Phi Thiên
Chương 560-1: Ngưu Nhị chính là Ngưu Hữu Đức (1)
- À! Dù sao cũng là nữ nhi Vân gia, vẫn mạnh hơn Phong gia.
Miêu Nghị gật đầu, lại với đầu tới đây, lặng lẽ hỏi:
- Lúc trước đi Vô Lượng Thiên có phải xảy ra chuyện gì hay không, ta thấy sắc mặt ngươi có vẻ không được vui?
Thợ mộc đang nhắm mắt lại, cũng không nhìn hắn một cái, đưa tay cản mặt Miêu Nghị lại, trực tiếp đẩy đầu hắn ra:
- Bây giờ ngươi còn chưa có tư cách biết.
Miêu Nghị quay đầu, hất cái tay của hắn đang nằm trên mặt mình, lại hỏi:
- Cái gì mới gọi là có tư cách biết?
- Đợi đến lúc ngươi có tư cách biết, Lão bản nương tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết, đến lúc đó bản thân mình có thể biết cái gì thì gọi là có tư cách biết.
Thợ mộc bình thản trả lời.
Không nói thì thôi! Miêu Nghị lộ vẻ khinh thường, ném một viên Nguyện Lực châu vào trong miệng, bắt đầu nhắm mắt khoanh chân tu luyện, cảm thụ tốc độ tu luyện đề cao gấp mấy lần, trong lòng âm thầm vui mừng.
Tốc độ mỗi ngày luyện hóa ba mươi viên Nguyện Lực châu! Vốn tưởng rằng hai mươi tám năm mới có thể đột phá đến Thanh Liên thất phẩm, hôm nay lại chỉ cần hơn bảy năm, nếu loại trừ thời gian lúc trước đã có năm sáu năm tu hành, đoán chừng tiêu tốn thời gian sáu năm mình sẽ có thể đột phá đến Thanh Liên thất phẩm, quả thực là thần tốc! Đột phá đến cảnh giới Hồng Liên đã không phải là chuyện gì quá xa xôi.
Sáng sớm ngày thứ ba, khi mặt trời đã lên cao, chiếu rọi khắp nơi, Lão bản nương và thợ đá từ trên không hạ xuống, hai người đều thu công dừng lại.
Miêu Nghị liếc nhìn Lão bản nương, bỗng chốc ngẩn ra, hắn chợt phát hiện hốc mắt Lão bản nương hồng hồng, trên mặt còn có nước mắt, giống như mới vừa khóc xong.
Lão bản nương tựa hồ ý thức được cái gì, sau khi chui vào trong màn lụa về, trở mình đưa lưng về phía ngoài.
Sắc mặt của thợ mộc và thợ đá cũng lộ ra vẻ trầm thấp, sau khi hai người đưa kiệu lên không trung, Lão bản nương cũng không làm phép ngự không, mà hai người làm phép phi thiên rời đi...
Bọn họ lại đến sa mạc mênh mông, Miêu Nghị thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tình hình trong màn lụa, đột nhiên nhìn thấy Lão bản nương chậm rãi mở hai mắt ra, tựa hồ không khí quen thuộc của nơi này đã làm cho nàng tỉnh táo lại, giống như được trở về nhà. Chẳng qua đôi mắt nhìn ra phía màn lụa ngoài có vẻ ảm đạm, vô cùng u buồn.
Trời chiều khiến cho khắp sa mạc trở nên vàng óng ánh, giường Hương phi từ trên trời hạ xuống, rơi trước cửa phòng trên mái nhà của khách sạn Phong Vân. Sau khi thợ mộc và thợ đá hạ kiệu xuống liền rời đi. Lão bản nương chui ra khỏi màn lụa, thu giường Hương phi, tiến vào trong phòng đóng cửa lại, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không nói với Miêu Nghị, làm như không nhìn thấy hắn đang đứng ở đó.
Miêu Nghị chỉ có thể âm thầm lắc đầu, quy củ cũ, đoán chừng nữ nhân này lại buồn bực chuyện gì, ở trong phòng say đến không biết trời đất, say chừng mấy ngày, sớm biết như thế cần gì ban đầu phải làm như vậy.
- Lão bản nương, hôm nay có muốn đưa nước tắm rửa hay không?
Miêu Nghị gõ cửa hỏi.
- Không cần.
Trong nhà vang lên tiếng trả lời rầu rĩ.
Miêu Nghị “Ừ” một tiếng, xoay người rời đi. Khi hắn đang muốn xuống lầu, lại thấy thợ mộc và thợ đá dẫn Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân đi lên.
