Phi Thiên
Chương 456-1: Lại đến đô thành (Thượng)
Miêu Nghị khẽ vuốt cằm cười một tiếng, Thiên nhi, Tuyết nhi hơi có vẻ tò mò nhìn chằm chằm Lâm Bình Bình, bởi vì đã nghe nói qua về nàng.
- Miêu huynh!
La Bình chắp tay cười nói.
- Sao dám làm phiền La huynh đích thân đến nghênh đón.
Miêu Nghị chắp tay đáp lễ.
- Hắc hắc, Miêu huynh trải qua mười năm hung hiểm Tinh Tú Hải nổi danh mà về, đương nhiên là phải tới chúc mừng!
La Bình liếc nhìn vật cỡi Thiên nhi, Tuyết nhi, trong lòng khen ngợi không thôi, quả nhiên là phát tài, ngay cả vật cỡi của thị nữ cũng là linh thú hiếm có.
Hai bên khách sáo một phen, song song vừa đi vừa nói, Lâm Bình Bình theo bên cạnh ba người kia hỏi đáp.
Cả bọn qua cầu vào thành, đập vào mắt chính là sơn thủy nối liền nhau, kiến trúc nhà cửa kéo dài liên miên bất tuyệt. Ngoài ra còn có vô số dòng sông nhỏ lượn quanh uốn khúc nhiều không đếm xuể, trên đó thuyền bè qua lại tấp nập. Nhìn lướt qua chỉ thấy đô thành rộng rãi vô biên, khiến cho người ta có cảm giác choáng ngợp, không biết rốt cục kích thước toàn bộ đô thành bao lớn. Cảnh phồn hoa của nó càng làm Thiên nhi, Tuyết nhi cảm thấy tâm thần sảng khoái, trước kia chưa từng thấy qua cảnh tượng phồn hoa như vậy.
Diêm Tu Mới tới cũng không nhịn được kinh ngạc, không kìm hãm được phát ra lời cảm khái:
- Không hổ là đô thành!
Thiên nhi, Tuyết nhi thỉnh thoảng hỏi lung tung Lâm Bình Bình chuyện nọ chuyện kia kia. Mà Lâm Bình Bình là biết gì đáp nấy, chỉ chỉ chung quanh giới thiệu.
- Lúc nào Đại nhân có thể tới nơi này trấn giữ thì hay quá...
Tuyết nhi đột nhiên theo bản năng nói một câu.
La Bình nghe vậy kinh ngạc quay đầu lại, Thiên nhi vội vàng thấp giọng trách cứ một câu:
- Muội muội chớ nói nhảm!
Tuyết nhi cũng sực nhớ ra, nơi này là đô thành, chính là thành thuộc quyền cai quản trực tiếp của Quân Sứ Thìn lộ. Nàng muốn Miêu Nghị tọa trấn nơi này chẳng phải là muốn đuổi Quân Sứ hiện tại xuống, lập tức có vẻ khẩn trương nhìn về phía Miêu Nghị, sợ lời của mình gây ra tai họa.
Miêu Nghị ngược lại tỏ ra ung dung bình tĩnh cười nói với La Bình:
- Làm cho La huynh chê cười, các nha đầu từ trước tới nay vẫn ở địa phương nhỏ bé, chưa từng ra ngoài kiến thức bao giờ. Hôm nay thấy nơi này phồn hoa có vẻ hưng phấn, nhất thời lỡ lời mà thôi, mong rằng La huynh không để trong lòng.
La Bình cười nói:
- Chỉ là lời nói vô tình, không nên cho là thật.
Miêu Nghị quay đầu nhìn hai nàng cười nói:
- Còn một thời gian nữa mới tới lúc bái kiến Quân Sứ, ta sẽ cho Lâm Bình Bình dẫn hai nàng đi dạo chơi cho thỏa thích ở đô thành này, hiện tại hãy về chỗ nghỉ chân trước đã.
Hai nàng hưng phấn gật đầu.
