Phi Thiên
Chương 454-1: Đường đột (Thượng)
Một tràng tiếng bôm bốp giòn tan vang lên, hòa lẫn tiếng kêu ú ớ quái dị của Trầm Phong Hoa.
Trầm Phong Hoa ở trước mặt Hoắc Lăng Tiêu thật đúng là trung thành cảnh cảnh, giống như chuột thấy mèo, Miêu Nghị hy vọng y tránh né một chút hoặc là phản kháng một chút, cũng tiện tìm lý do giết y. Ai ngờ tên mập chết tiệt này lại không tránh không né, vẫn cứng rắn quỳ thẳng tại chỗ, mặc cho những cái tát tai liên tiếp điên cuồng đánh vào mặt mình.
Lần này Trầm Phong Hoa thật sự bị đánh cho máu mũi máu miệng chảy ròng ròng, ngay cả răng trong miệng cũng bay ra, nhưng vẫn ú ớ nói những lời trung thành cảnh cảnh với điện chủ.
Hoắc Lăng Tiêu cụp mắt không lên tiếng, làm như không thấy cảnh tượng diễn ra trước mặt..
Thiên Vũ thân là thị nữ tâm phúc hiểu y rất rõ, rõ ràng là không phải Hoắc Lăng Tiêu tàn nhẫn không quan tâm, mà y muốn bảo vệ Trầm Phong Hoa. Y không lên tiếng là muốn cho Miêu Nghị hả giận, đánh càng ghê gớm lát nữa y càng tiện lên tiếng nói giúp cho Trầm Phong Hoa.
Phàn Tử Trường đứng bên thiên sảnh nhìn sang có vẻ không nỡ, chỉ thấy Trầm Phong Hoa đảo mắt đã bị đánh thành đầu heo, trong lòng không khỏi bùi ngùi. Trầm Phong Hoa ngươi chọc ai không chọc, lại chọc phải huynh đệ kết nghĩa của điện chủ.
Thiên nhi, Tuyết nhi từng hận chết Trầm Phong Hoa, hôm nay có thể nói trút giận thật nhiều.
Diêm Tu ngầm cười khổ, phát hiện Miêu Nghị thật đúng là không phải là kẻ dễ trêu, lần này thật sự là hả giận.
Miêu Nghị cũng phát hiện có cái gì không đúng, con heo mập này có thể leo lên tới địa vị hôm nay quả nhiên không phải là tầm thường, thật sự tàn nhẫn với bản thân. Khoan nói bị hắn đánh không hề trả đòn, lại còn dùng dáng vẻ thê thảm đáng thương biểu lộ lòng trung thành với điện chủ Đại nhân, hoạc nói là làm cho điện chủ thương hại. Miêu Nghị hắn động thủ đánh một trận thì còn được, lại không tiện không được Hoắc Lăng Tiêu đồng ý mà giết người của y.
Đột nhiên Miêu Nghị đạp một cước khiến cho Trầm Phong Hoa bay ra ngoài.
Trầm Phong Hoa phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào hòn giả sơn cách đó không xa.
Miêu Nghị lắc mình đuổi theo tới.
Trầm Phong Hoa ngã lăn dưới đất phun ra mấy ngụm máu, lúc quay đầu trong mắt bỗng nhiên chợt lóe hung quang rồi biến mất, trở lại dáng vẻ đáng thương cầu xin tha thứ.
Ta cho ngươi giả bộ! Trong lòng Miêu Nghị cười lạnh, rơi xuống đất lại bạt tai mấy cái bốp bốp vang dội, đồng thời quay đầu lại quan sát, thấy ở sau giả sơn không ai nhìn thấy, phất tay gọi ra từ trong nhẫn trữ vật một thanh Lang Nha bổng nhị phẩm nơi tay, nhắm vào đầu Trầm Phong Hoa giận dữ đập xuống.
