Phi Thiên
Chương 568: Phiền toái lớn rồi
Đào bà bà khi còn sống từng nói qua chuyện này, nàng năm đó cũng đã trải qua giết chóc, một số người nhìn vẫn có thể hiểu. Hậu Phong mặc dù thâm căn cố đế trong cảnh nội Thủy Hành cung, nhưng an nhàn quá lâu, chưa chắc là đối thủ của Triệu Không và Tư Không Vô Úy, chỉ cần mượn hơi hai người này, bọn họ chắc chắn sẽ có biện pháp giúp nàng diệt trừ Hậu Phong.
Chuyện vốn trong dự liệu, Đào Thanh Ly chẳng qua không ngờ hai vị huynh đệ kết nghĩa này vừa nhìn đã thấy mấu chốt, hơn nữa cực kỳ quyết đoán, hài cốt của Đào bà bà còn chưa lạnh, hai người đã muốn nhân cơ hội động thủ!
Triệu Không một lần nữa giúp nàng hạ quyết tâm nói:
- Đại tỷ! Bây giờ ngươi vẫn còn là cung chủ tạm thời, vừa rồi trong lời nói của Hô Diên Thái Bảo đều không nhắc đến chuyện này, nếu ngươi không thể ổn định Thủy Hành cung, sợ là phía trên cũng sẽ có nghi ngờ. Đại tỷ! Lúc này tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều đang nhìn vào ngươi, không được do dự! Đào Thanh Ly cắn môi, trong mắt rốt cục hiện lên vẻ kiên quyết, chậm rãi gật đầu...
Ban đêm yên tĩnh, tức trực bên linh cữu.
Hậu Phong dẫn ba tên thủ hạ dưới trướng ngồi khoanh chân hai bên hương án trong linh đường, phía ngoài treo cờ trắng bay chập chờn, lụa trắng dưới mái hiên theo gió lắc lư, hương khói lượn lờ.
Đêm khuya, Đào Thanh Ly từ phía sau đi ra, phía sau thị nữ bưng khay đi theo.
Đám người Hậu Phong mở mắt nhìn thấy, vội vàng đứng lên hành lễ:
- Cung chủ!
Đào Thanh Ly đưa tay đỡ lấy hắn:
- Không cần đa lễ, làm phiền Hậu điện chủ gác đêm cho lão cung chủ. Bổn cung vô cùng cảm kích, đặc biệt tự mình nấu nước trà dâng lên tỏ lòng biết ơn.
- Chúng ta đi theo lão cung chủ nhiều năm, hôm nay lão cung chủ thăng tiên, làm thủ hạ đưa tiễn lão cung chủ đoạn đường cuối cùng cũng là chuyện nên làm, sao dám làm phiền cung chủ như thế!
Đám người Hậu Phong khiêm tốn tạ ơn.
Thị nữ tiến lên, Đào Thanh Ly tự mình rót bốn chén trà trong khay. Sau đó lại đích thân giơ từng chén nhỏ về phía bốn người.
- Không dám!
Bốn người lần lượt đón từng chén trà tạ ơn, uống một hơi cạn sạch.
Ngay sau đó thị nữ lại đặt bình trà lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh mời bốn người tự dụng, Đào Thanh Ly nói xong mấy lời khách khí, liền xoay người trở về hậu đường.
Trong linh đường khôi phục lại yên tĩnh, bốn người lại khoanh chân ngồi trở lại chỗ cũ.
Nhưng một lát sau, một gã tủy tùng của Trấn Giáp điện đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, tay ôm lấy bụng.
Hậu Phong mở mắt, nghiêng đầu nhìn, cau mày nói:
- Sao vậy?
- Điện chủ! Trong trà có gì đó...
Một gã tùy tùng khác ở đối diện cũng ôm bụng, vẻ mặt thống khổ lên tiếng.
Chỉ thấy ba người miệng mũi kia đã tí tách rỉ máu.