Cả bọn chạy tới Ngọc Đô phong, Lâm Bình Bình lấy thẻ bài ra cho thủ vệ kiểm tra, sau đó chạy thẳng lên núi. Trên đường đi Miêu Nghị lại hỏi Lâm Bình Bình dẫn đường:
- Dặn ngươi chuẩn bị thêm hai gian trạch viện, đã chuẩn bị xong chưa?
Hắn và Triệu Phi, Tư Không Vô Úy hẹn trước gặp nhau ở chỗ này, đã báo trước cho Lâm Bình Bình an bài.
Lâm Bình Bình lập tức cung kính đáp:
- Hồi bẩm Đại nhân, đã sắp xếp xong xuôi.
Cả bọn vừa đến trạch viện Ngọc Đô phong phong cảnh như vẽ, Thiên nhi ngắm nhìn bốn phía kinh ngạc khen ngợi thật đẹp, Tuyết nhi cũng gật đầu liên tục.
Mặc dù chỗ ở trước kia cũng rất tốt, nhưng lại nằm trong rừng sâu núi thẳm cách xa trần thế, cảnh sắc không đổi như vậy cho dù là ngắm mãi cũng chán. Mà chỗ ở hiện tại siêu phàm thoát tục, vừa ra khỏi cửa lại có thể thấy được thế tục mênh mông phồn hoa vô tận, tất cả nằm trong tầm mắt. Cảm giác cao cao tại thượng tuyệt vời thật sự là khó có thể hình dung, tự nhiên không nhịn được kinh ngạc khen ngợi.
Diêm Tu tương đối bình tĩnh, nữ nhân vẫn hết sức khoa trương đối với sự vật tốt đẹp như vậy.
Cả bọn vào ở, La Bình mời Miêu Nghị chạy một mạch đã mệt mỏi nghỉ ngơi và hồi phục, buổi tối sẽ chuẩn bị bữa tiệc tẩy trần.
Miêu Nghị kéo La Bình muốn cáo từ lại:
- La huynh, ta không biết về tình huống các phủ bên dưới Thìn lộ, không biết ở đâu có bản đồ tương quan?
La Bình ngớ ngẩn, chợt nghĩ tới vị Đại nhân này sắp sửa được chọn lựa địa phương nhận chức phủ chủ, hiển nhiên là phải tìm hiểu rõ ràng tình huống trước, lập tức cười nói:
- Chỉ là chuyện nhỏ, đường dây thương hội giao dịch trải rộng toàn bộ Tiên Quốc, không thiếu vật này, ta sẽ về tìm cho ngươi.
Miêu Nghị chắp tay cảm tạ, La Bình cáo từ rời đi.
Không có người ngoài, lại cho đám người hầu phục vụ trang viện lui ra, Miêu Nghị ngồi ngay ngắn trong sảnh chính, nhìn Lâm Bình Bình nói:
- Lâm Bình Bình, trong thời gian ta không có ở đây ngươi làm rất tốt, hai vị cô cô khen ngợi ngươi không ít.
Lâm Bình Bình lập tức hành lễ nói:
- Đại nhân khen quá lời, nếu không có ơn tri ngộ Đại nhân, cũng không có Lâm Bình Bình hôm nay,
Miêu Nghị khẽ hất đầu ra hiệu, Thiên nhi lập tức cầm một chiếc nhẫn trữ vật tiến lên, đưa cho Lâm Bình Bình:
- Đây là Đại nhân ban thưởng.
Lâm Bình Bình cảm tạ, tra xét sơ qua lập tức giật mình kinh hãi, phát hiện bên trong lại là một ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, lập tức cảm tạ không ngớt.
- Đây là phần thưởng ngươi xứng đáng nhận được, chỉ cần ngươi làm việc trung thành, bản tọa sẽ không bạc đãi người mình.
