Phi Thiên
Chương 564-2: Một hầu bàn của khách sạn Phong Vân mà thôi (2)
Lão bản nương cũng đã thay đổi, không giống như ngày xưa. Nếu như là năm đó, nàng thật sự sẽ lưu lại nơi này, tin tức trở về, gia gia Vân Ngạo Thiên nhất định sẽ trực tiếp đánh tới, xem tên Yêu Vương này có còn lớn lối nữa hay không. Hôm nay nếu không có đại sự gì, muốn kinh động gia gia sợ là khó khăn, nếu không nàng cũng không cần hàng năm phải đi khắp nơi chuẩn bị quan hệ như vậy, khách sạn Phong Vân có thể đặt chân ở nơi đó, đơn giản là dựa vào thế của gia gia ở khắp nơi mà thôi. Lão bản nương cười dài một trận, vuốt cằm nói:
- Hàng năm ta đều đi qua chỗ của Yêu Vương, nhưng vẫn chưa đến bái kiến, trong lòng Vân Tri Thu thật sự là có chút băn khoăn, vừa vặn thuận đường tới bái tạ!
Dứt lời, nàng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đây là muốn dàn xếp ổn thỏa rồi.
- Lão bản nương không hổ là người làm ăn lớn!
Bạch Cốt Đại vương lại cười ha ha, cái này thật đúng là tiền của phi nghĩa từ trên trời giáng xuống.
Lão bản nương đang muốn cất bước tiến lên, Miêu Nghị đứng bên cạnh đã đưa tay ngăn cản nàng. Lúc này Lão bản nương truyền âm nói:
- Đừng làm loạn, người này tính tình tàn bạo, là tên chó điên, không dễ chọc, coi như là bỏ tiền trừ tai họa đi.
Ánh mắt Bạch Cốt Đại vương liếc nhìn Miêu Nghị:
- Xem ra vị này có chút không đồng ý với ý kiến.
- Ta há có thể đứng nhìn nữ nhân của mình phải chịu thiệt, để ta nói chuyện với hắn một chút!
Miêu Nghị truyền âm nói, hất tay của Lão bản nương đang túm lấy tay hắn, cho Lão bản nương một ánh mắt yên tâm, sau đó sải bước đi về phía Bạch Cốt Đại vương.
Thật ra trong lòng Miêu Nghị cũng không có chút lo lắng, nhưng mới đặt chân đến đây đã phải gõ mất một trăm ngàn, không khỏi cũng quá độc ác chứ.
Bạch Cốt Đại vương cũng có vẻ hứng thú nhìn Miêu Nghị đi tới.
Miêu Nghị đi tới dưới bậc thang, tránh ánh mắt của những người khác, yên lặng lấy ra một tấm lệnh bài thú cốt, có khắc chữ ‘Phục’ ra ngoài, bí mật đưa tới cho Bạch Cốt Đại vương nhìn, cười nói:
- Chúng ta kiếm tiền cũng không dễ dàng, Yêu Vương có thể dàn xếp một chút hay không, giơ cao đánh khẽ thả cho ta một con đường sống?
Vẻ mặt Bạch Cốt Đại vương cứng đờ, nhìn khối lệnh bài Miêu Nghị giấu trước ngực ngơ ngẩn, một luồng pháp lực trong nháy mắt mà đến, lướt qua tấm lệnh bài, giống như phân biệt thật giả, sau đó nhanh chóng thu về. Hắn nhìn Miêu Nghị không phải là yêu tộc, vốn muốn hỏi Miêu Nghị ở đâu ra lệnh bài kia, có thể thấy được Miêu Nghị cất giấu thứ này cho riêng mình, hiển nhiên là không muốn để người khác nhìn thấy, giống như cố ý giấu diếm cái gì, muốn nói lại thôi, khách khí mấy phần hỏi:
- Không biết tôn tính đại danh của các hạ?
Giọng điệu này khiến cho đám người Lão bản nương có chút kinh ngạc, làm sao đột nhiên tên kia lại trở nên khách khí như vậy.
Trong lòng Miêu Nghị nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, lúc trước hắn cũng thấp thỏm không biết có được hay không, dù sao chưa từng thử qua, hiện giờ xem ra lệnh bài của Phục Thanh cũng có chút lực uy hiếp ở Tinh Túc hải.
Miêu Nghị cố ý làm bộ như không để người khác nhìn thấy, lại cố làm ra vẻ huyền bí thu lệnh bài vào, chắp tay nói:
- Ngưu Nhị! Một hầu bàn của khách sạn Phong Vân mà thôi!
- Ngưu Nhị... Ngưu Nhị?
Bạch Cốt Đại vương thoáng kinh ngạc nói:
- Ngươi chính là Ngưu Nhị ló mặt ở Nam Cực Băng cung?
