Phi Thiên
Chương 421-1: Đội nhân mã kỳ quái (Thượng)
Xem ra vị Yến Bắc Hồng kia thật sự là nhận lầm người! Loại chuyện chết người này phải giải thích rõ ràng mới được, Tư Không Vô Úy bên ngoài lại bồi thêm một câu:
- Các vị Đại sư, các ngươi cũng biết, người có chút thực lực rất không kiên nhẫn, càng kéo dài thời gian, e rằng hắn chưa chắc chịu chờ các ngươi tới…
Nói có lý! Mười vị tăng nhân lập tức ra khỏi động phủ, tung mình lên vật cỡi vội vã chạy về phía nơi quyết chiến.
Bọn họ cũng không sợ Yến Bắc Hồng ném đá giấu tay, sáu phe định ra quy tắc đã nghiêm cấm tu sĩ lén lút đánh nhau, nếu không nơi này cũng không tới nỗi không đề phòng, mặc cho Tư Không Vô Úy dễ dàng xông vào như vậy.
Đưa mắt nhìn mười người rời đi, Tư Không Vô Úy cười hắc hắc, xoay người lại nhanh chóng lao về phía một sơn động khác.
Dưới bóng đêm, Miêu Nghị cùng ba người Cổ Tam Chính lẳng lặng ngồi trên vật cỡi, mười hòa thượng chạy như bay đến, gần tới chậm lại, chậm rãi đến gần, hai bên quan sát nhau.
Vừa gặp mặt Miêu Nghị không hề tỏ ra khách sáo chút nào, quả thật là đang tranh thủ thời gian, lên tiếng hỏi thẳng;
- Phải chăng người đánh lén ta mấy năm trước là các vị?
- Yến thí chủ, trước đó chúng ta chưa từng gặp mặt, tại sao có chuyện đánh lén, nhất định là Yến thí chủ nhận lầm người.
Hòa thượng cầm đầu chắp tay chữ thập nói.
- Nhưng vì sao ta thấy rất giống…
Miêu Nghị hừ lạnh nói:
- Các ngươi có chứng cớ gì chứng minh không phải là các ngươi?
- Chuyện này…
Hòa thượng cầm đầu nhìn đám đồng môn bên cạnh, bất đắc dĩ nói:
- Yến thí chủ, loại chuyện như vậy ngươi bảo chúng ta làm thế nào lấy ra chứng cớ, đúng là trước đây chúng ta chưa từng quen biết ngươi…
- Các ngươi chỉ nói một câu không quen biết là có thể phủi sạch tất cả hay sao?
Miêu Nghị tỏ vẻ bình thản nói:
- Đã như vậy, ngày mai chúng ta gặp nhau trên chiến trường này! Đi!
Hắn và ba người Cổ Tam Chính lập tức giục vật cỡi quay đầu chuẩn bị rời đi.
Mười hòa thượng nhất thời nóng nảy, hiểu lầm như vậy kéo dài nữa chắc chắn sẽ chết người, ai có thể ngăn được một đòn kinh khủng của tên này?!
Hòa thượng cầm đầu vội vàng kêu to:
- Yến thí chủ, rốt cục ngươi muốn thế nào mới có thể tin tưởng bọn ta?
Bốn người dừng lại, Miêu Nghị quay người lại nói:
- Nói thật, ta cũng không thể xác nhận là các ngươi hay không, nhưng thủ hạ ta chết thảm rành rành trước mắt, cứ như vậy bỏ qua cho các ngươi Yến mỗ thật sự là không cam lòng. Vạn nhất bỏ sót kẻ đầu sỏ gây tội, chẳng phải là Yến mỗ sẽ hối hận cả đời sao?!
