Phi Thiên
Chương 554-1: Thả con tép, bắt con tôm (1)
Thì ra là như vậy! Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ, âm thầm gật đầu:
- Không biết Nam Cực lão tổ lại muốn chơi trò gì?
- Nhìn là được.
Thợ mộc quay đầu lại liếc hắn một cái:
- Tiểu tử ngươi không muốn thi thố tài năng sao?
Miêu Nghị cười khổ:
- Bản thân ta muốn lấy những bảo bối này đi, nhưng làm gì có vận khí tốt như vậy, lần trước thuần túy là bị ta đụng vào, tu vi của ta ngươi cũng không phải không biết, mạnh bạo không được.
Toàn trường yên tĩnh, Nam Cực lão tổ mỉm cười rời tiệc, đi tới trong sân, đứng trước một băng trụ, giang rộng hai cánh tay.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người cảm giác được quang hoa mỹ lệ màu lam nhạt tràn ngập cả tòa Băng cung đột nhiên lóe lên không ngừng.
Mọi người lập tức ngắm nhìn xung quanh, đột nhiên cảm giác trên đỉnh đầu tối sầm lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy quang hoa mỹ lệ màu lam nhạt tràn ngập trong khối băng đang giống như thủy triều tan ra, từ bên trên tan ra xung quanh, lại từ băng bích xung quanh rơi xuống đất, ánh sáng vốn tràn ngập khắp nơi trong Băng cung gấp gáp tối lại.
Tình hình tiếp theo giống như mặt đất giữa đại sảnh xuất hiện một cái phễu, rơi xuống đất quang hoa mỹ lệ màu lam nhạt nhanh chóng tập trung vào chính giữa đại sảnh.
Trong nháy mắt tập trung mãnh liệt, lại phảng phất cái phễu phía dưới được rót đầy, giống như sinh ra bắn ngược, tình hình giống như bức bức họa sống động đột nhiên trở thành lập thể, mặt đất bắn ngược ra một luồng bọt sóng ánh sáng, trong nháy mắt lăng không bay lên, biến thành một đoàn lửa khói.
Một đoàn lửa khói màu lam nhạt, giống như ngọc bích hoá lỏng, hừng hực thiêu đốt giãy dụa, mỗi một chỗ đều linh động, mỗi một chỗ đều hoan khoái, quyến rũ xinh đẹp đến tan nát cõi lòng. Vừa giống như quân tử ôn văn nho nhã, vừa giống như cô gái quyến rũ vô song, xinh đẹp đến mức làm người ta không cách nào hình dung. Trời sanh vạn vật, thật sự thần kỳ!
Con mắt Miêu Nghị chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngò trên đời còn có hỏa diễm xinh đẹp như thế, mỹ lệ đến lay động lòng người. Nói vậy đây chính là chi bảo trấn cung của Nam Cực Băng cung trong truyền thuyết, Băng Diễm!
Đáp án dĩ nhiên được khẳng định, không ai hoài nghi! Trong nháy mắt Băng Diễm toát ra, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự tuyệt mỹ của Băng Diễm, còn có vẻ cao ngạo lạnh như băng.
Nhiệt độ trong đại điện chợt giảm xuống, không phải ai cũng có thể may mắn nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Băng Diễm, người có tu vi từ Hồng Liên trở xuống sợ là đứng ở đây cũng chịu không được.
Ba người Lão bản nương theo bản năng liếc nhìn Miêu Nghị, thấy Miêu Nghị như không có chuyện gì xảy ra, nghĩ đến hắn tu luyện công pháp hỏa tính, lại thoải mái.
Trên bàn chủ trì, Túc chủ tứ phương Tây Tinh Hải cũng nhanh chóng liếc mắt nhìn Miêu Nghị, bốn người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt có chút kinh ngạc, Phục Thanh bỗng nhiên chậm rãi nghiêng đầu nhìn Yêu Vương Liệt Hoàn, mơ hồ như có điều suy nghĩ.
Mùa bóng đêm, toàn bộ băng bảo rực rỡ chói lọi cũng tối đen lại, chỉ có một đoàn liệt diễm màu lam nhuộm xanh tất cả mọi người vây quanh giữa đại sảnh.
Lúc này mọi người mới hiểu được, thì ra quang hoa mỹ lệ màu lam nhạt mê ly trong tầng băng lúc trước chính là Băng Diễm phân tán.
Miêu Nghị rốt cục cũng xác nhận được đáp án trong lòng, thì ra thứ mà mình hấp thu đích thực là Băng Diễm, cũng chính là Âm Hỏa mà Yêu Nhược Tiên từng nói.
Bàn tay của Nam Cực lão tổ lại trở mình, ngưng tụ một đoàn liệt diễm nhanh chóng bành trướng, bao phủ tất cả, bao gồm cả ba băng trụ kia, trong đại sảnh cũng lộ ra không ít ánh sáng.
