Phi Thiên
Chương 473-2: Đào Thanh Ly (Hạ)
Ô Mộng Lan liếc nhìn hắn một cái hỏi:
- Có Tiên Thánh sau lưng, bên trong Tiên Quốc ai dám nuốt địa bàn của bà?
Miêu Nghị cười lạnh nói:
- Khi Đào bà bà còn sống thì không ai dám, nhưng theo tiến độ tu hành chậm chạp của Đào bà bà, e rằng sẽ có lúc hết thọ nguyên.
Ô Mộng Lan gật đầu:
- Tương truyền quả thật thọ hạn Đào bà bà sắp đến, cụ thể đến lúc nào không biết, tóm lại nếu như vẫn không thể đột phá đến Tử Liên ngũ phẩm, có lẽ sẽ không tránh khỏi kiếp nạn. Bất quá ngươi lo lắng có hơi dư thừa, hàng năm Đào bà bà đều dẫn Đào Thanh Ly đi Thiên Ngoại Thiên ra mắt Tiên Thánh, nghe nói Đào Thanh Ly này cũng rất được Tiên Thánh yêu thích. Có lời đồn một khi Đào bà bà qua đời, Tiên Thánh sẽ nể tình Đào bà bà mà để cho Đào Thanh Ly tiếp nhận địa vị cung chủ Thủy hành cung.
- Đến lúc đó Thủy hành cung vẫn sẽ giữ vững nguyên dạng, chỉ cần các ngươi không đi chọc người khác, sau lưng có Tiên Thánh làm chỗ dựa, người khác cũng không dám chọc Thủy hành cung, các ngươi cũng có thể tiếp tục cao gối không lo, mọi người thảy đều vui mừng không tốt hay sao?!
- Thứ này còn có thể để cho hậu nhân thừa kế? Đến lúc đó những người khác...
Miêu Nghị Dở khóc dở cười đột nhiên sửng sốt, tựa hồ nắm bắt được tin tức gì từ lời của Ô Mộng Lan, ánh mắt lóe lên, lộ ra vẻ hơi giật mình thử hỏi:
- Ý của tỷ là...
- Ta không có ý gì, nể tình ngươi gọi ta là tỷ tỷ, ta thuận miệng nhiều lời một chút, chính ngươi hãy tự thu xếp cho thỏa đáng, đừng đoán mò lời ta!
Ô Mộng Lan hừ lạnh một tiếng, phất tay áo xoay thân hình kiều diễm, bỏ đi ra ngoài.
- Mạnh tỷ chớ đi, tiểu đệ còn có chỗ thỉnh giáo!
Miêu Nghị đuổi theo sau nàng chạy ra ngoài, chọc cho Thiên nhi, Tuyết nhi cảm thấy ngạc nhiên.
- Ta cũng không phải là vạn sự thông, lấy ở đâu nhiều tin tức như vậy có thể cung cấp ngươi thỉnh giáo!
Ra đến bên ngoài đình viện, Ô Mộng Lan vừa nói dứt câu, thân hóa lưu quang bắn lên không mà đi.
Nàng đi chuyến này coi như là vô ích, không hỏi được Miêu Nghị chuyện gì là thật, ngược lại nói cho Miêu Nghị biết rất nhiều chuyện.
- Đại nhân!
Thiên nhi, Tuyết nhi theo ra.
Miêu Nghị khoát tay áo một cái, ý bảo để cho mình yên lặng một chút, một mình chắp tay nhìn lên bầu trời đầy sao.
Hắn đứng trong đình viện này mãi cho đến khi trời sáng, trong lúc đó Thiên nhi, Tuyết nhi mấy lần ra thăm lại không dám quấy rầy hắn suy nghĩ.
Hơi sương trên đảo giữa hồ này thật nặng, trong một đêm làm ướt hết y phục trên người Miêu Nghị. Chân trời vừa ló ra tia sáng đầu tiên đã thức tỉnh hắn, bước nhanh qua lại ở trong đình viện.
