Phi Thiên
Chương 441-2: Người đi trà lạnh (Hạ)
Mà ba người này có thể phục hồi chức cũ, cố nhiên có liên quan với thế lực ba đại phái, nhưng trong đó công lao lớn nhất vẫn là vị Trầm Phong Hoa Trầm Chấp Sự từ Trấn Ất điện tới.
Hoắc Lăng Tiêu có chuyện là nghĩ đến để cho Trầm Phong Hoa đi làm, có thể thấy được ở trong lòng điện chủ Trấn Ất điện y vẫn có chút địa vị. Có Trầm Phong Hoa không ngừng nhắc nhở bên tai Dương Khánh, Dương Khánh cũng không khỏi không cân nhắc. Vì một Miêu Nghị đã không có hy vọng trở về mà đắc tội với Hoắc Lăng Tiêu, rốt cục có đáng hay không???
Cuối cùng Dương Khánh không thể không thỏa hiệp, nhưng Dương Khánh cũng sẽ không đáp ứng ngoài sáng. Y làm việc tự có chủ ý, coi như là mắt nhắm mắt mở, không ra mặt tham dự là được. Ba đại phái thế lực phản pháo, đệ tử Lam Ngọc môn không có bối cảnh làm chỗ dựa không thể nào chống đỡ được, ngay cả Diêm Tu và Thiên nhi, Tuyết nhi cũng không bênh được.
Thiên nhi cùng Tuyết nhi là thị nữ, vốn không cần thiết lên bàn bồi rượu, nhưng tệ hại là hiện tại hai nàng đang tạm quyền sơn chủ, Trầm Phong Hoa nói muốn vừa ăn vừa bàn công chuyện, làm sao hai nàng có thể không phụng bồi.
Trầm Phong Hoa cũng rất biết hưởng thụ, Thiên nhi ngồi bên trái, Tuyết nhi ngồi bên phải, làm như là nữ nhân của y không bằng, chỉ còn thiếu trái ôm phải ấp.
- Thiên nhi cô nương, nào, chúng ta uống một chén nữa!
Trầm Phong Hoa hồng quang đầy mặt mập nâng chén dựa vào Thiên Nhi, suýt chút nữa miệng y chạm vào má nàng.
Thiên nhi uốn thân thể tránh xa một chút, cố gắng nặn ra vẻ tươi cười nói:
- Trầm Chấp Sự, tửu lượng thuộc hạ kém cỏi, có hơi khó chịu, xin được cáo lui trước, muội muội đỡ ta một chút.
Tuyết nhi lập tức cách bàn đỡ Thiên nhi, hai người định mượn cớ rời đi.
- Đứng lại!
Trầm Phong Hoa đột nhiên xuất thủ, kéo cổ tay Thiên nhi lại:
- Hai vị cô nương không nể mặt bản Chấp Sự!
Chu Hoàn và Mao Nhất Phàm đang ngồi khẽ mỉm cười, Liễu Thiến thân là nữ nhân làm như không nhìn thấy.
Ba người đã sớm biết Trầm Phong Hoa đã có ý ngủ với hai vị cô nương này từ lâu, không phải là y thích thú gì, thuần túy là trả thù. Năm xưa Miêu Nghị kết thù với y, đáng tiếc Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải không có biện pháp tìm Miêu Nghị báo thù, lưu lại hai người thị nữ, cho dù là Trầm Phong Hoa phát tiết cũng không muốn bỏ qua cho.
Thế nhưng trước lúc Miêu Nghị ra đi vì muốn bảo vệ hai thị nữ này, đã cho hai nàng tạm quyền sơn chủ, Trầm Phong Hoa cũng không tiện dùng biện pháp cứng rắn. Không thể nào cưỡng ép hai nữ nhân tạm quyền sơn chủ như vậy được, Trầm Phong Hoa còn không tới nỗi mê muội tới mức này. Nhưng mỗi lần tới Trấn Hải sơn, ý đồ y muốn hai nàng hầu hạ trên giường đã bộc lộ ra hết sức rõ ràng, nhiều lần ra ám hiệu hai nàng chủ động, nếu là hai nàng chủ động tự nhiên không có quan hệ gì.
