Phi Thiên
Chương 3910: Ngươi là ai? (1)
- Đây là?
Tần Vi Vi vội vàng tiến vào cửa nhà Dương phủ, trực tiếp tìm đến Dương Khánh, kết quả phát hiện Kim Man có mặt ở đây, lời đến trên miệng lại nuốt trở về, ngược lại là Kim Man có vẻ kinh ngạc hỏi Dương Khánh, hỏi Tần Vi Vi là ai, nàng tạm thời còn chưa nhận thức đối phương.
Dương Khánh cười lên giới thiệu nói:
- Nữ nhi của ta.
- A!
Kim Man hoảng nhiên đại ngộ, gật đầu cười nói:
- Gặp qua thiên phi nương nương.
- Đại lễ của Thiên vương, bản cung nhận không được.
Ngữ khi Tần Vi Vi có vẻ không vui, lần này nàng gấp gáp chạy về nhà nhiều ít có liên quan tới Kim Man, nghe nói nghĩa phụ vì lấy Kim Man mà tị hiềm, ngay cả vị trí Thiên vương cùng giám sát hữu sử cũng không cần, khiến nàng không khỏi nóng lòng.
Nàng ở trong cung chưa được bao lâu, nhưng đã bắt đầu cảm thụ đến áp lực, đều là do hoàn cảnh sai khiến. Đám phi tử mặt dưới ai cũng coi chừng tranh sủng nhằm chiếm lấy vị trí thiên phi, mà có thể được phong làm thiên phi có ai là không có bối cảnh quyền thế làm dựa dẫm? Cộng thêm thiên hậu nương nương hình như có ý muốn kiếp lập chế độ đẳng cấp trong hậu cung, phi tử trong hậu cung cũng bị phân thanh tầng cấp, khăng khăng đóng lúc này nghĩa phụ lại đột nhiên từ quan, từ đi vương vị, khiến nàng cảm thấy rất băn khoăn.
Kết quả vừa đến liền nhìn thấy Kim Man, cư nhiên đường hoang ở trong nhà mình, mặt mũi nghĩa mẫu minh biết để ở đâu? Nghĩa phụ vì nữ nhân này mà từ quan, nàng vốn đã không ưa, bởi thế nói chuyện mới không quá khách khí.
Kim Man cười nhạt nói:
- Đã không còn là Thiên vương, nhìn thấy thiên phi nương nương tự nhiên phải hành lễ.
Tần Vi Vi không để ý nàng, trực tiếp nhìn sang Dương Khánh:
- Cha, đang yên đang lành vì sao phải từ đi vương vị cùng chức giám sát hữu sử? Chẳng lẽ ngài không biết vị trí giám sát hữu sử ý nghĩa như thế nào? Nếu bệ hạ không tín nhiệm ngài, cũng sẽ không giao cho ngài vị trí kia, vì sao phải làm thế?
Tín nhiệm ta? Dương Khánh nhịn không được cười khổ, Miêu Nghị có tín nhiệm hắn hay không, trong lòng hắn rõ ràng nhất, chính bởi Ngưu Hưu Đức muốn giao vị trí giám sát hữu sứ cho người mà mình tín nhiệm, hắn mới không thể ngồi, lúc còn chưa phong thưởng, khi thảo luận sắc phong thế nào, hắn từng chối từ với Miêu Nghị, nhưng mà đối phương không nghe.
Hắn nghĩ nghĩ liền có thể hiểu được suy nghĩ của Miêu Nghị, lúc luận công hành thường, nói thật ra thì công lao của hắn cũng không nhỏ, người trong cuộc đều nhìn được, nếu Miêu Nghị không thưởng hắn thì khó mà yên lòng mọi người. Thế là hắn nghĩ đến sau lại chủ động từ đi cung được, vừa đúng lúc Kim Man tìm đến hắn, muốn nghe một lời giải thích, thế là mượn cớ này lần nữa thỉnh từ, phí hết tâm tư mới hết quan tước, một thân nhẹ nhàng.
Chỉ là có chất chuyện không cần phải nói cho nữ nhi, không muốn để nữ nhi biết giữa hắn cùng Miêu Nghị còn ngầm giấu nhiều mâu thuẫn như vậy, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn tới nàng, khiến nàng thân ở trong cung mà sống trong lo lắng bất an.
