Phi Thiên
Chương 445-1: Trùng phùng (Thượng)
Dương Khánh nghiêng đầu liếc nhìn con mình, nàng vừa tới đây y liền biết con mình còn chưa từ bỏ hy vọng. Không phải là y ghét bỏ Miêu Nghị, mà là bằng kinh nghiệm của y phán đoán, mặc dù hiện tại Miêu Nghị oai phong thật, nhưng bản thân hắn có khả năng gặp nguy hiểm quá cao, gặp chuyện không may chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nếu là con gái người khác y cũng không thèm đếm xỉa, nhưng không thể nào đẩy con gái mình vào trong hố lửa…
-----------
Một tháng sau, tính toán theo thời gian bên trên thông báo, Miêu Nghị đã sắp về tới. Dương Khánh cũng rất nể mặt Miêu Nghị, không những triệu tập các lộ sơn chủ dưới quyền, thậm chí còn đích thân xuất mã dẫn dắt nhân mã chạy tới Trấn Hải sơn mở tiệc tiếp đón Miêu Nghị.
Trên đường lại gặp phải Thiên nhi cùng Tuyết nhi dẫn dắt nhân mã nghênh tiếp, các lộ động chủ Trấn Hải sơn cũng đến, sơn chủ trở về tự nhiên phải nghênh đón.
Trong mắt Dương Khánh thoáng qua nét vui vẻ khó lòng phát giác, chào hỏi Phàn Tử Trường từ Trấn Hải sơn tới, rồi lại khách sáo đôi câu với Thiên nhi và Tuyết nhi. Ánh mắt như có như không quét qua ba người Chu Hoàn một cái, chợt chạy song song với Phàn Tử Trường, dẫn dắt hơn trăm nhân mã chạy thẳng tới Đông Lai động...
-----------
Sau khi trải qua hai ba tháng phiêu bạt trên biển, rốt cục hải thuyền treo đèn lồng Tây Tú Tinh cung đã tới vùng biển giao giới giữa Trấn Ất điện và Trấn Bính điện.
Nhìn bề ngoài Miêu Nghị bình tĩnh, tâm trạng lại kích động vô cùng, đứng trên nóc thuyền chừng một ngày nhìn ra xa. Rốt cục mình đã trở về, còn sống sót trở về!
- Lão đệ, sắp đến địa bàn của ngươi rồi, chuẩn bị xuống thuyền thôi.
Yến Bắc Hồng cũng lên nóc thuyền, phất phất ngọc điệp hải đồ trong tay.
Có thể nhìn ra tâm trạng Yến Bắc Hồng cũng hơi có vẻ kích động, hai thị nữ thiếp thân của y gởi thân ở Trấn Hải sơn của Miêu Nghị.
Hải thuyền đi dọc theo tuyến bờ biển Tiên Quốc, nếu tính theo khoảng cách đường chim bay, hai ngày trước Yến Bắc Hồng đã phải xuống thuyền về sơn của mình. Bất quá y không thể bỏ mặc hai nữ nhân của mình bất kể, tự nhiên phải đón về, tức thì đi theo tới chỗ Miêu Nghị.
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cũng xuất hiện trên nóc thuyền, hai người vẫn chưa tới địa phương xuống thuyền, bất quá lần này chuẩn bị đến địa bàn Miêu Nghị xem thử, cho nên cũng chuẩn bị xuống thuyền.
Miêu Nghị xoay người gật đầu một cái, bốn người cùng đi vào phòng nhỏ trên nóc thuyền, từ giã tu sĩ Tây Tú Tinh cung phái tới áp thuyền.
Đối phương cũng không dài dòng, cầm một miếng ngọc điệp ra, để cho bốn người ký vào văn thư đã tống đạt.
Sau khi yên tâm có thể trở về báo cáo kết quả ổn thỏa, đối phương mới mặt không đổi sắc gật đầu một cái, nói:
- Lên đường thuận buồm xuôi gió!
- Cáo từ!
Bốn người cùng nhau chắp tay hành lễ, kéo nhau rời đi.
