Phi Thiên
Chương 468-1: Đôi mắt người xưa (Thượng)
Hành động này lọt vào mắt đệ tử ba đại phái thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy vừa hâm mộ lại ghen tỵ. Bất quá mười mấy năm từ động chủ nhảy đến sơn chủ, hôm nay lại nhảy đến phủ chủ, tốc độ leo lên nhanh chóng tới mức khiến cho người ta cảm thấy phát thèm, nhưng cũng biết đó là đi Tinh Tú Hải lấy mạng mình ra đổi lấy. Lần sau dù là cho bọn họ một cơ hội đi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, bọn họ cũng chưa chắc dám đi, mười tám vạn tu sĩ chỉ có thể sống trở về một trăm, cũng quá kinh khủng!
- Còn nhớ năm xưa ở Phù Quang động...
Dương Khánh ở sơn môn đưa mắt nhìn theo đột nhiên lắc đầu cười khổ:
- Thật mau!
Thanh Mai, Thanh Cúc đi theo cũng nhìn đội nhân mã kia biến mất vẻ mặt phức tạp. Các nàng còn nhớ tình hình lúc trước Miêu Nghị thấp thỏm đưa lễ cho các nàng, đây là hắn chỉ dùng thời gian mấy chục năm ngắn ngủi vượt qua đoạn đường người ta cần hơn mấy trăm mấy ngàn năm mới có thể đi hết.
Không biết Thanh Cúc nghĩ tới điều gì, khẽ thở dài một tiếng...
-----------
Trạm kế là Thiếu Thái sơn, nhưng trước khi tới đó, Miêu Nghị cố ý đi vòng qua Trường Phong thành một chuyến, trở về thăm nơi hắn đã sinh ra lớn lên.
Trường Phong thành vốn ở cảnh nội Nam Tuyên phủ, cách Nam Tuyên phủ không phải là quá xa. Lúc trước vẫn còn nhậm chức ở Nam Tuyên phủ, Miêu Nghị còn không có cảm giác gì, lần này sắp phải đi xa tha hương, Miêu Nghị khó đè nén nỗi nhớ, nên cố ý trở về thăm. Sau này nếu như không có việc gì suy đoán cũng sẽ không cố ý trở lại một chuyến nữa, lần này ly biệt có thể sẽ thành vĩnh viễn.
Để lại đám bộ thuộc giữa núi rừng ở ngoài thành trông chừng vật cỡi, cũng không cần thiết một đống người đi theo, Miêu Nghị, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy dẫn theo thị nữ đơn giản vào thành.
Thành vẫn là tòa thành kia, e rằng cả tòa thành biến hóa ít nhất là thành tường đã phong sương hơn. Về phần biến hóa lớn nhất trong thành cũng chính là lớp người mới thay người cũ, không thấy được khuôn mặt nào quen thuộc, còn có kiến trúc nhà cửa cũ kỹ không chịu nổi mưa gió, hiện tại đã được thay đổi mới.
Người của thế giới này sống ngày nào hay ngày ấy, không cần biến hóa quá lớn. Các tu sĩ nắm chắc trong tay thế giới này cũng không hy vọng những tín đồ này có biến hóa gì lớn, chỉ cần bọn họ thành kính tín ngưỡng.
Đứng ở đầu đường, nhìn nhà cũ của mình trước mặt đã biến thành cửa hàng tơ lụa, không còn chút bóng dáng đã từng quen biết. So với lần trước Miêu Nghị tới cách đây mấy chục năm, cửa hàng tơ lụa làm ăn lại càng thêm thịnh vượng, tiệm mì mở rộng thêm nữa, bao gồm cả mấy gian nhà.
Mấy người không biết tại sao Miêu Nghị nhìn chằm chằm cửa hàng tơ lụa ngẩn người, Triệu Phi hỏi:
- Miêu huynh, chẳng lẽ đã từng tới nơi này rồi sao?
