù bị Tư Không Vô Úy hãm hại, làm cho nàng cho dù có thể đi cũng không thể đi, nàng cũng không thể vứt Triệu Phi và Tư Không Vô Úy ở lại, nhưng nàng cũng biết mình không trách được Tư Không Vô Úy, người ta là vì nàng mới rơi vào hiểm cảnh.
Miêu Nghị đứng ở nơi xa đang xem cuộc chiến, vẻ mặt co quắp, mặc dù hắn không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng đại khái cũng đoán được, đoán chừng là do Tư Không Vô Úy.
Nhiều Hồng Liên tu sĩ như vậy làm cái quái gì! Miêu Nghị thúc ngựa muốn rời đi, nhưng tiếng đánh nhau ù ù lại làm cho hắn phải cỡi ngựa nhìn lại, thật sự là Triệu Phi và Tư Không Vô Úy đối đãi với Miêu Nghị cũng không tệ, cho dù tấn thăng làm Hồng Liên tu sĩ làm điện chủ, cũng không khinh thường hắn, trước sau vẫn xem hắn là bằng hữu.
Hôm nay gặp nguy hiểm, không có đạo lý ném hai người bọn họ ở lại, một mình chạy trốn! Nhưng nhiều Hồng Liên tu sĩ như vậy, xông lên chỉ có chết người... Miêu Nghị có thể nói là vô cùng rối rắm.
- Hai tên khốn kiếp, lão tử sớm muộn gì cũng bị các ngươi hại chết!
Miêu Nghị lầm bầm tức giận, Kỳ Lân thương trong tay rút cuộc vẫn phải nhấc lên, Hắc Thán dưới chân đột nhiên như mũi tên rời cung phóng đi. Tiếng chân “ù ù” càng ngày càng gấp gáp, càng lúc càng nhanh, Miêu Nghị cầm thương nơi tay, chỉ cảm thấy người ở trong gió.
Khi vọt tới gần ngàn thước, Miêu Nghị đột nhiên gầm lên giận dữ:
- Miêu Nghị ở đây, ai dám đấu với ta!
Hai người kia đang sử dụng đến thủ đoạn cuối cùng để ứng phó với vây công trên không trung, nghe tiếng hét liền vội vàng quay đầu nhìn lại, cái gì gọi là cảm động?
Cái này gọi là cảm động! Hốc mắt của hai đại nam nhân Triệu Phi và Tư Không Vô Úy trong nháy mắt đều ửng đỏ! Lúc này Miêu Nghị còn có thể ra ngoài giúp bọn họ, bằng hữu làm đến bước này còn có lời gì để nói, Tư Không Vô Úy cười lớn điên cuồng.
- Đi mau!
Triệu Phi rống quát Miêu Nghị, nhắc nhở hắn, nơi này không phải là nơi tu vi của ngươi có thể đùa giỡn.
Tình huống gì vậy? Vật cưỡi kia chính là long câu sao? Đám Hồng Liên tu sĩ đang vây công trên không trung nhìn thấy mi tâm Miêu Nghị lộ ra dấu hiệu Thanh Liên cửu phẩm có chút tức cười, thật là kẻ không sợ chết, một Thanh Liên tu sĩ lại cưỡi long câu xung phong liều chết với một đám Hồng Liên tu sĩ, không nhìn lầm chứ!
- Ta đi thu thập!
Một gã Hồng Liên tu sĩ nhanh chóng xách thương trực tiếp phóng về phía Miêu Nghị.
Một kẻ trên không trung, một kẻ dưới mặt đất, mặt đối mặt xông vào đối đầu.
Ánh mắt Miêu Nghị đầy nghiêm nghị, trong lòng đã nghĩ, thật sự có kẻ không sợ chết, quả thật không biết sự lợi hại của ta!
Nhìn thấy hai người sắp sửa cứng rắn đụng vào nhau, Miêu Nghị ngồi trên lưng ngựa đột nhiên nghiêng thương chọc vào khoảng không, một đạo hỏa kiếm như thực chất, “bá” một tiếng đâm thẳng tới đầu người kia.
Tên kia quả thực không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, cái đầu trong nháy mắt hóa thành màu xám tro, đầu một cái chiếu diện sẽ không có, thân thể bị bao bọc bởi liệt diễm xẹt qua đỉnh đầu Miêu Nghị.
Một đám Hồng Liên tu sĩ còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, Miêu Nghị đã một người một ngựa tiến vào khu vực này, thương như rồng bay phượng múa, lăng không đâm loạn trên trăm đạo, giết cho một đám chân tay luống cuống, cấp tốc bay lên không. Nếu không phải nhìn thấy uy lực chém giết vừa rồi của Miêu Nghị, bọn họ có lẽ cũng không rời đi như vậy.
