Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 570-2: Đã sớm lộ rồi (2)



Miêu Nghị không biết nói gì, thứ tốt người khác tìm kiếm không được, bao nhiêu công pháp tốt người trong tu hành ao ước mơ tưởng, trong tay nàng thậm chí có mấy bộ. Thứ có thể được Ma Thánh lưu lại dĩ nhiên là đồ tốt, chỉ là nếu mình lấy thì có bị xem là lợi dụng nữ nhân hay không?
- Còn chờ gì nữa, ta không thể đưa bản gốc cho ngươi, có cơ hội ta còn phải trả lại cho gia gia, hãy mau sao chép đi.
Lão bản nương thúc giục:
- Có thể hay không?
Miêu Nghị cầm lấy trong tay:
- Thật ra ta vẫn không muốn tiếp nhận một thực tế.
- Thực tế gì?
Lão bản nương hồ nghi.
Miêu Nghị ca thán nói:
- Ta không muốn thừa nhận mình đã ngủ với một phú bà!
Lão bản nương nheo mắt, bốp! Đá một cước lên bắp chân của hắn, khiến Miêu Nghị ôm chân, kêu lên oai oái.
Miêu Nghị có chút hận chân của nàng, không biết nó đã tung hoành trên người mình bao nhiêu lần? Có cơ hội có nên đá lại... Nhưng nếu đá thì mình không nỡ, hay là sờ lại!
Sau khi sao chép lại, Miêu Nghị trả lại bản gốc cho nàng.
Thu đồ xong, Lão bản nương phân phó nói:
- Đi gọi bốn người của nhà bếp đến đây.
Miêu Nghị biết đây là nàng đang muốn an bài chuyện mình rời đi, gật đầu rời đi.
Một lát sau, nho sinh, đầu bếp, thợ mộc và thợ đá cùng đi đến.
Sau khi mấy người cùng nhau bí mật bàn bạc, Miêu Nghị mới trở về phòng của mình không bao lâu, thợ đá liền đạp cửa của hắn, ngoắc tay nói: - Ngưu Nhị, tới đây một chuyến.
- Chuyện gì vậy?
Miêu Nghị kỳ quái, vừa rồi không phải đã bố trí thỏa đáng sao?
- Tới sẽ biết.
Thợ đá đi vào, trực tiếp kéo cánh tay hắn lôi đi, một đường lôi vào phòng bếp, cho tới tận nhà kho trong phòng bếp.
Chỉ thấy nho sinh, đầu bếp và thợ mộc đều ở đây, vẻ mặt bọn họ đều bất thiện nhìn hắn, làm cho Miêu Nghị có chút thấp thỏm. Đám người này không phải biết mình muốn đi, bắt lấy cơ hội cuối cùng chỉnh mình đấy chứ?
Sau khi kéo hắn vào, đầu bếp lên tiếng hỏi:
- Chuẩn bị lúc nào trở lại?
-...
Miêu Nghị không biết nói gì, quay đầu lại liếc mắt nói:
- Ta làm sao biết lúc nào trở lại, chuyện xử lý thỏa đáng, có cơ hội thích hợp dĩ nhiên sẽ trở về. Ta nghĩ, bốn vị không đến nỗi nhớ thương ta như thế chứ?
Trên mặt nho sinh hiện lên nụ cười:
- Ngươi có cái gì đáng giá để chúng ta nhớ thương, chúng ta không nhớ thương, chỉ sợ Lão bản nương nhớ thương.
Trong lòng Miêu Nghị thoáng căng thẳng, chẳng lẽ bốn tên này đã phát hiện ra cái gì? Không thể nào, bao nhiêu năm qua ta và Lão bản nương vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.
Hắn giả bộ cười ha hả nói:
- Chưởng quỹ, lời này của ngươi nếu để cho Lão bản nương nghe thấy, xem Lão bản nương làm sao thu thập ngươi, làm như ta và Lão bản nương có quan hệ gì mờ ám vậy?
- Tiểu tử này thật đúng là biết giả bộ hồ đồ!
Thợ mộc nhìn ba người kia cười hắc hắc, ánh mắt lại quay lại nhìn về phía Miêu Nghị, nói ngay vào điểm chính:
- Năm ấy sau khi từ đại thọ của Nam Cực lão tổ trở về, sau khi ngươi ôm Lão bản nương vào trong phòng, tối đó ngươi đã ở lại phòng của Lão bản nương, không ra ngoài. Miêu Nghị nhất thời không cười được, thời gian, địa điểm, nhân vật đều rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn cố chối cãi nói:
- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?