- Không ngờ Yêu Vương cũng nghe nói đến cái tên thấp kém của tại hạ.
Miêu Nghị làm bộ xấu hổ, một lần nữa chắp tay nói:
- Nghe tiếng Bạch Cốt Đại vương tấm lòng rộng lớn, là một người nhân nghĩa đã lâu, chúng ta tuyệt đối không phải cố ý mạo phạm Yêu Vương, kính xin Yêu Vương giơ cao đánh khẽ dàn xếp.
Hắn thật sự xấu hổ, không ngờ cái tên vốn có của mình lại không hiện danh tiếng, còn tên giả lại cái sau vang dội hơn cái trước. “Ngưu Hữu Đức” có thể nói danh chấn Tinh Túc hải, “ Yến Bắc Hồng” cũng nổi tiếng sau dẹp loạn Tinh Túc hải, còn “Ngưu Nhị” xem ra danh tiếng cũng lớn, tùy tiện đụng một Yêu Vương cũng biết, thật có chút khoa trương!
Bạch Cốt Đại vương thiếu chút nữa bị hắn khen đến đỏ mặt, trời đất, đây là lần đầu tiên nghe được có người nói lão tử lòng dạ rộng lớn, là một người nhân nghĩa.
Hắn lại nghĩ, lệnh bài của Phục Thanh không phải người nào cũng có thể sử dụng thủ đoạn kiếm được, trừ khi là Phục Thanh tặng cho, còn lại những khả năng khác đều không thể. Phục Thanh tặng lệnh bài của mình cho một tên hầu bàn của khách sạn Phong Vân vốn là một chuyện kỳ quái, lại nhìn bộ dạng thần thần bí bí của Ngưu Nhị, không biết Phục Thanh đại nhân đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ đây là người nằm vùng của hắn...
Trong nháy mắt, trong đầu Bạch Cốt Đại vương hiện lên rất nhiều ý niệm, Phục Thanh hắn chọc không nổi, lão đại của mình còn phải gọi người ta một tiếng nhị ca, thấy lệnh bài của Phục Thanh như thấy bản thân Phục Thanh, hắn nào dám không nể mặt, chỉ có thể gượng cười phất phất tay nói:
- Được rồi, bổn vương xem như các ngươi cũng không cố ý mạo phạm, nhìn thấy thành ý của các ngươi, cũng không so đo với các ngươi nữa, nếu có lần sau nhất định ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, đi đi, đừng quấy rầy Bổn vương luyện múa!
- Yêu Vương quả nhiên là nhân nghĩa quân tử! Không dám quấy rầy, có cơ hội lại đến bái kiến. Lần này xin bái biệt!
Miêu Nghị chắp tay, cũng không muốn ở lại lâu, sợ rằng tình huống của lệnh bài kia sợ sẽ lộ tẩy.... Xoay người quay về, đi tới trước giường Hương phi, kéo màn lụa lên.
Ba người Lão bản nương bị cảnh tượng vừa rồi làm cho sửng sốt, cả nhóm một lần nữa lên kiệu bay vút lên không trung.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng bọn họ đi xa, Bạch Cốt Đại vương sờ lên cằm nói thầm:
- Quân tử nhân nghĩa? Trời ạ, một trăm ngàn mua danh quân tử nhân nghĩa...
- Còn chơi nữa! Bài học vừa rồi còn chưa đủ lớn sao!
Trên không trung, trên mông đít Miêu Nghị lại trúng một cước, quay đầu lại trợn mắt:
- Lão bản nương. Nếu tiếp tục sẽ gặp chuyện không may đấy, ngươi có muốn trở về khách sạn hay không?
- Ta còn lo lắng ngươi té xuống sẽ xảy ra chuyện gì, xem ra ta lo lắng vô ích rồi. Ngưu Nhị, danh tiếng của ngươi đúng là không nhỏ! Còn lớn hơn Lão bản nương ta nữa! Lão bản nương chống tay dưới đầu cười ha ha nói:
- Rút cuộc là có chuyện gì, thành thật khai báo đi!
Thợ mộc quay đầu lại, cùng thợ đá nhìn về phía Miêu Nghị, đồng dạng có nghi ngờ như vậy. Tình hình vừa rồi thật sự là có chút quỷ dị. Chẳng qua Miêu Nghị đưa lưng về phía bọn họ, bọn họ cũng không thấy rõ Miêu Nghị đã làm cái gì, nhưng rõ ràng nhìn thấy trên mặt Bạch Cốt Đại vương toát ra thần sắc kinh ngạc, sau đó nhanh chóng thay đổi giọng nói, chuyện này nhất định có gì kỳ quái.