Kịch độc! Hậu Phong cả kinh đứng lên, đột nhiên thân thể cũng lay động một trận. Tay ôm lấy bụng, vội vàng mạnh mẽ làm phép áp chế, lấy ra một viên linh đan giải độc bỏ vào trong miệng.
Vẻ mặt Hậu Phong đầy giận dữ, cũng không dám ở chỗ này lâu, đã ý thức được cái gì, nhanh chóng lắc mình như muốn thoát đi.
- Nghịch tặc! Chạy đi đâu!
Một tiếng gầm đột nhiên vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng giữa đêm khuya.
Một chùy ảnh khổng lồ ẩn chứa lôi đình, ầm ầm đánh xuống đầu Hậu Phong, Tư Không Vô Úy đã sớm ở bên ngoài chờ hắn.
Chùy trấn sơn này xuất thủ trong tay Hồng Liên tu sĩ lại càng uy lực bất phàm. Hậu Phong cả kinh, một đôi qua chùy lóe lên hồng quang trong tay, ngang nhiên đón đánh thanh quang đại chùy từ không trung đập tới.
Ầm! Một tiếng nổ rung trời, chùy trấn sơn ầm ầm chấn bay ra ngoài, Hậu Phong vốn đã trúng kịch độc, “phụt” ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn liều mạng dậm châm nhanh chóng lủi vào không trung bỏ chạy. Hắn biết tình trạng thân thể của mình hôm nay không thể chém giết, không vội vàng chạy trốn chỉ có một con đường chết.
Trong linh đường, Đào Thanh Ly cầm pháp trượng đầu rồng của Đào bà bà trong tay, hai bên là hai thị nữ tùy tùng nhanh chóng lắc mình đi ra, rút kiếm xuất thủ, trong chớp mắt giết chết ba tên đang ôm bụng giãy dụa trên mặt đất, ba cái đầu chảy máu đầm đìa lăn xuống đất.
Một thân ảnh từ trên nóc nhà đại điện phi thân xuống, chỉ thấy cả người Triệu Không mặc mãng giáp tam phẩm, lóe lên bảo quang màu đỏ, cầm trong tay một thanh Phương Thiên Họa Kích nghịch lân từ trên trời giáng xuống, chém về phía Hậu Phong đang dốc sức chạy trốn, có thể nói là một kích toàn lực.
Trong chỗ tối phía dưới lóe ra một người, cả người Tư Không Vô Úy đồng dạng mặc mãng giáp tam phẩm, bảo quang màu đỏ, vung lên một cây chùy dài nghịch lân, xé gió bay lên, hướng về phía Hậu Phong.
Hậu Phong mặc dù thân trúng kịch độc, thực lực chịu ảnh hưởng rất lớn, nhưng tu vi còn đó, cộng thêm lại có một cặp pháp bảo tam phẩm nơi tay, có thể nói trong nháy mắt trên dưới vung chùy đón đánh.
Hai tiếng “rầm rầm” chấn vang, Triệu Không từ trên không bay xuống, bị chấn bay lên không trung, Tư Không Vô Úy cũng bị đánh rơi xuống mặt đất, lảo đảo lui về phía sau.
Nhìn thấy Hậu Phong sắp sửa chạy trốn, Triệu Không lại bay ngược lên không trung, vung Phương Thiên Họa Kích.
Phương Thiên Họa Kích nhếch cái đuôi hình rồng, lưỡi dao giống như đột nhiên sống lại, trong nháy mắt hóa thành một phi long dài một tượng, rung đùi đắc ý đuổi theo Hậu Phong.
Tư Không Vô Úy rơi xuống đất, liên tiếp lui về phía sau, xoay người vung chùy, đầu lưỡi rìu lập tức phát thành chín đạo, trong nháy mắt quay cuồng, bắn vào trong không trung.
