Phi Thiên
Chương 592-1: Xung sát (1)
Hiện giờ đến phiên Thủy Hành cung bên này khiêu chiến mà Nhật Hành cung không phản ứng rồi. người ngựa của Thủy Hành cung có lẽ đánh trận không xong, những đấu võ mồm thì không thua kém gì so với Nhật Hành cung.
- Nhật Hành cung chẳng qua cũng như thế mà thôi!
- Mau mau xuống ngựa chịu hàng, tha cho các ngươi không chết!
- Châu chấu đá xe không biết tự lượng sức mình, mau mau đầu hàng, nếu không chỉ có một con đường chết!
Bên Thủy Hành cung người người hò hét rầm rĩ, kêu loạn cả lên, chuyện đề cao làm phấn chấn sĩ khí như thế đám người Đào Thanh Ly tự nhiên sẽ không ngăn trở. Tư Không Vô Úy thậm chí còn uốn người múa may trường phủ hô to:
- Nói rất đúng!
Nam Trá có thể nói là nổi giận hướng mắt nhìn về phía sau lưng, thấy không có người nào hưởng ứng, trầm giọng nói:
- Hắn chính là chủ nhân một điện, lên thêm hai người đánh một mình hắn cũng không coi là gì!
- Sư Trùng nguyện đi!
- Hồ Lâm Ngọc nguyện đi!
Hai vị Thanh Liên cửu phẩm chấp sự dưới trướng Nam Trá nhanh chóng xông ra. Tọa kỵ dưới thân hai người chạy nhanh như tên bắn, kéo nhau đánh giết về phía Miêu Nghị.
- Giết!
Miêu Nghị quát to một tiếng, Hắc Thán cũng hí dài một tiếng, lao nhanh ra như mũi tên rời cung.
Ba kỵ mã trong nháy mắt xông thẳng vào nhau, pháp lực của ba người ùa đụng vào nhau, ầm! Bùn đất văng lên bay loạn xạ, cỏ xanh bay múa, tu vi thấp đoán chừng có thể trực tiếp bị pháp lực cuồng bạo đánh bay đi rồi, chớ đừng nói chi là phá vỡ pháp lực phòng ngự giao chiến.
Ba kỵ mã chạy vụt sát qua nhau, giao nhau xông ra khỏi bùn đất văng nổ tứ tung và pháp lực cắt xé loạn đó. Một tiếng hét thê lương thảm thiết vang lên từ bên trong.
Sư Trùng đứt cổ trào máu, cái đầu bay lên, thân không đầu ngã rớt khỏi tọa kỵ chạy nhanh như tên bắn. Hồ Lâm Ngọc trợn to con mắt, tay bịt kín bẹ sườn phún huyết xì xì nghiêng người bay ra khỏi tọa kỵ, rồi đập người xuống đất, co giật giãy giụa.
Hắc Thán chạy sượt người qua khẩn cấp cất vó thắng gấp, nhanh chóng quay lại. Miêu Nghị nhanh chóng quay về, rút thương vớt phải thọc trái liên tục. Hai thi thể bay lên từ mặt đất, bị hắn phất tay giơ lên, song song thu nhập vào trong nhẫn trữ vật.
Lại một cú đối mặt là liên tục giết chết hai vị chấp sự của Nhật Hành cung Trấn Nhâm điện. Cái này đúng là đơn giản như cắt dưa hấu thái rau vậy. Thủy Hành cung sĩ khí tăng lên điên cuồng, phát hiện Nhật Hành cung thì ra là cũng không chịu nổi một đòn công kích như thế.
- Tốt!
Tư Không Vô Úy cao giọng khen ngợi một tiếng.
Mấy trăm ngàn người ngựa của Thủy Hành cung hò hét như núi hú biển gầm. Tiếng khen nổi lên không ngừng. Triệu Phi quay đầu lại nhìn về phía mọi người, lần nữa mượn cơ hội đề chấn sĩ khí, vung tay hô to:
- Miêu điện chủ uy vũ!