Từ lời của Ô Mộng Lan, nếu như mình đoán không sai dụng ý Đào bà bà, muốn động thủ với Bình Dương phủ vậy phải tranh thủ thật sớm. Hiện tại động thủ còn có thể nói là chưa biết hoàn cảnh quy tắc nơi này, có giết người cũng không sao. Dù sao cũng là Đào bà bà mới dẫn từ đô thành tới nhậm chức, cũng bởi vì Lục Thánh mới có chuyện người tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội lần này may mắn còn sống sót có thể chọn địa phương làm phủ chủ, Đào bà bà sẽ không làm chuyện tát vào mặt Tiên Thánh.
Nếu để lâu, đến khi hiểu rõ ràng tình huống chỗ này mới ra tay động thủ, chỉ sợ Đào bà bà sẽ không cho hắn phá hư quy củ Thủy hành cung thành lập những năm qua, xong chuyện kẻ xui xẻo sẽ là Miêu Nghị hắn.
Bước chân dừng lại, Miêu Nghị nhanh chóng lấy ra hai miếng ngọc điệp, thông báo cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy không nên đợi thêm nữa, định ra thời gian liên thủ mà động. Tụ tập nhân mã ba phủ lập tức động thủ với Bình Dương, phải giết hết tu sĩ trong Bình Dương phủ gà chó không tha, hết thảy chôn theo Thích Tú Hồng.
Nếu như không tới đây, hắn vẫn chỉ muốn làm thịt tên Bình Dương phủ chủ, sau khi tới đây, trong lòng hắn chỉ có một chữ hận!
Người ở đây có thể đối xử với một phủ chủ từ chức như Tôn Liên Bình như vậy, Miêu Nghị không cách nào tưởng tượng sau khi Thích Tú Hồng đắc tội vị phủ chủ Bình Dương phủ kia, toàn bộ Bình Dương phủ từ trên xuống dưới đối đãi Thích Tú Hồng thế nào, Thích Tú Hồng đã bị bao nhiêu người làm nhục!
Nghĩ tới tình hình bị vây ở bên trong Luyện Yêu Hồ, gần trong gang tấc lại không thể ra sức, hai giọt lệ rơi vào mặt hắn làm đến nay hắn vẫn khắc cốt minh tâm.
Bên trong đình viện, trong lòng Miêu Nghị chỉ có một chữ giết, đột nhiên như dã thú bị chọc giận, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng:
- Bạch Tử Lương!!!
-----------
Địa phương nhiều nước ắt có nhiều mưa.
Mây đen âm trầm bao phủ bầu trời hơn nửa cảnh nội Trấn Quý điện, mưa phùn lất phất.
Mây đen nhìn qua vô biên, không biết ngày nào trời quang mây tạnh, cũng không đợi được tới ngày trời quang mây tạnh, ba trăm động dưới quyền Thủy Vân phủ, Thiên Trạch phủ, Vân Tang phủ, tổng cộng là hơn ba ngàn nhân mã, cơ hồ dốc hết trọn ổ xuất động, đội mưa từ ba phương hướng tập trung về phía Bình Dương phủ.
Hồng Động sơn Thủy Vân phủ, sơn chủ Trình Hải Lượng đội mưa chạy tới chạy lui trên con đường đầy bùn lầy, bên cạnh đội ngũ đang chậm rãi tiến về phía trước.
- Đội hình! Đội hình! Giữ vững đội hình!
Trình Hải Lượng vung trường đao chỉ về phía chỗ đội ngũ hơi lộ vẻ rối loạn rống giận.
Y phóng long câu chạy đến cuối đội ngũ, lại rống to:
- Chỉnh tề! Chỉnh tề! Lưu Quý, người của Hoàng Môn động ngươi có thể đi được hay không? Ngay cả hành quân cũng không được, ta cần động chủ như ngươi làm gì?! Nếu không muốn làm động chủ hãy nói sớm, chắc chắn có người khác muốn làm!