Trầm Phong Hoa cả kinh thất sắc, đánh vài tát tai thì không sao, nhưng Lang Nha bổng này giáng xuống một cái là mất mạng. Mình ủy khúc cầu toàn chỉ là vì bảo vệ tính mạng, nếu như mạng cũng bị mất còn ủy khúc cầu toàn cái rắm, rõ ràng là tên này nghĩ hết biện pháp quyết tâm muốn lấy mạng của mình!
Thân thể mập mạp của Trầm Phong Hoa linh xảo vô cùng, lăn tròn dưới đất mấy vòng, bay ra khỏi khu vực giả sơn.
- A!
Phía sau giả sơn đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm:
- Cẩu tặc, lại dám ám toán ta!
Trầm Phong Hoa Lăng không bắn lên quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy đột nhiên Miêu Nghị ngã xuống đất không hiểu vì sao. Kinh khủng nhất là y nhìn thấy Miêu Nghị quệt một vũng máu mà y vừa phun ra dưới đất rất nhanh, sau đó bôi lên khóe miệng, đồng thời có một chiếc kính đang nhắm thẳng vào y.
Con ngươi Trầm Phong Hoa chợt co rụt lại.
Bên ngoài cả bọn nghe Miêu Nghị kêu thảm thiết thảy đều giật nảy mình, lại thấy một luồng sương mù xám mãnh liệt từ giả sơn điên cuồng phun lên không, bao phủ thân hình Trầm Phong Hoa đang bay vút lên cao vào trong đó.
Nhiệt độ trong đình viện chợt giảm xuống, làm người ta cảm thấy âm phong trận trận, sương mù xám phun ra điên cuồng như dải lụa khổng lồ đã rút trở về giả sơn. Mà Trầm Phong Hoa giữa không trung đã cứng đờ rơi xuống đất, lại thấy Miêu Nghị từ sau giả sơn phóng ra, múa may một thanh Lang Nha bổng giận đập xuống.
- Hiền đệ, chậm đã...
Hoắc Lăng Tiêu quát to một tiếng, nhưng đã chậm.
Miêu Nghị làm như không nghe, không chút lưu tình, nện một Lang Nha bổng cho đầu Trầm Phong Hoa vỡ tan chia năm xẻ bảy, hoàn toàn không cứu được.
Hoắc Lăng Tiêu đưa tay quát bảo ngưng lại sắc mặt trầm xuống. Mới vừa nâng tay lên lại từ từ để xuống, chậm rãi thu lại pháp lực vòng quanh tay, người đã chết rồi, nói gì cũng muộn.
Trong đình viện hoàn toàn yên tĩnh lại, dị biến phát sinh, mọi người trợn mắt há mồm kinh ngạc, chưa ai có phản ứng kịp.
Miêu Nghị chống Lang Nha bổng xuống đất, thở hồng hộc chỉ Trầm Phong Hoa tức giận nói:
- Tên này đang giả bộ đáng thương, âm thầm hạ độc thủ với ta, thật là ác độc!
Thấy ngoài miệng hắn dính máu, Thiên nhi, Tuyết nhi cùng Diêm Tu giật mình kinh hãi, nhất tề lướt ra vây quanh hắn:
- Đại nhân, ngài không sao chứ?
- Không sao, bản tọa có thể từ trong mười tám vạn tu sĩ Tinh Tú Hải đánh ra một con đường sống, không có thủ đoạn gì mà chưa kiến thức qua. Quỷ kế nho nhỏ của Trầm Phong Hoa làm sao có thể làm khó dễ được ta, chỉ bất quá hộc ra vài ngụm máu mà thôi.
Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, thu Lang Nha bổng, giơ tay áo lau sạch sẽ vết máu ở khóe miệng, quả nhiên là hảo hán cứng rắn như sắt thép.
Thật sự là vết máu ở khóe miệng sơ hở quá lớn, máu của chính mình chảy ra và máu của người khác bôi lên, chỉ cần không phải người mù cũng có thể nhìn ra. Ngay cả Thiên nhi và Tuyết nhi cũng nhìn thấu chuyện này, lời thăm hỏi lên đến miệng bèn nuốt xuống, thử hỏi làm sao Miêu Nghị dám không lau.