Mấy trăm ngàn người ngựa lục tục hô to, cho đến khi thống nhất hò hét:
- Miêu điện chủ uy vũ! Miêu điện chủ uy vũ...
Khí thế này, sức lực đó, chân chính là chấn lên tận trời, làm cho người ngựa bên phía Nhật Hành cung trở nên biến sắc, không cách nào tưởng tượng tình hình người ngựa ở đối diện đánh giết tới như bài sơn đảo hải như thế nào, đã khiếp sợ rồi.
Yến Bắc Hồng ở trên cây từ xa xa, nghe động tĩnh ầm ĩ này liền vui vẻ cười ha hả:
- Sự đề chấn sĩ khí của lão đệ này quá tốt!
Nhật Hành cung bên này, Nam Trá trợn tròn đôi mắt, tiếp tục như vậy nữa không cần phải đánh nữa, hai vạn người ngựa bên này căn bản không chống nổi bị tinh thần của đối phương đánh hỏng. Một khi giao chiến, tất nhiên sẽ bị vỡ trận khi vừa bắt đầu, nhất định phải khống chế xu thế này, quay đầu lại quát:
- Lên!
Còn dư lại ba vị chấp sự có chút khiếp sợ, nhưng không thể không trơ đầu ra liên thủ tấn công.
- Cùng nhau lên!
Đào Quân Quân cũng sầm mặt quay đầu lại quát một tiếng. Thật sự là bên này bị bại quá khó coi rồi, không ngờ lại không người nào có thể qua được hai chiêu ở trên tay đối phương.
Sáu chấp sự của Trấn Tân điện lập tức liên thủ đánh ra, chín chấp sự của hai điện cấp tốc xông đến.
Hắc Thán vội vàng xông hướng về phía một bên, chín người nhanh chóng chuyển hướng đuổi theo, reo hò:
- Miêu Nghị tiểu tặc đừng chạy!
Mười người quần thảo tung chạy trước trận, nhìn tình hình dường như là Miêu Nghị đang chạy trốn. Người ngựa của trận doanh hai bên trong nháy mắt nín thở, trợn to mắt nhìn.
Đào Thanh Ly xem ra có chút lo lắng, hỏi:
- Có cần phái người trợ giúp Miêu điện chủ một tay hay không?
Tư Không Vô Úy ha ha cười nói:
- Cung chủ không khỏi quá coi thường vị Trấn Giáp điện điện chủ này của cung chủ rồi! Vị này đã từng đánh ra một thương liên tiếp tru diệt 10 vị Thanh Liên cửu phẩm tu sĩ. Chỉ khơi khơi có chín người thì nhằm nhò gì!
Quả nhiên, Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, thấy chín tên truy binh đã kéo thành một đường cong cong quẹo quẹo, Hắc Thán dưới người đột nhiên vẫy đuôi phóng ra xa mấy chục thước, trong khoảnh khắc quay đầu lại, bốn vó ra sức đạp chạy, tốc độ nhanh như một trận gió, đón chín người vọt tới, dùng đòn phản sát.
- A...
Một tiếng hét thảm, đầu của người chạy trước tiên lập tức rớt xuống dưới ngựa.
- A...
Tên thứ hai té ngựa.
Tên thứ ba, tên thứ tư...
Miêu Nghị ngựa nhanh thương cũng nhanh, không người nào có thể chịu nổi một đòn công kích của hắn. Hắn một đường giết trở lại, một đường có hàng loạt tiếng hét thảm thê lương, kẻ nào sau khi bị hắn sượt qua người thì liền rớt xuống ngựa.
Hai người phía sau sợ tới mức hồn phi phách tán, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy về phía trận của mình.
Ầm ầm ầm!
Hắc Thán đột nhiên chợt tăng tốc độ, cấp tốc truy sát theo, cắm thẳng vào giữa hai cưỡi. Thương trong tay Miêu Nghị đâm trái vớt phải, lại có thêm hai tiếng hét thảm.