Không hiểu tại sao công kích hỏa diễm thương của Miêu Nghị lại ở khoảng cách gần như vậy, nếu không nhất định sẽ có người trên không trung nhìn thấy.
Triệu Phi và Tư Không Vô Úy có thể nói sửng sốt, không ngờ Miêu Nghị còn có bản lĩnh này.
Nhưng thời gian thở dốc cũng chỉ trong chốc lát, người phía trên một mặt né tránh công kích hỏa diễm thương của Miêu Nghị, vừa ném một đống pháp bảo xuống phía dưới, thật sự là đánh cho mặt đất long trời lở đất.
Miêu Nghị lập tức rơi vào khốn cảnh, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy cũng không khá hơn bao nhiêu, Miêu Nghị không đến còn tốt, vừa đến hai người bọn họ còn phải trông chừng hắn, mất đi sự linh hoạt khi lẩn tránh công kích. Hai người đã dùng thân thể giúp Miêu Nghị cứng rắn cản mấy công kích, làm cho gánh nặng chẳng những không được giải vây, ngược lại còn buộc ba người cùng rơi vào tuyệt cảnh.
- Ha ha...
Lúc này từ trên không trung đột nhiên truyền đến một tràng cười lớn điên cuồng:
- Thật to gan! Dám khi dễ huynh đệ của ta, để mạng lại!
Thanh âm này nghe có chút quen tai, ba người Miêu Nghị vội vàng quay đầu liếc nhìn, nhất thời ánh mắt sáng lên.
- Yến Bắc Hồng!
Ba người tựa hồ đồng thời kinh hô, không ngờ vào thời khắc mấu chốt Yến Bắc Hồng lại xuất hiện. Chỉ thấy Yến Bắc Hồng cấp tốc bay tới, trên đầu vai khiêng một thanh đại đao cực lớn, không giống với thanh đại đao ba người trước kia từng nhìn thấy. Thanh đại đao này mặc dù có kiểu dáng giống thanh trước kia như đúc, nhưng toàn thân đỏ sẫm, đỏ có chút kinh người.
Vác đại đao màu đỏ trên vai, lưỡi đao hướng lên trời, lưỡi đao máu phát sáng làm người ta có một loại cảm giác thông thấu, lưỡi đao phảng phất có thể thu hút tầm mắt của mọi người.
Yến Bắc Hồng không phải chỉ tới một mình, phía sau hắn còn có sáu tên Hồng Liên tu sĩ, thoáng cái xuất hiện bảy tên Hồng Liên tu sĩ, làm cho đám người Miêu Nghị có lòng tin rất lớn.
Đám tu sĩ Nhật Hành cung đang điên cuồng công kích phía trên ngưng mắt nhìn, phát hiện bảy người vừa tới đều vô cùng xa lạ. Hồng Liên tu sĩ của Thủy Hành cung theo lý mà nói, ít nhiều đều sẽ chạm mặt ở Đô thành, cho dù là hành tẩu phía dưới cũng không thể toát ra bảy người xa lạ như vậy.
Bên này lập tức phân ra mười người đi đến, ngăn cản, một người khiển trách:
- Người tới phương nào!
- Có thể còn sống dưới lưỡi đao của ta không mà hỏi!
Yến Bắc Hồng khinh thường nói, bảy người xếp thành một hàng, đại đao máu đỏ “ông” một tiếng, chỉ hướng chỗ vây công:
- Lập tức dừng tay, có bản lãnh thì xông hết tới đây!
Khẩu khí này ghê gớm thật, hơn nữa sáu tên thủ hạ bên cạnh hắn cũng có bộ dạng như vậy.
- Ngươi đến rút cuộc ở phương nào?
Đối phương tức giận nói:
- Dám đến quấy nhiễu chuyện của Nhật Hành cung ta!
---------------
Triệu Phi tức giận hét lên, hắn là người đứng gần nhất, dĩ nhiên cũng là người chịu sự quấy nhiễu của lục lạc lớn nhất.
Vẻ mặt Tư Không Vô Úy ỉu xìu, thu lục lạc lại, lay động đầu rìu, hóa thành chín đạo, cấp tốc xoay quanh, bay vòng vèo phòng hộ xung quanh.
Lúc này tam phẩm chiến giáp trên thân hai người thật sự giúp đỡ được rất nhiều, lẻ tẻ chịu một kích cũng có thể.