Miêu Nghị khoát tay áo một cái, ý bảo không cần cảm tạ, trầm ngâm nói:
- Một mình ngươi hoạt động ở đô thành, tài nguyên trong tay có hạn, dò xét tin tức chung quanh cũng làm khó ngươi. Hoạt động ở chỗ này không tránh khỏi có những khi phải đút lót hối lộ, sau này ta sẽ bảo Thiên nhi lập ra một trương mục ở thương hội, cho ngươi tài nguyên tương ứng. Ngươi có thể tùy ý lấy sử dụng, cho ngươi có quyền dùng trước báo sau, để ngươi dò xét tin tức.
- Ngoài ra sẽ cho ngươi năm vị trí quan phương, ngươi có thể triệu tập năm tên thủ hạ đáng tin cậy trong đám tán tu, sẽ do ngươi điều khiển bọn họ, phối hợp với ngươi hoạt động ở đô thành. Phải nhớ, chọn người thà ít mà tinh, cần nhất là đáng tin cậy, sau khi chọn xong hãy báo lên cho ta, ta sẽ giải quyết thân phận quan phương.
Lần này sau khi từ Tinh Tú Hải trở lại, Miêu Nghị tra xét tin tức lớn nhỏ Lâm Bình Bình truyền tới từ đô thành những năm qua, phát hiện nữ nhân này không hổ là xuất thân từ nhà quyền quý, rất có kiến thức, làm việc có cân nhắc chừng mực, từ trước tới nay chưa hề có sai lầm gì. Coi như Miêu Nghị đã thấy được năng lực và lòng trung thành của nàng, tức thì gia tăng quyền hạn cho nàng, thuận tiện cho nàng làm việc cũng là thuận tiện cho mình.
Lâm Bình Bình nghe vậy hết sức vui mừng, chắp tay lần nữa nói:
- Tạ Đại nhân tín nhiệm, ty chức nhất định không phụ kỳ vọng của Đại nhân.
Miêu Nghị gật đầu một cái, lại lấy ra một miếng ngọc điệp viết vài chữ đóng pháp ấn, đưa ra nói:
- Lập tức tìm hai tán tu đến cửa vào núi chờ, gặp hai người trong ngọc điệp dẫn đến gặp ta, hai gian trạch viện khác chính là chuẩn bị cho bọn họ.
Lâm Bình Bình tiến lên nhận vào tay nhìn một chút, tên bên trong chính là Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy.
---------------
- Miêu huynh!
La Bình chắp tay cười nói.
- Sao dám làm phiền La huynh đích thân đến nghênh đón.
Miêu Nghị chắp tay đáp lễ.
- Hắc hắc, Miêu huynh trải qua mười năm hung hiểm Tinh Tú Hải nổi danh mà về, đương nhiên là phải tới chúc mừng!
La Bình liếc nhìn vật cỡi Thiên nhi, Tuyết nhi, trong lòng khen ngợi không thôi, quả nhiên là phát tài, ngay cả vật cỡi của thị nữ cũng là linh thú hiếm có.
Hai bên khách sáo một phen, song song vừa đi vừa nói, Lâm Bình Bình theo bên cạnh ba người kia hỏi đáp.
Cả bọn qua cầu vào thành, đập vào mắt chính là sơn thủy nối liền nhau, kiến trúc nhà cửa kéo dài liên miên bất tuyệt. Ngoài ra còn có vô số dòng sông nhỏ lượn quanh uốn khúc nhiều không đếm xuể, trên đó thuyền bè qua lại tấp nập. Nhìn lướt qua chỉ thấy đô thành rộng rãi vô biên, khiến cho người ta có cảm giác choáng ngợp, không biết rốt cục kích thước toàn bộ đô thành bao lớn. Cảnh phồn hoa của nó càng làm Thiên nhi, Tuyết nhi cảm thấy tâm thần sảng khoái, trước kia chưa từng thấy qua cảnh tượng phồn hoa như vậy.
Diêm Tu Mới tới cũng không nhịn được kinh ngạc, không kìm hãm được phát ra lời cảm khái:
- Không hổ là đô thành!
Thiên nhi, Tuyết nhi thỉnh thoảng hỏi lung tung Lâm Bình Bình chuyện nọ chuyện kia kia. Mà Lâm Bình Bình là biết gì đáp nấy, chỉ chỉ chung quanh giới thiệu.