Miêu Nghị nghiêng người, nhường đường ở đầu cầu thang, kinh ngạc nói:
- Có chuyện gì vậy?
- Giải buồn cho Lão bản nương.
Thợ mộc thuận miệng nói.
Giải buồn cho Lão bản nương? Miêu Nghị mờ mịt khó hiểu, mang hai người này tới thì giải buồn cái quái gì cho Lão bản nương?
Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân cũng có vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, Miêu Nghị lập tức dừng lại ở đầu cầu thang nhìn xem bọn họ rút cuộc muốn làm trò gì, chỉ thấy thợ đá gõ gõ cánh cửa:
- Lão bản nương, chúng ta dẫn Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân đến rồi.
Trong nhà Lão bản nương dường như có chút kỳ quái, hỏi:
- Có chuyện gì?
Thợ mộc trả lời:
- Lúc ở Băng cung, không phải ngài nói khi trở về sẽ tìm hai người bọn họ tới xác minh lời nói của Ngưu Nhị sao?
Miêu Nghị đang đứng ở đầu cầu thang, thật sự không biết nói gì, bọn họ còn nhớ chuyện này sao?
Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân nhìn về phía Miêu Nghị, hơi có vẻ khẩn trương, dường như đang hỏi có chuyện gì vậy?
Trong nhà Lão bản nương trầm mặc một lát, mới lên tiếng nói:
- Vào đi!
Cửa mở ra, Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân được dẫn vào, chỉ thấy Lão bản nương đang xõa tóc, cầm lược ngồi trước bàn trang điểm chải đầu. Lão bản nương không thay đổi sắc mặt, nhìn Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân đứng phía sau nơm nớp lo sợ, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi hãy nói cho ta biết những chuyện có liên quan đến Ngưu Nhị trong dẹp loạn Tinh Túc hải.
Hai người theo bản năng liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy Miêu Nghị đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui bên ngoài sân thượng, hai người có chút ấp úng. - Ngưu Nhị! Tới đây.
Lão bản nương gọi.
Miêu Nghị vội vàng chạy tới, cười khan nói:
- Lão bản nương, có chuyện gì?
- Ngươi không phải kêu chúng ta hỏi thăm hai người bọn họ sao? Ta thấy hai người bọn họ hình như cố ý muốn giúp ngươi giấu diếm cái gì!
Lão bản nương quay đầu lại hỏi:
- Hầu bàn trong khách sạn không nghe lời ta nói, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?
Khóe miệng Miêu Nghị cứng đờ, tại sao nghe ý tứ của lời này như muốn đuổi hai người này đi vậy? Hắn quay đầu, cười khổ nói với hai người:
- Lão bản nương đã biết một số chuyện rồi, cũng không có gì phải giấu diếm, Lão bản nương hỏi cái gì thì nói cái đó đi.
Thật sao? Trên mặt hai người lộ ra nghi vấn tương tự.
Miêu Nghị gật đầu, hai người lập tức khom người nói với Lão bản nương:
- Lão bản nương muốn hỏi chuyện gì?
Lão bản nương nhìn vào gương, vén mái tóc lên gọn gàng, nói:
- Ngưu Nhị, ngươi đến phòng bếp tránh mặt trước đi, có ngươi ở đây quấy rối, sợ là bọn họ khó mà nói thật.
-...
Vẻ mặt Miêu Nghị co quắp, phòng bếp? Có cần thiết tránh xa như vậy không? Thợ mộc và thợ đá cùng đưa mắt nhìn, hắn không thể làm gì khác hơn là không biết nói gì lui ra.
Đợi Miêu Nghị rời đi, Lão bản nương hỏi:
- Nghe nói Ngưu Nhị có một tình nhân đã bị chết trong dẹp loạn Tinh Túc hải, có chuyện này không?
Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân nhìn nhau, nhất tề trả lời:
- Có.
- Vậy thì các ngươi bắt đầu nói từ tình nhân này đi, nói hết những gì các ngươi biết ra, nếu có gì giấu diếm, hậu quả các ngươi biết rồi đấy.
Lão bản nương đưa lưng về sau, phía phất phất tay, ý bảo hai người bắt đầu nói.
Thích Tú Hồng! Chuyện của nữ nhân này lúc đầu, hai người bọn họ cũng không biết, là sau này tất cả mọi người cho rằng Miêu Nghị chết rồi, khi trốn ở chỗ tị nạn, mọi người nói đến Miêu Nghị, bọn họ mới biết được chuyện đã xảy ra từ trong miệng đám người Triệu Không.
