Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 498: Hồng song hỷ (hai)



- Cao hứng, sao lại không cao hứng chứ?
Miêu Nghị liên tục chắp tay cười nói:
- Chúc mừng chúc mừng!
Tư Không Vô Úy lúc này đắc ý ngông cuồng bật cười ha hả, đích thật là thật cao hứng rồi. Cái này đối với người tu hành mà nói thật là là chuyện vui lớn lao, muốn không cao hứng cũng không được.
Miêu Nghị ở một bên hỏi:
- Tư Không, tu vi của ngươi cũng lên tới rồi, chuẩn bị khi nào kéo Tiên Thánh xuống ngựa?
- Ách...
Giống như bị người nào đó bóp ở cổ vậy, Tư Không Vô Úy lúc này không cười được nữa, lời này sao có thể nói lung tung, truyền ra ngoài biết phải làm sao? Hắn trừng mắt nhìn Miêu Nghị, tức giận nói:
- Ngươi ý gì? Có phải là cố ý làm mất hứng ta hay không?
Miêu Nghị thở dài:
- Ngày hôm qua Triệu Phi đến rồi, mới vừa ở chỗ này của ta khoe khoang một vòng rồi ly khai, ngươi lại chạy tới khoe khoang. Hai người các ngươi thay phiên nhau chạy tới chơi đùa, có thể bay tới bay lui bộ giỏi lắm hay sao? Ta nói hai người các ngươi còn có muốn cho ta sống hay không?
- Ghen tỵ! Ta hiểu được rồi, ngươi đây là ghen tỵ, trắng trợn ghen tỵ!
Tư Không Vô Úy tức cười, chỉ vào lỗ mũi Miêu Nghị tỏ vẻ xem thường.
- Không được tự cảm thấy mình tốt đẹp, ghen tỵ? Tu luyện một hai ngàn năm mới có tu vi Hồng Liên nhất phẩm. Ta không phải không gặp người tu luyện thần tốc hơn, có gì tốt mà ghen tỵ?
Cần phải ghen tỵ thì phải ghen tỵ Yến Bắc Hồng mới đúng, Miêu Nghị lười mang Yến Bắc Hồng ra để đả kích hắn, người ta đều đã lên làmđiện chủ rồi.
- Ngươi...
Không đợi Tư Không Vô Úy phun nước bọt lên mặt mình, Miêu Nghị đã chụp bắt cổ tay hắn chỉ đến, kéo đến Thủy Vân các:
- Đi! Thiết yến ăn mừng cho ngươi một chút!
- Vậy coi mới được!
Tư Không Vô Úy hừ hừ hai tiếng.
Không cần nói, sau vài chén rượu vào bụng, sự tình tam phẩm pháp bảo của Tư Không Vô Úy cũng phó thác cho Yêu Nhược Tiên làm.
Điều này khiến cho Yêu Nhược Tiên cảm khái không thôi, cảm giác mình đã ẩn tàng đủ sâu, thế mà vẫn có mối làm ăn chủ động đưa tới cửa. Thật đúng là kỹ thuật chói mắt muốn che cũng che không được a!
Nhìn theo Tư Không Vô Úy bay lên trời mà đi, Miêu Nghị không khỏi cười khổ, nếu thuận lợi, một năm sau tự bản thân mình chỉ mới đột phá đến Thanh Liên lục phẩm mà thôi!
Nếu nói là hắn chẳng chút hâm mộ Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy là không thể nào, từ xưa đến nay con người lúc nào cũng hâm mộ chim có thể tự do bay lượn ở trên không trung, đây là mộng tưởng mà nhân loại ngay từ khi sinh ra là đã có rồi, huống chi là tu sĩ lúc nào cũng khát vọng chạy nhảy tung hoành ở trên cả vùng đất.
Nhìn từng người bạn tốt của mình thoát khỏi sự trói buộc của đại địa, tự do bay lượn giữa thiên địa, chỉ có tự bản thân mình vẫn còn bám ở trên mặt đất bôn ba, khi hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, cảm thấy mình nhỏ nhoi như thế, làm sao có thể nào không hâm mộ?
