Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 396-2: Hỏa Cực cung (Hạ)



Dứt lời, thân hình vốn là gần như hư ảnh của y càng thêm mờ ảo, hạt châu màu xanh mực trên cổ Miêu Nghị chợt lóe lên hào quang mờ mờ, bóng dáng lão Bạch cũng hoàn toàn biến mất không thấy.
Chỉ sợ Miêu Nghị nằm mơ cũng không nghĩ tới, lần này lão Bạch phá lệ xuất thủ cứu hắn lại là vì Thích Tú Hồng chết. Là vì lúc trước lão Bạch không cứu Thích Tú Hồng mà đổi lấy lần này xuất thủ cứu Miêu Nghị hắn, nói cách khác cũng có thể nói là Thích Tú Hồng dùng mạng của nàng đổi một mạng Miêu Nghị.
Bất quá cũng không thể nói như vậy, thật ra thì lão Bạch vẫn có thể không cứu cả hai người, sống chết của Thích Tú Hồng có liên quan gì tới y?!
Thế gian chúng sinh như mây, người không quen biết nhiều như vậy, y cũng không cứu hết được, cũng không thể bởi vì Miêu Nghị thích người nào y bèn chạy tới cứu người ấy. Y xuất hiện ở bên người Miêu Nghị cũng không phải là đặc biệt vì bảo vệ nữ nhân của Miêu Nghị mà đến, nếu thật sự như vậy, lão Bạch sẽ thành cái gì!?
Bên dưới thế giới lửa ngầm này, không biết được thời gian mặt trời mặt trăng bên ngoài ra sao.
Thời gian trôi cực nhanh, theo tốc độ Miêu Nghị hấp thu tiên thảo Tinh Hoa càng lúc càng nhanh, cũng chứng minh cơ năng thân thể của hắn đang nhanh chóng hồi phục. Hiệu quả thần kỳ của thánh dược chữa thương giới tu hành lại hiện ra, chỉ thấy da bên ngoài thân thể đã bị cháy đen như than của hắn đã dần dần lột ra, không thấy chảy máu, cũng không thấy đau đớn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, thân dưới Miêu Nghị chợt vang lên tiếng rắc rắc, lớp da cháy thành than bao quanh chỗ chân gãy vỡ tan ra rơi xuống đất, trên đùi lộ ra da thịt trắng mịn giống như trẻ nít mới sinh. Chẳng qua là chỗ vết cắt chân gãy có thể thấy rõ ràng da thịt đang ngọ nguậy, đang dần dần sinh trưởng.
Phương thức cưỡng ép nhanh chóng sinh trưởng như vậy làm cho người ta cảm thụ hết sức rõ ràng, rõ ràng đến mức làm người ta đau đớn không chịu nổi. Miêu Nghị đau đến nắm chặt quả đấm, khớp xương kêu bốp bốp vang dội, co rút thân thể ở đó run lẩy bẩy, khiến cho lớp da cháy thành than trên người hắn dần dần tróc ra rơi xuống.
Hắn đã có được bề ngoài thân thể hoàn toàn mới, đôi mắt bị cháy đau đớn cũng đã lành lặn trở lại như trước, đầu cũng mọc ra mái tóc dài đen bóng, còn dài hơn mái tóc cũ của hắn đã bị cháy.
Chỗ chân gãy đang dần dần mọc ra, Miêu Nghị chịu đựng đau đớn kinh khủng thỉnh thoảng mở hai mắt ra xem thử. Chỉ cần có thể khôi phục, hắn có thể chịu đựng được nỗi đau này, ngay cả đau khổ rơi vào biển lửa như luyện ngục cũng đã trải qua, há lại sợ chút đau đớn này, bất quá phải trải qua nỗi đau này trong thời gian khá dài.
Ước chừng qua hai ngày sau, tiên thảo Miêu Nghị nắm trong tay đã trở nên dúm dó lại, trở nên mềm nhũn, hào quang hiện ra bên ngoài tiên thảo đã trở nên mập mờ như có như không.
Liếc nhìn chỗ chân gãy đã mọc tới mắt cá, nếu như hiện tại dược hiệu cạn hết quả thật buồn cười, Miêu Nghị nhanh chóng vò tiên thảo mềm nhũn nhăn nhúm thành một cục nhét vào trong miệng, nhai nhai mấy cái, cảm thấy vị ngọt ngào thơm tho, sau đó nuốt chửng vào bụng.
Sợ dược hiệu không đủ, Miêu Nghị lại gọi ra từ trong vòng tay trữ vật ra một tiên quả ửng hồng cắn vào một cái. Chỉ cảm thấy ngọt như mật, thật sự là mỹ vị chốn nhân gian, miệng hắn đầy mùi thơm ngát, cảm giác mát mẻ chạy tận vào trong bụng. Sau khi ăn hết tiên quả, chỉ chốc lát sau Miêu Nghị cảm thấy lỗ chân lông toàn thân mình toát ra mùi hương thơm ngát, thần thanh khí sảng, tinh thần bị đau đớn hành hạ mỏi mệt cũng tựa hồ trong nháy mắt tiến đến trạng thái cao nhất, thật không hổ là tiên quả.