---------------
Miêu Nghị gật đầu, lại với đầu tới đây, lặng lẽ hỏi:
- Lúc trước đi Vô Lượng Thiên có phải xảy ra chuyện gì hay không, ta thấy sắc mặt ngươi có vẻ không được vui?
Thợ mộc đang nhắm mắt lại, cũng không nhìn hắn một cái, đưa tay cản mặt Miêu Nghị lại, trực tiếp đẩy đầu hắn ra:
- Bây giờ ngươi còn chưa có tư cách biết.
Miêu Nghị quay đầu, hất cái tay của hắn đang nằm trên mặt mình, lại hỏi:
- Cái gì mới gọi là có tư cách biết?
- Đợi đến lúc ngươi có tư cách biết, Lão bản nương tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết, đến lúc đó bản thân mình có thể biết cái gì thì gọi là có tư cách biết.
Thợ mộc bình thản trả lời.
Không nói thì thôi! Miêu Nghị lộ vẻ khinh thường, ném một viên Nguyện Lực châu vào trong miệng, bắt đầu nhắm mắt khoanh chân tu luyện, cảm thụ tốc độ tu luyện đề cao gấp mấy lần, trong lòng âm thầm vui mừng.
Tốc độ mỗi ngày luyện hóa ba mươi viên Nguyện Lực châu! Vốn tưởng rằng hai mươi tám năm mới có thể đột phá đến Thanh Liên thất phẩm, hôm nay lại chỉ cần hơn bảy năm, nếu loại trừ thời gian lúc trước đã có năm sáu năm tu hành, đoán chừng tiêu tốn thời gian sáu năm mình sẽ có thể đột phá đến Thanh Liên thất phẩm, quả thực là thần tốc! Đột phá đến cảnh giới Hồng Liên đã không phải là chuyện gì quá xa xôi.
Sáng sớm ngày thứ ba, khi mặt trời đã lên cao, chiếu rọi khắp nơi, Lão bản nương và thợ đá từ trên không hạ xuống, hai người đều thu công dừng lại.
Miêu Nghị liếc nhìn Lão bản nương, bỗng chốc ngẩn ra, hắn chợt phát hiện hốc mắt Lão bản nương hồng hồng, trên mặt còn có nước mắt, giống như mới vừa khóc xong.
Lão bản nương tựa hồ ý thức được cái gì, sau khi chui vào trong màn lụa về, trở mình đưa lưng về phía ngoài.
Sắc mặt của thợ mộc và thợ đá cũng lộ ra vẻ trầm thấp, sau khi hai người đưa kiệu lên không trung, Lão bản nương cũng không làm phép ngự không, mà hai người làm phép phi thiên rời đi...
Bọn họ lại đến sa mạc mênh mông, Miêu Nghị thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tình hình trong màn lụa, đột nhiên nhìn thấy Lão bản nương chậm rãi mở hai mắt ra, tựa hồ không khí quen thuộc của nơi này đã làm cho nàng tỉnh táo lại, giống như được trở về nhà. Chẳng qua đôi mắt nhìn ra phía màn lụa ngoài có vẻ ảm đạm, vô cùng u buồn.
Trời chiều khiến cho khắp sa mạc trở nên vàng óng ánh, giường Hương phi từ trên trời hạ xuống, rơi trước cửa phòng trên mái nhà của khách sạn Phong Vân. Sau khi thợ mộc và thợ đá hạ kiệu xuống liền rời đi. Lão bản nương chui ra khỏi màn lụa, thu giường Hương phi, tiến vào trong phòng đóng cửa lại, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không nói với Miêu Nghị, làm như không nhìn thấy hắn đang đứng ở đó.
Miêu Nghị chỉ có thể âm thầm lắc đầu, quy củ cũ, đoán chừng nữ nhân này lại buồn bực chuyện gì, ở trong phòng say đến không biết trời đất, say chừng mấy ngày, sớm biết như thế cần gì ban đầu phải làm như vậy.
- Lão bản nương, hôm nay có muốn đưa nước tắm rửa hay không?
Miêu Nghị gõ cửa hỏi.
- Không cần.
Trong nhà vang lên tiếng trả lời rầu rĩ.
Miêu Nghị “Ừ” một tiếng, xoay người rời đi. Khi hắn đang muốn xuống lầu, lại thấy thợ mộc và thợ đá dẫn Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân đi lên.
