Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 548-1: Danh tiếng xuất lớn (1)



Bên bàn Miêu Nghị, thủ hạ hai bên đều nhìn ra Lão bản nương và Nguyệt Dao rất mong đợi ‘Băng Nhan’ linh quả, vì vậy thích thú nếm thử, kết quả ngay cả thợ mộc và thợ đá đều lắc đầu cười khổ quay về, bốn vòng ra bốn người đều không người nào có thu hoạch.
Ngược lại những người khác, bất luận là thực lực hay là danh tiếng và địa vị đều không bằng hậu bối của Lục thánh lại có thu hoạch, đây thật là vận khí, mỗi khi có người đánh trúng một con Băng Linh, liền rước lấy một trận hoan hô của sảnh đường, không khí của hiện trường càng ngày càng trở nên nhiệt liệt và mong đợi.
Bốn vòng tiếp theo, một trăm quả ‘Băng Nhan’ đã loại ra khỏi mười sáu quả, dù chỉ có một phần mười cơ hội, xác suất nói nhỏ thì cũng nhỏ, nói lớn thì cũng lớn.
Vòng thứ năm đã bắt đầu, ở bàn Miêu Nghị, sư huynh muội Đường Quân và Lão bản nương bởi vì thân phận địa vị, không tiện ra sân, cộng thêm đã có bốn người vào sân, lúc này cũng chỉ còn lại một người thích hợp ra sân, ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng lại liếc về phía Miêu Nghị.
Nhưng Miêu Nghị vẫn làm như không có chuyện gì, chỉ lo ăn phần của mình. Hắn vẫn giữ câu nói kia, nếu linh tửu ‘Băng Lộ’ này có ích cho tu vi, lại không mất tiền, tại sao không uống nhiều một chút? Cho nên đừng nói là không nhìn thấy mấy người kia liếc nhìn về phía mình, cho dù nhìn thấy, hắn cũng không có ý định ra sân, hắn càng không muốn xuất ra danh tiếng.
Sau khi nhận thấy có mấy người nghiêng mắt nhìn mình, hắn dứt khoát cụp mí mắt, không ngẩng đầu lên, chỉ ngồi tại chỗ vùi đầu ăn, nói rõ kết quả không muốn tham gia.
Nhìn thấy sắp đến phiên bàn của bọn họ, Lão bản nương lại nhìn bộ dạng giả người chết của Miêu Nghị, có chút hận đến nghiến răng ken két. Tình huống trước mắt rất hiển nhiên, người có tu vi cao cũng vô dụng, thêm một người xuống dưới chờ đợi sẽ có thêm một cơ hội gặp được vận khí, vậy mà hắn lại không có hứng thú đi tìm vận khí với ‘Băng Nhan’ kia, vạn nhất đụng phải đưa cho lão nương sẽ chết sao?
Hai gã tùy tùng của Đường Quân và thợ mộc, thợ đá đều đã thay phiên xuống dưới rồi, theo lý mà nói đã đến phiên Miêu Nghị, nếu Miêu Nghị không xuống dưới, vậy thì sẽ đến phiên Đường Quân.
- Ngưu Nhị, ở khách sạn chúng ta không cho ngươi ăn sao?
Lão bản nương đột nhiên bất thiện hỏi, nói rõ đang chửi Miêu Nghị là heo?
Mấy người ngồi cùng bàn nghe vậy khẽ mỉm cười, Miêu Nghị không thể làm gì khác hơn là nuốt đồ ăn trong miệng xuống, uống một hớp rượu, thả chiếc đũa, quay đầu nhìn về phía hiện trường tượng đá, giả vờ không biết Lão bản nương có ý gì.
Thợ mộc dĩ nhiên nghe ra ý tứ của Lão bản nương, vỗ vỗ bả vai Miêu Nghị, cười nói:
- Ngưu Nhị, chúng ta đều thử qua rồi, sắp sửa đến phiên bàn chúng ta rồi, ngươi cũng thử một chút đi.
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Ngay cả các ngươi đi xuống cũng vô dụng, ta xuống đó không phải càng thêm xấu mặt.
Thợ mộc ha hả cười nói:
- Cái này không có quan hệ gì đến tu vi cao thấp, hoàn toàn là tìm vận may.
Nguyệt Dao cũng hảo tâm nói một câu:
- Nếu ngươi không có hứng thú với ‘Băng Nhan’, vạn nhất đụng phải có thể đưa cho Lão bản nương, vật này rất thích hợp cho nữ nhân sử dụng.
Miêu Nghị lẳng lặng nhìn nàng một cái. Hắn đã nhìn ra, lão Tam cũng rất hứng thú với thứ này, nhưng vẫn là lắc đầu nói:
- Không đi!
Lão bản nương quay đầu sang bên cạnh, cũng lười nhìn hắn rồi.
Đường Quân khẽ mỉm cười, hắn có thể hiểu được tâm tình Miêu Nghị không muốn làm náo động.