- Lúc nào Đại nhân có thể tới nơi này trấn giữ thì hay quá...
Tuyết nhi đột nhiên theo bản năng nói một câu.
La Bình nghe vậy kinh ngạc quay đầu lại, Thiên nhi vội vàng thấp giọng trách cứ một câu:
- Muội muội chớ nói nhảm!
Tuyết nhi cũng sực nhớ ra, nơi này là đô thành, chính là thành thuộc quyền cai quản trực tiếp của Quân Sứ Thìn lộ. Nàng muốn Miêu Nghị tọa trấn nơi này chẳng phải là muốn đuổi Quân Sứ hiện tại xuống, lập tức có vẻ khẩn trương nhìn về phía Miêu Nghị, sợ lời của mình gây ra tai họa.
Miêu Nghị ngược lại tỏ ra ung dung bình tĩnh cười nói với La Bình:
- Làm cho La huynh chê cười, các nha đầu từ trước tới nay vẫn ở địa phương nhỏ bé, chưa từng ra ngoài kiến thức bao giờ. Hôm nay thấy nơi này phồn hoa có vẻ hưng phấn, nhất thời lỡ lời mà thôi, mong rằng La huynh không để trong lòng.
La Bình cười nói:
- Chỉ là lời nói vô tình, không nên cho là thật.
Miêu Nghị quay đầu nhìn hai nàng cười nói:
- Còn một thời gian nữa mới tới lúc bái kiến Quân Sứ, ta sẽ cho Lâm Bình Bình dẫn hai nàng đi dạo chơi cho thỏa thích ở đô thành này, hiện tại hãy về chỗ nghỉ chân trước đã.
Hai nàng hưng phấn gật đầu.
Cả bọn chạy tới Ngọc Đô phong, Lâm Bình Bình lấy thẻ bài ra cho thủ vệ kiểm tra, sau đó chạy thẳng lên núi. Trên đường đi Miêu Nghị lại hỏi Lâm Bình Bình dẫn đường:
- Dặn ngươi chuẩn bị thêm hai gian trạch viện, đã chuẩn bị xong chưa?
Hắn và Triệu Phi, Tư Không Vô Úy hẹn trước gặp nhau ở chỗ này, đã báo trước cho Lâm Bình Bình an bài.
Lâm Bình Bình lập tức cung kính đáp:
- Hồi bẩm Đại nhân, đã sắp xếp xong xuôi.
Cả bọn vừa đến trạch viện Ngọc Đô phong phong cảnh như vẽ, Thiên nhi ngắm nhìn bốn phía kinh ngạc khen ngợi thật đẹp, Tuyết nhi cũng gật đầu liên tục.
Mặc dù chỗ ở trước kia cũng rất tốt, nhưng lại nằm trong rừng sâu núi thẳm cách xa trần thế, cảnh sắc không đổi như vậy cho dù là ngắm mãi cũng chán. Mà chỗ ở hiện tại siêu phàm thoát tục, vừa ra khỏi cửa lại có thể thấy được thế tục mênh mông phồn hoa vô tận, tất cả nằm trong tầm mắt. Cảm giác cao cao tại thượng tuyệt vời thật sự là khó có thể hình dung, tự nhiên không nhịn được kinh ngạc khen ngợi.
Diêm Tu tương đối bình tĩnh, nữ nhân vẫn hết sức khoa trương đối với sự vật tốt đẹp như vậy.
Cả bọn vào ở, La Bình mời Miêu Nghị chạy một mạch đã mệt mỏi nghỉ ngơi và hồi phục, buổi tối sẽ chuẩn bị bữa tiệc tẩy trần.
Miêu Nghị kéo La Bình muốn cáo từ lại:
- La huynh, ta không biết về tình huống các phủ bên dưới Thìn lộ, không biết ở đâu có bản đồ tương quan?
