Phi Thiên
Chương 535-2: Vân Nhược Song (2)
- Đại Ma Thiên còn không giữ được ngươi, để cho ngươi nhiều lần trốn đi. Một tên hầu bàn nhỏ bé trong quán trọ của ta có thể canh giữ ngươi được sao? Trừ phi trói ngươi lại!
- Đại tỷ! Ta xin thề, tuyệt đối sẽ không rời khỏi quán trọ này, chỉ chơi đùa trong quán trọ, nếu ta dám rời khỏi quán trọ một bước, ngươi có thể lập tức đưa ta về, ta tuyệt đối không có một câu oán hận.
Lão bản nương trầm mặc, cuối cùng chần chờ nói:
- Vậy cũng phải nói một tiếng với bên thương hội, để cho trong nhà biết ngươi đã đến đây, nếu không trong nhà lo lắng ngươi gặp chuyện không may lại đi tìm ngươi khắp nơi. Nếu trong nhà đồng ý cho ngươi ở chơi, ta không có ý kiến, nếu không đồng ý, vậy ngươi cũng chỉ có thể trở về!
- Đại tỷ, vậy ngươi nói một tiếng đi, nói giữ ta lại đây chơi một thời gian ngắn, gia gia thương ngươi nhất, chỉ cần ngươi mở miệng, gia gia khẳng định sẽ đồng ý.
Lời này vừa nói ra, lão bản nương trong nháy mắt cắn chặt môi, nghĩ tới vị gia gia cả đời anh hào bị mình chọc giận đến phải hô to “nghiệt súc”, sau đó ngửa mặt lên trời bi phẫn hét dài, thật sự là chấn động tứ phương. Từ đó về sau gia gia cũng không muốn gặp mặt mình nữa, vừa nhớ lại nàng lại thấy đau lòng, trong đầu lại nhớ lại những hình ảnh khi mình còn bé cưỡi trên bả vai gia gia...
Cô nương xinh đẹp thấy vẻ mặt hoảng hốt của lão bản nương, bất giác rụt lưỡi lại, tựa hồ cũng ý thức được mình nói sai, nhưng vẫn ôm cánh tay lão bản nương quơ quơ:
- Đại tỷ, ta không chơi quá lâu đâu, ta chỉ chơi một thời gian thôi, van xin đại tỷ.
Lão bản nương quay đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt trìu mến sờ lên gương mặt xinh đẹp của nàng:
- Song Nhi, chúng ta giống như nhau, cha mẹ đều mất sớm, từ nhỏ đều lớn lên bên cạnh gia gia, gia gia cũng rất thương ngươi, giống như trước kia thương ta vậy. Song Nhi, gia gia là người tốt nhất trên đời này, hứa với đại tỷ, không bao giờ để cho gia gia phải đau lòng, nhớ chưa? Chỉ cần ngươi hứa với đại tỷ, đại tỷ sẽ đồng ý để ngươi ở đây chơi một thời gian ngắn.
Cũng không biết cô nương xinh đẹp có nghe được hay không, tóm lại là nàng gật đầu lia lịa, miệng lập tức đáp ứng:
- Được, ta nghe theo đại tỷ!
Thấy nàng đáp ứng sảng khoái như thế, cũng không trải qua suy nghĩ gì, trong mắt lão bản nương hiện lên một tia bất đắc dĩ, biết đối phương chưa chắc nghe hiểu ý mình.... Song Nhi còn nhỏ tuổi, suy nghĩ còn nông cạn, trời sinh lại có tính liều lĩnh mù quáng, không gặp phải cảnh vỡ trán vỡ đầu thì không chịu hiểu. Bây giờ có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, lão bản nương chỉ có thể giang hai cánh tay ôm lấy nàng, cụng trán vào trán nàng, để hồi lâu không nói.