Trầm Phong Hoa chết như vậy sao!? Phàn Tử Trường kinh sợ đảo mắt vài vòng, cảm thấy tình cảnh này có phần quỷ dị.
Thiên Vũ, Lưu Tinh không biết nói gì, dĩ nhiên hai người nhìn thấu Hoắc Lăng Tiêu muốn bảo vệ Trầm Phong Hoa. Thế nhưng chuyện xảy ra đột ngột như vậy, chỉ sợ điện chủ cũng không nghĩ tới Miêu Nghị không được y đồng ý lại dám qua mặt y giết Trầm Phong Hoa, nếu không bằng tu vi điện chủ làm sao có thể để cho Miêu Nghị đắc thủ.
Hoắc Lăng Tiêu chậm rãi bước tới, yên lặng nhìn chằm chằm thi thể Trầm Phong Hoa một chút. Chỉ thấy toàn thân Trầm Phong Hoa bị băng sương bao trùm dưới ánh mặt trời toát ra từng trận khói đen, chết rất kỳ lạ.
Y đi tới cạnh giả sơn, nhìn vào phía sau thử, chỉ thấy dấu vết vết máu dưới đất bị Miêu Nghị dùng tay quệt khi nãy, liên tưởng tới mới vừa rồi ngoài miệng Miêu Nghị tựa hồ có vết máu được bôi lên, trong lòng nhất thời sáng tỏ, từ từ quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị, không lạnh không nóng nói:
- Thủ đoạn hiền đệ quả nhiên giỏi thật!
Miêu Nghị lập tức truyền âm nói:
- Đại ca pháp nhãn như đuốc, chút kỹ xảo không gạt được ánh mắt Đại ca, tiểu đệ biết Đại ca không tiện bởi vì đệ mà hạ thủ với thủ hạ của mình. Nếu làm như vậy truyền ra ngoài sẽ khiến cho người ta hiểu lầm Đại ca thiên vị người thân, sẽ khiến cho thủ hạ vô cùng thất vọng, tức thì tiểu đệ thi triển kế mọn này để trừ kẻ gian ác!
---------------
Trầm Phong Hoa ở trước mặt Hoắc Lăng Tiêu thật đúng là trung thành cảnh cảnh, giống như chuột thấy mèo, Miêu Nghị hy vọng y tránh né một chút hoặc là phản kháng một chút, cũng tiện tìm lý do giết y. Ai ngờ tên mập chết tiệt này lại không tránh không né, vẫn cứng rắn quỳ thẳng tại chỗ, mặc cho những cái tát tai liên tiếp điên cuồng đánh vào mặt mình.
Lần này Trầm Phong Hoa thật sự bị đánh cho máu mũi máu miệng chảy ròng ròng, ngay cả răng trong miệng cũng bay ra, nhưng vẫn ú ớ nói những lời trung thành cảnh cảnh với điện chủ.
Hoắc Lăng Tiêu cụp mắt không lên tiếng, làm như không thấy cảnh tượng diễn ra trước mặt..
Thiên Vũ thân là thị nữ tâm phúc hiểu y rất rõ, rõ ràng là không phải Hoắc Lăng Tiêu tàn nhẫn không quan tâm, mà y muốn bảo vệ Trầm Phong Hoa. Y không lên tiếng là muốn cho Miêu Nghị hả giận, đánh càng ghê gớm lát nữa y càng tiện lên tiếng nói giúp cho Trầm Phong Hoa.
Phàn Tử Trường đứng bên thiên sảnh nhìn sang có vẻ không nỡ, chỉ thấy Trầm Phong Hoa đảo mắt đã bị đánh thành đầu heo, trong lòng không khỏi bùi ngùi. Trầm Phong Hoa ngươi chọc ai không chọc, lại chọc phải huynh đệ kết nghĩa của điện chủ.
Thiên nhi, Tuyết nhi từng hận chết Trầm Phong Hoa, hôm nay có thể nói trút giận thật nhiều.