Theo một tiên quả vào bụng, tốc độ sinh trưởng chân gãy chậm chạp lại gia tăng, lại làm cho Miêu Nghị đau tới mức run lên lẩy bẩy.
- A! Ta còn sống! Ta còn sống...
Một hôm sau, tứ chi kiện toàn, Miêu Nghị thân không mảnh vải không biết xấu hổ, vung tay ngửa mặt lên trời gầm thét, tóc dài xõa vai, phát tiết niềm vui còn sống sót sau kiếp nạn.
Toàn thân hắn da thịt lành lặn, hình thể tướng mạo trở lại như lúc ban đầu. Chỉ là da mới sinh ra trắng toát, trắng như ngọc tới mức còn hơn cả da nữ nhân, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục sợ là còn cần một quá trình.
Sau khi phát tiết nỗi vui mừng xong, hắn lấy một bộ y phục từ vòng tay trữ vật ra mặc vào, sau khi sửa sang thân thể lại mới chính thức quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Hắn phát hiện mình đang ở bên ngoài một cung điện lơ lửng, toàn bộ cung điện như thủy tinh cung. Làm người ta giật mình là cung điện to lớn như vậy lại có thể trôi lơ lửng trong biển lửa, từ trên xuống dưới cùng với bốn phía đều bị lửa cháy bao quanh. Bất quá tựa hồ lửa không cách nào cháy đến gần bất kỳ vị trí nào của cung điện, bất kể cháy thế nào cũng duy trì một khoảng cách nhất định.
Miêu Nghị đưa mắt nhìn về phía tấm biển trên cửa chính điện, chỉ thấy trên có khắc ba chữ to hùng tráng: Hỏa Cực cung!
Hỏa Cực cung? Ánh mắt Miêu Nghị rời khỏi tấm biển, ngẩng đầu nhìn lửa cháy phía trên, sau đó lại cúi đầu nhìn lớp da cháy đen vừa lột ra khỏi thân thể mình dưới đất.
Nghĩ đến tình hình mình từ miệng núi lửa nhảy xuống, rất hiển nhiên chỗ mình đang đứng chính là vị trí từ miệng núi lửa rơi xuống.
- Xem ra Hỏa Cực cung này chính là cung điện của Yêu Vương Liệt Hoàn, chẳng qua là không nghĩ tới một tòa cung điện lớn như vậy lại ẩn bên trong địa hỏa, không trách bên ngoài không tìm được gì cả. Bất quá thoạt nhìn địa hỏa này tựa hồ không giống như là địa hỏa, có vẻ giống như lửa của Xích Diễm Chi cháy hơn…
Miêu Nghị khẽ lẩm bẩm một mình.
Cả tòa cung điện yên tĩnh không người, chỉ có tiếng lửa cháy bốn phía phát ra thanh âm vù vù như gió thổi.
Cũng không biết trong Hỏa Cực cung này có người hay không, Miêu Nghị có hơi không dám khinh cử vọng động, xoay chuyển ý niệm lại cảm thấy mình quá lo xa. Nếu như có người, mình từ bên trên rơi xuống ở chỗ này nhiều ngày như vậy, không thể nào bên trong Hỏa Cực cung không có ai phát hiện.
Xem ra thật sự là vì Tinh Tú Hải Kham Loạn hội nên đã thanh lý không còn ai… Sau khi nghĩ thông suốt, Miêu Nghị vẫn duy trì cảnh giác từ từ đi xuống khỏi mâm tròn, đạp nấc thang từng bước đi tới quảng trường không lớn cạnh đó.
Quay đầu nhìn lại, mâm tròn chu vi mấy trượng kia giống như cánh tay từ cung điện đưa ra ngoài, giống như ngọc như ý ngẩng đầu, có vẻ khác lạ, hiển nhiên là chuyên môn dùng để hứng lấy người từ miệng núi lửa xuống.
Xung quanh quảng trường này có lan can điêu khắc, hai bên bậc thềm dẫn lên cửa chính cung điện có tượng hai con hỏa kỳ lân trong suốt óng ánh.
Miêu Nghị lắc mình bay tới bên ngoài cửa điện mở rộng, thò đầu vào bên trong nhìn.
Bên trong, giữa đại điện trên cao là một bảo tọa to rộng, vách tường phía sau bảo tọa có điêu khắc mười hai ngọn lửa hừng hực. Không chỉ là điêu khắc, bên trong điêu khắc tựa hồ có ẩn giấu ngọn lửa thật sự đang cháy, khiến cho đại điện tăng thêm không ít linh khí sinh động, cũng không biết làm thế nào mà được, xuất hiện trong cung điện địa hỏa này cũng không cảm thấy ly kỳ.
---------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...