Phi Thiên
Chương 531-1: Có làm hầu bàn hay không? (1)
Vừa về tới quán trọ, Miêu Nghị liền trèo qua đống lộn xộn, đóng chặt cửa sổ, trèo lên giường nằm, hai cánh tay gối dưới đầu.
Mẹ kiếp! Còn có chuyện tốt như vậy, lại có người nguyện ý xuất tiền cho mình tu luyện ở quán trọ Phong Vân mà yêu ma quỷ quái cũng không dám tới trêu chọc, nơi này quả thực còn an toàn hơn Thủy Vân phủ. Còn bên phía Thủy Hành cung vì để cho mình an tâm ban sai* (việc bắt thu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa), Đào bà bà còn liên tục hứa hẹn với hắn về sự an toàn của Thủy Vân phủ, hai bên đều có thu nhập, cớ sao mà không làm?
Về phần theo dõi Vân Tri Thu, phần lớn thời gian nữ nhân kia đều ở trong phòng, mình tu luyện, không phải hắn đang trông chừng nàng sao?
Hiện tại chuyện phiền phức nhất chính là giải quyết vấn đề bị nhìn thấy cái đó. Đây là đại sự, chỉ cần giải quyết chuyện này, là có thể an tâm tu luyện, hắn tự nhận không có hứng thú nhìn trộm lão bà của người ta tắm.
Nhưng dùng biện pháp gì có thể bù đắp dưới tình huống không để cho người ta phát hiện ra dị thường? Đó là một vấn đề. Hiện tại mình đang tính toán thường xuyên ở lại nơi này, cho dù đổi phòng cũng phải nghĩ cách che lại khe hở ở đây, nếu không sớm muộn cũng bị người khác phát hiện, đến lúc đó lão bản nương không nghi ngờ mới là lạ.
Từ phía dưới lại nhét thêm cái gì vào nữa? Vậy chẳng phải là giấu đầu hở đuôi, người ta vừa đi vào nhìn cũng biết có cái gì không đúng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Miêu Nghị vẫn cho rằng nên tìm cơ hội thích hợp làm hỏng sàn gác phía trên, sau khi sửa chữa dĩ nhiên sẽ không nhìn thấy chỗ đáng nghi là, chỉ là làm thế nào mới có thể không làm cho người ta hoài nghi mình cố ý làm hỏng? Chuyện này xác thực cần phải cân nhắc kĩ càng.
An Chính Phong rất giữ chữ tín, nói trong vòng ba ngày thì trong vòng ba ngày. Hai ngày sau liền sai Bạch y nhân nghĩ cách gặp mặt hắn. Khi hắn đang ăn cơm ở đại sảnh, một chiếc nhẫn trữ vật được nhét vào trong tay hắn.
Trở lại gian phòng. Miêu Nghị lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một gốc Tinh Hoa Tiên Thảo, cười hắc hắc, lại có thêm một gốc cây, thu vào.
Ngay sau đó hắn lại lôi ra một bộ chiến giáp, Miêu Nghị rót pháp nguyên vào để cho pháp bảo nhận chủ, hơi chút làm phép, hóa thành một đoàn hắc vụ nhập vào thân, đi mấy bước lân giáp đã vang lên rào rào. Cả người lóe lên bảo quang màu đỏ, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, lo lắng bị nhìn thấy. Hắn sợ lão bản nương đi lên sân thượng uống rượu trở lại phát hiện, vội vàng thu vào.
Phát tài rồi! Miêu Nghị mừng rỡ không dứt, đợi sau khi trở về, hắn sẽ bán bộ chiến giáp này, đổi tài liệu để cho Yêu Nhược Tiên luyện chế một bộ tốt hơn nữa.
Hắn trở về ngồi khoanh chân trên giường, ném một viên nguyện lực vào trong miệng, bắt đầu tu luyện...
Trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua, mức độ náo nhiệt của Lưu Vân Sa Hải không giảm bớt, ngược lại còn lộ vẻ náo nhiệt hơn nữa, ngày ngày đánh giết, giống như người của Yêu quốc và Quỷ quốc không biết nguyên nhân gì xảy ra xung đột, còn đánh nhau rất lớn, hai phương đều chết không ít người.
Lưu Vân Sa Hải náo nhiệt, tửu điếm Phong Vân cũng náo nhiệt. Đám đầu bếp bận rộn tới mức không có cơ hội tới quấy rầy Miêu Nghị, chẳng qua thỉnh thoảng có tới lấy một số thứ bình thường ít dùng, nhìn thấy Miêu Nghị đang tĩnh tâm tu luyện, cũng không quấy rầy.
Đối với Miêu Nghị mà nói, ngày ở lại cuối cùng cũng đến, tiền phòng phải tăng gấp đôi, chủ động đến trước quầy đưa tiền.