Tư Không Vô Úy cùng Triệu Phi đạt đến cảnh giới này còn có thể nói được, nhưng mà Yến Bắc Hồng cùng hắn gần như đồng thời bước chân vào tu hành giới cũng đạt tới cảnh giới như thế, mà tự bản thân mình còn cách xa cảnh giới này ngút cả tầm mắt, không thể không nói một tiếng ở trong lòng, rằng phải cố gắng a! Chênh lệch kéo quá xa rồi, dù là bạn có thân đến đâu đi chăng nữa nhưng cũng sẽ này sinh ra cự ly, bởi vì ngươi đã theo không kịp chuyến đò rồi!
Thí dụ như giữa hắn và Trần Phi, dường như là ví dụ rất tốt, bây giờ muốn trở thành bằng hữu bình đẳng tương giao đi nữa cũng đã không thể rồi. Hắn có thể hài hoà, nhưng Trần Phi lại mượn cớ tuân thủ nghiêm ngặt tôn ti trên dưới, một mực uy quy củ củ làm kẻ dưới ở trước mặt hắn. Mà lời hắn nói, đối với Trần Phi mà nói chính là pháp chỉ, bằng hữu biến thành một vị thủ hạ tâm phúc mà thôi. Không trở lại được như trước nữa!
Chỉ vài ngày sau, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đều đưa tới một lượng vật liệu luyện bảo lớn. Lần này hai người có thể nói là đại xuất huyết rồi vậy.
Không chảy máu cũng không được, bởi vì hai người đều hiểu, đối mặt với đối thủ cao cấp hơn, muốn sống thì nhất định phải có năng lực tự vệ, nếu không ngươi tùy thời đều là thịt trên cái thớt gỗ, một khi có người muốn chém, đó chính là sự việc một đao mà thôi. Chỉ khi biến thành con nhím, người ta muốn hạ thủ mới có thể đắn đo một chút.
Nội luyện chế áp trục trận nhãn của pháp bảo, hai người gần như tốn vật phẩm giá trị 8 triệu hạ phẩm Nguyện Lực châu. Đây còn không phải là thứ rất tốt gì. Mỗi một người còn phải chuẩn bị hai mươi lăm viên tam phẩm yêu đan. Cần biết một viên tam phẩm yêu đan giá trị 1 triệu viên hạ phẩm Nguyện Lực châu, hai mươi lăm viên chính là 2500 vạn viên hạ phẩm Nguyện Lực châu.
Nội hai cái này, hai người phải tiêu tốn tài liệu giá trị hơn 30 triệu viên Nguyện Lực châu mỗi người, bao gồm thêm những tài liệu khác, còn có tiền công đắt giá của Yêu Nhược Tiên, toàn bộ trang bị của mỗi người đều hao phí gần tới 40 triệu viên hạ phẩm Nguyện Lực châu.
Quy ra, hai người mỗi người được chia chừng ba trăm bộ nhị phẩm chiến giáp ở tại Tinh Túc Hải, gần như thoáng cái đập hết gần hai trăm bộ vào, đây thật là bỏ ra vốn đầu tư quá lớn rồi vậy. Người mới tới Hồng Liên nhất phẩm mà có thể dùng toàn bộ tam phẩm pháp bảo thật không nhiều, nếu muốn trang bị đủ, trong cảnh giới Hồng Liên trừ phi gặp phải cường địch rất khó giải quyết, nếu không người bình thường thật đúng là không thể nào làm gì được bọn họ. Điện chủ Thân Hoài Tín chỉ sợ cũng chưa chắc là đối thủ của hai người. Điều này hiển nhiên cũng là do hai người không tiếc tiền chế tạo toàn bộ là tam phẩm pháp bảo.
Miêu Nghị không khỏi không cảm khái, phát hiện Yêu Nhược Tiên luyện bảo kiếm tiền thật là quá dễ dàng, không hiểu làm sao lại trở nên thê thảm như vậy, cả ngày trốn trốn nấp nấp còn không nói, lại còn muốn chạy tới Tinh Túc Hải lén lén lút lút bị người ta coi là kẻ trộm để đuổi theo mà đánh.
Đồng thời hắn cũng đoán Văn Phương ắt là cười đến mức không khép được miệng rồi, đoán chừng nội phần trăm hoa hồng cũng kiếm gấp mười lần rồi, làm chưởng quỹ của Thủy Vân thành cũng không mấy năm, thế mà chín phần mười lại sắp được thăng chức nữa rồi...
Trong nội cảnh của Trấn Quý Điện đồng thời tấn thăng hai vị Hồng Liên tu sĩ, thật có thể nói là là tin tức lớn chấn động lòng người, ngay cả ánh mắt của Thủy Hành cung cũng có chút tập trung đến Trấn Quý Điện.