- Ta làm gì có mặt mũi lớn như vậy, chẳng qua là nói mấy lời dễ nghe mà thôi, người ta là người rất trọng đạo lý đấy!
Miêu Nghị nghiêm túc nói.
Cụ thể xảy ra chuyện gì hắn cũng không rõ ràng lắm, Phục Thanh đột nhiên cho hắn một tấm lệnh bài làm cho hắn không giải thích được.
---------------
- Hàng năm ta đều đi qua chỗ của Yêu Vương, nhưng vẫn chưa đến bái kiến, trong lòng Vân Tri Thu thật sự là có chút băn khoăn, vừa vặn thuận đường tới bái tạ!
Dứt lời, nàng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đây là muốn dàn xếp ổn thỏa rồi.
- Lão bản nương không hổ là người làm ăn lớn!
Bạch Cốt Đại vương lại cười ha ha, cái này thật đúng là tiền của phi nghĩa từ trên trời giáng xuống.
Lão bản nương đang muốn cất bước tiến lên, Miêu Nghị đứng bên cạnh đã đưa tay ngăn cản nàng. Lúc này Lão bản nương truyền âm nói:
- Đừng làm loạn, người này tính tình tàn bạo, là tên chó điên, không dễ chọc, coi như là bỏ tiền trừ tai họa đi.
Ánh mắt Bạch Cốt Đại vương liếc nhìn Miêu Nghị:
- Xem ra vị này có chút không đồng ý với ý kiến.
- Ta há có thể đứng nhìn nữ nhân của mình phải chịu thiệt, để ta nói chuyện với hắn một chút!
Miêu Nghị truyền âm nói, hất tay của Lão bản nương đang túm lấy tay hắn, cho Lão bản nương một ánh mắt yên tâm, sau đó sải bước đi về phía Bạch Cốt Đại vương.
Thật ra trong lòng Miêu Nghị cũng không có chút lo lắng, nhưng mới đặt chân đến đây đã phải gõ mất một trăm ngàn, không khỏi cũng quá độc ác chứ.
Bạch Cốt Đại vương cũng có vẻ hứng thú nhìn Miêu Nghị đi tới.
Miêu Nghị đi tới dưới bậc thang, tránh ánh mắt của những người khác, yên lặng lấy ra một tấm lệnh bài thú cốt, có khắc chữ ‘Phục’ ra ngoài, bí mật đưa tới cho Bạch Cốt Đại vương nhìn, cười nói:
- Chúng ta kiếm tiền cũng không dễ dàng, Yêu Vương có thể dàn xếp một chút hay không, giơ cao đánh khẽ thả cho ta một con đường sống?
Vẻ mặt Bạch Cốt Đại vương cứng đờ, nhìn khối lệnh bài Miêu Nghị giấu trước ngực ngơ ngẩn, một luồng pháp lực trong nháy mắt mà đến, lướt qua tấm lệnh bài, giống như phân biệt thật giả, sau đó nhanh chóng thu về. Hắn nhìn Miêu Nghị không phải là yêu tộc, vốn muốn hỏi Miêu Nghị ở đâu ra lệnh bài kia, có thể thấy được Miêu Nghị cất giấu thứ này cho riêng mình, hiển nhiên là không muốn để người khác nhìn thấy, giống như cố ý giấu diếm cái gì, muốn nói lại thôi, khách khí mấy phần hỏi:
- Không biết tôn tính đại danh của các hạ?
Giọng điệu này khiến cho đám người Lão bản nương có chút kinh ngạc, làm sao đột nhiên tên kia lại trở nên khách khí như vậy.
Trong lòng Miêu Nghị nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, lúc trước hắn cũng thấp thỏm không biết có được hay không, dù sao chưa từng thử qua, hiện giờ xem ra lệnh bài của Phục Thanh cũng có chút lực uy hiếp ở Tinh Túc hải.
Miêu Nghị cố ý làm bộ như không để người khác nhìn thấy, lại cố làm ra vẻ huyền bí thu lệnh bài vào, chắp tay nói:
- Ngưu Nhị! Một hầu bàn của khách sạn Phong Vân mà thôi!
- Ngưu Nhị... Ngưu Nhị?
Bạch Cốt Đại vương thoáng kinh ngạc nói:
- Ngươi chính là Ngưu Nhị ló mặt ở Nam Cực Băng cung?
- Không ngờ Yêu Vương cũng nghe nói đến cái tên thấp kém của tại hạ.
Miêu Nghị làm bộ xấu hổ, một lần nữa chắp tay nói:
- Nghe tiếng Bạch Cốt Đại vương tấm lòng rộng lớn, là một người nhân nghĩa đã lâu, chúng ta tuyệt đối không phải cố ý mạo phạm Yêu Vương, kính xin Yêu Vương giơ cao đánh khẽ dàn xếp.