- Ở thêm một tháng nữa.
Miêu Nghị đặt nhẫn trữ vật ở trên quầy, dùng truyền âm.
Hiện tại ở trong đại sảnh người của tam giáo cửu lưu rất nhiều, hắn không tiện để lộ ra một đống lớn kim tinh.
- Được!
Nho sinh tiến sát quầy, cười híp mắt truyền âm hỏi:
- Xem ra ngươi không định rời đi trong ngắn hạn này!
- Chủ động đưa tiền cho các ngươi, các ngươi lại không vui à!
- Nếu trong thời gian tới, ngươi không chuẩn bị đi, thấy ngươi là người quen cũ, ta giúp ngươi tiết kiệm, ở không mất tiền, có muốn không? Miêu Nghị tương đối hoài nghi với đề nghị này:
- Giúp ta tiết kiệm? Ở không? Có thể có chuyện tốt này sao? Nói nghe xem.
- Mấy hôm trước chúng ta đã thương lượng với lão bản nương, thuyền rồng U Minh vừa ra, nhìn khuynh hướng này, trong thời gian ngắn Lưu Vân Sa Hải chỉ sợ sẽ không ổn định được. Ngươi cũng thấy đấy, khách sạn rất bận rộn, quan hệ của chúng ta từ trước đến nay cũng xem là tốt, cho nên chúng ta sẽ đề nghị lão bản nương nhận ngươi vào quán trọ làm việc lặt vặt.
- Có ý gì?
Nho sinh nhắc lại lần nữa:
- Tới quán trọ làm hầu bàn.
- Nói đùa gì vậy? Lai lịch của ta các ngươi cũng không phải không biết, làm sao ta có thể ở khách sạn làm hầu bàn?
- Ngơi như thế nào, chúng ta không biết sao, nơi này đi lại tự do, không ai miễn cưỡng, ngươi muốn ở thì ở, không muốn ở thì đi. Đãi ngộ làm hầu bàn ở quán trọ Phong Vân cũng không kém hơn cô làm Phủ chủ, một ngày mười viên Nguyện Lực châu, hơn nữa sống ở chỗ này lại an toàn, nếu làm tốt..., đãi ngộ còn có thể cao hơn, chẳng qua hoàn cảnh ở nơi này có kém hơn một chút, thế nào? Suy nghĩ đi?
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn một đám người nâng ly cạn chén uống rượu nói chuyện ầm ầm phía sau, nếu làm hầu bàn ở đây sẽ vô cùng bận rộn, làm gì còn thời gian để tu luyện, quay đầu lại cự tuyệt nói:
- Hảo ý của ngươi ta xin nhận, nhưng ta không thích làm hầu bàn, ta vẫn thích làm đại gia tiêu tiền hơn. - Muốn làm đại gia!
Nho sinh cười hắc hắc, đẩy chiếc nhẫn trữ vật trở lại trước mặt Miêu Nghị:
- Xin lỗi, khách sạn chúng ta buôn bán lương thiện, không thể không biết xấu hổ để đại gia phải ở lại chỗ lộn xộn này. Ngưu nhị Ngưu đại gia, ở xong hôm nay xin mời ngài rời đi.
- Chưởng quỹ, đừng đùa như vậy chứ, ta vừa đưa cho các ngươi không ít tiền, chúng ta là người quen cũ, giúp đỡ một chút đi.
- Thật sự không thể để khách nhân ở lại chỗ lộn xộn này, thời gian lâu dài truyền đi, người khác chẳng phải sẽ nói quán trọ Phong Vân là hắc điếm, ngươi cũng không thể ép chúng ta phá vỡ chiêu bài của mình đúng không?
- Vậy lúc nào có phòng trống, ngươi giữ lại trước cho ta có được không?
Miêu đại phủ chủ định trở về thương hội trốn một thời gian, đợi có phòng trống rồi trở về.
- Tình huống của quán trọ ngươi cũng không phải không biết, người nào tới đây cũng là khách, chúng ta cũng không thể phân biệt đối xử?
Mẹ kiếp! Nói cho cùng vẫn là muốn ép lão tử làm hầu bàn ở khách sạn các ngươi, một đám người muốn đùa bỡn ta có phải không? Hắn thở dài nói:
- Chưởng quỹ, dàn xếp đi.
- Dàn xếp sao! Như vậy đi, lúc này, lão bản nương có lẽ đang ở trên sân thượng uống rượu, ngươi đi tìm lão bản nương dàn xếp đi. Nếu lão bản nương đồng ý, ta khẳng định sẽ không phản đối, tiền này ngươi hay cầm về trước đi.
Nho sinh nhét chiếc nhẫn trữ vật vào trong tay hắn.
Vẻ mặt Miêu Nghị co quắp, nho sinh phất phất tay nói:
- Đi đi, đừng ngăn cản ta làm ăn.