Miêu Nghị phục hồi tinh thần lại, nhìn Thiên nhi và Tuyết nhi theo hầu hai bên mình, tay chỉ cửa chính cửa hàng tơ lụa cười nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, cửa chính kia là vị trí nhà cũ nơi ta lớn lên.
Mấy người nghe vậy không khỏi bùi ngùi cảm khái, đã hiểu ý Miêu Nghị tới nơi này.
Người đi đường đi vòng qua mấy người, dùng ánh mắt xa lạ quan sát mấy vị này, nam khí thế phi phàm, nữ đẹp như thiên tiên, người đi đường đều có vẻ không dám đến gần.
Đột nhiên Miêu Nghị tiến lên phất tay ngăn lại một người trẻ tuổi, chắp tay hỏi:
- Vị tiểu ca này, có biết nhà người thân Hoàng thành chủ ở đâu không?
- Hoàng thành chủ… Hoàng thành chủ nào?
Người trẻ tuổi có vẻ kỳ quái:
- Bản thành chưa nghe nói qua Hoàng thành chủ gì, có phải quý nhân lầm hay không?
Miêu Nghị sửng sốt, chợt cười một tiếng, chắp tay nói:
- Làm phiền rồi!
Quay đầu lại tìm thêm một vị lão nhân gia lớn tuổi hơn hỏi thăm, lão nhân gia à một tiếng, khẽ lắc đầu nói:
- Hoàng gia ư, không còn nữa, đã không còn nữa…
Lão không làm cho Miêu Nghị thất vọng, đích thân dẫn đường.
Đoàn người đi qua mấy con phố, đi tới một nhà treo thịt heo phía trước.
Nhìn hán tử già trước tuổi toàn thân đầy mỡ đang lóc thịt, Miêu Nghị có hơi buồn cười. Vị này lại là đứa trẻ mà năm xưa hắn nhìn thấy lúc xông vào phủ thành chủ, đứa con trai mà Hoàng Bảo Trưởng trâu già gặm cỏ non sinh ra. Không ngờ rằng hiện tại làm nghề giết mổ heo giống như mình ngày trước, thật đúng là thế sự vô thường báo ứng chẳng sai.
Một lão thái bà từ cửa viện phía sau hàng thịt heo xách giỏ thức ăn đi ra, y phục đơn giản, thoạt nhìn tinh thần coi như quắc thước, thân thể cũng cường tráng.
Lão đầu dẫn đường lập tức đi tới giữ bà lại, chỉ bọn Miêu Nghị nói:
- Lão tỷ tỷ, có khách nhân tới thăm bà.
Lão thái bà bị lão đầu nhiệt tình kéo qua hơi lộ vẻ nghi ngờ nhìn Miêu Nghị, muốn nói lại thôi. Bởi vì không nhận ra, không biết khách nhân từ đâu tới, đã không còn nhớ gặp được khách nhân quý phái như vậy từ bao giờ.
- Đây chính là nữ nhi nhà lão Lý đậu hủ, dâu của Hoàng Bảo Trưởng đã tục huyền.
Lão đầu giải thích với Miêu Nghị một tiếng, giọng có hơi lớn, đoán chừng là tai lão đã kém.
Thật ra thì Miêu Nghị có hơi kinh ngạc, không nghĩ tới nữ nhi nhà lão Lý đậu hủ còn sống. Thoạt nhìn thân thể tựa hồ còn khỏe, có thể nói trường thọ trong số phàm nhân, chẳng qua là già đi thay đổi suýt chút nữa hắn không nhận ra.
Miêu Nghị tiện tay cầm một khối kim tinh nhét vào trong tay của lão đầu, đuổi lão đầu đi, lại bỏ một nắm kim tinh vào giỏ thức ăn lão thái bà, không nói nửa lời, xoay người dẫn mọi người rời đi.