- Trầm Chấp Sự, xin hãy tự trọng!
Thiên nhi gằn giọng ra sức hất tay, thế nhưng bằng tu vi nàng làm sao có thể hất ra Trầm Phong Hoa.
Bốp! Diêm Tu vỗ bàn, lộ vẻ tức giận quát lớn:
- Trầm Phong Hoa, ngươi muốn làm gì?
Hồng Tụ cùng Hồng Phất bên cạnh rót rượu cũng song song vứt bình rượu trên tay, cùng nhau rút đao bên trong nhẫn trữ vật ra cầm tay, lộ ra sát ý nhìn chằm chằm Trầm Phong Hoa.
Trầm Phong Hoa tựa hồ cũng cảm giác có vẻ đã làm quá, xòe rộng bàn tay, buông lỏng tay của Thiên nhi ra, hừ lạnh nói:
- Chu Hoàn, rút đao ngay trước mặt của ta, chẳng lẽ là Trấn Hải sơn các ngươi muốn mưu hại bản Chấp Sự?
Bốp! Chu Hoàn cũng vỗ bàn, chỉ Hồng Tụ, Hồng Phất gầm lên:
- Còn không để đao xuống!
Hồng Tụ, Hồng Phất không để ý tới, Diêm Tu nhìn Chu Hoàn trầm giọng quát lớn:
- Chu Hoàn, rốt cục là ngươi đang tạm quyền sơn chủ hay là hai vị cô cô đang tạm quyền, ngươi dựa vào cái gì hô to gọi nhỏ với hai vị cô cô?
Lão quay đầu lại nhìn về phía Điền Thanh Phong:
- Điền Thanh Phong, lúc sơn chủ còn ở đây đối đãi lão không tệ, vì sao không nói một lời?
Điền Thanh Phong lộ vẻ lúng túng, bất quá vẫn làm như không nghe thấy, chỉ lo vùi đầu uống rượu. Lúc Miêu Nghị còn ở đây quả thật đã đối xử với lão rất tốt, nhưng chỉ cần là người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, thời Trấn Hải sơn thuộc về Miêu Nghị đã qua. Bằng tu vi Miêu Nghị là không thể nào từ Tinh Tú Hải sống trở về, tiếng nói của hai vị cô cô ở Trấn Hải sơn là vô dụng, toàn bộ Trấn Hải sơn đã bị bọn Chu Hoàn nắm giữ. Hôm nay Điền Thanh Phong tự vệ cũng là vấn đề, nếu còn dây vào chuyện này quả thật là muốn chết, chỉ có thể muối mặt giả câm giả điếc mà thôi.
Hôm nay Lam Ngọc môn đã không còn nữa, yếu tố duy trì đệ tử Lam Ngọc môn đoàn kết đã biến mất, mọi người mạnh ai nấy tìm tiền đồ của mình. Sở dĩ Điền Thanh Phong còn được ngồi lại chỗ này là nhờ tu vi của lão cao, nói cách khác, bất kể sau này người nào tiếp quản Trấn Hải sơn cũng sẽ có chỗ dùng tới lão, lão cần gì phải đắc tội người tự hủy tương lai mình.
Thấy Điền Thanh Phong bị điểm đến cũng không lên tiếng, Trầm Phong Hoa cười lạnh hai tiếng, chắp tay vừa đi vừa nói:
- Hai nữ nhân động đao này, lát nữa đưa tới phòng ta.
Cũng không biết là lời này nói với người nào, cũng không biết những người đó sẽ thi hành hay không, Hồng Tụ và Hồng Phất vừa giận vừa sợ, lúc còn đi theo bên người Yến Bắc Hồng không ai dám khi dễ các nàng như vậy.
Rốt cục Thiên nhi cũng không thể nhịn được nữa, lạnh lẽo nhìn vòng quanh mọi người, gằn giọng nói:
- Hai vị tỷ tỷ không cần hoảng, ta cũng muốn xem thử ai dám động!