Tên động chủ Lưu Quý kia lập tức quay đầu lại rống to:
- Tất cả phấn chấn tinh thần cho ta, ngươi hết nhìn Đông tới nhìn Tây cái gì, nếu còn đi không ngay ngắn, cuối năm tới lúc phát lương ngươi sẽ phải khóc!
- Giở trò quỷ gì vậy, trời mưa còn bắt chạy loạn khắp nơi…
Trong đội ngũ có tu sĩ không nhịn được lẩm bẩm oán trách một câu.
Trình Hải Lượng thính tai chợt giục vật cỡi chạy tới gần, vung trường đao chỉ:
- Là ai đang nói chuyện?! Trong lúc hành quân không cho phép xì xào bàn tán, không cho châu đầu ghé tai! Ta cảnh cáo các ngươi, lần này phủ chủ muốn đích thân kiểm duyệt nhân mã các sơn hành quân! Phủ chủ là ai, đó là người từ núi thây biển máu Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đánh ra ngoài, là đại hành gia về phương diện này, bằng vào dáng vẻ rời rạc của các ngươi như vậy, không lọt vào được pháp nhãn phủ chủ! Con bà nó! Lần này nếu ai làm cho mất thể diện Hồng Động sơn ta ở trước mặt phủ chủ, đập chén cơm của Trình mỗ, lão tử sẽ đập chén cơm kẻ đó trước, ai cũng đừng mong được tốt lành!
Chẳng những cảnh tượng này xảy ra ở Hồng Động sơn, toàn bộ nhân mã các sơn Thủy Vân phủ thảy đều tương tự. Phủ chủ Miêu Nghị đã nói trong mười vị sơn chủ sẽ có một người phải nhường chức cho Trần Phi, nói không chừng lần này chính là kiểm tra, sơn chủ nào cũng không dám cẩu thả qua loa, vô cùng cẩn thận chỉnh tề.
Tình huống tương tự cũng không chỉ phát sinh ở Thủy Vân phủ, Thiên Trạch phủ, Vân Tang phủ cũng gần như vậy.
---------------
- Có Tiên Thánh sau lưng, bên trong Tiên Quốc ai dám nuốt địa bàn của bà?
Miêu Nghị cười lạnh nói:
- Khi Đào bà bà còn sống thì không ai dám, nhưng theo tiến độ tu hành chậm chạp của Đào bà bà, e rằng sẽ có lúc hết thọ nguyên.
Ô Mộng Lan gật đầu:
- Tương truyền quả thật thọ hạn Đào bà bà sắp đến, cụ thể đến lúc nào không biết, tóm lại nếu như vẫn không thể đột phá đến Tử Liên ngũ phẩm, có lẽ sẽ không tránh khỏi kiếp nạn. Bất quá ngươi lo lắng có hơi dư thừa, hàng năm Đào bà bà đều dẫn Đào Thanh Ly đi Thiên Ngoại Thiên ra mắt Tiên Thánh, nghe nói Đào Thanh Ly này cũng rất được Tiên Thánh yêu thích. Có lời đồn một khi Đào bà bà qua đời, Tiên Thánh sẽ nể tình Đào bà bà mà để cho Đào Thanh Ly tiếp nhận địa vị cung chủ Thủy hành cung.
- Đến lúc đó Thủy hành cung vẫn sẽ giữ vững nguyên dạng, chỉ cần các ngươi không đi chọc người khác, sau lưng có Tiên Thánh làm chỗ dựa, người khác cũng không dám chọc Thủy hành cung, các ngươi cũng có thể tiếp tục cao gối không lo, mọi người thảy đều vui mừng không tốt hay sao?!
- Thứ này còn có thể để cho hậu nhân thừa kế? Đến lúc đó những người khác...
Miêu Nghị Dở khóc dở cười đột nhiên sửng sốt, tựa hồ nắm bắt được tin tức gì từ lời của Ô Mộng Lan, ánh mắt lóe lên, lộ ra vẻ hơi giật mình thử hỏi:
- Ý của tỷ là...