Đến cảnh giới Hồng Liên, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cũng không có biện pháp che giấu. Có quy củ là tu sĩ đến cấp bậc này có lực sát thương rõ ràng không giống nhau, cần phải thu nạp nhập vào các cung, trọng điểm chú ý, nhất định phải kịp thời báo lên, nếu không nghiêm trị!
Trong Trấn Quý Điện không ít người lại chuẩn bị xem náo nhiệt. Hiện tại ba vị Hành tẩu cùng ba vị phủ chủ đó có thể nói là tám lạng nửa cân, nếu mà đánh càn cả lên thì có trò hay để xem rồi.
Bên này tin tức vẫn còn truyền nóng bỏng, Thủy Hành cung đã trực tiếp phái người truyền chỉ, hai đạo pháp chỉ trực tiếp bắn vào trên tay của Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, cung chủ triệu kiến!
Hai người cùng đến chỗ Miêu Nghị tụ họp, tham khảo một chút xem cung chủ triệu kiến hai người bọn họ có khả năng gì.
Nhưng mà đích thực không có cách nào xác định, tốt xấu đều có thể, cuối cùng hai người dắt tay nhau bay lên trời mà đi.
Trên đảo giữa hồ sóng xanh biếc mênh mông, đứng ở trên nóc nhà ngẩng đầu nhìn lên, Miêu Nghị dần dần trở thành một điểm nho nhỏ...
Ngọn núi cao và hiểm trở bốn phía thác nước vây quanh, căn bản không có đường để đi lên trên, nhưng đỉnh núi lại có một tòa cung điện nguy nga, có nghĩa là người phàm không thể đạt tới, cung này tên viết Thủy Hành cung!
Bghị sự đại điện có rèm sa buông xuống, bốn bề đều thông gió, giống như lầu các giữa không trung, cấp cho người ta một loại cảm giác siêu phàm thoát tục mờ mịt.
Trong đại điện trống rỗng, bốn bề có rèm sa buông xuống, ở trong gió cuốn cuốn đãng đãng, chỉ có Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đứng sóng vai đang lẳng lặng chờ.
Không đợi quá lâu, có tiếng vang rất có quy luật "Đốc đốc" vang lên, hai người cũng không phải lần đầu nghe được thanh âm này, ở Đô thành Ngọc Đô phong đã có nghe qua, thần tình nghiêm lại một chút, biết cung chủ Đào bà bà đã đến rồi.
Đào Thanh Ly đỡ Đào bà bà đi tới từ phía sau hai người. Hai người nhanh chóng lui ra đến hai bên nhường ra đường trống ở giữa.
Đợi Đào bà bà đi tới, hai người cùng chắp tay nói:
- Ty chức Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, tham kiến cung chủ, tham kiến Hành tẩu!
Đào bà bà đi qua giữa hai người cười ha hả, giơ tay lên một cái nói:
- Miễn lễ!
Đợi bà ta đi qua, hai người đứng trở về chỗ cũ, sóng vai mặt hướng về phía trước.
Sau khi Đào Thanh Ly giúp đỡ Đào bà bà ngồi xuống trên bảo tọa của cung chủ, tự bản thân mình cũng đứng qua một bên nhìn dò xét hai người, trong các phủ chủ 'Tam giác sắt' khốn Bình Dương phủ, nàng ta chỉ gặp qua Miêu Nghị, hai vị này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Hai ngươi là ta lĩnh ra từ chỗ Quân sứ lúc trước cho, chỉ chớp mắt đã hơn ba mươi năm rồi?
Đào bà bà hỏi.
Hai người cùng chắp tay nói:
- Dạ vâng!
- Không cần quá mức câu nệ, giống như cái tên nào đó... trong ba người lúc trước ta lĩnh ra, còn có cái tên nhóc không tới đó, đúng rồi, tên là Miêu Nghị. Thanh Ly, hắn sao lại hò hét với ngươi thế?
Đào bà bà nghiêng đầu nhìn về phía Đào Thanh Ly hỏi.