- Yến thí chủ, ngươi tiến vào trăm người đứng đầu là chuyện ván đã đóng thuyền, mà bọn ta đúng là không dễ. Đệ tử Phật môn vốn không muốn cuốn vào vòng thị phi này, chỉ là vì bất đắc dĩ thân bất do kỷ, cuối cùng sống hay chết cũng không biết. Yến thí chủ cần gì phải hùng hổ ép bức như vậy, vì sao không giơ cao đánh khẽ, mọi người hòa bình với nhau?
Hòa thượng cầm đầu chắp tay chữ thập cố gắng khuyên nhủ.
Miêu Nghị quay lại nhìn người đi theo tả hữu:
- Các ngươi cho là như thế nào?
Cổ Tam Chính đáp:
- Y nói cũng không phải là không có đạo lý, cho dù là chúng ta không giết bọn họ, bọn họ cũng có thể chết ở trên tay người khác, chúng ta cần gì phải làm chuyện thà bị giết lầm còn hơn bỏ sót.
Miêu Nghị than thở:
- Nhưng ta thật sự là không cam lòng, vạn nhất bỏ sót thì sao?
Cổ Tam Chính lạnh nhạt nói:
- Không ngại lấy nhỏ răn lớn, bảo bọn họ giao ra của cải trên người, tha cho bọn họ một lần là được.
Miêu Nghị hơi trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Cũng được, nghe theo ngươi vậy.
Sau đó hắn nhìn về phía hòa thượng cầm đầu:
- Ta cũng không nói nhiều lời, giao của cải trên người các ngươi ra, ngày mai Yến mỗ sẽ không tìm các ngươi gây phiền phức.
Mười hòa thượng ngơ ngác nhìn nhau, làm như vậy cũng thật là quá đáng!!!
Cổ Tam Chính quát lớn:
- Hòa thượng, không phải ngươi mới vừa nói đệ tử Phật môn không muốn cuốn vào vòng thị phi sao?! Vất vả lắm ta mới cầu cho các ngươi một đường sinh cơ, vì sao còn coi trọng vật ngoại thân như thế, đây là hành vi người xuất gia nên có hay sao?!
- Xem ra những hòa thượng này cần của không cần mạng, cũng được, tối nay không đưa, ngày mai Yến mỗ sẽ lấy quang minh chính đại.
Miêu Nghị quay đầu lại quát lớn:
- Chúng ta đi!
Lời này càng chết người hơn nữa, người ta nói không sai chút nào, hiện tại không cho, ngày mai người ta vẫn có thể lấy đi, còn có thể lấy cả tính mạng của bọn họ. Nếu là như vậy, cần gì phải bồi cả tính mạng mình vào đó?
- Chậm đã!
Mười hòa thượng cơ hồ là đồng thanh hô to.
Miêu Nghị đang rời đi nghe vậy dừng lại, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Mười hòa thượng ngơ ngác nhìn nhau, lựa chọn thế nào đã không cần suy nghĩ nữa, mấu chốt người ta cũng không cho mình có nhiều lựa chọn, hoặc là giao ra của cải bảo vệ tính mạng, hoặc là mất cả của cải lẫn tính mạng.
Huống chi chỉ cần có thể giữ được mạng, chỉ cần quyết đấu về sau không gặp phải tên này một lần nữa, của cải mất đi còn có thể lấy lại từ người khác. Nếu ngày mai tử trận, giữ lại số của cải này cũng là vô dụng, còn cần suy nghĩ nhiều sao?
- Chúng ta bằng lòng giao ra, hy vọng Yến thí chủ nói rồi phải giữ lời!
Hòa thượng cầm đầu chán nản thở dài nói.
Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng:
- Yên tâm! Yến mỗ lúc nào cũng giữ chữ tín, nếu ta không giữ lời, ngày mai các ngươi cũng có thể tố giác ta.
Vì vậy mười hòa thượng ở đó rề rà dây dưa tháo nhẫn trữ vật trên tay xuống, có vẻ lưu luyến không thôi. Dù sao kẻ xuất gia vẫn phải dựa vào cái gọi là vật ngoại thân mà sinh sống. Đây là gia sản tích lũy bao nhiêu năm mới có được, sao thể không quan tâm.
