Phi Thiên
Chương 544-2: Tiết mục áp chảo lên đài (2)
Nhưng thế giới này không phải thế giới của một người, luôn luôn có người và sự việc phải đối mặt, không cách nào tránh khỏi. Đảo mắt đã là ngày thứ năm tới Nam Cực Băng cung, ba ngày một tiểu yến, năm ngày một đại yến đã đến giờ rồi.
- Ngưu Nhị, đi, đi dự tiệc.
Thợ mộc trực tiếp xông vào ồn ào.
Miêu Nghị chỉ có thể tiếc hận thu công, đứng dậy ra khỏi gian phòng, cùng thợ mộc, thợ đá canh giữ ở ngoài cửa phòng Lão bản nương.
Lão bản nương vừa ra khỏi cửa, liếc mắt nhìn Miêu Nghị, xoay người bước đi, ba người lập tức theo đuôi, đi đến đại sảnh phía dưới.
Đại sảnh của tòa lâu đài bằng băng này khá lớn, bố trí kiểu vòng tròn trên trăm chiếc bàn hình tròn, mỗi bàn mười vị trí, trên bàn bày đầy sơn hào hải vị, rực rỡ muôn màu, tất cả đều là đặc sản của Nam Cực Băng cung, bên trong phòng khách có thể nói mùi thơm bốn phía, cộng thêm sắc thái mê huyễn của Băng cung, khiến buổi yến tiệc lần này thật sự có thể nói là làm người ta tâm thần sảng khoái.
Khi đám người lão bản nương tới nơi, bên trong phòng khách đã đến không ít người, có chủ nhân ngồi cùng nhau, có hạ nhân ngồi cùng nhau.
Lão bản nương cười dài khoát tay cự tuyệt lời mời của những người khác, không phân biệt chủ thứ, dẫn ba người ngồi xuống một chiếc bàn trống.
Khách nhân dự tiệc lục tục từ bốn phía xuất hiện, Miêu Nghị liếc nhìn Nguyệt Dao đang đi cùng Đường Quân, cũng không biết Đường Quân có phải cố ý hay không, sau khi ánh mắt dừng lại ở chỗ này một lát, liền dẫn người tiến tới. - Vân Tri Thu, không ngại cho chúng ta ngồi đây chứ?
Đường Quân cười hỏi một tiếng.
Lão bản nương biết Miêu Nghị không muốn lộ mặt, cho nên mới cố ý chọn vị trí tương đối khuất này, không muốn chen chúc ở phía trước, đoán chừng hai vị đại ca ở Lưu Vân Sa hải sau khi gặp nàng cũng sẽ đi qua, ai ngờ Đường Quân lại chạy tới tham gia náo nhiệt.
Nhưng nơi này cũng không phải Lão bản nương làm chủ, tất cả mọi người đều là khách nhân, có chỗ trống đương nhiên không có đạo lý không cho người khác ngồi, chỉ có thể cười dài đưa tay xin cứ tự nhiên.
Đường Quân quay đầu nhìn hai gã tùy tùng đang muốn tìm vị trí khác ngồi, nói:
- Vân Lão bản nương cũng không ngần ngại, vậy hôm nay chúng ta tùy ý ngồi cùng nhau đi.
Cho nên Thiên Ngoại Thiên có bốn người cũng ngồi ở bàn này.
Miêu Nghị thật sự không biết nói gì. Nguyệt Dao vừa ngồi xuống liền chăm chú nhìn hắn không nói, hơn nữa lão Tam vừa đến, lập tức thu hút không ít ánh mắt của các thanh niên tài tuấn xung quanh, tựa hồ không ngừng phóng ánh mắt về phía này, nếu không vì ngại mất mặt, đoán chừng tất cả bọn họ đều đã chen chúc tới đây.
Lão Tam à lão Tam, sớm biết ngươi lớn lên xinh đẹp đến trình độ họa thủy như thế này, lúc đầu đại ca ta nên đánh cho mặt ngươi tàn phế... Trong lòng Miêu Nghị thầm nhủ.