Cho đến khi cánh cửa lại một lần nữa vang lên, hai tỷ muội mới tách ra, Miêu tiểu nhị bưng vào một khay rượu và thức ăn lớn đi vào, sau khi dọn xong đang muốn rời đi, vị cô nương xinh đẹp lại trừng mắt:
- Tiểu nhị, đứng lại!
Miêu Nghị buồn bực xoay người nói:
- Chuyện gì?
- Ngươi không được đi, phải ở lại hầu hạ!
Cô nương xinh đẹp thống khoái ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, vỗ bàn, quyết đoán chỉ vào chén rượu quát:
- Rót rượu!
Miêu Nghị cau mày, ngươi thật sự nghĩ ta giống như những tiểu nhị khác sao! Hắn thật sự không nhịn được, hỏi:
- Lão bản nương, nữ nhân này là ai vậy?
- Này! Có tiểu nhị như ngươi sao? Ngươi không sợ khách nhân tức giận rời khỏi quán trọ sao?
Cô nương kia lại đập bàn, chỉ vào Miêu Nghị nói:
- Đại tỷ, cứ giao tên tiểu nhị này cho ta, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ, để cho hắn hiểu được như thế nào mới có thể làm một tiểu nhị hợp cách!
- Song Nhi, đừng nghịch nữa.
Lão bản nương trừng mắt nhìn nàng một cái, quay đầu lại nhìn Miêu Nghị cười khổ nói:
- Vân Nhược Song, con gái của thúc thúc ta, từ nhỏ đã bị nuông chiều làm hư rồi, ngươi đi xuống đi!
Vân Nhược Song? Trong lòng Miêu Nghị thầm kêu một tiếng, xoay người rời đi.
- Tặc tiểu nhị đừng chạy!
Vân Nhược Song khẽ kêu lên một tiếng, lập tức nhảy ra ngăn cản.
May là lão bản nương xuất thủ rất nhanh, đưa tay kéo nàng lại, tức giận nói:
- Song Nhi, ngươi đừng gây chuyện nữa, tại sao cứ thích dây dưa với một tên hầu bàn làm gì? Ngươi có tin ta sẽ đuổi ngươi về hay không!
Nghe thấy lão bản nương muốn đuổi mình đi, Vân Nhược Song không nhảy nữa, ôm cánh tay lão bản nương cười nói:
- Đại tỷ, ta không có ý gì khác, tỷ biết không, ta có một dự cảm, tiểu nhị này khẳng định không phải người tốt, ta phải giúp đại tỷ theo dõi hắn, để ngừa hắn làm chuyện bất lợi với đại tỷ.
Lão bản nương vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Hai ngươi hình như vừa mới gặp mặt, từ đâu ngươi nhìn ra hắn không phải người tốt?
Vân Nhược Song nhếch miệng lên, muốn nói Miêu tiểu nhị vừa thấy nàng liền nhìn bộ ngực của nàng, nhưng ánh mắt của nàng vừa chạm vào bộ ngực của lão bản nương, giống như cũng rất kiêu hùng. Nàng lại nhanh chóng quét mắt nhìn bộ trang phục rất gợi cảm của lão bản nương, nhất thời cả kinh kêu lên: - Đại tỷ! Tại sao tỷ lại ăn mặc hở hang như thế?
Lão bản nương không biết nói gì, một lúc lâu mới kỳ quái nói:
- Hôm nay ngươi mới phát hiện sao? Ta ở trước mặt ngươi hình như vẫn luôn ăn mặc như vậy mà?
- Vậy chẳng phải là bị những đám nam nhân thối tha nhìn thấy hết rồi sao? Không được! Có một số tên nam nhân thối tha nhìn thấy nữ nhân ngực lớn đã bước đi không nổi, huống chi là mặc giống như ngươi! Y phục trong suốt như vậy, mông cũng sắp lộ ra rồi.
Vân Nhược Song không nói nhiều, trực tiếp lôi từ trong nhẫn trữ vật của mình ra một bộ quần áo, mặc lên người lão bản nương.