Diêm Tu ngầm cười khổ, phát hiện Miêu Nghị thật đúng là không phải là kẻ dễ trêu, lần này thật sự là hả giận.
Miêu Nghị cũng phát hiện có cái gì không đúng, con heo mập này có thể leo lên tới địa vị hôm nay quả nhiên không phải là tầm thường, thật sự tàn nhẫn với bản thân. Khoan nói bị hắn đánh không hề trả đòn, lại còn dùng dáng vẻ thê thảm đáng thương biểu lộ lòng trung thành với điện chủ Đại nhân, hoạc nói là làm cho điện chủ thương hại. Miêu Nghị hắn động thủ đánh một trận thì còn được, lại không tiện không được Hoắc Lăng Tiêu đồng ý mà giết người của y.
Đột nhiên Miêu Nghị đạp một cước khiến cho Trầm Phong Hoa bay ra ngoài.
Trầm Phong Hoa phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào hòn giả sơn cách đó không xa.
Miêu Nghị lắc mình đuổi theo tới.
Trầm Phong Hoa ngã lăn dưới đất phun ra mấy ngụm máu, lúc quay đầu trong mắt bỗng nhiên chợt lóe hung quang rồi biến mất, trở lại dáng vẻ đáng thương cầu xin tha thứ.
Ta cho ngươi giả bộ! Trong lòng Miêu Nghị cười lạnh, rơi xuống đất lại bạt tai mấy cái bốp bốp vang dội, đồng thời quay đầu lại quan sát, thấy ở sau giả sơn không ai nhìn thấy, phất tay gọi ra từ trong nhẫn trữ vật một thanh Lang Nha bổng nhị phẩm nơi tay, nhắm vào đầu Trầm Phong Hoa giận dữ đập xuống.
Trầm Phong Hoa cả kinh thất sắc, đánh vài tát tai thì không sao, nhưng Lang Nha bổng này giáng xuống một cái là mất mạng. Mình ủy khúc cầu toàn chỉ là vì bảo vệ tính mạng, nếu như mạng cũng bị mất còn ủy khúc cầu toàn cái rắm, rõ ràng là tên này nghĩ hết biện pháp quyết tâm muốn lấy mạng của mình!
Thân thể mập mạp của Trầm Phong Hoa linh xảo vô cùng, lăn tròn dưới đất mấy vòng, bay ra khỏi khu vực giả sơn.
- A!
Phía sau giả sơn đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm:
- Cẩu tặc, lại dám ám toán ta!
Trầm Phong Hoa Lăng không bắn lên quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy đột nhiên Miêu Nghị ngã xuống đất không hiểu vì sao. Kinh khủng nhất là y nhìn thấy Miêu Nghị quệt một vũng máu mà y vừa phun ra dưới đất rất nhanh, sau đó bôi lên khóe miệng, đồng thời có một chiếc kính đang nhắm thẳng vào y.
Con ngươi Trầm Phong Hoa chợt co rụt lại.
Bên ngoài cả bọn nghe Miêu Nghị kêu thảm thiết thảy đều giật nảy mình, lại thấy một luồng sương mù xám mãnh liệt từ giả sơn điên cuồng phun lên không, bao phủ thân hình Trầm Phong Hoa đang bay vút lên cao vào trong đó.
Nhiệt độ trong đình viện chợt giảm xuống, làm người ta cảm thấy âm phong trận trận, sương mù xám phun ra điên cuồng như dải lụa khổng lồ đã rút trở về giả sơn. Mà Trầm Phong Hoa giữa không trung đã cứng đờ rơi xuống đất, lại thấy Miêu Nghị từ sau giả sơn phóng ra, múa may một thanh Lang Nha bổng giận đập xuống.
- Hiền đệ, chậm đã...
Hoắc Lăng Tiêu quát to một tiếng, nhưng đã chậm.
Miêu Nghị làm như không nghe, không chút lưu tình, nện một Lang Nha bổng cho đầu Trầm Phong Hoa vỡ tan chia năm xẻ bảy, hoàn toàn không cứu được.
