Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 399-1: Thủ lĩnh (Thượng)



Bên ngoài đảo Không Diễm sơn, bầu trời mây đen giăng đầy, sấm chớp nổi lên, mặt biển gió lốc mưa sa, sóng lớn cuồn cuộn. Cách hòn đảo này không xa, một con long câu và một con bạch tuộc dáng vóc khổng lồ đang quấn lấy nhau vật lộn.
Hai mắt long câu lóe ra hồng quang yêu dị điên cuồng cắn xé một cái xúc tua, hất đầu một cái, hàm răng sắc bén đã xé đứt xúc tua của bạch tuộc. Nó quay đầu lại cắn một xúc tua khác, sau đó lại hất mạnh đầu, xé đứt được một xúc tua nữa. Đồng thời bốn vó của nó liều mạng đạp vào thân thể bạch tuộc, điên cuồng vật lộn với đối phương dưới biển.
Cước lực của long câu có thể tưởng tượng được, huống chi là con long câu mắt bốc hồng quang yêu dị này. Bạch tuộc khổng lồ này không phải là lần đầu tiên săn giết long câu, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp phải long câu khó dây dưa và hung mãnh như vậy. Bạch tuộc bị đá đạp tới mức thân thể nứt toác ra, vô cùng đau đớn, vội vàng thu hồi xúc tua quấn quanh long câu, lặn sâu xuống biển.
Long câu kia vô cùng hung hãn, lắc đầu vẫy đuôi chui theo bạch tuộc kia xuống biển. Cặp mắt yêu dị ở trong nước biển phát ra hồng quang lộ ra vẻ ghê rợn, đuổi theo con bạch tuộc muốn săn giết nó không thả.
Thân thể nó uốn éo với nhịp điệu kỳ quái trườn về phía trước dưới biển, tình cảnh này giống như rắn bơi, nhanh chóng đuổi theo con bạch tuộc đang bỏ chạy thục mạng phía trước. Nó bắt kịp rất nhanh, cắn vào một xúc tua của bạch tuộc, hai bên lại tiếp tục quấn lấy nhau ác đấu điên cuồng dưới biển, long câu kéo ngược thân hình khổng lồ của bạch tuộc kia dần dần về phía đất liền.
Bạch tuộc ôm lấy núi san hô dưới đáy biển không chịu buông tay, long câu lại chủ động buông nó ra, chân đạp đáy biển lấy đà lùi lại, sau đó chạy tới húc thật mạnh vào đầu bạch tuộc, lập tức cả núi san hô lẫn bạch tuộc đang bám trên đó bị nó húc cho sụp đổ.
Không bao lâu, bên bờ sóng lớn vỗ trắng xóa, long câu vẹt nước chui lên, miệng ngậm thi thể bạch tuộc kia kéo lên bờ.
Nhìn chiến lợi phẩm của mình, long câu đột nhiên cất vó đứng lên, ngửa mặt lên trời vốn đang sấm chớp mưa sa cất tiếng hí dài, dường như đang tuyên bố gì đó.
Hai vó rơi xuống đất, nó quay đầu lại cúi đầu, bắt đầu cắn xé thịt bạch tuộc nuốt xuống lấp đầy bụng giữa cuồng phong bạo vũ.
Con long câu này dĩ nhiên là Hắc Thán, mấy năm qua một mình bên ngoài chịu không biết bao nhiêu đau khổ, cơ hồ khắp nơi trên thân thể cường tráng toàn là vết sẹo cũ có mới có. Vết sẹo mới nhất sinh ra trong trận chiến vừa rồi, bị bạch tuộc kia bổ vào ngực khiến cho sứt thịt, máu chảy đầm đìa.
Để cho một con long câu một mình chạy khắp Tinh Tú Hải mênh mông, đối với nó chẳng khác nào là Tinh Tú Hải Kham Loạn hội dành cho nó. Kẻ săn mồi dưới biển rất nhiều, trước đó Miêu Nghị vì chạy trối chết mà chạy Đông chạy Tây, có thể nói là hại Hắc Thán rất khổ.
Lúc Miêu Nghị rời khỏi hòn đảo Thích Tú Hồng chết đi, Hắc Thán gặp phải một con cá mập khổng lồ. Giống như chủ nhân của nó, nó chiến đấu kịch liệt với cá mập kia suýt chút nữa mất đi tính mạng, cuối cùng thân bị trọng thương chạy tới một hòn đảo lẩn trốn, ước chừng một năm mới khôi phục lại.
Sau đó nó lại vượt qua biển cả mênh mông chạy thẳng tới Không Diễm sơn, dọc trên con đường này có thể nói là vừa chạy vừa chiến đấu không ngừng. Dưới nước chém giết với hải tộc, trên bờ liều mạng với hung thú, thỉnh thoảng lại phải lẩn trốn, chạy một chút dừng một chút, đi một chút nghỉ một chút, thật sự là trải qua muôn ngàn gian khổ.