Lão bản nương không chịu được, vội vàng bắt lấy hai tay nàng:
- Song Nhi, ngươi nổi điên gì vậy? Có phải bị tên nam nhân nào kích thích rồi không, nếu không tại sao nhìn thấy nữ nhân ngực lớn lại không chịu được?
- Ta ngày nào cũng bị trông coi, làm gì có ai kích thích, ta là suy nghĩ cho đại tỷ.
Nàng vừa nói vừa mạnh mẽ mặc quần áo cho đại tỷ.
Lão bản nương phải mạnh mẽ lắm mới khống chế được nàng:
- Song Nhi, ta từ nhỏ đã quen mặc như vậy, mặc nhiều quần áo ngược lại không được tự nhiên.
- Được rồi, mặc một thời gian sẽ thành thói quen.
Vân Nhược Song cười hì hì nói.
- Ngươi nổi điên gì vậy! Ta xin ngươi đấy, bà nội của ta. Lần sau ngươi đến đây ta sẽ mặc như vậy được không, hiện tại ta không ra khỏi cửa, làm gì có người nào nhìn? Lúc nào ra cửa mặc là được? Không phải ngươi nói đói bụng rồi sao? Ăn cái gì trước đã!
Lão bản nương mạnh mẽ ấn nữ nhân điên khùng kia ngồi xuống.
Tiếp theo nhét đồ ăn vào trong miệng Vân Nhược Song, để nàng dừng la hét.
Lão bản nương tùy tiện gắp mấy đũa thức ăn bỏ vào trong miệng, rượu cũng lướt qua vài hớp, căn bản chỉ là ngồi nhìn Vân Nhược Song ăn, vẻ mặt thoáng hiện lên vẻ hạnh phúc.
Còn Vân Nhược Song cũng không giữ gìn hình tượng thục nữ, ăn như gió cuốn mây tan, hoàn toàn không giống một nữ nhân gì cả.
- Ăn từ từ thôi, có ai cướp đồ ăn của ngươi đâu!
Lão bản nương thấy vậy lắc đầu nói:
- Hình tượng thô lỗ này của ngươi, cẩn thận không ai thèm lấy.
---------------
- Đại tỷ! Ta xin thề, tuyệt đối sẽ không rời khỏi quán trọ này, chỉ chơi đùa trong quán trọ, nếu ta dám rời khỏi quán trọ một bước, ngươi có thể lập tức đưa ta về, ta tuyệt đối không có một câu oán hận.
Lão bản nương trầm mặc, cuối cùng chần chờ nói:
- Vậy cũng phải nói một tiếng với bên thương hội, để cho trong nhà biết ngươi đã đến đây, nếu không trong nhà lo lắng ngươi gặp chuyện không may lại đi tìm ngươi khắp nơi. Nếu trong nhà đồng ý cho ngươi ở chơi, ta không có ý kiến, nếu không đồng ý, vậy ngươi cũng chỉ có thể trở về!
- Đại tỷ, vậy ngươi nói một tiếng đi, nói giữ ta lại đây chơi một thời gian ngắn, gia gia thương ngươi nhất, chỉ cần ngươi mở miệng, gia gia khẳng định sẽ đồng ý.
Lời này vừa nói ra, lão bản nương trong nháy mắt cắn chặt môi, nghĩ tới vị gia gia cả đời anh hào bị mình chọc giận đến phải hô to “nghiệt súc”, sau đó ngửa mặt lên trời bi phẫn hét dài, thật sự là chấn động tứ phương. Từ đó về sau gia gia cũng không muốn gặp mặt mình nữa, vừa nhớ lại nàng lại thấy đau lòng, trong đầu lại nhớ lại những hình ảnh khi mình còn bé cưỡi trên bả vai gia gia...
Cô nương xinh đẹp thấy vẻ mặt hoảng hốt của lão bản nương, bất giác rụt lưỡi lại, tựa hồ cũng ý thức được mình nói sai, nhưng vẫn ôm cánh tay lão bản nương quơ quơ:
- Đại tỷ, ta không chơi quá lâu đâu, ta chỉ chơi một thời gian thôi, van xin đại tỷ.