Đào Thanh Ly ở trên không trung thấy tình cảnh nguy hiểm của hai người, nhất thời nóng nảy, tâm tư khẽ loạn, tiết tấu công kích của Kim Long cũng theo đó khẽ loạn, thiếu chút nữa để cho Chu Diệu Hiển thoát khốn, may là kịp thời ổn định, lại ngăn hắn trở về.
Thấy hai người kia có thể kiên trì chống đỡ, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì, nếu không một khi để cho Chu Diệu Hiển thoát thân, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy chỉ sợ sẽ chết nhanh hơn.
Đào Thanh Ly cho dù bị Tư Không Vô Úy hãm hại, làm cho nàng cho dù có thể đi cũng không thể đi, nàng cũng không thể vứt Triệu Phi và Tư Không Vô Úy ở lại, nhưng nàng cũng biết mình không trách được Tư Không Vô Úy, người ta là vì nàng mới rơi vào hiểm cảnh.
Miêu Nghị đứng ở nơi xa đang xem cuộc chiến, vẻ mặt co quắp, mặc dù hắn không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng đại khái cũng đoán được, đoán chừng là do Tư Không Vô Úy.
Nhiều Hồng Liên tu sĩ như vậy làm cái quái gì! Miêu Nghị thúc ngựa muốn rời đi, nhưng tiếng đánh nhau ù ù lại làm cho hắn phải cỡi ngựa nhìn lại, thật sự là Triệu Phi và Tư Không Vô Úy đối đãi với Miêu Nghị cũng không tệ, cho dù tấn thăng làm Hồng Liên tu sĩ làm điện chủ, cũng không khinh thường hắn, trước sau vẫn xem hắn là bằng hữu.
Hôm nay gặp nguy hiểm, không có đạo lý ném hai người bọn họ ở lại, một mình chạy trốn! Nhưng nhiều Hồng Liên tu sĩ như vậy, xông lên chỉ có chết người... Miêu Nghị có thể nói là vô cùng rối rắm.
- Hai tên khốn kiếp, lão tử sớm muộn gì cũng bị các ngươi hại chết!
Miêu Nghị lầm bầm tức giận, Kỳ Lân thương trong tay rút cuộc vẫn phải nhấc lên, Hắc Thán dưới chân đột nhiên như mũi tên rời cung phóng đi. Tiếng chân “ù ù” càng ngày càng gấp gáp, càng lúc càng nhanh, Miêu Nghị cầm thương nơi tay, chỉ cảm thấy người ở trong gió.
Khi vọt tới gần ngàn thước, Miêu Nghị đột nhiên gầm lên giận dữ:
- Miêu Nghị ở đây, ai dám đấu với ta!
Hai người kia đang sử dụng đến thủ đoạn cuối cùng để ứng phó với vây công trên không trung, nghe tiếng hét liền vội vàng quay đầu nhìn lại, cái gì gọi là cảm động?
Cái này gọi là cảm động! Hốc mắt của hai đại nam nhân Triệu Phi và Tư Không Vô Úy trong nháy mắt đều ửng đỏ! Lúc này Miêu Nghị còn có thể ra ngoài giúp bọn họ, bằng hữu làm đến bước này còn có lời gì để nói, Tư Không Vô Úy cười lớn điên cuồng.
- Đi mau!
Triệu Phi rống quát Miêu Nghị, nhắc nhở hắn, nơi này không phải là nơi tu vi của ngươi có thể đùa giỡn.
Tình huống gì vậy? Vật cưỡi kia chính là long câu sao? Đám Hồng Liên tu sĩ đang vây công trên không trung nhìn thấy mi tâm Miêu Nghị lộ ra dấu hiệu Thanh Liên cửu phẩm có chút tức cười, thật là kẻ không sợ chết, một Thanh Liên tu sĩ lại cưỡi long câu xung phong liều chết với một đám Hồng Liên tu sĩ, không nhìn lầm chứ!
- Ta đi thu thập!
Một gã Hồng Liên tu sĩ nhanh chóng xách thương trực tiếp phóng về phía Miêu Nghị.
Một kẻ trên không trung, một kẻ dưới mặt đất, mặt đối mặt xông vào đối đầu.
Ánh mắt Miêu Nghị đầy nghiêm nghị, trong lòng đã nghĩ, thật sự có kẻ không sợ chết, quả thật không biết sự lợi hại của ta!
Nhìn thấy hai người sắp sửa cứng rắn đụng vào nhau, Miêu Nghị ngồi trên lưng ngựa đột nhiên nghiêng thương chọc vào khoảng không, một đạo hỏa kiếm như thực chất, “bá” một tiếng đâm thẳng tới đầu người kia.