Con phi long cực kỳ linh hoạt, Hậu Phong bị cuốn lấy, ngay cả vung chùy ứng phó cũng đã quá sức, nhìn thấy chín đạo chùy bay bắn tới như thế, làm sao còn có thể ứng phó, ánh mắt liếc về phía Đào Thanh Ly đang đứng dưới mái hiên, có thể nói là bi phẫn gầm lên:
- Tiện nhân...
Phụt phụt phụt! Thân thể liền trúng mấy chùy xuyên thủng, chín đạo chùy hợp nhất lượn vòng quay về, lăng không chặt xuống đầu Hậu Phong.
Phía dưới Tư Không Vô Úy giơ cán chùy lên, Đinh! Rìu bay lại trở về vị trí cũ!
Phi long kia cũng trong nháy mắt tháo chạy vào hư không, đầu thương trong tay Triệu Không lượn lờ quanh quẩn một trận, thân thể càng ngày càng nhỏ, thoáng cái hóa thành một con con rắn kiễng đầu vểnh đuôi dừng chân trên đầu thương, lại hiện ra Phương Thiên Họa Kích.
“Bá” một tiếng! Triệu Không từ trên không trung rơi xuống, trụ kích đứng bên cạnh Đào Thanh Ly, mặt không chút thay đổi.
Từng đạo hồng quang từ đỉnh núi chung quanh lướt đến, rơi xuống đất, mọi người đều bị động tĩnh đánh nhau này thu hút chạy tới điện chủ, sau đó kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
Tư Không Vô Úy đứng bên cạnh Đào Thanh Ly, tiện tay ném cái đầu xuống dưới chân mọi người, lớn tiếng quát:
- Hài cốt của lão cung chủ còn chưa lạnh, Hậu Phong ỷ thế, ngạo mạn tân chủ, nói năng lỗ mãng, hành quyết ngay tại chỗ! Nếu có tòng phạm, kết cục của Hậu Phong chính là vết xe đổ! Mọi người sợ hết hồn hết vía, đưa mắt nhìn nhau, điện chủ Trấn Quý điện Thân Hoài Tín quét ánh mắt nhìn qua Triệu Không và Tư Không Vô Úy đang đứng hai bên Đào Thanh Ly, tâm tình có chút phức tạp.
---------------
Chuyện vốn trong dự liệu, Đào Thanh Ly chẳng qua không ngờ hai vị huynh đệ kết nghĩa này vừa nhìn đã thấy mấu chốt, hơn nữa cực kỳ quyết đoán, hài cốt của Đào bà bà còn chưa lạnh, hai người đã muốn nhân cơ hội động thủ!
Triệu Không một lần nữa giúp nàng hạ quyết tâm nói:
- Đại tỷ! Bây giờ ngươi vẫn còn là cung chủ tạm thời, vừa rồi trong lời nói của Hô Diên Thái Bảo đều không nhắc đến chuyện này, nếu ngươi không thể ổn định Thủy Hành cung, sợ là phía trên cũng sẽ có nghi ngờ. Đại tỷ! Lúc này tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều đang nhìn vào ngươi, không được do dự! Đào Thanh Ly cắn môi, trong mắt rốt cục hiện lên vẻ kiên quyết, chậm rãi gật đầu...
Ban đêm yên tĩnh, tức trực bên linh cữu.
Hậu Phong dẫn ba tên thủ hạ dưới trướng ngồi khoanh chân hai bên hương án trong linh đường, phía ngoài treo cờ trắng bay chập chờn, lụa trắng dưới mái hiên theo gió lắc lư, hương khói lượn lờ.
Đêm khuya, Đào Thanh Ly từ phía sau đi ra, phía sau thị nữ bưng khay đi theo.
Đám người Hậu Phong mở mắt nhìn thấy, vội vàng đứng lên hành lễ:
- Cung chủ!