Trong nháy mắt đuổi vượt qua hai kỵ, Hắc Thán lại khẩn cấp vẫy đuôi nhảy một cái, trong khoảnh khắc quay đầu chạy vội trở về. Miêu Nghị dọc đường rút thương đâm bồi, móc ngược từng thi thể thu nhập vào trong nhẫn trữ vật.
Chín vị chấp sự phía Nhật Hành cung bị hủy diệt trong khoảnh khắc, xem mà khiến đại đa số người của Nhật Hành cung đều tâm kinh đảm hàn, chấp sự của mình bên này đều không chịu được một đòn công kích của người ta như thế, bọn chúng tôi làm thế nào chống đỡ được? Sĩ khí có thể nói là rớt xuống thung lũng trong nháy mắt.
Thủy Hành cung thì lại hò hét ầm ầm, cố hết sức châm chọc trào phúng.
Chỉ thấy Miêu Nghị thương vít một thi thể chạy về nhanh như tên bắn, giơ thi thể lên khiêu chiến:
- Nhật Hành cung chẳng qua cũng là như thế! Nam Trá lão tặc, Đào Quân Quân tiện nhân, vì sao lại rúc trong trận không dám ra, lại để cho thủ hạ của mình chết oan, có dám đi ra cùng ta quyết tử chiến một trận!
Lúc này đang là lúc sĩ khí có thể dùng, không thể đợi thêm nữa rồi, nhất định phải thừa dịp mọi người đầu óc cuồng nhiệt mà cổ động, chờ mọi người bình tĩnh lại thì coi như mệt nhọc vô ích rồi. Triệu Phi nhanh chóng truyền âm tỏ ý một tiếng với Đào Thanh Ly.
Đào Thanh Ly nhanh chóng múa may long đầu pháp trượng, đanh giọng hô to:
- Thủy Hành cung trên dưới nghe lệnh, đạp bằng Nhật Hành cung, giết!
Thấy Nhật Hành cung không chịu được một đòn công kích như thế, điện chủ các điện cũng phấn chấn tinh thần, trong nháy mắt vung tay hưởng ứng:
- Giết!
---------------
- Nhật Hành cung chẳng qua cũng như thế mà thôi!
- Mau mau xuống ngựa chịu hàng, tha cho các ngươi không chết!
- Châu chấu đá xe không biết tự lượng sức mình, mau mau đầu hàng, nếu không chỉ có một con đường chết!
Bên Thủy Hành cung người người hò hét rầm rĩ, kêu loạn cả lên, chuyện đề cao làm phấn chấn sĩ khí như thế đám người Đào Thanh Ly tự nhiên sẽ không ngăn trở. Tư Không Vô Úy thậm chí còn uốn người múa may trường phủ hô to:
- Nói rất đúng!
Nam Trá có thể nói là nổi giận hướng mắt nhìn về phía sau lưng, thấy không có người nào hưởng ứng, trầm giọng nói:
- Hắn chính là chủ nhân một điện, lên thêm hai người đánh một mình hắn cũng không coi là gì!
- Sư Trùng nguyện đi!
- Hồ Lâm Ngọc nguyện đi!
Hai vị Thanh Liên cửu phẩm chấp sự dưới trướng Nam Trá nhanh chóng xông ra. Tọa kỵ dưới thân hai người chạy nhanh như tên bắn, kéo nhau đánh giết về phía Miêu Nghị.
- Giết!
Miêu Nghị quát to một tiếng, Hắc Thán cũng hí dài một tiếng, lao nhanh ra như mũi tên rời cung.
Ba kỵ mã trong nháy mắt xông thẳng vào nhau, pháp lực của ba người ùa đụng vào nhau, ầm! Bùn đất văng lên bay loạn xạ, cỏ xanh bay múa, tu vi thấp đoán chừng có thể trực tiếp bị pháp lực cuồng bạo đánh bay đi rồi, chớ đừng nói chi là phá vỡ pháp lực phòng ngự giao chiến.