Lão thái bà sửng sốt, có chút sợ hãi, vô duyên vô cớ lại cho mình nhiều tiền như vậy làm gì, vội vàng chạy lấp xấp đuổi theo, ngăn ở trước mặt của Miêu Nghị, thấp thỏm nói:
- Vì sao bỗng dưng quý khách cho lão thân nhiều tiền như vậy, lão thân thật sự không chịu nổi, không biết quý khách là thân thích của Hoàng gia hay là...
Nếu như là cố nhân của Lý gia mình, không có lý nào không quen biết, suy nghĩ một chút cũng chỉ có thể là người Hoàng gia mình chưa từng gặp.
Miêu Nghị trầm ngâm một phen, hỏi:
- Bà thật sự muốn biết ta là ai?
Lão thái bà thử hỏi:
- Không thể nói sao?
Miêu Nghị hơi chần chờ một chút, cười nói:
- Lý tỷ, có còn nhớ thiếu niên giết heo Miêu Nghị hàng thịt heo đối diện điếm đậu hủ ngày xưa hay không?
Lão thái bà trong nháy mắt cả kinh, trợn to đôi mắt người xưa nhìn hắn. Sau khi Hoàng Bảo Trưởng chết, bà từng nghe nữ nhi Hoàng Bảo Trưởng nói qua, thiếu niên giết heo năm xưa đã trở thành tiên nhân. Ký ức này đã vô cùng xưa cũ, hiện tại bị khơi gợi lại, có hơi kinh hoảng thất thố ấp úng nói:
- Chẳng lẽ ngươi là...
Miêu Nghị gật đầu cười nói:
- Chính là Miêu Nghị đây!
Lại chắp tay từ giã:
- Lý tỷ tỷ bảo trọng!
Nói xong đi vòng qua mà đi, dẫn mấy người nghênh ngang mà đi.
Lão thái bà không biết Hoàng Bảo Trưởng là bị Miêu Nghị giết chết, chẳng qua là kinh ngạc nhìn bóng lưng cường tráng của Miêu Nghị, còn có giai nhân bên người làm bạn. Bà mơ màng nhớ tới tình cảnh thiếu niên nhà đối diện nhờ người mang sính lễ tới cầu hôn mình năm xưa, bị nhà mình ném sính lễ ra đường, chuyện xưa như còn sờ sờ trước mắt, thật lâu không nói.
---------------
- Còn nhớ năm xưa ở Phù Quang động...
Dương Khánh ở sơn môn đưa mắt nhìn theo đột nhiên lắc đầu cười khổ:
- Thật mau!
Thanh Mai, Thanh Cúc đi theo cũng nhìn đội nhân mã kia biến mất vẻ mặt phức tạp. Các nàng còn nhớ tình hình lúc trước Miêu Nghị thấp thỏm đưa lễ cho các nàng, đây là hắn chỉ dùng thời gian mấy chục năm ngắn ngủi vượt qua đoạn đường người ta cần hơn mấy trăm mấy ngàn năm mới có thể đi hết.
Không biết Thanh Cúc nghĩ tới điều gì, khẽ thở dài một tiếng...
-----------
Trạm kế là Thiếu Thái sơn, nhưng trước khi tới đó, Miêu Nghị cố ý đi vòng qua Trường Phong thành một chuyến, trở về thăm nơi hắn đã sinh ra lớn lên.
Trường Phong thành vốn ở cảnh nội Nam Tuyên phủ, cách Nam Tuyên phủ không phải là quá xa. Lúc trước vẫn còn nhậm chức ở Nam Tuyên phủ, Miêu Nghị còn không có cảm giác gì, lần này sắp phải đi xa tha hương, Miêu Nghị khó đè nén nỗi nhớ, nên cố ý trở về thăm. Sau này nếu như không có việc gì suy đoán cũng sẽ không cố ý trở lại một chuyến nữa, lần này ly biệt có thể sẽ thành vĩnh viễn.