Miêu Nghị nghiêng đầu nháy mắt với Đàm Lạc, Đàm Lạc lập tức nhảy xuống long câu, nửa lấy nửa cướp đoạt đồ trên tay các hòa thượng. Đồng thời y còn nhanh chóng lục soát qua mười hòa thượng một lượt, có thể nói là vơ vét sạch sẽ. Nếu không phải là không tiện chém đứt cổ tay mười hòa thượng, nói không chừng y đã cướp luôn mười chiếc vòng định vị trên tay bọn họ.
Mà Diệp Tâm và Cổ Tam Chính cùng nhau duy trì cảnh giác, phòng bị các hòa thượng chó cùng cắn càn.
Miêu Nghị giữ ba người bọn họ ở bên người chính là vì ngừa vạn nhất. Hắn không sợ cứng đối cứng, chỉ sợ những này hòa thượng không chịu nổi vũ nhục lấy pháp bảo liều mạng ra, mà pháp bảo trên người ba người Cổ Tam Chính vừa hay có thể bảo vệ được hắn.
Thấy bị cướp sạch không còn, hòa thượng cầm đầu nhất thời nóng nảy:
- Yến thí chủ, những vật khác chúng ta có thể không cần, nhưng ngay cả vũ khí phòng thân, Nguyện Lực Châu khôi phục pháp lực và dược liệu chữa thương của chúng ta ngươi cũng lấy đi, cái này có gì khác với giết chúng ta? Một khi người khác khiêu chiến với chúng ta, ngươi bảo chúng ta phải làm sao đây?
Miêu Nghị suy nghĩ một chút cũng phải, ép người ta vào con đường chết, người ta ắt sẽ liều mạng với mình. Nếu vì như vậy làm lớn chuyện lên cũng không có ích gì cho mình, sẽ không tiện hạ thủ tiếp tục với những người khác, tức thì bảo Đàm Lạc chừa lại một số vật phẩm cần thiết cho bọn họ.
---------------
- Các vị Đại sư, các ngươi cũng biết, người có chút thực lực rất không kiên nhẫn, càng kéo dài thời gian, e rằng hắn chưa chắc chịu chờ các ngươi tới…
Nói có lý! Mười vị tăng nhân lập tức ra khỏi động phủ, tung mình lên vật cỡi vội vã chạy về phía nơi quyết chiến.
Bọn họ cũng không sợ Yến Bắc Hồng ném đá giấu tay, sáu phe định ra quy tắc đã nghiêm cấm tu sĩ lén lút đánh nhau, nếu không nơi này cũng không tới nỗi không đề phòng, mặc cho Tư Không Vô Úy dễ dàng xông vào như vậy.
Đưa mắt nhìn mười người rời đi, Tư Không Vô Úy cười hắc hắc, xoay người lại nhanh chóng lao về phía một sơn động khác.
Dưới bóng đêm, Miêu Nghị cùng ba người Cổ Tam Chính lẳng lặng ngồi trên vật cỡi, mười hòa thượng chạy như bay đến, gần tới chậm lại, chậm rãi đến gần, hai bên quan sát nhau.
Vừa gặp mặt Miêu Nghị không hề tỏ ra khách sáo chút nào, quả thật là đang tranh thủ thời gian, lên tiếng hỏi thẳng;
- Phải chăng người đánh lén ta mấy năm trước là các vị?
- Yến thí chủ, trước đó chúng ta chưa từng gặp mặt, tại sao có chuyện đánh lén, nhất định là Yến thí chủ nhận lầm người.
Hòa thượng cầm đầu chắp tay chữ thập nói.
- Nhưng vì sao ta thấy rất giống…
Miêu Nghị hừ lạnh nói:
- Các ngươi có chứng cớ gì chứng minh không phải là các ngươi?