Xuống đến boong thuyền, bốn người đi tới mũi thuyền chờ. Miêu Nghị quen thuộc vùng biển này, chờ đến khi nhìn thấy bến thuyền Đông Lai thành tự nhiên cũng là lúc xuống thuyền.
Không đợi bao lâu, trên boong thuyền lại xuất hiện bảy tám người, Diệp Tâm cũng ở trong đó, Cổ Tam Chính cùng Đàm Lạc đã lục tục xuống thuyền lên bờ vào năm sáu ngày trước, Diệp Tâm vẫn chưa tới thời điểm xuống thuyền.
- Bảo trọng!
Mọi người vây lại chắp tay tiễn hành, ở trên thuyền lâu như vậy cũng coi như quen thuộc.
- Bảo trọng!
Bọn Miêu Nghị đáp lễ.
- Diệp Tâm, có muốn tới địa bàn ta chơi một chuyến không?
Miêu Nghị truyền âm nói đùa với Diệp Tâm một câu.
Diệp Tâm khẽ mỉm cười:
- Không tiện!
Quả thật là không tiện, trên địa bàn Miêu Nghị có đồng môn nàng. Nàng và Miêu Nghị cùng nhau trở về là chuyện hết sức kỳ quái, đến lúc đó muốn giải thích cũng không thông.
Rốt cục loáng thoáng thấy bến thuyền Đông Lai thành, bọn Miêu Nghị chắp tay từ giã mọi người lần nữa:
- Chư vị! Hữu duyên tái ngộ!
- Tái ngộ!
Mọi người cũng chắp tay lần nữa.
Miêu Nghị lại âm thầm truyền âm một câu với Diệp Tâm:
- Đô thành tái ngộ!
Diệp Tâm truyền âm đáp:
- Đô thành tái ngộ!
Sở dĩ nói đô thành tái ngộ là bởi vì lúc trở về Đường Quân đã thông báo, dặn dò bọn họ sau khi trở lại địa bàn mỗi người bàn giao xong xuôi lại tới đô thành, gặp Quân Sứ nhận lệnh bổ nhiệm rồi đi tới địa phương mới nhậm chức. Mà Diệp Tâm cũng là người của Thìn lộ, bao gồm Cổ Tam Chính cùng Đàm Lạc, tự nhiên sau này sẽ còn gặp lại ở đô thành Thìn lộ.
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn Yến Bắc Hồng khẽ vuốt cằm, Yến Bắc Hồng lập tức kêu to:
- Đi!
Bốn người lập tức phi thân nhảy xuống thuyền, lướt sóng một mạch chạy như bay về phía bến thuyền Đông Lai thành, bọn Diệp Tâm đưa mắt nhìn theo...
-----------
Bến thuyền Đông Lai thành hiện tại đã bị tạm thời phong tỏa, nghiêm cấm các loại thuyền bè ra vào. Trên tháp gỗ dựng trên bến thuyền, một tên tu sĩ đứng trên đó quan sát mặt biển đột nhiên quay đầu lại, thi pháp cao giọng kêu:
- Tới rồi!
Bến thuyền lập tức vang lên một loạt tiếng bước chân, trong phòng công vụ, trong kho hàng lập tức có mấy người chạy ra, Thiên nhi, Tuyết nhi có thể nói là xách quần chạy ở phía trước nhất.
Văn Phương theo ở phía sau tham gia náo nhiệt, nữ nhân này kiên quyết ở Trấn Hải sơn một hai tháng không đi, nàng đã không để ý tới chút làm ăn bán lẻ ở thương hội Nam Tuyên thành, chỉ cần ôm lấy bắp đùi khách hàng lớn Miêu Nghị là đủ. Nhiệm vụ năm nay chắc chắn dễ dàng hoàn thành, nếu không chớp lấy cơ hội, vạn nhất bị người khác nhanh chân giành trước chẳng phải là sẽ hối hận đến chết, tự nhiên phải khư khư ôm lấy không buông.