Miêu Nghị nghiêng người, nhường đường ở đầu cầu thang, kinh ngạc nói:
- Có chuyện gì vậy?
- Giải buồn cho Lão bản nương.
Thợ mộc thuận miệng nói.
Giải buồn cho Lão bản nương? Miêu Nghị mờ mịt khó hiểu, mang hai người này tới thì giải buồn cái quái gì cho Lão bản nương?
Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân cũng có vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, Miêu Nghị lập tức dừng lại ở đầu cầu thang nhìn xem bọn họ rút cuộc muốn làm trò gì, chỉ thấy thợ đá gõ gõ cánh cửa:
- Lão bản nương, chúng ta dẫn Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân đến rồi.
Trong nhà Lão bản nương dường như có chút kỳ quái, hỏi:
- Có chuyện gì?
Thợ mộc trả lời:
- Lúc ở Băng cung, không phải ngài nói khi trở về sẽ tìm hai người bọn họ tới xác minh lời nói của Ngưu Nhị sao?
Miêu Nghị đang đứng ở đầu cầu thang, thật sự không biết nói gì, bọn họ còn nhớ chuyện này sao?
Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân nhìn về phía Miêu Nghị, hơi có vẻ khẩn trương, dường như đang hỏi có chuyện gì vậy?
Trong nhà Lão bản nương trầm mặc một lát, mới lên tiếng nói:
- Vào đi!
Cửa mở ra, Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân được dẫn vào, chỉ thấy Lão bản nương đang xõa tóc, cầm lược ngồi trước bàn trang điểm chải đầu. Lão bản nương không thay đổi sắc mặt, nhìn Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân đứng phía sau nơm nớp lo sợ, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi hãy nói cho ta biết những chuyện có liên quan đến Ngưu Nhị trong dẹp loạn Tinh Túc hải.
Hai người theo bản năng liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy Miêu Nghị đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui bên ngoài sân thượng, hai người có chút ấp úng. - Ngưu Nhị! Tới đây.
Lão bản nương gọi.
Miêu Nghị vội vàng chạy tới, cười khan nói:
- Lão bản nương, có chuyện gì?
- Ngươi không phải kêu chúng ta hỏi thăm hai người bọn họ sao? Ta thấy hai người bọn họ hình như cố ý muốn giúp ngươi giấu diếm cái gì!
Lão bản nương quay đầu lại hỏi:
- Hầu bàn trong khách sạn không nghe lời ta nói, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?
Khóe miệng Miêu Nghị cứng đờ, tại sao nghe ý tứ của lời này như muốn đuổi hai người này đi vậy? Hắn quay đầu, cười khổ nói với hai người:
- Lão bản nương đã biết một số chuyện rồi, cũng không có gì phải giấu diếm, Lão bản nương hỏi cái gì thì nói cái đó đi.
Thật sao? Trên mặt hai người lộ ra nghi vấn tương tự.
Miêu Nghị gật đầu, hai người lập tức khom người nói với Lão bản nương:
- Lão bản nương muốn hỏi chuyện gì?
Lão bản nương nhìn vào gương, vén mái tóc lên gọn gàng, nói:
- Ngưu Nhị, ngươi đến phòng bếp tránh mặt trước đi, có ngươi ở đây quấy rối, sợ là bọn họ khó mà nói thật.
-...
Vẻ mặt Miêu Nghị co quắp, phòng bếp? Có cần thiết tránh xa như vậy không? Thợ mộc và thợ đá cùng đưa mắt nhìn, hắn không thể làm gì khác hơn là không biết nói gì lui ra.
Đợi Miêu Nghị rời đi, Lão bản nương hỏi:
- Nghe nói Ngưu Nhị có một tình nhân đã bị chết trong dẹp loạn Tinh Túc hải, có chuyện này không?
Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân nhìn nhau, nhất tề trả lời:
- Có.
- Vậy thì các ngươi bắt đầu nói từ tình nhân này đi, nói hết những gì các ngươi biết ra, nếu có gì giấu diếm, hậu quả các ngươi biết rồi đấy.
Lão bản nương đưa lưng về sau, phía phất phất tay, ý bảo hai người bắt đầu nói.
Thích Tú Hồng! Chuyện của nữ nhân này lúc đầu, hai người bọn họ cũng không biết, là sau này tất cả mọi người cho rằng Miêu Nghị chết rồi, khi trốn ở chỗ tị nạn, mọi người nói đến Miêu Nghị, bọn họ mới biết được chuyện đã xảy ra từ trong miệng đám người Triệu Không.
---------------