Sắc mặt thợ đá không chút thay đổi nói:
- Nghe không hiểu? Vậy ta sẽ giải thích cho ngươi, có một số việc Lão bản nương cũng không biết, bởi vì chúng ta không muốn làm để Lão bản nương lo lắng. Bốn người chúng ta thật ra luôn âm thầm bảo vệ Lão bản nương, đừng thấy ta và thợ mộc cả ngày rãnh rỗi, thật ra hai người chúng ta vẫn âm thầm thay phiên giám thị động tĩnh bên ngoài phòng của Lão bản nương, cho dù có một con ruồi nhích tới gần phòng Lão bản nương cũng chạy không thoát ánh mắt của chúng ta. Tiểu tử ngươi ôm Lão bản nương vào phòng, cả đêm không đi ra ngoài, sáng hôm sau lại giống như kẻ trộm, lén lút chui ra ngoài, còn dám nói nghe không hiểu?
Miêu Nghị toát mồ hôi, Lão bản nương làm gì vậy, bốn thân tín bên cạnh luôn giám thị nàng mà nàng cũng không biết, còn lôi kéo mình giả bộ thuần khiết nhiều năm như vậy, giữ vững khoảng cách nhiều năm như vậy, hóa ra tình cảm của hai người đã trở thành trò cười trong mắt người khác.
- A!
Hắn làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ, chuyện này đánh chết cũng sẽ không thừa nhận:
- Ngươi vừa nói như vậy, ta mới nhớ ra, hôm đó Lão bản nương uống rượu say, kéo ta vào phòng nói lải nhải cả đêm, chúng ta thật ra không làm gì, các ngươi đừng hiểu nhầm. Thợ mộc lập tức nói tiếp:
- Sau đêm đó Lão bản nương thay đổi không ít, nụ cười chân thành cũng xuất hiện nhiều hơn, cũng không còn ở trên sân thượng uống rượu, hàng năm sau khi lệ hành trở về cũng không thấy say rượu nữa. Ngưu Nhị, bản lãnh của ngươi không nhỏ! Khi đi ra ngoài, ngươi và Lão bản nương ngầm đưa mắt nhìn nhau, can đảm đưa tình lúng liếng, thật sự coi chúng ta là người mù sai? Chúng ta chẳng qua là làm bộ như không nhìn thấy mà thôi.
Miêu Nghị hoàn toàn hết chỗ nói rồi, tình cảm hắn và Lão bản nương ra sức che giấu, hoàn toàn là lừa mình dối người, bây giờ suy nghĩ lại, đám người này ở bên cạnh Lão bản nương mấy vạn năm, có thể nói đã quen thuộc với mỗi tiếng nói cử động của Lão bản nương đến mức không thể quen hơn được nữa, nàng chỉ cần có chút biến hóa, bọn họ há có thể không nhìn ra.
Da mặt đã xé toang rồi ngược lại lại trở nên thản nhiên, ánh mắt Miêu Nghị thản nhiên quét qua mấy người:
- Nói tiếp đi, ta nghe!
Nho sinh khoát tay nói:
- Chúng ta không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn gọi ngươi đến đây, nói cho ngươi biết một số chuyện, hi vọng ngươi đừng hiểu lầm Lão bản nương.
- Hiểu lầm?
Miêu Nghị cảm thấy kinh ngạc nói:
- Hiểu lầm cái gì?
Đầu bếp trả lời:
- Chuyện của Phong Huyền.
Miêu Nghị xoay người đi tới trước giường ngồi xuống, cười một tiếng:
- Một tù nhân như hắn, có cái gì đáng giá để ta hiểu lầm?
Nho sinh nói:
- Chúng ta chỉ muốn cho ngươi hiểu, Lão bản nương cũng không phải là một người đứng núi này trông núi nọ, chúng ta có thể rất khẳng định nói cho ngươi biết, đời này chuyện Lão bản nương hối hận nhất chỉ sợ là tin vào lời ngon tiếng ngọt của Phong Huyền, để nàng có nhà nhưng không thể trở về, có thân nhân cũng không thể đoàn tụ.
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn bốn ngời kia, buồn cười nói:
- Chưởng quỹ, nếu ta nhớ không lầm, ngươi là người của Vô Lượng Thiên, năm đó hình như chính là tùy tùng của Phong Huyền, ngươi nói Phong Huyền như vậy, hình như có chút không thích hợp?
Nho sinh lắc đầu nói:
- Không có cái gì là thích hợp hay không thích hợp cả, chẳng qua thời gian dài, có một số việc thật sự là không nhìn được mà thôi.
---------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...