Miêu Nghị nắm chặt chiếc nhẫn trữ vật, không biết nói gì rời đi.
---------------
Mẹ kiếp! Còn có chuyện tốt như vậy, lại có người nguyện ý xuất tiền cho mình tu luyện ở quán trọ Phong Vân mà yêu ma quỷ quái cũng không dám tới trêu chọc, nơi này quả thực còn an toàn hơn Thủy Vân phủ. Còn bên phía Thủy Hành cung vì để cho mình an tâm ban sai* (việc bắt thu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa), Đào bà bà còn liên tục hứa hẹn với hắn về sự an toàn của Thủy Vân phủ, hai bên đều có thu nhập, cớ sao mà không làm?
Về phần theo dõi Vân Tri Thu, phần lớn thời gian nữ nhân kia đều ở trong phòng, mình tu luyện, không phải hắn đang trông chừng nàng sao?
Hiện tại chuyện phiền phức nhất chính là giải quyết vấn đề bị nhìn thấy cái đó. Đây là đại sự, chỉ cần giải quyết chuyện này, là có thể an tâm tu luyện, hắn tự nhận không có hứng thú nhìn trộm lão bà của người ta tắm.
Nhưng dùng biện pháp gì có thể bù đắp dưới tình huống không để cho người ta phát hiện ra dị thường? Đó là một vấn đề. Hiện tại mình đang tính toán thường xuyên ở lại nơi này, cho dù đổi phòng cũng phải nghĩ cách che lại khe hở ở đây, nếu không sớm muộn cũng bị người khác phát hiện, đến lúc đó lão bản nương không nghi ngờ mới là lạ.
Từ phía dưới lại nhét thêm cái gì vào nữa? Vậy chẳng phải là giấu đầu hở đuôi, người ta vừa đi vào nhìn cũng biết có cái gì không đúng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Miêu Nghị vẫn cho rằng nên tìm cơ hội thích hợp làm hỏng sàn gác phía trên, sau khi sửa chữa dĩ nhiên sẽ không nhìn thấy chỗ đáng nghi là, chỉ là làm thế nào mới có thể không làm cho người ta hoài nghi mình cố ý làm hỏng? Chuyện này xác thực cần phải cân nhắc kĩ càng.
An Chính Phong rất giữ chữ tín, nói trong vòng ba ngày thì trong vòng ba ngày. Hai ngày sau liền sai Bạch y nhân nghĩ cách gặp mặt hắn. Khi hắn đang ăn cơm ở đại sảnh, một chiếc nhẫn trữ vật được nhét vào trong tay hắn.
Trở lại gian phòng. Miêu Nghị lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một gốc Tinh Hoa Tiên Thảo, cười hắc hắc, lại có thêm một gốc cây, thu vào.
Ngay sau đó hắn lại lôi ra một bộ chiến giáp, Miêu Nghị rót pháp nguyên vào để cho pháp bảo nhận chủ, hơi chút làm phép, hóa thành một đoàn hắc vụ nhập vào thân, đi mấy bước lân giáp đã vang lên rào rào. Cả người lóe lên bảo quang màu đỏ, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, lo lắng bị nhìn thấy. Hắn sợ lão bản nương đi lên sân thượng uống rượu trở lại phát hiện, vội vàng thu vào.
Phát tài rồi! Miêu Nghị mừng rỡ không dứt, đợi sau khi trở về, hắn sẽ bán bộ chiến giáp này, đổi tài liệu để cho Yêu Nhược Tiên luyện chế một bộ tốt hơn nữa.
Hắn trở về ngồi khoanh chân trên giường, ném một viên nguyện lực vào trong miệng, bắt đầu tu luyện...
Trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua, mức độ náo nhiệt của Lưu Vân Sa Hải không giảm bớt, ngược lại còn lộ vẻ náo nhiệt hơn nữa, ngày ngày đánh giết, giống như người của Yêu quốc và Quỷ quốc không biết nguyên nhân gì xảy ra xung đột, còn đánh nhau rất lớn, hai phương đều chết không ít người.
Lưu Vân Sa Hải náo nhiệt, tửu điếm Phong Vân cũng náo nhiệt. Đám đầu bếp bận rộn tới mức không có cơ hội tới quấy rầy Miêu Nghị, chẳng qua thỉnh thoảng có tới lấy một số thứ bình thường ít dùng, nhìn thấy Miêu Nghị đang tĩnh tâm tu luyện, cũng không quấy rầy.
Đối với Miêu Nghị mà nói, ngày ở lại cuối cùng cũng đến, tiền phòng phải tăng gấp đôi, chủ động đến trước quầy đưa tiền.
- Ở thêm một tháng nữa.
Miêu Nghị đặt nhẫn trữ vật ở trên quầy, dùng truyền âm.