Sau lưng nàng và Tuyết nhi còn cất giấu một nghĩa phụ, nếu không phải vì ở chỗ này chờ Miêu Nghị trở lại, mà Yêu Nhược Tiên lại không có biện pháp nhúng tay chuyện của quan phương, sợ Yêu Nhược Tiên bại lộ mọi người cũng không thể đặt chân ở Trấn Hải sơn, vậy đã không cần phải sợ tên khốn Trầm Phong Hoa này. Hôm nay Trầm Phong Hoa không biết xấu hổ đến trình độ này, đã ép các nàng nhịn không nổi nữa.
Nói ra lời trở mặt như vậy, bọn Chu Hoàn cũng có hơi khó xử. Nếu không đưa hai nữ nhân áo đỏ này đến phòng Trầm Phong Hoa sẽ đắc tội với Trầm Phong Hoa, nhưng nếu thật sự làm như vậy, dù sao Thiên nhi cùng Tuyết nhi vẫn là tạm quyền sơn chủ, loại chuyện như vậy không thể so với những chuyện khác, truyền đi danh tiếng coi như mất hết.
Trầm Phong Hoa nghe tiếng dừng bước, thình lình xoay người, ánh mắt quét qua Thiên nhi và Tuyết nhi, cười lạnh nói:
- Được, tạm thời để cho hai nữ nhân các ngươi phách lối một chút. Ta không ngại nói ra rõ ràng, Tinh Tú Hải Kham Loạn hội cũng sắp kết thúc, tân sơn chủ sắp tới nhậm chức, có bản Chấp Sự vận hành, tân sơn chủ tất nhiên sẽ là một trong ba người bọn họ!
Y giơ tay lên chỉ về phía ba người Chu Hoàn:
- Bất kể ai trong ba người bọn họ tiếp nhận vị trí sơn chủ, cũng đã sớm đáp ứng đưa hai người các ngươi bồi giường cho bản Chấp Sự. Đến lúc đó ta cũng muốn lột sạch hai tiện nhân các ngươi, xem thử các ngươi còn phách lối tới mức nào!
---------------
Hoắc Lăng Tiêu có chuyện là nghĩ đến để cho Trầm Phong Hoa đi làm, có thể thấy được ở trong lòng điện chủ Trấn Ất điện y vẫn có chút địa vị. Có Trầm Phong Hoa không ngừng nhắc nhở bên tai Dương Khánh, Dương Khánh cũng không khỏi không cân nhắc. Vì một Miêu Nghị đã không có hy vọng trở về mà đắc tội với Hoắc Lăng Tiêu, rốt cục có đáng hay không???
Cuối cùng Dương Khánh không thể không thỏa hiệp, nhưng Dương Khánh cũng sẽ không đáp ứng ngoài sáng. Y làm việc tự có chủ ý, coi như là mắt nhắm mắt mở, không ra mặt tham dự là được. Ba đại phái thế lực phản pháo, đệ tử Lam Ngọc môn không có bối cảnh làm chỗ dựa không thể nào chống đỡ được, ngay cả Diêm Tu và Thiên nhi, Tuyết nhi cũng không bênh được.
Thiên nhi cùng Tuyết nhi là thị nữ, vốn không cần thiết lên bàn bồi rượu, nhưng tệ hại là hiện tại hai nàng đang tạm quyền sơn chủ, Trầm Phong Hoa nói muốn vừa ăn vừa bàn công chuyện, làm sao hai nàng có thể không phụng bồi.
Trầm Phong Hoa cũng rất biết hưởng thụ, Thiên nhi ngồi bên trái, Tuyết nhi ngồi bên phải, làm như là nữ nhân của y không bằng, chỉ còn thiếu trái ôm phải ấp.
- Thiên nhi cô nương, nào, chúng ta uống một chén nữa!
Trầm Phong Hoa hồng quang đầy mặt mập nâng chén dựa vào Thiên Nhi, suýt chút nữa miệng y chạm vào má nàng.