Đào Thanh Ly đưa tay đỡ lấy hắn:
- Không cần đa lễ, làm phiền Hậu điện chủ gác đêm cho lão cung chủ. Bổn cung vô cùng cảm kích, đặc biệt tự mình nấu nước trà dâng lên tỏ lòng biết ơn.
- Chúng ta đi theo lão cung chủ nhiều năm, hôm nay lão cung chủ thăng tiên, làm thủ hạ đưa tiễn lão cung chủ đoạn đường cuối cùng cũng là chuyện nên làm, sao dám làm phiền cung chủ như thế!
Đám người Hậu Phong khiêm tốn tạ ơn.
Thị nữ tiến lên, Đào Thanh Ly tự mình rót bốn chén trà trong khay. Sau đó lại đích thân giơ từng chén nhỏ về phía bốn người.
- Không dám!
Bốn người lần lượt đón từng chén trà tạ ơn, uống một hơi cạn sạch.
Ngay sau đó thị nữ lại đặt bình trà lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh mời bốn người tự dụng, Đào Thanh Ly nói xong mấy lời khách khí, liền xoay người trở về hậu đường.
Trong linh đường khôi phục lại yên tĩnh, bốn người lại khoanh chân ngồi trở lại chỗ cũ.
Nhưng một lát sau, một gã tủy tùng của Trấn Giáp điện đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, tay ôm lấy bụng.
Hậu Phong mở mắt, nghiêng đầu nhìn, cau mày nói:
- Sao vậy?
- Điện chủ! Trong trà có gì đó...
Một gã tùy tùng khác ở đối diện cũng ôm bụng, vẻ mặt thống khổ lên tiếng.
Chỉ thấy ba người miệng mũi kia đã tí tách rỉ máu.
Kịch độc! Hậu Phong cả kinh đứng lên, đột nhiên thân thể cũng lay động một trận. Tay ôm lấy bụng, vội vàng mạnh mẽ làm phép áp chế, lấy ra một viên linh đan giải độc bỏ vào trong miệng.
Vẻ mặt Hậu Phong đầy giận dữ, cũng không dám ở chỗ này lâu, đã ý thức được cái gì, nhanh chóng lắc mình như muốn thoát đi.
- Nghịch tặc! Chạy đi đâu!
Một tiếng gầm đột nhiên vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng giữa đêm khuya.
Một chùy ảnh khổng lồ ẩn chứa lôi đình, ầm ầm đánh xuống đầu Hậu Phong, Tư Không Vô Úy đã sớm ở bên ngoài chờ hắn.
Chùy trấn sơn này xuất thủ trong tay Hồng Liên tu sĩ lại càng uy lực bất phàm. Hậu Phong cả kinh, một đôi qua chùy lóe lên hồng quang trong tay, ngang nhiên đón đánh thanh quang đại chùy từ không trung đập tới.
Ầm! Một tiếng nổ rung trời, chùy trấn sơn ầm ầm chấn bay ra ngoài, Hậu Phong vốn đã trúng kịch độc, “phụt” ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn liều mạng dậm châm nhanh chóng lủi vào không trung bỏ chạy. Hắn biết tình trạng thân thể của mình hôm nay không thể chém giết, không vội vàng chạy trốn chỉ có một con đường chết.
Trong linh đường, Đào Thanh Ly cầm pháp trượng đầu rồng của Đào bà bà trong tay, hai bên là hai thị nữ tùy tùng nhanh chóng lắc mình đi ra, rút kiếm xuất thủ, trong chớp mắt giết chết ba tên đang ôm bụng giãy dụa trên mặt đất, ba cái đầu chảy máu đầm đìa lăn xuống đất.
Một thân ảnh từ trên nóc nhà đại điện phi thân xuống, chỉ thấy cả người Triệu Không mặc mãng giáp tam phẩm, lóe lên bảo quang màu đỏ, cầm trong tay một thanh Phương Thiên Họa Kích nghịch lân từ trên trời giáng xuống, chém về phía Hậu Phong đang dốc sức chạy trốn, có thể nói là một kích toàn lực.