Hiện tại ở trong đại sảnh người của tam giáo cửu lưu rất nhiều, hắn không tiện để lộ ra một đống lớn kim tinh.
- Được!
Nho sinh tiến sát quầy, cười híp mắt truyền âm hỏi:
- Xem ra ngươi không định rời đi trong ngắn hạn này!
- Chủ động đưa tiền cho các ngươi, các ngươi lại không vui à!
- Nếu trong thời gian tới, ngươi không chuẩn bị đi, thấy ngươi là người quen cũ, ta giúp ngươi tiết kiệm, ở không mất tiền, có muốn không? Miêu Nghị tương đối hoài nghi với đề nghị này:
- Giúp ta tiết kiệm? Ở không? Có thể có chuyện tốt này sao? Nói nghe xem.
- Mấy hôm trước chúng ta đã thương lượng với lão bản nương, thuyền rồng U Minh vừa ra, nhìn khuynh hướng này, trong thời gian ngắn Lưu Vân Sa Hải chỉ sợ sẽ không ổn định được. Ngươi cũng thấy đấy, khách sạn rất bận rộn, quan hệ của chúng ta từ trước đến nay cũng xem là tốt, cho nên chúng ta sẽ đề nghị lão bản nương nhận ngươi vào quán trọ làm việc lặt vặt.
- Có ý gì?
Nho sinh nhắc lại lần nữa:
- Tới quán trọ làm hầu bàn.
- Nói đùa gì vậy? Lai lịch của ta các ngươi cũng không phải không biết, làm sao ta có thể ở khách sạn làm hầu bàn?
- Ngơi như thế nào, chúng ta không biết sao, nơi này đi lại tự do, không ai miễn cưỡng, ngươi muốn ở thì ở, không muốn ở thì đi. Đãi ngộ làm hầu bàn ở quán trọ Phong Vân cũng không kém hơn cô làm Phủ chủ, một ngày mười viên Nguyện Lực châu, hơn nữa sống ở chỗ này lại an toàn, nếu làm tốt..., đãi ngộ còn có thể cao hơn, chẳng qua hoàn cảnh ở nơi này có kém hơn một chút, thế nào? Suy nghĩ đi?
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn một đám người nâng ly cạn chén uống rượu nói chuyện ầm ầm phía sau, nếu làm hầu bàn ở đây sẽ vô cùng bận rộn, làm gì còn thời gian để tu luyện, quay đầu lại cự tuyệt nói:
- Hảo ý của ngươi ta xin nhận, nhưng ta không thích làm hầu bàn, ta vẫn thích làm đại gia tiêu tiền hơn. - Muốn làm đại gia!
Nho sinh cười hắc hắc, đẩy chiếc nhẫn trữ vật trở lại trước mặt Miêu Nghị:
- Xin lỗi, khách sạn chúng ta buôn bán lương thiện, không thể không biết xấu hổ để đại gia phải ở lại chỗ lộn xộn này. Ngưu nhị Ngưu đại gia, ở xong hôm nay xin mời ngài rời đi.
- Chưởng quỹ, đừng đùa như vậy chứ, ta vừa đưa cho các ngươi không ít tiền, chúng ta là người quen cũ, giúp đỡ một chút đi.
- Thật sự không thể để khách nhân ở lại chỗ lộn xộn này, thời gian lâu dài truyền đi, người khác chẳng phải sẽ nói quán trọ Phong Vân là hắc điếm, ngươi cũng không thể ép chúng ta phá vỡ chiêu bài của mình đúng không?
- Vậy lúc nào có phòng trống, ngươi giữ lại trước cho ta có được không?
Miêu đại phủ chủ định trở về thương hội trốn một thời gian, đợi có phòng trống rồi trở về.
- Tình huống của quán trọ ngươi cũng không phải không biết, người nào tới đây cũng là khách, chúng ta cũng không thể phân biệt đối xử?
Mẹ kiếp! Nói cho cùng vẫn là muốn ép lão tử làm hầu bàn ở khách sạn các ngươi, một đám người muốn đùa bỡn ta có phải không? Hắn thở dài nói:
- Chưởng quỹ, dàn xếp đi.
- Dàn xếp sao! Như vậy đi, lúc này, lão bản nương có lẽ đang ở trên sân thượng uống rượu, ngươi đi tìm lão bản nương dàn xếp đi. Nếu lão bản nương đồng ý, ta khẳng định sẽ không phản đối, tiền này ngươi hay cầm về trước đi.
Nho sinh nhét chiếc nhẫn trữ vật vào trong tay hắn.
Vẻ mặt Miêu Nghị co quắp, nho sinh phất phất tay nói:
- Đi đi, đừng ngăn cản ta làm ăn.
Miêu Nghị nắm chặt chiếc nhẫn trữ vật, không biết nói gì rời đi.
---------------