Sau khi khách nhân dự tiệc lục tục đến đông đủ, cuối cùng Nam Cực lão tổ dẫn Bắc Cực lão tổ và túc chủ tứ phương Tinh Túc hải tới. Mấy lão yêu quái gần như đồng thời đại ngồi chủ vị, có bốn vị Tinh Túc hải kia ở đây, cũng không có những người khác dám tiến lên phía trước tiếp cận.
Tám đại Yêu Vương đi theo bốn vị kia, ngồi một bàn khác, cũng không ai dám đến chen chúc.
- Chư vị không cần khách khí, đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ, chiêu đãi không chu toàn, kính xin tận tình hưởng dụng!
Nam Cực lão tổ cười ha ha chào hỏi một tiếng, hai bên lập tức vọt tới một đội vũ nữ, trong nháy mắt khắp đại sảnh vang lên tiếng ca múa, yến hội chính thức bắt đầu.
Sau khi Nam Cực lão tổ nâng chén chúc rượu với những người ngồi cùng bàn, chợt dẫn mấy tên đệ tử đi đến từng bàn mời rượu hàn huyên.
Mỗi một bàn đều có một tên tiểu yêu rót rượu.
- Vân Tri Thu, hôm nào Đường mỗ đến khách sạn Phong Vân ở, nhất định phải hoan nghênh....!
Đường Quân tìm đề tài, chủ động nâng chén với Lão bản nương.
- Nhé! Đây là Đường Quân ngươi nói, có người đưa tiền tới cửa, ta há có thể không hoan nghênh, ta ước gì ngươi ở đó mấy năm không đi.
Lão bản nương cười dài nâng chén.
- Ở mấy năm? Bán Đường Quân ta cũng không đủ tiền phòng.
Hai người cùng nhau nâng chén, sau đó cùng nhau cạn ly.
Tiểu yêu lại chủ động rót đầy rượu vào ly, Đường Quân chủ động nể mặt Lão bản nương, Lão bản nương dĩ nhiên cũng phải đáp lễ một chút, chủ động nâng chén nói với Nguyệt Dao:
- Nguyệt Dao tiên tử đúng là tướng mạo như tiên thiên, ba tên hầu bàn thụ hạ của ta vừa nhìn thấy ngươi là trợn mắt há hốc mồm, đoán chừng cả đời này cũng chưa từng thấy muội tử nào xinh đẹp như vậy.
Có sao? Không nhìn ra!
Nguyệt Dao theo bản năng liếc Miêu Nghị một cái, nâng chén nói cám ơn.
- Mộc huynh, Thạch huynh, còn cả vị Ngưu huynh đệ này nữa.
Đường Quân lại giơ chén.
Ba người nhìn nhau, đứng dậy nâng chén tạ ơn, uống một hơi cạn sạch, sau đó ngồi xuống.
Rượu vừa vào miệng, Miêu Nghị mới phát hiện rượu này bất phàm, lúc uống vào có thể mát lạnh đến mức cả người run rẩy, nhưng vừa vào bụng lập tức hóa thành dòng nước ấm tuôn trào khắp tứ chi bách hài, làm cả người thoải mái.
Thợ mộc truyền âm giải thích:
- Rượu này tên là ‘Băng Lộ’, uống nhiều sẽ có tác dụng trợ giúp tu vi, chính là đặc sản Băng cung, tu sĩ bình thường khó mà uống được một ngụm, lần này Nam Cực lão tổ lấy ra đãi khách như vậy, coi như là xuất thủ bất phàm.
Sau đó lại mấy lần tới tới lui lui chúc rượu, trên căn bản chính là Lão bản nương và sư huynh muội Đường Quân cười nói trò chuyện, Miêu Nghị tựa hồ là thân phận hạ nhân, có thể ngồi cùng nhau đã coi như đặc thù, không tới phiên bọn họ nói chuyện, yên lặng ăn uống là được, Miêu Nghị cũng không muốn nhiều lời làm gì.