Trong chỗ tối phía dưới lóe ra một người, cả người Tư Không Vô Úy đồng dạng mặc mãng giáp tam phẩm, bảo quang màu đỏ, vung lên một cây chùy dài nghịch lân, xé gió bay lên, hướng về phía Hậu Phong.
Hậu Phong mặc dù thân trúng kịch độc, thực lực chịu ảnh hưởng rất lớn, nhưng tu vi còn đó, cộng thêm lại có một cặp pháp bảo tam phẩm nơi tay, có thể nói trong nháy mắt trên dưới vung chùy đón đánh.
Hai tiếng “rầm rầm” chấn vang, Triệu Không từ trên không bay xuống, bị chấn bay lên không trung, Tư Không Vô Úy cũng bị đánh rơi xuống mặt đất, lảo đảo lui về phía sau.
Nhìn thấy Hậu Phong sắp sửa chạy trốn, Triệu Không lại bay ngược lên không trung, vung Phương Thiên Họa Kích.
Phương Thiên Họa Kích nhếch cái đuôi hình rồng, lưỡi dao giống như đột nhiên sống lại, trong nháy mắt hóa thành một phi long dài một tượng, rung đùi đắc ý đuổi theo Hậu Phong.
Tư Không Vô Úy rơi xuống đất, liên tiếp lui về phía sau, xoay người vung chùy, đầu lưỡi rìu lập tức phát thành chín đạo, trong nháy mắt quay cuồng, bắn vào trong không trung.
Con phi long cực kỳ linh hoạt, Hậu Phong bị cuốn lấy, ngay cả vung chùy ứng phó cũng đã quá sức, nhìn thấy chín đạo chùy bay bắn tới như thế, làm sao còn có thể ứng phó, ánh mắt liếc về phía Đào Thanh Ly đang đứng dưới mái hiên, có thể nói là bi phẫn gầm lên:
- Tiện nhân...
Phụt phụt phụt! Thân thể liền trúng mấy chùy xuyên thủng, chín đạo chùy hợp nhất lượn vòng quay về, lăng không chặt xuống đầu Hậu Phong.
Phía dưới Tư Không Vô Úy giơ cán chùy lên, Đinh! Rìu bay lại trở về vị trí cũ!
Phi long kia cũng trong nháy mắt tháo chạy vào hư không, đầu thương trong tay Triệu Không lượn lờ quanh quẩn một trận, thân thể càng ngày càng nhỏ, thoáng cái hóa thành một con con rắn kiễng đầu vểnh đuôi dừng chân trên đầu thương, lại hiện ra Phương Thiên Họa Kích.
“Bá” một tiếng! Triệu Không từ trên không trung rơi xuống, trụ kích đứng bên cạnh Đào Thanh Ly, mặt không chút thay đổi.
Từng đạo hồng quang từ đỉnh núi chung quanh lướt đến, rơi xuống đất, mọi người đều bị động tĩnh đánh nhau này thu hút chạy tới điện chủ, sau đó kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
Tư Không Vô Úy đứng bên cạnh Đào Thanh Ly, tiện tay ném cái đầu xuống dưới chân mọi người, lớn tiếng quát:
- Hài cốt của lão cung chủ còn chưa lạnh, Hậu Phong ỷ thế, ngạo mạn tân chủ, nói năng lỗ mãng, hành quyết ngay tại chỗ! Nếu có tòng phạm, kết cục của Hậu Phong chính là vết xe đổ! Mọi người sợ hết hồn hết vía, đưa mắt nhìn nhau, điện chủ Trấn Quý điện Thân Hoài Tín quét ánh mắt nhìn qua Triệu Không và Tư Không Vô Úy đang đứng hai bên Đào Thanh Ly, tâm tình có chút phức tạp.
---------------