Lão bản nương quay đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt trìu mến sờ lên gương mặt xinh đẹp của nàng:
- Song Nhi, chúng ta giống như nhau, cha mẹ đều mất sớm, từ nhỏ đều lớn lên bên cạnh gia gia, gia gia cũng rất thương ngươi, giống như trước kia thương ta vậy. Song Nhi, gia gia là người tốt nhất trên đời này, hứa với đại tỷ, không bao giờ để cho gia gia phải đau lòng, nhớ chưa? Chỉ cần ngươi hứa với đại tỷ, đại tỷ sẽ đồng ý để ngươi ở đây chơi một thời gian ngắn.
Cũng không biết cô nương xinh đẹp có nghe được hay không, tóm lại là nàng gật đầu lia lịa, miệng lập tức đáp ứng:
- Được, ta nghe theo đại tỷ!
Thấy nàng đáp ứng sảng khoái như thế, cũng không trải qua suy nghĩ gì, trong mắt lão bản nương hiện lên một tia bất đắc dĩ, biết đối phương chưa chắc nghe hiểu ý mình.... Song Nhi còn nhỏ tuổi, suy nghĩ còn nông cạn, trời sinh lại có tính liều lĩnh mù quáng, không gặp phải cảnh vỡ trán vỡ đầu thì không chịu hiểu. Bây giờ có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, lão bản nương chỉ có thể giang hai cánh tay ôm lấy nàng, cụng trán vào trán nàng, để hồi lâu không nói.
Cho đến khi cánh cửa lại một lần nữa vang lên, hai tỷ muội mới tách ra, Miêu tiểu nhị bưng vào một khay rượu và thức ăn lớn đi vào, sau khi dọn xong đang muốn rời đi, vị cô nương xinh đẹp lại trừng mắt:
- Tiểu nhị, đứng lại!
Miêu Nghị buồn bực xoay người nói:
- Chuyện gì?
- Ngươi không được đi, phải ở lại hầu hạ!
Cô nương xinh đẹp thống khoái ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, vỗ bàn, quyết đoán chỉ vào chén rượu quát:
- Rót rượu!
Miêu Nghị cau mày, ngươi thật sự nghĩ ta giống như những tiểu nhị khác sao! Hắn thật sự không nhịn được, hỏi:
- Lão bản nương, nữ nhân này là ai vậy?
- Này! Có tiểu nhị như ngươi sao? Ngươi không sợ khách nhân tức giận rời khỏi quán trọ sao?
Cô nương kia lại đập bàn, chỉ vào Miêu Nghị nói:
- Đại tỷ, cứ giao tên tiểu nhị này cho ta, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ, để cho hắn hiểu được như thế nào mới có thể làm một tiểu nhị hợp cách!
- Song Nhi, đừng nghịch nữa.
Lão bản nương trừng mắt nhìn nàng một cái, quay đầu lại nhìn Miêu Nghị cười khổ nói:
- Vân Nhược Song, con gái của thúc thúc ta, từ nhỏ đã bị nuông chiều làm hư rồi, ngươi đi xuống đi!
Vân Nhược Song? Trong lòng Miêu Nghị thầm kêu một tiếng, xoay người rời đi.
- Tặc tiểu nhị đừng chạy!
Vân Nhược Song khẽ kêu lên một tiếng, lập tức nhảy ra ngăn cản.
May là lão bản nương xuất thủ rất nhanh, đưa tay kéo nàng lại, tức giận nói:
- Song Nhi, ngươi đừng gây chuyện nữa, tại sao cứ thích dây dưa với một tên hầu bàn làm gì? Ngươi có tin ta sẽ đuổi ngươi về hay không!