Hoắc Lăng Tiêu đưa tay quát bảo ngưng lại sắc mặt trầm xuống. Mới vừa nâng tay lên lại từ từ để xuống, chậm rãi thu lại pháp lực vòng quanh tay, người đã chết rồi, nói gì cũng muộn.
Trong đình viện hoàn toàn yên tĩnh lại, dị biến phát sinh, mọi người trợn mắt há mồm kinh ngạc, chưa ai có phản ứng kịp.
Miêu Nghị chống Lang Nha bổng xuống đất, thở hồng hộc chỉ Trầm Phong Hoa tức giận nói:
- Tên này đang giả bộ đáng thương, âm thầm hạ độc thủ với ta, thật là ác độc!
Thấy ngoài miệng hắn dính máu, Thiên nhi, Tuyết nhi cùng Diêm Tu giật mình kinh hãi, nhất tề lướt ra vây quanh hắn:
- Đại nhân, ngài không sao chứ?
- Không sao, bản tọa có thể từ trong mười tám vạn tu sĩ Tinh Tú Hải đánh ra một con đường sống, không có thủ đoạn gì mà chưa kiến thức qua. Quỷ kế nho nhỏ của Trầm Phong Hoa làm sao có thể làm khó dễ được ta, chỉ bất quá hộc ra vài ngụm máu mà thôi.
Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, thu Lang Nha bổng, giơ tay áo lau sạch sẽ vết máu ở khóe miệng, quả nhiên là hảo hán cứng rắn như sắt thép.
Thật sự là vết máu ở khóe miệng sơ hở quá lớn, máu của chính mình chảy ra và máu của người khác bôi lên, chỉ cần không phải người mù cũng có thể nhìn ra. Ngay cả Thiên nhi và Tuyết nhi cũng nhìn thấu chuyện này, lời thăm hỏi lên đến miệng bèn nuốt xuống, thử hỏi làm sao Miêu Nghị dám không lau.
Trầm Phong Hoa chết như vậy sao!? Phàn Tử Trường kinh sợ đảo mắt vài vòng, cảm thấy tình cảnh này có phần quỷ dị.
Thiên Vũ, Lưu Tinh không biết nói gì, dĩ nhiên hai người nhìn thấu Hoắc Lăng Tiêu muốn bảo vệ Trầm Phong Hoa. Thế nhưng chuyện xảy ra đột ngột như vậy, chỉ sợ điện chủ cũng không nghĩ tới Miêu Nghị không được y đồng ý lại dám qua mặt y giết Trầm Phong Hoa, nếu không bằng tu vi điện chủ làm sao có thể để cho Miêu Nghị đắc thủ.
Hoắc Lăng Tiêu chậm rãi bước tới, yên lặng nhìn chằm chằm thi thể Trầm Phong Hoa một chút. Chỉ thấy toàn thân Trầm Phong Hoa bị băng sương bao trùm dưới ánh mặt trời toát ra từng trận khói đen, chết rất kỳ lạ.
Y đi tới cạnh giả sơn, nhìn vào phía sau thử, chỉ thấy dấu vết vết máu dưới đất bị Miêu Nghị dùng tay quệt khi nãy, liên tưởng tới mới vừa rồi ngoài miệng Miêu Nghị tựa hồ có vết máu được bôi lên, trong lòng nhất thời sáng tỏ, từ từ quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị, không lạnh không nóng nói:
- Thủ đoạn hiền đệ quả nhiên giỏi thật!
Miêu Nghị lập tức truyền âm nói:
- Đại ca pháp nhãn như đuốc, chút kỹ xảo không gạt được ánh mắt Đại ca, tiểu đệ biết Đại ca không tiện bởi vì đệ mà hạ thủ với thủ hạ của mình. Nếu làm như vậy truyền ra ngoài sẽ khiến cho người ta hiểu lầm Đại ca thiên vị người thân, sẽ khiến cho thủ hạ vô cùng thất vọng, tức thì tiểu đệ thi triển kế mọn này để trừ kẻ gian ác!
---------------