Để lại đám bộ thuộc giữa núi rừng ở ngoài thành trông chừng vật cỡi, cũng không cần thiết một đống người đi theo, Miêu Nghị, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy dẫn theo thị nữ đơn giản vào thành.
Thành vẫn là tòa thành kia, e rằng cả tòa thành biến hóa ít nhất là thành tường đã phong sương hơn. Về phần biến hóa lớn nhất trong thành cũng chính là lớp người mới thay người cũ, không thấy được khuôn mặt nào quen thuộc, còn có kiến trúc nhà cửa cũ kỹ không chịu nổi mưa gió, hiện tại đã được thay đổi mới.
Người của thế giới này sống ngày nào hay ngày ấy, không cần biến hóa quá lớn. Các tu sĩ nắm chắc trong tay thế giới này cũng không hy vọng những tín đồ này có biến hóa gì lớn, chỉ cần bọn họ thành kính tín ngưỡng.
Đứng ở đầu đường, nhìn nhà cũ của mình trước mặt đã biến thành cửa hàng tơ lụa, không còn chút bóng dáng đã từng quen biết. So với lần trước Miêu Nghị tới cách đây mấy chục năm, cửa hàng tơ lụa làm ăn lại càng thêm thịnh vượng, tiệm mì mở rộng thêm nữa, bao gồm cả mấy gian nhà.
Mấy người không biết tại sao Miêu Nghị nhìn chằm chằm cửa hàng tơ lụa ngẩn người, Triệu Phi hỏi:
- Miêu huynh, chẳng lẽ đã từng tới nơi này rồi sao?
Miêu Nghị phục hồi tinh thần lại, nhìn Thiên nhi và Tuyết nhi theo hầu hai bên mình, tay chỉ cửa chính cửa hàng tơ lụa cười nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, cửa chính kia là vị trí nhà cũ nơi ta lớn lên.
Mấy người nghe vậy không khỏi bùi ngùi cảm khái, đã hiểu ý Miêu Nghị tới nơi này.
Người đi đường đi vòng qua mấy người, dùng ánh mắt xa lạ quan sát mấy vị này, nam khí thế phi phàm, nữ đẹp như thiên tiên, người đi đường đều có vẻ không dám đến gần.
Đột nhiên Miêu Nghị tiến lên phất tay ngăn lại một người trẻ tuổi, chắp tay hỏi:
- Vị tiểu ca này, có biết nhà người thân Hoàng thành chủ ở đâu không?
- Hoàng thành chủ… Hoàng thành chủ nào?
Người trẻ tuổi có vẻ kỳ quái:
- Bản thành chưa nghe nói qua Hoàng thành chủ gì, có phải quý nhân lầm hay không?
Miêu Nghị sửng sốt, chợt cười một tiếng, chắp tay nói:
- Làm phiền rồi!
Quay đầu lại tìm thêm một vị lão nhân gia lớn tuổi hơn hỏi thăm, lão nhân gia à một tiếng, khẽ lắc đầu nói:
- Hoàng gia ư, không còn nữa, đã không còn nữa…
Lão không làm cho Miêu Nghị thất vọng, đích thân dẫn đường.
Đoàn người đi qua mấy con phố, đi tới một nhà treo thịt heo phía trước.
Nhìn hán tử già trước tuổi toàn thân đầy mỡ đang lóc thịt, Miêu Nghị có hơi buồn cười. Vị này lại là đứa trẻ mà năm xưa hắn nhìn thấy lúc xông vào phủ thành chủ, đứa con trai mà Hoàng Bảo Trưởng trâu già gặm cỏ non sinh ra. Không ngờ rằng hiện tại làm nghề giết mổ heo giống như mình ngày trước, thật đúng là thế sự vô thường báo ứng chẳng sai.
Một lão thái bà từ cửa viện phía sau hàng thịt heo xách giỏ thức ăn đi ra, y phục đơn giản, thoạt nhìn tinh thần coi như quắc thước, thân thể cũng cường tráng.