Đợi đến khi Nam Cực lão tổ đi chúc hết tất cả các bàn, trở về chỗ ngồi, Lão bản nương và sư huynh muội Đường Quân cũng rời tiệc nâng chén đi lại, hiện trường lập tức có chút rối loạn, nhưng vẫn lộ ra vẻ náo nhiệt vui mừng.
Ước chừng một lúc lâu sau, đoàn ca múa giữa đại sảnh lui ra, chỉ thấy có người đem một chiếc bàn băng dài mảnh đến phía trước bàn của Nam Cực lão tổ, phía trên bao trùm một tầng bông tuyết rất dầy, cũng không biết trên bàn băng kia để thứ gì, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Thợ mộc truyền âm nói:
- Ngưu Nhị, tiết mục áp chảo của yến hội lên đài rồi.
Miêu Nghị thấy mọi người đang đi mời rượu chung quanh cũng lục tục trở về vị trí, bất giác hỏi:
- Tiết mục áp chảo gì vậy?
Thợ mộc cười nói:
- Còn cần nói nữa sao, chỉ ăn uống như thế thì có gì thú vị, ngày đại hỉ như thế này, Nam Cực lão tổ há có thể không làm chút chiêu trò để mọi người cao hứng.
Lúc này Lão bản nương và sư huynh muội Đường Quân cũng trở lại, chỉ nghe Đường Quân cười nói:
- Không biết Nam Cực lão tổ muốn làm trò trợ hứng gì.
Vuốt váy ngồi xuống, Lão bản nương cười nói:
- Đại thọ hai mươi vạn năm, dĩ nhiên là phải nổi bật, làm mỏi mắt mong chờ. Ánh mắt của mọi người lần lượt tập trung lên trên người Nam Cực lão tổ, Bắc Cực lão tổ ngồi bên cạnh vuốt râu mỉm cười, túc chủ tứ phương Tinh Túc hải lại giữ vẻ mặt nhạt nhẽo, có cảm giác như chuyện này không liên quan đến mình.
---------------
- Ngưu Nhị, đi, đi dự tiệc.
Thợ mộc trực tiếp xông vào ồn ào.
Miêu Nghị chỉ có thể tiếc hận thu công, đứng dậy ra khỏi gian phòng, cùng thợ mộc, thợ đá canh giữ ở ngoài cửa phòng Lão bản nương.
Lão bản nương vừa ra khỏi cửa, liếc mắt nhìn Miêu Nghị, xoay người bước đi, ba người lập tức theo đuôi, đi đến đại sảnh phía dưới.
Đại sảnh của tòa lâu đài bằng băng này khá lớn, bố trí kiểu vòng tròn trên trăm chiếc bàn hình tròn, mỗi bàn mười vị trí, trên bàn bày đầy sơn hào hải vị, rực rỡ muôn màu, tất cả đều là đặc sản của Nam Cực Băng cung, bên trong phòng khách có thể nói mùi thơm bốn phía, cộng thêm sắc thái mê huyễn của Băng cung, khiến buổi yến tiệc lần này thật sự có thể nói là làm người ta tâm thần sảng khoái.
Khi đám người lão bản nương tới nơi, bên trong phòng khách đã đến không ít người, có chủ nhân ngồi cùng nhau, có hạ nhân ngồi cùng nhau.
Lão bản nương cười dài khoát tay cự tuyệt lời mời của những người khác, không phân biệt chủ thứ, dẫn ba người ngồi xuống một chiếc bàn trống.
Khách nhân dự tiệc lục tục từ bốn phía xuất hiện, Miêu Nghị liếc nhìn Nguyệt Dao đang đi cùng Đường Quân, cũng không biết Đường Quân có phải cố ý hay không, sau khi ánh mắt dừng lại ở chỗ này một lát, liền dẫn người tiến tới. - Vân Tri Thu, không ngại cho chúng ta ngồi đây chứ?