- Chuyện này…
Hòa thượng cầm đầu nhìn đám đồng môn bên cạnh, bất đắc dĩ nói:
- Yến thí chủ, loại chuyện như vậy ngươi bảo chúng ta làm thế nào lấy ra chứng cớ, đúng là trước đây chúng ta chưa từng quen biết ngươi…
- Các ngươi chỉ nói một câu không quen biết là có thể phủi sạch tất cả hay sao?
Miêu Nghị tỏ vẻ bình thản nói:
- Đã như vậy, ngày mai chúng ta gặp nhau trên chiến trường này! Đi!
Hắn và ba người Cổ Tam Chính lập tức giục vật cỡi quay đầu chuẩn bị rời đi.
Mười hòa thượng nhất thời nóng nảy, hiểu lầm như vậy kéo dài nữa chắc chắn sẽ chết người, ai có thể ngăn được một đòn kinh khủng của tên này?!
Hòa thượng cầm đầu vội vàng kêu to:
- Yến thí chủ, rốt cục ngươi muốn thế nào mới có thể tin tưởng bọn ta?
Bốn người dừng lại, Miêu Nghị quay người lại nói:
- Nói thật, ta cũng không thể xác nhận là các ngươi hay không, nhưng thủ hạ ta chết thảm rành rành trước mắt, cứ như vậy bỏ qua cho các ngươi Yến mỗ thật sự là không cam lòng. Vạn nhất bỏ sót kẻ đầu sỏ gây tội, chẳng phải là Yến mỗ sẽ hối hận cả đời sao?!
- Yến thí chủ, ngươi tiến vào trăm người đứng đầu là chuyện ván đã đóng thuyền, mà bọn ta đúng là không dễ. Đệ tử Phật môn vốn không muốn cuốn vào vòng thị phi này, chỉ là vì bất đắc dĩ thân bất do kỷ, cuối cùng sống hay chết cũng không biết. Yến thí chủ cần gì phải hùng hổ ép bức như vậy, vì sao không giơ cao đánh khẽ, mọi người hòa bình với nhau?
Hòa thượng cầm đầu chắp tay chữ thập cố gắng khuyên nhủ.
Miêu Nghị quay lại nhìn người đi theo tả hữu:
- Các ngươi cho là như thế nào?
Cổ Tam Chính đáp:
- Y nói cũng không phải là không có đạo lý, cho dù là chúng ta không giết bọn họ, bọn họ cũng có thể chết ở trên tay người khác, chúng ta cần gì phải làm chuyện thà bị giết lầm còn hơn bỏ sót.
Miêu Nghị than thở:
- Nhưng ta thật sự là không cam lòng, vạn nhất bỏ sót thì sao?
Cổ Tam Chính lạnh nhạt nói:
- Không ngại lấy nhỏ răn lớn, bảo bọn họ giao ra của cải trên người, tha cho bọn họ một lần là được.
Miêu Nghị hơi trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Cũng được, nghe theo ngươi vậy.
Sau đó hắn nhìn về phía hòa thượng cầm đầu:
- Ta cũng không nói nhiều lời, giao của cải trên người các ngươi ra, ngày mai Yến mỗ sẽ không tìm các ngươi gây phiền phức.
Mười hòa thượng ngơ ngác nhìn nhau, làm như vậy cũng thật là quá đáng!!!
Cổ Tam Chính quát lớn:
- Hòa thượng, không phải ngươi mới vừa nói đệ tử Phật môn không muốn cuốn vào vòng thị phi sao?! Vất vả lắm ta mới cầu cho các ngươi một đường sinh cơ, vì sao còn coi trọng vật ngoại thân như thế, đây là hành vi người xuất gia nên có hay sao?!
- Xem ra những hòa thượng này cần của không cần mạng, cũng được, tối nay không đưa, ngày mai Yến mỗ sẽ lấy quang minh chính đại.