La Bình ngớ ngẩn, chợt nghĩ tới vị Đại nhân này sắp sửa được chọn lựa địa phương nhận chức phủ chủ, hiển nhiên là phải tìm hiểu rõ ràng tình huống trước, lập tức cười nói:
- Chỉ là chuyện nhỏ, đường dây thương hội giao dịch trải rộng toàn bộ Tiên Quốc, không thiếu vật này, ta sẽ về tìm cho ngươi.
Miêu Nghị chắp tay cảm tạ, La Bình cáo từ rời đi.
Không có người ngoài, lại cho đám người hầu phục vụ trang viện lui ra, Miêu Nghị ngồi ngay ngắn trong sảnh chính, nhìn Lâm Bình Bình nói:
- Lâm Bình Bình, trong thời gian ta không có ở đây ngươi làm rất tốt, hai vị cô cô khen ngợi ngươi không ít.
Lâm Bình Bình lập tức hành lễ nói:
- Đại nhân khen quá lời, nếu không có ơn tri ngộ Đại nhân, cũng không có Lâm Bình Bình hôm nay,
Miêu Nghị khẽ hất đầu ra hiệu, Thiên nhi lập tức cầm một chiếc nhẫn trữ vật tiến lên, đưa cho Lâm Bình Bình:
- Đây là Đại nhân ban thưởng.
Lâm Bình Bình cảm tạ, tra xét sơ qua lập tức giật mình kinh hãi, phát hiện bên trong lại là một ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, lập tức cảm tạ không ngớt.
- Đây là phần thưởng ngươi xứng đáng nhận được, chỉ cần ngươi làm việc trung thành, bản tọa sẽ không bạc đãi người mình.
Miêu Nghị khoát tay áo một cái, ý bảo không cần cảm tạ, trầm ngâm nói:
- Một mình ngươi hoạt động ở đô thành, tài nguyên trong tay có hạn, dò xét tin tức chung quanh cũng làm khó ngươi. Hoạt động ở chỗ này không tránh khỏi có những khi phải đút lót hối lộ, sau này ta sẽ bảo Thiên nhi lập ra một trương mục ở thương hội, cho ngươi tài nguyên tương ứng. Ngươi có thể tùy ý lấy sử dụng, cho ngươi có quyền dùng trước báo sau, để ngươi dò xét tin tức.
- Ngoài ra sẽ cho ngươi năm vị trí quan phương, ngươi có thể triệu tập năm tên thủ hạ đáng tin cậy trong đám tán tu, sẽ do ngươi điều khiển bọn họ, phối hợp với ngươi hoạt động ở đô thành. Phải nhớ, chọn người thà ít mà tinh, cần nhất là đáng tin cậy, sau khi chọn xong hãy báo lên cho ta, ta sẽ giải quyết thân phận quan phương.
Lần này sau khi từ Tinh Tú Hải trở lại, Miêu Nghị tra xét tin tức lớn nhỏ Lâm Bình Bình truyền tới từ đô thành những năm qua, phát hiện nữ nhân này không hổ là xuất thân từ nhà quyền quý, rất có kiến thức, làm việc có cân nhắc chừng mực, từ trước tới nay chưa hề có sai lầm gì. Coi như Miêu Nghị đã thấy được năng lực và lòng trung thành của nàng, tức thì gia tăng quyền hạn cho nàng, thuận tiện cho nàng làm việc cũng là thuận tiện cho mình.
Lâm Bình Bình nghe vậy hết sức vui mừng, chắp tay lần nữa nói:
- Tạ Đại nhân tín nhiệm, ty chức nhất định không phụ kỳ vọng của Đại nhân.
Miêu Nghị gật đầu một cái, lại lấy ra một miếng ngọc điệp viết vài chữ đóng pháp ấn, đưa ra nói:
- Lập tức tìm hai tán tu đến cửa vào núi chờ, gặp hai người trong ngọc điệp dẫn đến gặp ta, hai gian trạch viện khác chính là chuẩn bị cho bọn họ.
Lâm Bình Bình tiến lên nhận vào tay nhìn một chút, tên bên trong chính là Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy.
---------------