Tên kia quả thực không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, cái đầu trong nháy mắt hóa thành màu xám tro, đầu một cái chiếu diện sẽ không có, thân thể bị bao bọc bởi liệt diễm xẹt qua đỉnh đầu Miêu Nghị.
Một đám Hồng Liên tu sĩ còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, Miêu Nghị đã một người một ngựa tiến vào khu vực này, thương như rồng bay phượng múa, lăng không đâm loạn trên trăm đạo, giết cho một đám chân tay luống cuống, cấp tốc bay lên không. Nếu không phải nhìn thấy uy lực chém giết vừa rồi của Miêu Nghị, bọn họ có lẽ cũng không rời đi như vậy.
Không hiểu tại sao công kích hỏa diễm thương của Miêu Nghị lại ở khoảng cách gần như vậy, nếu không nhất định sẽ có người trên không trung nhìn thấy.
Triệu Phi và Tư Không Vô Úy có thể nói sửng sốt, không ngờ Miêu Nghị còn có bản lĩnh này.
Nhưng thời gian thở dốc cũng chỉ trong chốc lát, người phía trên một mặt né tránh công kích hỏa diễm thương của Miêu Nghị, vừa ném một đống pháp bảo xuống phía dưới, thật sự là đánh cho mặt đất long trời lở đất.
Miêu Nghị lập tức rơi vào khốn cảnh, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy cũng không khá hơn bao nhiêu, Miêu Nghị không đến còn tốt, vừa đến hai người bọn họ còn phải trông chừng hắn, mất đi sự linh hoạt khi lẩn tránh công kích. Hai người đã dùng thân thể giúp Miêu Nghị cứng rắn cản mấy công kích, làm cho gánh nặng chẳng những không được giải vây, ngược lại còn buộc ba người cùng rơi vào tuyệt cảnh.
- Ha ha...
Lúc này từ trên không trung đột nhiên truyền đến một tràng cười lớn điên cuồng:
- Thật to gan! Dám khi dễ huynh đệ của ta, để mạng lại!
Thanh âm này nghe có chút quen tai, ba người Miêu Nghị vội vàng quay đầu liếc nhìn, nhất thời ánh mắt sáng lên.
- Yến Bắc Hồng!
Ba người tựa hồ đồng thời kinh hô, không ngờ vào thời khắc mấu chốt Yến Bắc Hồng lại xuất hiện. Chỉ thấy Yến Bắc Hồng cấp tốc bay tới, trên đầu vai khiêng một thanh đại đao cực lớn, không giống với thanh đại đao ba người trước kia từng nhìn thấy. Thanh đại đao này mặc dù có kiểu dáng giống thanh trước kia như đúc, nhưng toàn thân đỏ sẫm, đỏ có chút kinh người.
Vác đại đao màu đỏ trên vai, lưỡi đao hướng lên trời, lưỡi đao máu phát sáng làm người ta có một loại cảm giác thông thấu, lưỡi đao phảng phất có thể thu hút tầm mắt của mọi người.
Yến Bắc Hồng không phải chỉ tới một mình, phía sau hắn còn có sáu tên Hồng Liên tu sĩ, thoáng cái xuất hiện bảy tên Hồng Liên tu sĩ, làm cho đám người Miêu Nghị có lòng tin rất lớn.
Đám tu sĩ Nhật Hành cung đang điên cuồng công kích phía trên ngưng mắt nhìn, phát hiện bảy người vừa tới đều vô cùng xa lạ. Hồng Liên tu sĩ của Thủy Hành cung theo lý mà nói, ít nhiều đều sẽ chạm mặt ở Đô thành, cho dù là hành tẩu phía dưới cũng không thể toát ra bảy người xa lạ như vậy.
Bên này lập tức phân ra mười người đi đến, ngăn cản, một người khiển trách:
- Người tới phương nào!
- Có thể còn sống dưới lưỡi đao của ta không mà hỏi!
Yến Bắc Hồng khinh thường nói, bảy người xếp thành một hàng, đại đao máu đỏ “ông” một tiếng, chỉ hướng chỗ vây công:
- Lập tức dừng tay, có bản lãnh thì xông hết tới đây!
Khẩu khí này ghê gớm thật, hơn nữa sáu tên thủ hạ bên cạnh hắn cũng có bộ dạng như vậy.
- Ngươi đến rút cuộc ở phương nào?
Đối phương tức giận nói:
- Dám đến quấy nhiễu chuyện của Nhật Hành cung ta!
---------------