Nghe thấy lão bản nương muốn đuổi mình đi, Vân Nhược Song không nhảy nữa, ôm cánh tay lão bản nương cười nói:
- Đại tỷ, ta không có ý gì khác, tỷ biết không, ta có một dự cảm, tiểu nhị này khẳng định không phải người tốt, ta phải giúp đại tỷ theo dõi hắn, để ngừa hắn làm chuyện bất lợi với đại tỷ.
Lão bản nương vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Hai ngươi hình như vừa mới gặp mặt, từ đâu ngươi nhìn ra hắn không phải người tốt?
Vân Nhược Song nhếch miệng lên, muốn nói Miêu tiểu nhị vừa thấy nàng liền nhìn bộ ngực của nàng, nhưng ánh mắt của nàng vừa chạm vào bộ ngực của lão bản nương, giống như cũng rất kiêu hùng. Nàng lại nhanh chóng quét mắt nhìn bộ trang phục rất gợi cảm của lão bản nương, nhất thời cả kinh kêu lên: - Đại tỷ! Tại sao tỷ lại ăn mặc hở hang như thế?
Lão bản nương không biết nói gì, một lúc lâu mới kỳ quái nói:
- Hôm nay ngươi mới phát hiện sao? Ta ở trước mặt ngươi hình như vẫn luôn ăn mặc như vậy mà?
- Vậy chẳng phải là bị những đám nam nhân thối tha nhìn thấy hết rồi sao? Không được! Có một số tên nam nhân thối tha nhìn thấy nữ nhân ngực lớn đã bước đi không nổi, huống chi là mặc giống như ngươi! Y phục trong suốt như vậy, mông cũng sắp lộ ra rồi.
Vân Nhược Song không nói nhiều, trực tiếp lôi từ trong nhẫn trữ vật của mình ra một bộ quần áo, mặc lên người lão bản nương.
Lão bản nương không chịu được, vội vàng bắt lấy hai tay nàng:
- Song Nhi, ngươi nổi điên gì vậy? Có phải bị tên nam nhân nào kích thích rồi không, nếu không tại sao nhìn thấy nữ nhân ngực lớn lại không chịu được?
- Ta ngày nào cũng bị trông coi, làm gì có ai kích thích, ta là suy nghĩ cho đại tỷ.
Nàng vừa nói vừa mạnh mẽ mặc quần áo cho đại tỷ.
Lão bản nương phải mạnh mẽ lắm mới khống chế được nàng:
- Song Nhi, ta từ nhỏ đã quen mặc như vậy, mặc nhiều quần áo ngược lại không được tự nhiên.
- Được rồi, mặc một thời gian sẽ thành thói quen.
Vân Nhược Song cười hì hì nói.
- Ngươi nổi điên gì vậy! Ta xin ngươi đấy, bà nội của ta. Lần sau ngươi đến đây ta sẽ mặc như vậy được không, hiện tại ta không ra khỏi cửa, làm gì có người nào nhìn? Lúc nào ra cửa mặc là được? Không phải ngươi nói đói bụng rồi sao? Ăn cái gì trước đã!
Lão bản nương mạnh mẽ ấn nữ nhân điên khùng kia ngồi xuống.
Tiếp theo nhét đồ ăn vào trong miệng Vân Nhược Song, để nàng dừng la hét.
Lão bản nương tùy tiện gắp mấy đũa thức ăn bỏ vào trong miệng, rượu cũng lướt qua vài hớp, căn bản chỉ là ngồi nhìn Vân Nhược Song ăn, vẻ mặt thoáng hiện lên vẻ hạnh phúc.
Còn Vân Nhược Song cũng không giữ gìn hình tượng thục nữ, ăn như gió cuốn mây tan, hoàn toàn không giống một nữ nhân gì cả.
- Ăn từ từ thôi, có ai cướp đồ ăn của ngươi đâu!
Lão bản nương thấy vậy lắc đầu nói:
- Hình tượng thô lỗ này của ngươi, cẩn thận không ai thèm lấy.
---------------