Đám người Dương Khánh cũng đi ra, vừa đi vừa nhìn chằm chằm trên mặt biển.
Tần Vi Vi cũng nhìn chằm chằm mặt biển, ánh mắt lóe lên có hơi nôn nóng.
Sắc mặt bọn Chu Hoàn có hơi khó coi, đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
Những người này đã ở bến thuyền chờ hết mấy ngày, bởi vì không thể xác định lúc nào Miêu Nghị sẽ đến, cho nên chỉ ước lượng thời gian tới đây chờ trước.
Cả bọn tụ tập ở bến thuyền, nhìn thấy bốn bóng người ở mặt biển chạy như bay đến, Thiên nhi và Tuyết nhi đột nhiên chỉ mặt biển hoan hô:
- Là Đại nhân, là Đại nhân, Đại nhân trở về!
- Đại nhân trở về rồi!
Hồng Tụ cùng Hồng Phất cũng vui mừng nắm tay nhau nhảy nhót.
Bốn người đạp sóng mà đến phi thân rơi xuống bến thuyền, Dương Khánh lộ vẻ kinh hãi, quay sang nhìn Phàn Tử Trường. Bởi vì trong khoảnh khắc thấy Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy rơi xuống đất, Thanh Liên cửu phẩm trên Mi Tâm mới biến mất, hai người này lại là cao thủ Thanh Liên cửu phẩm.
Mà hiển nhiên Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng có sở thích giống nhau, lúc nào cũng che giấu hư ảnh hoa sen trên Mi Tâm, làm như xấu hổ không muốn cho người ta biết tu vi mình.
Ánh mắt Miêu Nghị quét qua mọi người nghênh tiếp, ít nhiều gì cũng có kinh ngạc, không ngờ có người đến đón mình.
Thiên nhi và Tuyết nhi khó lòng kềm chế nỗi vui mừng chạy lên trước nhất, song song khuất thân hành lễ:
- Thiên nhi, Tuyết nhi cung nghênh Đại nhân!
- Hồng Tụ, Hồng Phất cung nghênh Đại nhân!
Hồng Tụ, Hồng Phất có thể nói là hai mắt đỏ bừng khom người hành lễ, trước đó hai nàng cũng không biết tin tức Yến Bắc Hồng trở về, thật sự là đô thành Thìn lộ cũng không có hứng thú công bố tin tức những lộ khác.
---------------
-----------
Một tháng sau, tính toán theo thời gian bên trên thông báo, Miêu Nghị đã sắp về tới. Dương Khánh cũng rất nể mặt Miêu Nghị, không những triệu tập các lộ sơn chủ dưới quyền, thậm chí còn đích thân xuất mã dẫn dắt nhân mã chạy tới Trấn Hải sơn mở tiệc tiếp đón Miêu Nghị.
Trên đường lại gặp phải Thiên nhi cùng Tuyết nhi dẫn dắt nhân mã nghênh tiếp, các lộ động chủ Trấn Hải sơn cũng đến, sơn chủ trở về tự nhiên phải nghênh đón.
Trong mắt Dương Khánh thoáng qua nét vui vẻ khó lòng phát giác, chào hỏi Phàn Tử Trường từ Trấn Hải sơn tới, rồi lại khách sáo đôi câu với Thiên nhi và Tuyết nhi. Ánh mắt như có như không quét qua ba người Chu Hoàn một cái, chợt chạy song song với Phàn Tử Trường, dẫn dắt hơn trăm nhân mã chạy thẳng tới Đông Lai động...
-----------
Sau khi trải qua hai ba tháng phiêu bạt trên biển, rốt cục hải thuyền treo đèn lồng Tây Tú Tinh cung đã tới vùng biển giao giới giữa Trấn Ất điện và Trấn Bính điện.
Nhìn bề ngoài Miêu Nghị bình tĩnh, tâm trạng lại kích động vô cùng, đứng trên nóc thuyền chừng một ngày nhìn ra xa. Rốt cục mình đã trở về, còn sống sót trở về!