- Nói vậy chư vị đã đoán được, đây chính là chi bảo trấn cung của Nam Cực Băng cung - Băng Diễm! Chư vị đường xa đến đây chúc thọ lão phu, lão phu không dám giấu dốt, đặc biệt lấy ra!
Nam Cực lão tổ đứng trong Băng Diễm làm như thần nhân, nói nói cười cười, phất tay chỉ băng phách trên ba băng trụ:
- Để trợ hứng, ba viên băng phách này sẽ được lấy làm tặng vật, cho chư vị thi thố tài năng tiêu khiển giúp vui.
Có người hô:
- Lão tổ, quy tắc như thế nào?
Nam Cực lão tổ cười ha hả, lững thững đi ra khỏi Băng Diễm bao phủ xung quanh ba mươi thước, xoay tay lại chỉ hướng viên băng phách nhỏ nhất:
- Ba viên băng phách này, người nào muốn thử đều có thể tiến vào, lấy theo thứ tự từ nhỏ đến lớn. Quy tắc chính là dùng tay không, không được mượn bất kỳ ngoại vật nào, cũng không được bay lên chụp lấy, càng không thể nhanh chóng thông qua, chỉ có thể dùng tốc độ của người thường đi lại, lấy đồ. Dĩ nhiên, người thử có thể làm phép chống đỡ Băng Diễm. Chỉ cần tuân thủ quy tắc trò chơi, ba viên băng phách vào tay người nào thì là của người đó.
Mọi người nghe vậy đều bàn luận xôn xao, thoạt nhìn chuyện này rất đơn giản, chỉ cần đi bộ vào trong Băng Diễm, tay không lấy băng phách là coi như thành công. Chẳng qua phần lớn mọi người không biết uy lực của Băng Diễm này rút cuộc như thế nào.
- Chư vị!
Nam Cực lão tổ lớn tiếng nhắc nhở:
- Băng Diễm này mặc dù nhìn đẹp mắt, nhưng cất giấu hung hiểm, không nắm chắc không thể mù quáng nếm thử. Nếu xảy ra điều gì bất ngờ, lão phu khó mà bảo toàn tính mạng.
Hắn vừa nói vừa bành bạch vỗ tay.
Mọi người lục tục quay đầu lại nhìn về phía phương hướng cửa cung, chỉ thấy hai gã đệ tử Băng cung túm một gã hán tử, tóc tai bù xù, khóe miệng còn vết máu, chật vật đi vào.
Trong miệng hán tử kia đeo khóa sắt, không ngừng giãy dụa bị kéo tới, thoạt nhìn tính tình có chút cương liệt, thỉnh thoảng đẩy mái tóc che mặt có thể nhìn thấy dấu hiệu Hồng Liên nhất phẩm ở mi tâm của hắn, đây là một tu sĩ tu vi Hồng Liên nhất phẩm.
Sau khi giải hắn đến trước mặt Nam Cực lão tổ, hai gã đệ tử Băng cung cùng đá vào đầu gối của hắn, thừa dịp đầu gối kia mềm nhũn, giẫm lên bắp chân hắn, bắt hắn quỳ gối trước mặt Nam Cực lão tổ.
Mọi người đang tò mò không biết Nam Cực lão tổ chuẩn bị màn gì cho ngày đại hỉ này. Nam Cực lão tổ đã chỉ vào người đang quỳ xuống đất nói:
- Không biết ở đâu ra cuồng đồ, dám tới cảnh nội Nam Cực ăn trộm ‘Băng Nhan’ linh quả, còn dám giết đệ tử Băng cung ta, quả thực là vô cùng ghê tởm!
Hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu. Một gã đệ tử buông lỏng chiếc khóa sắt đang ghìm chặt ngoài miệng người nọ. Chỉ thấy người kia quỳ trên mặt đất, khàn giọng giận dữ hét lên với Nam Cực lão tổ:
- Nam Cực rộng lớn, linh quả trời sinh, là vật vô chủ, lão tặc Nam Cực ngươi lấy danh nghĩa gì mà vơ hết vào mình? Vật vô chủ, ta gặp thì hái, tại sao lại gọi là kẻ trộm?
Nam Cực lão tổ cười lạnh nói:
- Người trong thiên hạ ai chẳng biết Nam Cực là địa bàn của ta, nếu không tại sao ta lại dốc lòng trông chừng. Làm gì có linh quả nào dễ hái như thế, chưa cho phép đã đến đây ăn trộm. Còn dám mạnh miệng!
Người nọ giận dữ hét lên:
- Mạnh miệng thì thế nào! Ta không trông cậy lão tặc ngươi có thể bỏ qua cho ta, cùng lắm thì chết, có gì đáng sợ?