- Ta không có ý gì, nể tình ngươi gọi ta là tỷ tỷ, ta thuận miệng nhiều lời một chút, chính ngươi hãy tự thu xếp cho thỏa đáng, đừng đoán mò lời ta!
Ô Mộng Lan hừ lạnh một tiếng, phất tay áo xoay thân hình kiều diễm, bỏ đi ra ngoài.
- Mạnh tỷ chớ đi, tiểu đệ còn có chỗ thỉnh giáo!
Miêu Nghị đuổi theo sau nàng chạy ra ngoài, chọc cho Thiên nhi, Tuyết nhi cảm thấy ngạc nhiên.
- Ta cũng không phải là vạn sự thông, lấy ở đâu nhiều tin tức như vậy có thể cung cấp ngươi thỉnh giáo!
Ra đến bên ngoài đình viện, Ô Mộng Lan vừa nói dứt câu, thân hóa lưu quang bắn lên không mà đi.
Nàng đi chuyến này coi như là vô ích, không hỏi được Miêu Nghị chuyện gì là thật, ngược lại nói cho Miêu Nghị biết rất nhiều chuyện.
- Đại nhân!
Thiên nhi, Tuyết nhi theo ra.
Miêu Nghị khoát tay áo một cái, ý bảo để cho mình yên lặng một chút, một mình chắp tay nhìn lên bầu trời đầy sao.
Hắn đứng trong đình viện này mãi cho đến khi trời sáng, trong lúc đó Thiên nhi, Tuyết nhi mấy lần ra thăm lại không dám quấy rầy hắn suy nghĩ.
Hơi sương trên đảo giữa hồ này thật nặng, trong một đêm làm ướt hết y phục trên người Miêu Nghị. Chân trời vừa ló ra tia sáng đầu tiên đã thức tỉnh hắn, bước nhanh qua lại ở trong đình viện.
Từ lời của Ô Mộng Lan, nếu như mình đoán không sai dụng ý Đào bà bà, muốn động thủ với Bình Dương phủ vậy phải tranh thủ thật sớm. Hiện tại động thủ còn có thể nói là chưa biết hoàn cảnh quy tắc nơi này, có giết người cũng không sao. Dù sao cũng là Đào bà bà mới dẫn từ đô thành tới nhậm chức, cũng bởi vì Lục Thánh mới có chuyện người tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội lần này may mắn còn sống sót có thể chọn địa phương làm phủ chủ, Đào bà bà sẽ không làm chuyện tát vào mặt Tiên Thánh.
Nếu để lâu, đến khi hiểu rõ ràng tình huống chỗ này mới ra tay động thủ, chỉ sợ Đào bà bà sẽ không cho hắn phá hư quy củ Thủy hành cung thành lập những năm qua, xong chuyện kẻ xui xẻo sẽ là Miêu Nghị hắn.
Bước chân dừng lại, Miêu Nghị nhanh chóng lấy ra hai miếng ngọc điệp, thông báo cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy không nên đợi thêm nữa, định ra thời gian liên thủ mà động. Tụ tập nhân mã ba phủ lập tức động thủ với Bình Dương, phải giết hết tu sĩ trong Bình Dương phủ gà chó không tha, hết thảy chôn theo Thích Tú Hồng.
Nếu như không tới đây, hắn vẫn chỉ muốn làm thịt tên Bình Dương phủ chủ, sau khi tới đây, trong lòng hắn chỉ có một chữ hận!
Người ở đây có thể đối xử với một phủ chủ từ chức như Tôn Liên Bình như vậy, Miêu Nghị không cách nào tưởng tượng sau khi Thích Tú Hồng đắc tội vị phủ chủ Bình Dương phủ kia, toàn bộ Bình Dương phủ từ trên xuống dưới đối đãi Thích Tú Hồng thế nào, Thích Tú Hồng đã bị bao nhiêu người làm nhục!