Ba kỵ mã chạy vụt sát qua nhau, giao nhau xông ra khỏi bùn đất văng nổ tứ tung và pháp lực cắt xé loạn đó. Một tiếng hét thê lương thảm thiết vang lên từ bên trong.
Sư Trùng đứt cổ trào máu, cái đầu bay lên, thân không đầu ngã rớt khỏi tọa kỵ chạy nhanh như tên bắn. Hồ Lâm Ngọc trợn to con mắt, tay bịt kín bẹ sườn phún huyết xì xì nghiêng người bay ra khỏi tọa kỵ, rồi đập người xuống đất, co giật giãy giụa.
Hắc Thán chạy sượt người qua khẩn cấp cất vó thắng gấp, nhanh chóng quay lại. Miêu Nghị nhanh chóng quay về, rút thương vớt phải thọc trái liên tục. Hai thi thể bay lên từ mặt đất, bị hắn phất tay giơ lên, song song thu nhập vào trong nhẫn trữ vật.
Lại một cú đối mặt là liên tục giết chết hai vị chấp sự của Nhật Hành cung Trấn Nhâm điện. Cái này đúng là đơn giản như cắt dưa hấu thái rau vậy. Thủy Hành cung sĩ khí tăng lên điên cuồng, phát hiện Nhật Hành cung thì ra là cũng không chịu nổi một đòn công kích như thế.
- Tốt!
Tư Không Vô Úy cao giọng khen ngợi một tiếng.
Mấy trăm ngàn người ngựa của Thủy Hành cung hò hét như núi hú biển gầm. Tiếng khen nổi lên không ngừng. Triệu Phi quay đầu lại nhìn về phía mọi người, lần nữa mượn cơ hội đề chấn sĩ khí, vung tay hô to:
- Miêu điện chủ uy vũ!
Mấy trăm ngàn người ngựa lục tục hô to, cho đến khi thống nhất hò hét:
- Miêu điện chủ uy vũ! Miêu điện chủ uy vũ...
Khí thế này, sức lực đó, chân chính là chấn lên tận trời, làm cho người ngựa bên phía Nhật Hành cung trở nên biến sắc, không cách nào tưởng tượng tình hình người ngựa ở đối diện đánh giết tới như bài sơn đảo hải như thế nào, đã khiếp sợ rồi.
Yến Bắc Hồng ở trên cây từ xa xa, nghe động tĩnh ầm ĩ này liền vui vẻ cười ha hả:
- Sự đề chấn sĩ khí của lão đệ này quá tốt!
Nhật Hành cung bên này, Nam Trá trợn tròn đôi mắt, tiếp tục như vậy nữa không cần phải đánh nữa, hai vạn người ngựa bên này căn bản không chống nổi bị tinh thần của đối phương đánh hỏng. Một khi giao chiến, tất nhiên sẽ bị vỡ trận khi vừa bắt đầu, nhất định phải khống chế xu thế này, quay đầu lại quát:
- Lên!
Còn dư lại ba vị chấp sự có chút khiếp sợ, nhưng không thể không trơ đầu ra liên thủ tấn công.
- Cùng nhau lên!
Đào Quân Quân cũng sầm mặt quay đầu lại quát một tiếng. Thật sự là bên này bị bại quá khó coi rồi, không ngờ lại không người nào có thể qua được hai chiêu ở trên tay đối phương.
Sáu chấp sự của Trấn Tân điện lập tức liên thủ đánh ra, chín chấp sự của hai điện cấp tốc xông đến.
Hắc Thán vội vàng xông hướng về phía một bên, chín người nhanh chóng chuyển hướng đuổi theo, reo hò:
- Miêu Nghị tiểu tặc đừng chạy!
Mười người quần thảo tung chạy trước trận, nhìn tình hình dường như là Miêu Nghị đang chạy trốn. Người ngựa của trận doanh hai bên trong nháy mắt nín thở, trợn to mắt nhìn.