Đường Quân cười hỏi một tiếng.
Lão bản nương biết Miêu Nghị không muốn lộ mặt, cho nên mới cố ý chọn vị trí tương đối khuất này, không muốn chen chúc ở phía trước, đoán chừng hai vị đại ca ở Lưu Vân Sa hải sau khi gặp nàng cũng sẽ đi qua, ai ngờ Đường Quân lại chạy tới tham gia náo nhiệt.
Nhưng nơi này cũng không phải Lão bản nương làm chủ, tất cả mọi người đều là khách nhân, có chỗ trống đương nhiên không có đạo lý không cho người khác ngồi, chỉ có thể cười dài đưa tay xin cứ tự nhiên.
Đường Quân quay đầu nhìn hai gã tùy tùng đang muốn tìm vị trí khác ngồi, nói:
- Vân Lão bản nương cũng không ngần ngại, vậy hôm nay chúng ta tùy ý ngồi cùng nhau đi.
Cho nên Thiên Ngoại Thiên có bốn người cũng ngồi ở bàn này.
Miêu Nghị thật sự không biết nói gì. Nguyệt Dao vừa ngồi xuống liền chăm chú nhìn hắn không nói, hơn nữa lão Tam vừa đến, lập tức thu hút không ít ánh mắt của các thanh niên tài tuấn xung quanh, tựa hồ không ngừng phóng ánh mắt về phía này, nếu không vì ngại mất mặt, đoán chừng tất cả bọn họ đều đã chen chúc tới đây.
Lão Tam à lão Tam, sớm biết ngươi lớn lên xinh đẹp đến trình độ họa thủy như thế này, lúc đầu đại ca ta nên đánh cho mặt ngươi tàn phế... Trong lòng Miêu Nghị thầm nhủ.
Sau khi khách nhân dự tiệc lục tục đến đông đủ, cuối cùng Nam Cực lão tổ dẫn Bắc Cực lão tổ và túc chủ tứ phương Tinh Túc hải tới. Mấy lão yêu quái gần như đồng thời đại ngồi chủ vị, có bốn vị Tinh Túc hải kia ở đây, cũng không có những người khác dám tiến lên phía trước tiếp cận.
Tám đại Yêu Vương đi theo bốn vị kia, ngồi một bàn khác, cũng không ai dám đến chen chúc.
- Chư vị không cần khách khí, đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ, chiêu đãi không chu toàn, kính xin tận tình hưởng dụng!
Nam Cực lão tổ cười ha ha chào hỏi một tiếng, hai bên lập tức vọt tới một đội vũ nữ, trong nháy mắt khắp đại sảnh vang lên tiếng ca múa, yến hội chính thức bắt đầu.
Sau khi Nam Cực lão tổ nâng chén chúc rượu với những người ngồi cùng bàn, chợt dẫn mấy tên đệ tử đi đến từng bàn mời rượu hàn huyên.
Mỗi một bàn đều có một tên tiểu yêu rót rượu.
- Vân Tri Thu, hôm nào Đường mỗ đến khách sạn Phong Vân ở, nhất định phải hoan nghênh....!
Đường Quân tìm đề tài, chủ động nâng chén với Lão bản nương.
- Nhé! Đây là Đường Quân ngươi nói, có người đưa tiền tới cửa, ta há có thể không hoan nghênh, ta ước gì ngươi ở đó mấy năm không đi.
Lão bản nương cười dài nâng chén.
- Ở mấy năm? Bán Đường Quân ta cũng không đủ tiền phòng.
Hai người cùng nhau nâng chén, sau đó cùng nhau cạn ly.