Nam Cực lão tổ hừ hừ một tiếng:
- Cũng được, ngươi muốn chết hay là muốn sống?
---------------
- Không biết Nam Cực lão tổ lại muốn chơi trò gì?
- Nhìn là được.
Thợ mộc quay đầu lại liếc hắn một cái:
- Tiểu tử ngươi không muốn thi thố tài năng sao?
Miêu Nghị cười khổ:
- Bản thân ta muốn lấy những bảo bối này đi, nhưng làm gì có vận khí tốt như vậy, lần trước thuần túy là bị ta đụng vào, tu vi của ta ngươi cũng không phải không biết, mạnh bạo không được.
Toàn trường yên tĩnh, Nam Cực lão tổ mỉm cười rời tiệc, đi tới trong sân, đứng trước một băng trụ, giang rộng hai cánh tay.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người cảm giác được quang hoa mỹ lệ màu lam nhạt tràn ngập cả tòa Băng cung đột nhiên lóe lên không ngừng.
Mọi người lập tức ngắm nhìn xung quanh, đột nhiên cảm giác trên đỉnh đầu tối sầm lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy quang hoa mỹ lệ màu lam nhạt tràn ngập trong khối băng đang giống như thủy triều tan ra, từ bên trên tan ra xung quanh, lại từ băng bích xung quanh rơi xuống đất, ánh sáng vốn tràn ngập khắp nơi trong Băng cung gấp gáp tối lại.
Tình hình tiếp theo giống như mặt đất giữa đại sảnh xuất hiện một cái phễu, rơi xuống đất quang hoa mỹ lệ màu lam nhạt nhanh chóng tập trung vào chính giữa đại sảnh.
Trong nháy mắt tập trung mãnh liệt, lại phảng phất cái phễu phía dưới được rót đầy, giống như sinh ra bắn ngược, tình hình giống như bức bức họa sống động đột nhiên trở thành lập thể, mặt đất bắn ngược ra một luồng bọt sóng ánh sáng, trong nháy mắt lăng không bay lên, biến thành một đoàn lửa khói.
Một đoàn lửa khói màu lam nhạt, giống như ngọc bích hoá lỏng, hừng hực thiêu đốt giãy dụa, mỗi một chỗ đều linh động, mỗi một chỗ đều hoan khoái, quyến rũ xinh đẹp đến tan nát cõi lòng. Vừa giống như quân tử ôn văn nho nhã, vừa giống như cô gái quyến rũ vô song, xinh đẹp đến mức làm người ta không cách nào hình dung. Trời sanh vạn vật, thật sự thần kỳ!
Con mắt Miêu Nghị chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngò trên đời còn có hỏa diễm xinh đẹp như thế, mỹ lệ đến lay động lòng người. Nói vậy đây chính là chi bảo trấn cung của Nam Cực Băng cung trong truyền thuyết, Băng Diễm!
Đáp án dĩ nhiên được khẳng định, không ai hoài nghi! Trong nháy mắt Băng Diễm toát ra, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự tuyệt mỹ của Băng Diễm, còn có vẻ cao ngạo lạnh như băng.
Nhiệt độ trong đại điện chợt giảm xuống, không phải ai cũng có thể may mắn nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Băng Diễm, người có tu vi từ Hồng Liên trở xuống sợ là đứng ở đây cũng chịu không được.
Ba người Lão bản nương theo bản năng liếc nhìn Miêu Nghị, thấy Miêu Nghị như không có chuyện gì xảy ra, nghĩ đến hắn tu luyện công pháp hỏa tính, lại thoải mái.
Trên bàn chủ trì, Túc chủ tứ phương Tây Tinh Hải cũng nhanh chóng liếc mắt nhìn Miêu Nghị, bốn người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt có chút kinh ngạc, Phục Thanh bỗng nhiên chậm rãi nghiêng đầu nhìn Yêu Vương Liệt Hoàn, mơ hồ như có điều suy nghĩ.
Mùa bóng đêm, toàn bộ băng bảo rực rỡ chói lọi cũng tối đen lại, chỉ có một đoàn liệt diễm màu lam nhuộm xanh tất cả mọi người vây quanh giữa đại sảnh.
Lúc này mọi người mới hiểu được, thì ra quang hoa mỹ lệ màu lam nhạt mê ly trong tầng băng lúc trước chính là Băng Diễm phân tán.
Miêu Nghị rốt cục cũng xác nhận được đáp án trong lòng, thì ra thứ mà mình hấp thu đích thực là Băng Diễm, cũng chính là Âm Hỏa mà Yêu Nhược Tiên từng nói.
Bàn tay của Nam Cực lão tổ lại trở mình, ngưng tụ một đoàn liệt diễm nhanh chóng bành trướng, bao phủ tất cả, bao gồm cả ba băng trụ kia, trong đại sảnh cũng lộ ra không ít ánh sáng.