Miêu Nghị vốn tưởng rằng chuyện cứ như vậy cho qua, ai ngờ đến phiên bàn này, thợ đá ở bên cạnh đột nhiên dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai xuất thủ, trực tiếp chế trụ, thuận tay đẩy Miêu Nghị ra ngoài.
Miêu Nghị phi thân rơi vào trong sân, không biết nói gì. Ngắm nhìn ánh mắt bốn phía nhìn về phía mình, chỉ thấy mọi người trên bàn mình đang mỉm cười nhìn hắn.
- Ngưu Nhị, đừng kiêu ngạo nữa, thử thời vận một lần xem thế nào? Chỉ cần ngươi không lấy mặt nạ trên mặt xuống. Ai có thể xác nhận ngươi là ai? Cho dù nhận ra ngươi thì thế nào? Chỉ cần Lão bản nương cắn chết không tin, cũng không ai có thể đuổi ngươi ra khỏi khách sạn. Hơn nữa, nếu ngươi đang muốn tiếp tục ở lại khách sạn, đắc tội với ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được đắc tội với Lão bản nương!
Thợ mộc truyền âm nói.
Mười vị Băng linh đã thướt tha tới mời, Miêu Nghị cũng không còn lựa chọn, chỉ có thể phục tùng tiến vào bên trong, đứng trên bãi đất trống chính giữa.
Băng linh đứng thành một vòng, nhảy múa xung quanh người hắn, há mồm phun ra sương mù lạnh như băng, trong nháy mắt mọi vật xung quanh đều trở nên trắng xoá. Bên tai là tiếng cười đùa như chuông bạc của mười Băng linh:
- Tới tìm ta đi! Tới tìm ta đi...
Miêu Nghị mắt lạnh ngắm nhìn bốn phía, cả một vùng trắng xoá thế này, đưa tay không thấy được năm ngón, nhanh chóng làm phép điều tra, muốn nhìn một chút tại sao những người khác tìm không được.
Kết quả phát hiện thanh âm kia không ngừng chiết xạ quanh quẩn trong sương mù, không rõ rút cuộc đến từ nơi nào, cộng thêm sương mù quỷ dị nửa thật nửa giả, phảng phất như có hàng nghìn hàng vạn Băng linh đang giao thế nhảy múa, che giấu tung tích của Băng linh thật sự, còn Băng linh là tinh linh chân chính trong thế giới băng này.
Miêu Nghị rất nhanh có phán đoán, vấn đề nằm ở chỗ sương mù ở đây, làm phép điều tra căn bản vô dụng, càng làm phép điều tra càng sẽ đảo loạn phán đoán của mình!
Đối mặt với tình huống phức tạp như thế, Miêu Nghị đã trải qua huấn luyện biến thái tựa hồ theo phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt lại, cả người nhanh chóng đắm chìm trong tiếng cười đùa quanh quẩn vô tận, lợi dụng bản năng cảm giác sương mù đang biến hóa thành muôn hình vạn trạng.
Hắn cảm giác thanh âm tựa hồ như điện quang, bám dọc theo mỗi đoàn sương mù chiết xạ, truy ngược tìm nguồn gốc, sương mù biến hóa muôn hình vạn trạng cũng không quấy rầy được tâm trí đang yên lặng tới cực điểm của hắn. So với thanh âm huyên náo quấy nhiễu dưới thác nước khổng lồ, so với quấy nhiễu trong cơn sóng lớn, so với áp lực thật lớn hắn phải thừa nhận khi đối mặt với công kích của hàng nghìn hàng vạn ‘Bá Vương ngư’ dưới biển sâu, những thứ này thật sự không coi vào đâu.
Hắn có ưu thế là đã trải qua những huấn luyện đồng dạng như vậy, bởi vì hắn được lão Bạch đích thân huấn luyện ra, bởi vì hắn tu luyện ‘Tinh Hỏa quyết’! Đó không phải công pháp hỏa tính bình thường, công pháp hỏa tính bình thường không cách nào đốt cháy được thất tình lục dục sinh ra trong lòng người, nhưng ‘Tinh Hỏa quyết’ lại có thể.
‘Tinh’ trong Tinh Hỏa quyết cũng có thể đồng đẳng với ‘Tâm’, tâm ý nghĩa là sự đan xen phức tạp giữa Tiên Thiên thuần túy và Hậu Thiên!
Lúc này có thể nói Miêu Nghị đã đề cao bản năng giống như động vật biết trước nguy hiểm lên tới cực hạn, cũng có thể nói trong đầu hắn đang tiến hành một cuộc tính toán nhanh như điện xẹt mà chính hắn cũng không biết, những tiếng cười đùa chiết xạ đến đầu hắn giống như thủy triều thối lui, nhanh chóng trở về nguyên điểm.
Nhất cử nhất động của mười vị Băng linh núp trong sương mù đều ở trong đầu hắn, ngay cả sự va chạm của trăm bức tượng đá trong thanh âm chiết xạ và sương mù biến hoá kỳ lạ cũng tạo thành đường viền lập thể, hiện ra trong đầu hắn, bất cứ động tác gì của trăm bức tượng đá, hắn cũng nhìn thấy rõ.
---------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...