Đào Thanh Ly xem ra có chút lo lắng, hỏi:
- Có cần phái người trợ giúp Miêu điện chủ một tay hay không?
Tư Không Vô Úy ha ha cười nói:
- Cung chủ không khỏi quá coi thường vị Trấn Giáp điện điện chủ này của cung chủ rồi! Vị này đã từng đánh ra một thương liên tiếp tru diệt 10 vị Thanh Liên cửu phẩm tu sĩ. Chỉ khơi khơi có chín người thì nhằm nhò gì!
Quả nhiên, Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, thấy chín tên truy binh đã kéo thành một đường cong cong quẹo quẹo, Hắc Thán dưới người đột nhiên vẫy đuôi phóng ra xa mấy chục thước, trong khoảnh khắc quay đầu lại, bốn vó ra sức đạp chạy, tốc độ nhanh như một trận gió, đón chín người vọt tới, dùng đòn phản sát.
- A...
Một tiếng hét thảm, đầu của người chạy trước tiên lập tức rớt xuống dưới ngựa.
- A...
Tên thứ hai té ngựa.
Tên thứ ba, tên thứ tư...
Miêu Nghị ngựa nhanh thương cũng nhanh, không người nào có thể chịu nổi một đòn công kích của hắn. Hắn một đường giết trở lại, một đường có hàng loạt tiếng hét thảm thê lương, kẻ nào sau khi bị hắn sượt qua người thì liền rớt xuống ngựa.
Hai người phía sau sợ tới mức hồn phi phách tán, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy về phía trận của mình.
Ầm ầm ầm!
Hắc Thán đột nhiên chợt tăng tốc độ, cấp tốc truy sát theo, cắm thẳng vào giữa hai cưỡi. Thương trong tay Miêu Nghị đâm trái vớt phải, lại có thêm hai tiếng hét thảm.
Trong nháy mắt đuổi vượt qua hai kỵ, Hắc Thán lại khẩn cấp vẫy đuôi nhảy một cái, trong khoảnh khắc quay đầu chạy vội trở về. Miêu Nghị dọc đường rút thương đâm bồi, móc ngược từng thi thể thu nhập vào trong nhẫn trữ vật.
Chín vị chấp sự phía Nhật Hành cung bị hủy diệt trong khoảnh khắc, xem mà khiến đại đa số người của Nhật Hành cung đều tâm kinh đảm hàn, chấp sự của mình bên này đều không chịu được một đòn công kích của người ta như thế, bọn chúng tôi làm thế nào chống đỡ được? Sĩ khí có thể nói là rớt xuống thung lũng trong nháy mắt.
Thủy Hành cung thì lại hò hét ầm ầm, cố hết sức châm chọc trào phúng.
Chỉ thấy Miêu Nghị thương vít một thi thể chạy về nhanh như tên bắn, giơ thi thể lên khiêu chiến:
- Nhật Hành cung chẳng qua cũng là như thế! Nam Trá lão tặc, Đào Quân Quân tiện nhân, vì sao lại rúc trong trận không dám ra, lại để cho thủ hạ của mình chết oan, có dám đi ra cùng ta quyết tử chiến một trận!
Lúc này đang là lúc sĩ khí có thể dùng, không thể đợi thêm nữa rồi, nhất định phải thừa dịp mọi người đầu óc cuồng nhiệt mà cổ động, chờ mọi người bình tĩnh lại thì coi như mệt nhọc vô ích rồi. Triệu Phi nhanh chóng truyền âm tỏ ý một tiếng với Đào Thanh Ly.
Đào Thanh Ly nhanh chóng múa may long đầu pháp trượng, đanh giọng hô to:
- Thủy Hành cung trên dưới nghe lệnh, đạp bằng Nhật Hành cung, giết!
Thấy Nhật Hành cung không chịu được một đòn công kích như thế, điện chủ các điện cũng phấn chấn tinh thần, trong nháy mắt vung tay hưởng ứng:
- Giết!
---------------