Thế nhưng trải qua hung hiểm mang tới biến hóa cũng rất to lớn, lúc này hồng quang yêu dị trong mắt nó đã biến mất, nhưng toàn thân trên dưới vẫn để lộ ra khí tức hung hãn nồng đậm, thân thể đầy sẹo kia dường như là vinh dự vô thượng.
Sau khi ăn no một bữa, Hắc Thán từ trạng thái cuồng hóa khôi phục như cũ tựa hồ cũng cảm nhận được ảnh hưởng vết thương mang tới, một mình chạy chậm bên trong rừng cây cách đó mấy dặm. Nó xông vào một sơn động, đuổi một con gấu chó đi, nằm bên trong động lẳng lặng khôi phục.
Hôm sau mưa gió đã ngừng, ánh nắng tươi sáng, nhưng Hắc Thán không vội vã rời khỏi sơn động.
Dường như lực khôi phục thân thể của nó hết sức kinh người, nằm trong sơn động mấy ngày, đợi đến khi vết thương trước ngực từ từ khép lại, có thêm một vết sẹo mới, nó mới tung vó chạy ra khỏi sơn động, nhanh chóng dong ruổi một mạch rời khỏi rừng, xông vào thảo nguyên mênh mông vô ngần.
Nó cảm ứng được tựa hồ mình cách Miêu Nghị không xa, tốc độ bốn vó bôn ba càng lúc càng nhanh.
Thế nhưng lại gặp phải bầy long câu trên thảo nguyên. Hắc Thán khẩn cấp dừng lại, một mình giằng co với cả bầy long câu đông như kiến.
Đối với vị khách không mời mà đến tự tiện xông vào lãnh địa của mình, hiển nhiên long câu đầu đàn không hoan nghênh chút nào, dẫn dắt hơn vạn con long câu điên cuồng lao tới.
Cho dù là Hắc Thán mạnh hơn nữa cũng không dám va chạm với nhiều long câu như vậy, nó nhanh chóng chuyển phương hướng, cấp tốc chạy vòng, sau lưng là cả bầy long câu truy đuổi.
Hiển nhiên bầy long câu này so cước lực với Hắc Thán còn thua kém, nó chạy một mạch dẫn dắt bầy long câu ra sức đuổi theo.
Đến khi bầy long câu thấy không thể đuổi kịp bèn bỏ cuộc thôi không đuổi nữa, mang theo thành công kiêu ngạo xua đuổi kẻ xâm lăng quay đầu trở về.
Ai ngờ Hắc Thán quay đầu nhìn lại, vì sao không đuổi theo, lập tức quay đầu đuổi ngược trở lại.
Bầy long câu bị chọc giận quay trở lại đuổi tiếp, Hắc Thán nhanh chóng chạy vòng tránh khỏi giao phong chính diện, chạy trốn lần nữa, lại dẫn một bầy long câu nhanh chóng đuổi theo.
Lần này đuổi có hơi xa, đuổi một mạch tới biên cảnh thảo nguyên, bầy long câu mới ngừng lại.
Ai ngờ Hắc Thán cũng ngừng lại, cất vó gào thét, lại lắc lắc mông về phía bầy long câu thị uy.
Long câu thủ lĩnh tức giận lập tức hí một tiếng dài, tiếp tục dẫn dắt bầy long câu truy kích, Hắc Thán nhanh chân bỏ chạy.
Cứ trêu chọc một mạch như vậy, dần dần Hắc Thán dẫn bầy long câu chạy vào sơn mạch trùng điệp, sau khi ra khỏi sơn mạch lại xông vào sa mạc, không để cho đám long câu này rời đi. Chỉ cần đám long câu này có ý muốn trở về, nó sẽ quay đầu lại khiêu khích.
Vì vậy hơn vạn con long câu điên cuồng dong ruổi một mạch trong sa mạc, cuối cùng xông vào khu vực có nhiệt độ cao hoang vu không một bóng người.
Đi về phía trước nhiệt độ càng ngày càng cao, rốt cục hơn vạn con long câu dừng bước không tiến thêm, tựa hồ có chút sợ hãi, bất kể Hắc Thán trêu đùa như thế nào đi nữa cũng không dám đi lên trước nữa.
Hắc Thán tựa hồ có hơi thất vọng, nó một mạch trải qua gian hiểm, biết thế đơn lực bạc nguy hiểm, thật vất vả gặp được nhiều đồng loại như vậy, tức thì nghĩ hết biện pháp dẫn dụ đồng loại, mục đích là muốn mượn uy lực bầy long câu những khi gặp nguy hiểm.
Ai ngờ đến nơi này đối phương lại không chịu đi nữa, Hắc Thán cũng hết cách, một mình cũng không đánh thắng nhiều long câu như vậy, không có biện pháp thúc giục bọn chúng đồng hành. Cuối cùng chỉ có thể ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, quả quyết bỏ đám long câu này, xoay người một mình tung vó chạy như điên.
---------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...