Lão đầu dẫn đường lập tức đi tới giữ bà lại, chỉ bọn Miêu Nghị nói:
- Lão tỷ tỷ, có khách nhân tới thăm bà.
Lão thái bà bị lão đầu nhiệt tình kéo qua hơi lộ vẻ nghi ngờ nhìn Miêu Nghị, muốn nói lại thôi. Bởi vì không nhận ra, không biết khách nhân từ đâu tới, đã không còn nhớ gặp được khách nhân quý phái như vậy từ bao giờ.
- Đây chính là nữ nhi nhà lão Lý đậu hủ, dâu của Hoàng Bảo Trưởng đã tục huyền.
Lão đầu giải thích với Miêu Nghị một tiếng, giọng có hơi lớn, đoán chừng là tai lão đã kém.
Thật ra thì Miêu Nghị có hơi kinh ngạc, không nghĩ tới nữ nhi nhà lão Lý đậu hủ còn sống. Thoạt nhìn thân thể tựa hồ còn khỏe, có thể nói trường thọ trong số phàm nhân, chẳng qua là già đi thay đổi suýt chút nữa hắn không nhận ra.
Miêu Nghị tiện tay cầm một khối kim tinh nhét vào trong tay của lão đầu, đuổi lão đầu đi, lại bỏ một nắm kim tinh vào giỏ thức ăn lão thái bà, không nói nửa lời, xoay người dẫn mọi người rời đi.
Lão thái bà sửng sốt, có chút sợ hãi, vô duyên vô cớ lại cho mình nhiều tiền như vậy làm gì, vội vàng chạy lấp xấp đuổi theo, ngăn ở trước mặt của Miêu Nghị, thấp thỏm nói:
- Vì sao bỗng dưng quý khách cho lão thân nhiều tiền như vậy, lão thân thật sự không chịu nổi, không biết quý khách là thân thích của Hoàng gia hay là...
Nếu như là cố nhân của Lý gia mình, không có lý nào không quen biết, suy nghĩ một chút cũng chỉ có thể là người Hoàng gia mình chưa từng gặp.
Miêu Nghị trầm ngâm một phen, hỏi:
- Bà thật sự muốn biết ta là ai?
Lão thái bà thử hỏi:
- Không thể nói sao?
Miêu Nghị hơi chần chờ một chút, cười nói:
- Lý tỷ, có còn nhớ thiếu niên giết heo Miêu Nghị hàng thịt heo đối diện điếm đậu hủ ngày xưa hay không?
Lão thái bà trong nháy mắt cả kinh, trợn to đôi mắt người xưa nhìn hắn. Sau khi Hoàng Bảo Trưởng chết, bà từng nghe nữ nhi Hoàng Bảo Trưởng nói qua, thiếu niên giết heo năm xưa đã trở thành tiên nhân. Ký ức này đã vô cùng xưa cũ, hiện tại bị khơi gợi lại, có hơi kinh hoảng thất thố ấp úng nói:
- Chẳng lẽ ngươi là...
Miêu Nghị gật đầu cười nói:
- Chính là Miêu Nghị đây!
Lại chắp tay từ giã:
- Lý tỷ tỷ bảo trọng!
Nói xong đi vòng qua mà đi, dẫn mấy người nghênh ngang mà đi.
Lão thái bà không biết Hoàng Bảo Trưởng là bị Miêu Nghị giết chết, chẳng qua là kinh ngạc nhìn bóng lưng cường tráng của Miêu Nghị, còn có giai nhân bên người làm bạn. Bà mơ màng nhớ tới tình cảnh thiếu niên nhà đối diện nhờ người mang sính lễ tới cầu hôn mình năm xưa, bị nhà mình ném sính lễ ra đường, chuyện xưa như còn sờ sờ trước mắt, thật lâu không nói.
---------------