Miêu Nghị quay đầu lại quát lớn:
- Chúng ta đi!
Lời này càng chết người hơn nữa, người ta nói không sai chút nào, hiện tại không cho, ngày mai người ta vẫn có thể lấy đi, còn có thể lấy cả tính mạng của bọn họ. Nếu là như vậy, cần gì phải bồi cả tính mạng mình vào đó?
- Chậm đã!
Mười hòa thượng cơ hồ là đồng thanh hô to.
Miêu Nghị đang rời đi nghe vậy dừng lại, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Mười hòa thượng ngơ ngác nhìn nhau, lựa chọn thế nào đã không cần suy nghĩ nữa, mấu chốt người ta cũng không cho mình có nhiều lựa chọn, hoặc là giao ra của cải bảo vệ tính mạng, hoặc là mất cả của cải lẫn tính mạng.
Huống chi chỉ cần có thể giữ được mạng, chỉ cần quyết đấu về sau không gặp phải tên này một lần nữa, của cải mất đi còn có thể lấy lại từ người khác. Nếu ngày mai tử trận, giữ lại số của cải này cũng là vô dụng, còn cần suy nghĩ nhiều sao?
- Chúng ta bằng lòng giao ra, hy vọng Yến thí chủ nói rồi phải giữ lời!
Hòa thượng cầm đầu chán nản thở dài nói.
Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng:
- Yên tâm! Yến mỗ lúc nào cũng giữ chữ tín, nếu ta không giữ lời, ngày mai các ngươi cũng có thể tố giác ta.
Vì vậy mười hòa thượng ở đó rề rà dây dưa tháo nhẫn trữ vật trên tay xuống, có vẻ lưu luyến không thôi. Dù sao kẻ xuất gia vẫn phải dựa vào cái gọi là vật ngoại thân mà sinh sống. Đây là gia sản tích lũy bao nhiêu năm mới có được, sao thể không quan tâm.
Miêu Nghị nghiêng đầu nháy mắt với Đàm Lạc, Đàm Lạc lập tức nhảy xuống long câu, nửa lấy nửa cướp đoạt đồ trên tay các hòa thượng. Đồng thời y còn nhanh chóng lục soát qua mười hòa thượng một lượt, có thể nói là vơ vét sạch sẽ. Nếu không phải là không tiện chém đứt cổ tay mười hòa thượng, nói không chừng y đã cướp luôn mười chiếc vòng định vị trên tay bọn họ.
Mà Diệp Tâm và Cổ Tam Chính cùng nhau duy trì cảnh giác, phòng bị các hòa thượng chó cùng cắn càn.
Miêu Nghị giữ ba người bọn họ ở bên người chính là vì ngừa vạn nhất. Hắn không sợ cứng đối cứng, chỉ sợ những này hòa thượng không chịu nổi vũ nhục lấy pháp bảo liều mạng ra, mà pháp bảo trên người ba người Cổ Tam Chính vừa hay có thể bảo vệ được hắn.
Thấy bị cướp sạch không còn, hòa thượng cầm đầu nhất thời nóng nảy:
- Yến thí chủ, những vật khác chúng ta có thể không cần, nhưng ngay cả vũ khí phòng thân, Nguyện Lực Châu khôi phục pháp lực và dược liệu chữa thương của chúng ta ngươi cũng lấy đi, cái này có gì khác với giết chúng ta? Một khi người khác khiêu chiến với chúng ta, ngươi bảo chúng ta phải làm sao đây?
Miêu Nghị suy nghĩ một chút cũng phải, ép người ta vào con đường chết, người ta ắt sẽ liều mạng với mình. Nếu vì như vậy làm lớn chuyện lên cũng không có ích gì cho mình, sẽ không tiện hạ thủ tiếp tục với những người khác, tức thì bảo Đàm Lạc chừa lại một số vật phẩm cần thiết cho bọn họ.
---------------