Tiểu yêu lại chủ động rót đầy rượu vào ly, Đường Quân chủ động nể mặt Lão bản nương, Lão bản nương dĩ nhiên cũng phải đáp lễ một chút, chủ động nâng chén nói với Nguyệt Dao:
- Nguyệt Dao tiên tử đúng là tướng mạo như tiên thiên, ba tên hầu bàn thụ hạ của ta vừa nhìn thấy ngươi là trợn mắt há hốc mồm, đoán chừng cả đời này cũng chưa từng thấy muội tử nào xinh đẹp như vậy.
Có sao? Không nhìn ra!
Nguyệt Dao theo bản năng liếc Miêu Nghị một cái, nâng chén nói cám ơn.
- Mộc huynh, Thạch huynh, còn cả vị Ngưu huynh đệ này nữa.
Đường Quân lại giơ chén.
Ba người nhìn nhau, đứng dậy nâng chén tạ ơn, uống một hơi cạn sạch, sau đó ngồi xuống.
Rượu vừa vào miệng, Miêu Nghị mới phát hiện rượu này bất phàm, lúc uống vào có thể mát lạnh đến mức cả người run rẩy, nhưng vừa vào bụng lập tức hóa thành dòng nước ấm tuôn trào khắp tứ chi bách hài, làm cả người thoải mái.
Thợ mộc truyền âm giải thích:
- Rượu này tên là ‘Băng Lộ’, uống nhiều sẽ có tác dụng trợ giúp tu vi, chính là đặc sản Băng cung, tu sĩ bình thường khó mà uống được một ngụm, lần này Nam Cực lão tổ lấy ra đãi khách như vậy, coi như là xuất thủ bất phàm.
Sau đó lại mấy lần tới tới lui lui chúc rượu, trên căn bản chính là Lão bản nương và sư huynh muội Đường Quân cười nói trò chuyện, Miêu Nghị tựa hồ là thân phận hạ nhân, có thể ngồi cùng nhau đã coi như đặc thù, không tới phiên bọn họ nói chuyện, yên lặng ăn uống là được, Miêu Nghị cũng không muốn nhiều lời làm gì.
Đợi đến khi Nam Cực lão tổ đi chúc hết tất cả các bàn, trở về chỗ ngồi, Lão bản nương và sư huynh muội Đường Quân cũng rời tiệc nâng chén đi lại, hiện trường lập tức có chút rối loạn, nhưng vẫn lộ ra vẻ náo nhiệt vui mừng.
Ước chừng một lúc lâu sau, đoàn ca múa giữa đại sảnh lui ra, chỉ thấy có người đem một chiếc bàn băng dài mảnh đến phía trước bàn của Nam Cực lão tổ, phía trên bao trùm một tầng bông tuyết rất dầy, cũng không biết trên bàn băng kia để thứ gì, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Thợ mộc truyền âm nói:
- Ngưu Nhị, tiết mục áp chảo của yến hội lên đài rồi.
Miêu Nghị thấy mọi người đang đi mời rượu chung quanh cũng lục tục trở về vị trí, bất giác hỏi:
- Tiết mục áp chảo gì vậy?
Thợ mộc cười nói:
- Còn cần nói nữa sao, chỉ ăn uống như thế thì có gì thú vị, ngày đại hỉ như thế này, Nam Cực lão tổ há có thể không làm chút chiêu trò để mọi người cao hứng.
Lúc này Lão bản nương và sư huynh muội Đường Quân cũng trở lại, chỉ nghe Đường Quân cười nói:
- Không biết Nam Cực lão tổ muốn làm trò trợ hứng gì.
Vuốt váy ngồi xuống, Lão bản nương cười nói:
- Đại thọ hai mươi vạn năm, dĩ nhiên là phải nổi bật, làm mỏi mắt mong chờ. Ánh mắt của mọi người lần lượt tập trung lên trên người Nam Cực lão tổ, Bắc Cực lão tổ ngồi bên cạnh vuốt râu mỉm cười, túc chủ tứ phương Tinh Túc hải lại giữ vẻ mặt nhạt nhẽo, có cảm giác như chuyện này không liên quan đến mình.
---------------