Đào Thanh Ly ngẩn ra, im lặng nghĩ một hồi, trả lời:
- Miêu Nghị nói, đại nhân vật ta không phải chưa từng thấy, toàn bộ mười vị cung chủ của Thần Lộ ta toàn bộ gặp qua, Quân sứ ta cũng đã gặp qua! Tinh Túc Hải tắm máu đánh giết cũng không nhíu qua một chút mày, ngủ qua trong đống người chết, tắm trong máu cũng làm rồi, sóng vai giết địch cùng Tiên Thánh đệ tử rồi, quét đất ở Tây Túc Tinh Cung rồi, Đô thành Thiên Lao ta cũng ngồi qua rồi, cùng xưng qua huynh đạo qua đệ với Ma Thánh Tôn Tử, liều mang đánh với cháu ngoại của Yêu Thánh rồi, cho dù là Tiên Thánh đệ tử Đường Quân cũng từng giải nạn giúp ta, người bên cạnh Lục Thánh ta coi như là đều gặp... Đại khái chính là như vậy!
Ối mẹ ơi! Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy lặng lẽ hơi hơi nghiêng đầu nhìn nhau, có chút không nói nên lời. Miêu Nghị lại quát tháo với Đào Thanh Ly, nói những lời như vậy, tên này sao không kể lại cà? Mật cũng quá lớn rồi?
- Vậy sao! Ba người các ngươi là một nhóm, xem ra kinh nghiệm từng trải cũng không chênh lệch bao nhiêu, đều gặp nhiều đại trường diện như vậy rồi, không cần khẩn trương, hôm nay không có ý tứ gì khác, chính là tìm các ngươi đã tới tâm sự nói chuyện phiếm.
Đào bà bà cười nói.
Phía dưới Tư Không Vô Úy cười khan hai tiếng nói:
- Tù thật ra thì đã ngồi cùng hắn rồi, Tây Túc Tinh Cung quét sân các loại cũng chỉ có hắn làm, dù sao đa số việc đều là chuyện xui xẻo, hai chúng tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm từng trải hỗn loạn như hắn vậy.
Triệu Phi khẽ nhíu mày, nhưng mà ngẫm lại thật đúng đều là sự việc xui xẻo, ngồi tù không xui xẻo sao? Tên kia ở Tây Túc Tinh Cung quét sân dường như cũng là bị ép, sau đó kêu khổ liên tục; cùng Yêu Thánh Tôn Tử liều mạng lại càng xui xẻo, cái này đúng là thiếu chút nữa bỏ mạng; tên kia nếu không phải gặp chuyện xui xẻo, Đường Quân cũng sẽ không giúp hắn giải vây; Đô thành lúc gặp Quân sứ và mười vị cung chủ giống như thiếu chút nữa cũng bị Lan hầu bắt đi rồi.
Tính kỹ một chút gần như không có chuyện gì tốt, chẳng qua là cái tên Miêu Nghị kia nói ra nghe có vẻ uy phong bát diện mà thôi, người biết chuyện sợ là phải cười đến rụng răng, như vậy cũng dám lấy ra khoe khoang hù dọa người nữa chứ.
Đào bà bà hỏi:
- Các ngươi trước khi đi Tinh Túc Hải đã là bằng hữu?
- Không phải! Sau khi đi Tinh Túc Hải biết.
Tư Không Vô Úy trả lời.
- Các ngươi tới Thủy Hành cung của ta cũng là cùng đi, quậy chuyện cũng là cùng quậy, đánh nhau cũng là cùng nhau nhào lên, thật là cộng tiến thối a! Sở dĩ lão thân hơi kỳ quái, tu hành giới có quan hệ tốt giống như các ngươi vậy không nhiều lắm a!
Đào bà bà thở dài.
Đánh nhau? Gây chuyện? Tư Không Vô Úy thần tình cứng đờ, không phải là kiếm chúng ta tính sổ chứ? Hắn lén liếc nhìn Triệu Phi.
Triệu Phi ôm quyền trả lời:
- Ba người tôi ở Tinh Túc Hải cùng trải qua sinh tử, cộng qua hoạn nạn, cùng làm chỗ dựa cho nhau mới còn sống quay trở lại, quan hệ tốt là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng tuyệt đối không phải là người thích gây chuyện, nhiều lắm cũng chính vì là người không phạm ta ta không phạm người mà thôi!
- Ừ! Là người có tình nghĩa, có tình có nghĩa tốt a! Lão thân thích người có tình nghĩa! Như vậy đi! Lão thân ở dưới chân núi này có Trấn Ất điện cùng Trấn Bính điện, giờ giao cho hai người các ngươi đến xử lý!
Nói xong, Đào bà bà đã viết ra hai pháp chỉ bổ nhiệm, bàn tay hất một cái, liền trôi dạt đến trước mặt hai người.
---------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...