Hắn thật sự xấu hổ, không ngờ cái tên vốn có của mình lại không hiện danh tiếng, còn tên giả lại cái sau vang dội hơn cái trước. “Ngưu Hữu Đức” có thể nói danh chấn Tinh Túc hải, “ Yến Bắc Hồng” cũng nổi tiếng sau dẹp loạn Tinh Túc hải, còn “Ngưu Nhị” xem ra danh tiếng cũng lớn, tùy tiện đụng một Yêu Vương cũng biết, thật có chút khoa trương!
Bạch Cốt Đại vương thiếu chút nữa bị hắn khen đến đỏ mặt, trời đất, đây là lần đầu tiên nghe được có người nói lão tử lòng dạ rộng lớn, là một người nhân nghĩa.
Hắn lại nghĩ, lệnh bài của Phục Thanh không phải người nào cũng có thể sử dụng thủ đoạn kiếm được, trừ khi là Phục Thanh tặng cho, còn lại những khả năng khác đều không thể. Phục Thanh tặng lệnh bài của mình cho một tên hầu bàn của khách sạn Phong Vân vốn là một chuyện kỳ quái, lại nhìn bộ dạng thần thần bí bí của Ngưu Nhị, không biết Phục Thanh đại nhân đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ đây là người nằm vùng của hắn...
Trong nháy mắt, trong đầu Bạch Cốt Đại vương hiện lên rất nhiều ý niệm, Phục Thanh hắn chọc không nổi, lão đại của mình còn phải gọi người ta một tiếng nhị ca, thấy lệnh bài của Phục Thanh như thấy bản thân Phục Thanh, hắn nào dám không nể mặt, chỉ có thể gượng cười phất phất tay nói:
- Được rồi, bổn vương xem như các ngươi cũng không cố ý mạo phạm, nhìn thấy thành ý của các ngươi, cũng không so đo với các ngươi nữa, nếu có lần sau nhất định ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, đi đi, đừng quấy rầy Bổn vương luyện múa!
- Yêu Vương quả nhiên là nhân nghĩa quân tử! Không dám quấy rầy, có cơ hội lại đến bái kiến. Lần này xin bái biệt!
Miêu Nghị chắp tay, cũng không muốn ở lại lâu, sợ rằng tình huống của lệnh bài kia sợ sẽ lộ tẩy.... Xoay người quay về, đi tới trước giường Hương phi, kéo màn lụa lên.
Ba người Lão bản nương bị cảnh tượng vừa rồi làm cho sửng sốt, cả nhóm một lần nữa lên kiệu bay vút lên không trung.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng bọn họ đi xa, Bạch Cốt Đại vương sờ lên cằm nói thầm:
- Quân tử nhân nghĩa? Trời ạ, một trăm ngàn mua danh quân tử nhân nghĩa...
- Còn chơi nữa! Bài học vừa rồi còn chưa đủ lớn sao!
Trên không trung, trên mông đít Miêu Nghị lại trúng một cước, quay đầu lại trợn mắt:
- Lão bản nương. Nếu tiếp tục sẽ gặp chuyện không may đấy, ngươi có muốn trở về khách sạn hay không?
- Ta còn lo lắng ngươi té xuống sẽ xảy ra chuyện gì, xem ra ta lo lắng vô ích rồi. Ngưu Nhị, danh tiếng của ngươi đúng là không nhỏ! Còn lớn hơn Lão bản nương ta nữa! Lão bản nương chống tay dưới đầu cười ha ha nói:
- Rút cuộc là có chuyện gì, thành thật khai báo đi!
Thợ mộc quay đầu lại, cùng thợ đá nhìn về phía Miêu Nghị, đồng dạng có nghi ngờ như vậy. Tình hình vừa rồi thật sự là có chút quỷ dị. Chẳng qua Miêu Nghị đưa lưng về phía bọn họ, bọn họ cũng không thấy rõ Miêu Nghị đã làm cái gì, nhưng rõ ràng nhìn thấy trên mặt Bạch Cốt Đại vương toát ra thần sắc kinh ngạc, sau đó nhanh chóng thay đổi giọng nói, chuyện này nhất định có gì kỳ quái.
- Ta làm gì có mặt mũi lớn như vậy, chẳng qua là nói mấy lời dễ nghe mà thôi, người ta là người rất trọng đạo lý đấy!
Miêu Nghị nghiêm túc nói.
Cụ thể xảy ra chuyện gì hắn cũng không rõ ràng lắm, Phục Thanh đột nhiên cho hắn một tấm lệnh bài làm cho hắn không giải thích được.
---------------