- Lão đệ, sắp đến địa bàn của ngươi rồi, chuẩn bị xuống thuyền thôi.
Yến Bắc Hồng cũng lên nóc thuyền, phất phất ngọc điệp hải đồ trong tay.
Có thể nhìn ra tâm trạng Yến Bắc Hồng cũng hơi có vẻ kích động, hai thị nữ thiếp thân của y gởi thân ở Trấn Hải sơn của Miêu Nghị.
Hải thuyền đi dọc theo tuyến bờ biển Tiên Quốc, nếu tính theo khoảng cách đường chim bay, hai ngày trước Yến Bắc Hồng đã phải xuống thuyền về sơn của mình. Bất quá y không thể bỏ mặc hai nữ nhân của mình bất kể, tự nhiên phải đón về, tức thì đi theo tới chỗ Miêu Nghị.
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cũng xuất hiện trên nóc thuyền, hai người vẫn chưa tới địa phương xuống thuyền, bất quá lần này chuẩn bị đến địa bàn Miêu Nghị xem thử, cho nên cũng chuẩn bị xuống thuyền.
Miêu Nghị xoay người gật đầu một cái, bốn người cùng đi vào phòng nhỏ trên nóc thuyền, từ giã tu sĩ Tây Tú Tinh cung phái tới áp thuyền.
Đối phương cũng không dài dòng, cầm một miếng ngọc điệp ra, để cho bốn người ký vào văn thư đã tống đạt.
Sau khi yên tâm có thể trở về báo cáo kết quả ổn thỏa, đối phương mới mặt không đổi sắc gật đầu một cái, nói:
- Lên đường thuận buồm xuôi gió!
- Cáo từ!
Bốn người cùng nhau chắp tay hành lễ, kéo nhau rời đi.
Xuống đến boong thuyền, bốn người đi tới mũi thuyền chờ. Miêu Nghị quen thuộc vùng biển này, chờ đến khi nhìn thấy bến thuyền Đông Lai thành tự nhiên cũng là lúc xuống thuyền.
Không đợi bao lâu, trên boong thuyền lại xuất hiện bảy tám người, Diệp Tâm cũng ở trong đó, Cổ Tam Chính cùng Đàm Lạc đã lục tục xuống thuyền lên bờ vào năm sáu ngày trước, Diệp Tâm vẫn chưa tới thời điểm xuống thuyền.
- Bảo trọng!
Mọi người vây lại chắp tay tiễn hành, ở trên thuyền lâu như vậy cũng coi như quen thuộc.
- Bảo trọng!
Bọn Miêu Nghị đáp lễ.
- Diệp Tâm, có muốn tới địa bàn ta chơi một chuyến không?
Miêu Nghị truyền âm nói đùa với Diệp Tâm một câu.
Diệp Tâm khẽ mỉm cười:
- Không tiện!
Quả thật là không tiện, trên địa bàn Miêu Nghị có đồng môn nàng. Nàng và Miêu Nghị cùng nhau trở về là chuyện hết sức kỳ quái, đến lúc đó muốn giải thích cũng không thông.
Rốt cục loáng thoáng thấy bến thuyền Đông Lai thành, bọn Miêu Nghị chắp tay từ giã mọi người lần nữa:
- Chư vị! Hữu duyên tái ngộ!
- Tái ngộ!
Mọi người cũng chắp tay lần nữa.
Miêu Nghị lại âm thầm truyền âm một câu với Diệp Tâm:
- Đô thành tái ngộ!
Diệp Tâm truyền âm đáp:
- Đô thành tái ngộ!
Sở dĩ nói đô thành tái ngộ là bởi vì lúc trở về Đường Quân đã thông báo, dặn dò bọn họ sau khi trở lại địa bàn mỗi người bàn giao xong xuôi lại tới đô thành, gặp Quân Sứ nhận lệnh bổ nhiệm rồi đi tới địa phương mới nhậm chức. Mà Diệp Tâm cũng là người của Thìn lộ, bao gồm Cổ Tam Chính cùng Đàm Lạc, tự nhiên sau này sẽ còn gặp lại ở đô thành Thìn lộ.