Nghĩ tới tình hình bị vây ở bên trong Luyện Yêu Hồ, gần trong gang tấc lại không thể ra sức, hai giọt lệ rơi vào mặt hắn làm đến nay hắn vẫn khắc cốt minh tâm.
Bên trong đình viện, trong lòng Miêu Nghị chỉ có một chữ giết, đột nhiên như dã thú bị chọc giận, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng:
- Bạch Tử Lương!!!
-----------
Địa phương nhiều nước ắt có nhiều mưa.
Mây đen âm trầm bao phủ bầu trời hơn nửa cảnh nội Trấn Quý điện, mưa phùn lất phất.
Mây đen nhìn qua vô biên, không biết ngày nào trời quang mây tạnh, cũng không đợi được tới ngày trời quang mây tạnh, ba trăm động dưới quyền Thủy Vân phủ, Thiên Trạch phủ, Vân Tang phủ, tổng cộng là hơn ba ngàn nhân mã, cơ hồ dốc hết trọn ổ xuất động, đội mưa từ ba phương hướng tập trung về phía Bình Dương phủ.
Hồng Động sơn Thủy Vân phủ, sơn chủ Trình Hải Lượng đội mưa chạy tới chạy lui trên con đường đầy bùn lầy, bên cạnh đội ngũ đang chậm rãi tiến về phía trước.
- Đội hình! Đội hình! Giữ vững đội hình!
Trình Hải Lượng vung trường đao chỉ về phía chỗ đội ngũ hơi lộ vẻ rối loạn rống giận.
Y phóng long câu chạy đến cuối đội ngũ, lại rống to:
- Chỉnh tề! Chỉnh tề! Lưu Quý, người của Hoàng Môn động ngươi có thể đi được hay không? Ngay cả hành quân cũng không được, ta cần động chủ như ngươi làm gì?! Nếu không muốn làm động chủ hãy nói sớm, chắc chắn có người khác muốn làm!
Tên động chủ Lưu Quý kia lập tức quay đầu lại rống to:
- Tất cả phấn chấn tinh thần cho ta, ngươi hết nhìn Đông tới nhìn Tây cái gì, nếu còn đi không ngay ngắn, cuối năm tới lúc phát lương ngươi sẽ phải khóc!
- Giở trò quỷ gì vậy, trời mưa còn bắt chạy loạn khắp nơi…
Trong đội ngũ có tu sĩ không nhịn được lẩm bẩm oán trách một câu.
Trình Hải Lượng thính tai chợt giục vật cỡi chạy tới gần, vung trường đao chỉ:
- Là ai đang nói chuyện?! Trong lúc hành quân không cho phép xì xào bàn tán, không cho châu đầu ghé tai! Ta cảnh cáo các ngươi, lần này phủ chủ muốn đích thân kiểm duyệt nhân mã các sơn hành quân! Phủ chủ là ai, đó là người từ núi thây biển máu Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đánh ra ngoài, là đại hành gia về phương diện này, bằng vào dáng vẻ rời rạc của các ngươi như vậy, không lọt vào được pháp nhãn phủ chủ! Con bà nó! Lần này nếu ai làm cho mất thể diện Hồng Động sơn ta ở trước mặt phủ chủ, đập chén cơm của Trình mỗ, lão tử sẽ đập chén cơm kẻ đó trước, ai cũng đừng mong được tốt lành!
Chẳng những cảnh tượng này xảy ra ở Hồng Động sơn, toàn bộ nhân mã các sơn Thủy Vân phủ thảy đều tương tự. Phủ chủ Miêu Nghị đã nói trong mười vị sơn chủ sẽ có một người phải nhường chức cho Trần Phi, nói không chừng lần này chính là kiểm tra, sơn chủ nào cũng không dám cẩu thả qua loa, vô cùng cẩn thận chỉnh tề.
Tình huống tương tự cũng không chỉ phát sinh ở Thủy Vân phủ, Thiên Trạch phủ, Vân Tang phủ cũng gần như vậy.
---------------