- Nói vậy chư vị đã đoán được, đây chính là chi bảo trấn cung của Nam Cực Băng cung - Băng Diễm! Chư vị đường xa đến đây chúc thọ lão phu, lão phu không dám giấu dốt, đặc biệt lấy ra!
Nam Cực lão tổ đứng trong Băng Diễm làm như thần nhân, nói nói cười cười, phất tay chỉ băng phách trên ba băng trụ:
- Để trợ hứng, ba viên băng phách này sẽ được lấy làm tặng vật, cho chư vị thi thố tài năng tiêu khiển giúp vui.
Có người hô:
- Lão tổ, quy tắc như thế nào?
Nam Cực lão tổ cười ha hả, lững thững đi ra khỏi Băng Diễm bao phủ xung quanh ba mươi thước, xoay tay lại chỉ hướng viên băng phách nhỏ nhất:
- Ba viên băng phách này, người nào muốn thử đều có thể tiến vào, lấy theo thứ tự từ nhỏ đến lớn. Quy tắc chính là dùng tay không, không được mượn bất kỳ ngoại vật nào, cũng không được bay lên chụp lấy, càng không thể nhanh chóng thông qua, chỉ có thể dùng tốc độ của người thường đi lại, lấy đồ. Dĩ nhiên, người thử có thể làm phép chống đỡ Băng Diễm. Chỉ cần tuân thủ quy tắc trò chơi, ba viên băng phách vào tay người nào thì là của người đó.
Mọi người nghe vậy đều bàn luận xôn xao, thoạt nhìn chuyện này rất đơn giản, chỉ cần đi bộ vào trong Băng Diễm, tay không lấy băng phách là coi như thành công. Chẳng qua phần lớn mọi người không biết uy lực của Băng Diễm này rút cuộc như thế nào.
- Chư vị!
Nam Cực lão tổ lớn tiếng nhắc nhở:
- Băng Diễm này mặc dù nhìn đẹp mắt, nhưng cất giấu hung hiểm, không nắm chắc không thể mù quáng nếm thử. Nếu xảy ra điều gì bất ngờ, lão phu khó mà bảo toàn tính mạng.
Hắn vừa nói vừa bành bạch vỗ tay.
Mọi người lục tục quay đầu lại nhìn về phía phương hướng cửa cung, chỉ thấy hai gã đệ tử Băng cung túm một gã hán tử, tóc tai bù xù, khóe miệng còn vết máu, chật vật đi vào.
Trong miệng hán tử kia đeo khóa sắt, không ngừng giãy dụa bị kéo tới, thoạt nhìn tính tình có chút cương liệt, thỉnh thoảng đẩy mái tóc che mặt có thể nhìn thấy dấu hiệu Hồng Liên nhất phẩm ở mi tâm của hắn, đây là một tu sĩ tu vi Hồng Liên nhất phẩm.
Sau khi giải hắn đến trước mặt Nam Cực lão tổ, hai gã đệ tử Băng cung cùng đá vào đầu gối của hắn, thừa dịp đầu gối kia mềm nhũn, giẫm lên bắp chân hắn, bắt hắn quỳ gối trước mặt Nam Cực lão tổ.
Mọi người đang tò mò không biết Nam Cực lão tổ chuẩn bị màn gì cho ngày đại hỉ này. Nam Cực lão tổ đã chỉ vào người đang quỳ xuống đất nói:
- Không biết ở đâu ra cuồng đồ, dám tới cảnh nội Nam Cực ăn trộm ‘Băng Nhan’ linh quả, còn dám giết đệ tử Băng cung ta, quả thực là vô cùng ghê tởm!
Hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu. Một gã đệ tử buông lỏng chiếc khóa sắt đang ghìm chặt ngoài miệng người nọ. Chỉ thấy người kia quỳ trên mặt đất, khàn giọng giận dữ hét lên với Nam Cực lão tổ:
- Nam Cực rộng lớn, linh quả trời sinh, là vật vô chủ, lão tặc Nam Cực ngươi lấy danh nghĩa gì mà vơ hết vào mình? Vật vô chủ, ta gặp thì hái, tại sao lại gọi là kẻ trộm?
Nam Cực lão tổ cười lạnh nói:
- Người trong thiên hạ ai chẳng biết Nam Cực là địa bàn của ta, nếu không tại sao ta lại dốc lòng trông chừng. Làm gì có linh quả nào dễ hái như thế, chưa cho phép đã đến đây ăn trộm. Còn dám mạnh miệng!
Người nọ giận dữ hét lên:
- Mạnh miệng thì thế nào! Ta không trông cậy lão tặc ngươi có thể bỏ qua cho ta, cùng lắm thì chết, có gì đáng sợ?
Nam Cực lão tổ hừ hừ một tiếng:
- Cũng được, ngươi muốn chết hay là muốn sống?
---------------