Thiên nhi uốn thân thể tránh xa một chút, cố gắng nặn ra vẻ tươi cười nói:
- Trầm Chấp Sự, tửu lượng thuộc hạ kém cỏi, có hơi khó chịu, xin được cáo lui trước, muội muội đỡ ta một chút.
Tuyết nhi lập tức cách bàn đỡ Thiên nhi, hai người định mượn cớ rời đi.
- Đứng lại!
Trầm Phong Hoa đột nhiên xuất thủ, kéo cổ tay Thiên nhi lại:
- Hai vị cô nương không nể mặt bản Chấp Sự!
Chu Hoàn và Mao Nhất Phàm đang ngồi khẽ mỉm cười, Liễu Thiến thân là nữ nhân làm như không nhìn thấy.
Ba người đã sớm biết Trầm Phong Hoa đã có ý ngủ với hai vị cô nương này từ lâu, không phải là y thích thú gì, thuần túy là trả thù. Năm xưa Miêu Nghị kết thù với y, đáng tiếc Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải không có biện pháp tìm Miêu Nghị báo thù, lưu lại hai người thị nữ, cho dù là Trầm Phong Hoa phát tiết cũng không muốn bỏ qua cho.
Thế nhưng trước lúc Miêu Nghị ra đi vì muốn bảo vệ hai thị nữ này, đã cho hai nàng tạm quyền sơn chủ, Trầm Phong Hoa cũng không tiện dùng biện pháp cứng rắn. Không thể nào cưỡng ép hai nữ nhân tạm quyền sơn chủ như vậy được, Trầm Phong Hoa còn không tới nỗi mê muội tới mức này. Nhưng mỗi lần tới Trấn Hải sơn, ý đồ y muốn hai nàng hầu hạ trên giường đã bộc lộ ra hết sức rõ ràng, nhiều lần ra ám hiệu hai nàng chủ động, nếu là hai nàng chủ động tự nhiên không có quan hệ gì.
- Trầm Chấp Sự, xin hãy tự trọng!
Thiên nhi gằn giọng ra sức hất tay, thế nhưng bằng tu vi nàng làm sao có thể hất ra Trầm Phong Hoa.
Bốp! Diêm Tu vỗ bàn, lộ vẻ tức giận quát lớn:
- Trầm Phong Hoa, ngươi muốn làm gì?
Hồng Tụ cùng Hồng Phất bên cạnh rót rượu cũng song song vứt bình rượu trên tay, cùng nhau rút đao bên trong nhẫn trữ vật ra cầm tay, lộ ra sát ý nhìn chằm chằm Trầm Phong Hoa.
Trầm Phong Hoa tựa hồ cũng cảm giác có vẻ đã làm quá, xòe rộng bàn tay, buông lỏng tay của Thiên nhi ra, hừ lạnh nói:
- Chu Hoàn, rút đao ngay trước mặt của ta, chẳng lẽ là Trấn Hải sơn các ngươi muốn mưu hại bản Chấp Sự?
Bốp! Chu Hoàn cũng vỗ bàn, chỉ Hồng Tụ, Hồng Phất gầm lên:
- Còn không để đao xuống!
Hồng Tụ, Hồng Phất không để ý tới, Diêm Tu nhìn Chu Hoàn trầm giọng quát lớn:
- Chu Hoàn, rốt cục là ngươi đang tạm quyền sơn chủ hay là hai vị cô cô đang tạm quyền, ngươi dựa vào cái gì hô to gọi nhỏ với hai vị cô cô?
Lão quay đầu lại nhìn về phía Điền Thanh Phong:
- Điền Thanh Phong, lúc sơn chủ còn ở đây đối đãi lão không tệ, vì sao không nói một lời?