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn Yến Bắc Hồng khẽ vuốt cằm, Yến Bắc Hồng lập tức kêu to:
- Đi!
Bốn người lập tức phi thân nhảy xuống thuyền, lướt sóng một mạch chạy như bay về phía bến thuyền Đông Lai thành, bọn Diệp Tâm đưa mắt nhìn theo...
-----------
Bến thuyền Đông Lai thành hiện tại đã bị tạm thời phong tỏa, nghiêm cấm các loại thuyền bè ra vào. Trên tháp gỗ dựng trên bến thuyền, một tên tu sĩ đứng trên đó quan sát mặt biển đột nhiên quay đầu lại, thi pháp cao giọng kêu:
- Tới rồi!
Bến thuyền lập tức vang lên một loạt tiếng bước chân, trong phòng công vụ, trong kho hàng lập tức có mấy người chạy ra, Thiên nhi, Tuyết nhi có thể nói là xách quần chạy ở phía trước nhất.
Văn Phương theo ở phía sau tham gia náo nhiệt, nữ nhân này kiên quyết ở Trấn Hải sơn một hai tháng không đi, nàng đã không để ý tới chút làm ăn bán lẻ ở thương hội Nam Tuyên thành, chỉ cần ôm lấy bắp đùi khách hàng lớn Miêu Nghị là đủ. Nhiệm vụ năm nay chắc chắn dễ dàng hoàn thành, nếu không chớp lấy cơ hội, vạn nhất bị người khác nhanh chân giành trước chẳng phải là sẽ hối hận đến chết, tự nhiên phải khư khư ôm lấy không buông.
Đám người Dương Khánh cũng đi ra, vừa đi vừa nhìn chằm chằm trên mặt biển.
Tần Vi Vi cũng nhìn chằm chằm mặt biển, ánh mắt lóe lên có hơi nôn nóng.
Sắc mặt bọn Chu Hoàn có hơi khó coi, đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
Những người này đã ở bến thuyền chờ hết mấy ngày, bởi vì không thể xác định lúc nào Miêu Nghị sẽ đến, cho nên chỉ ước lượng thời gian tới đây chờ trước.
Cả bọn tụ tập ở bến thuyền, nhìn thấy bốn bóng người ở mặt biển chạy như bay đến, Thiên nhi và Tuyết nhi đột nhiên chỉ mặt biển hoan hô:
- Là Đại nhân, là Đại nhân, Đại nhân trở về!
- Đại nhân trở về rồi!
Hồng Tụ cùng Hồng Phất cũng vui mừng nắm tay nhau nhảy nhót.
Bốn người đạp sóng mà đến phi thân rơi xuống bến thuyền, Dương Khánh lộ vẻ kinh hãi, quay sang nhìn Phàn Tử Trường. Bởi vì trong khoảnh khắc thấy Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy rơi xuống đất, Thanh Liên cửu phẩm trên Mi Tâm mới biến mất, hai người này lại là cao thủ Thanh Liên cửu phẩm.
Mà hiển nhiên Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng có sở thích giống nhau, lúc nào cũng che giấu hư ảnh hoa sen trên Mi Tâm, làm như xấu hổ không muốn cho người ta biết tu vi mình.
Ánh mắt Miêu Nghị quét qua mọi người nghênh tiếp, ít nhiều gì cũng có kinh ngạc, không ngờ có người đến đón mình.
Thiên nhi và Tuyết nhi khó lòng kềm chế nỗi vui mừng chạy lên trước nhất, song song khuất thân hành lễ:
- Thiên nhi, Tuyết nhi cung nghênh Đại nhân!
- Hồng Tụ, Hồng Phất cung nghênh Đại nhân!
Hồng Tụ, Hồng Phất có thể nói là hai mắt đỏ bừng khom người hành lễ, trước đó hai nàng cũng không biết tin tức Yến Bắc Hồng trở về, thật sự là đô thành Thìn lộ cũng không có hứng thú công bố tin tức những lộ khác.
---------------