Điền Thanh Phong lộ vẻ lúng túng, bất quá vẫn làm như không nghe thấy, chỉ lo vùi đầu uống rượu. Lúc Miêu Nghị còn ở đây quả thật đã đối xử với lão rất tốt, nhưng chỉ cần là người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, thời Trấn Hải sơn thuộc về Miêu Nghị đã qua. Bằng tu vi Miêu Nghị là không thể nào từ Tinh Tú Hải sống trở về, tiếng nói của hai vị cô cô ở Trấn Hải sơn là vô dụng, toàn bộ Trấn Hải sơn đã bị bọn Chu Hoàn nắm giữ. Hôm nay Điền Thanh Phong tự vệ cũng là vấn đề, nếu còn dây vào chuyện này quả thật là muốn chết, chỉ có thể muối mặt giả câm giả điếc mà thôi.
Hôm nay Lam Ngọc môn đã không còn nữa, yếu tố duy trì đệ tử Lam Ngọc môn đoàn kết đã biến mất, mọi người mạnh ai nấy tìm tiền đồ của mình. Sở dĩ Điền Thanh Phong còn được ngồi lại chỗ này là nhờ tu vi của lão cao, nói cách khác, bất kể sau này người nào tiếp quản Trấn Hải sơn cũng sẽ có chỗ dùng tới lão, lão cần gì phải đắc tội người tự hủy tương lai mình.
Thấy Điền Thanh Phong bị điểm đến cũng không lên tiếng, Trầm Phong Hoa cười lạnh hai tiếng, chắp tay vừa đi vừa nói:
- Hai nữ nhân động đao này, lát nữa đưa tới phòng ta.
Cũng không biết là lời này nói với người nào, cũng không biết những người đó sẽ thi hành hay không, Hồng Tụ và Hồng Phất vừa giận vừa sợ, lúc còn đi theo bên người Yến Bắc Hồng không ai dám khi dễ các nàng như vậy.
Rốt cục Thiên nhi cũng không thể nhịn được nữa, lạnh lẽo nhìn vòng quanh mọi người, gằn giọng nói:
- Hai vị tỷ tỷ không cần hoảng, ta cũng muốn xem thử ai dám động!
Sau lưng nàng và Tuyết nhi còn cất giấu một nghĩa phụ, nếu không phải vì ở chỗ này chờ Miêu Nghị trở lại, mà Yêu Nhược Tiên lại không có biện pháp nhúng tay chuyện của quan phương, sợ Yêu Nhược Tiên bại lộ mọi người cũng không thể đặt chân ở Trấn Hải sơn, vậy đã không cần phải sợ tên khốn Trầm Phong Hoa này. Hôm nay Trầm Phong Hoa không biết xấu hổ đến trình độ này, đã ép các nàng nhịn không nổi nữa.
Nói ra lời trở mặt như vậy, bọn Chu Hoàn cũng có hơi khó xử. Nếu không đưa hai nữ nhân áo đỏ này đến phòng Trầm Phong Hoa sẽ đắc tội với Trầm Phong Hoa, nhưng nếu thật sự làm như vậy, dù sao Thiên nhi cùng Tuyết nhi vẫn là tạm quyền sơn chủ, loại chuyện như vậy không thể so với những chuyện khác, truyền đi danh tiếng coi như mất hết.
Trầm Phong Hoa nghe tiếng dừng bước, thình lình xoay người, ánh mắt quét qua Thiên nhi và Tuyết nhi, cười lạnh nói:
- Được, tạm thời để cho hai nữ nhân các ngươi phách lối một chút. Ta không ngại nói ra rõ ràng, Tinh Tú Hải Kham Loạn hội cũng sắp kết thúc, tân sơn chủ sắp tới nhậm chức, có bản Chấp Sự vận hành, tân sơn chủ tất nhiên sẽ là một trong ba người bọn họ!
Y giơ tay lên chỉ về phía ba người Chu Hoàn:
- Bất kể ai trong ba người bọn họ tiếp nhận vị trí sơn chủ, cũng đã sớm đáp ứng đưa hai người các ngươi bồi giường cho bản Chấp Sự. Đến lúc đó ta cũng muốn lột sạch hai tiện nhân các ngươi, xem thử các ngươi còn phách lối tới mức nào!
---------------