Dương Khánh cười nhẹ nói:
- Mệt mỏi nhiều năm vậy rồi, giờ chỉ muốn du nhàn tự tại, bệ hạ cho ta thân phận tự do ra vào hanh tẩu trong cung đã rất tốt. Nương nương, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, không quản ta còn tại vị hay không, chỉ cần có ta ở đây, trong cung không người dám động ngươi! Nếu có kẻ nào không mọc mắt, ta sẽ trực tiếp tìm thiên hậu nương nương hoặc đại tổng quản Dương Triệu Thanh để xử lý, ngươi cứ an tâm, đối với ngươi chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Một câu sau cùng có thể nói là ý vị sâu xa.
Mấy lời này cũng không phải hư ngôn, nếu hắn còn tại vị liền không tiện cuốn vào tranh đấu hậu cung, hắn lập xuống công lao giúp Miêu Nghị đánh xuống thiên hạ này, lại không muốn phong thưởng, nếu có người bởi vì trên tay hắn không quyền không thể liên khi phụ nữ nhi, chỉ sợ hắn phải trực tiếp xông vào cung tìm Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu muốn một lời giai thích, để mọi người xem xem phu phụ Miêu Nghị đối đãi công thần như thế nào. Có chút chuyện lúc còn tại vị không thể làm, lúc không tại vị lại có thể làm mà không cần kiêng kị, từ một trình độ nào đó thì hắn từ quan chính là lấy lui làm tiến, vứt bỏ quyền lực để Miêu Nghị triệt để an tâm, sau này Miêu Nghị khẳng định còn có lúc cần hắn ra mưu hoạch sách, sẽ không bạc đãi Tần Vi Vi, có thể bảo đảm địa vị ở trong cung cho nàng.
Từ một tầng diện khác mà nói, hắn cũng suy xét đến hoàn cảnh hậu cung, lo lắng Tần Vi Vi ở hậu cung lâu ngày sẽ nảy sinh dã tâm. Nếu Miêu Nghị coi hắn là uy hiếp, mà Tần Vi Vi lại không an phận, hậu quả là không thể tưởng tượng, hắn vứt bỏ quyền lực đối với Tần Vi Vi cũng là một loại ước thúc vô hình.
Có chút chuyện phải làm tính toán lâu dài, chiến lược trước mắt chính là muốn lấy lui làm tiến, lấy năm tháng dài lâu đổi lấy thứ đã mất đi trước mặt Miêu Nghị, dùng thời gian để chứng minh và đổi lấy tín nhiệm, có cơ sở rồi thì làm tính toán khác cũng không muộn, chứ bây giờ làm gì có kẻ nào có thể đọ sức với Miêu Nghị!
Tần Vi Vi không nghĩ tới Dương Khánh sẽ trực tiếp chấm phá lo lắng trong lòng minh, không khỏi có phần mất tự nhiên, không nói gì được nữa, quay đầu liền đi nói:
- Ta đi gặp nương! Lấy hành động thực tế biểu đạt bất mãn trong lòng mình.
Trên thực tế cũng đúng là nàng có cảm tình rất sâu với Tần Tịch, mấy năm qua trong tiểu thế giới nàng đã cảm nhận được, Tần Tịch thật sự đối đãi nàng như con gái ruột, nhưng nghĩa phụ lại không chỉ làm ra chuyện với Tô Vận, bây giờ còn dày vò ra Kim Man, nàng phát hiện nam nhân không một ai là tốt đẹp cả!
Thanh Cúc ở một bên muốn nói lại thôi, rất muốn đuổi theo khuyên nhủ Tần Vi Vi, muốn nói cho Tần Vi Vi, ngươi có biết đương sơ phụ thân vì một quyết định của ngươi mà trả ra đại giá lớn thế nào không? Ngươi cho rằng hết thảy những gì trước mắt đều là phụ thân ngươi tưởng muốn ư?
Dương Khánh cười khổ, nữ nhi này vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng hắn, kỳ thật ta chính là thân sinh phụ thân của ngươi a!
Thời quang thấm thoát, chuyển mắt đã trăm năm!
Trong đầm nước xanh thẳm dưới thác nước trong sơn cốc, hai thân hình lõa lồ đong đưa ngâm mình trong nước, Hoàng Phủ Quân Nhu từ sau lưng ôm lấy Miêu Nghị, răng bạc cắn lên lỗ tại hắn không tha. Miêu Nghị đau đến nhe răng nhếch miệng, vung tay dùng sức đánh lên mông đít nàng, thật không dễ dàng mới đẩy được nàng ra, nổi giận nói:
- Hỗn xược!
Tóc dài ướt đẫm xõa vai, Hoàng Phủ Quân Nhu mắt ưng ưng nước, nhẹ giọng bồi tội nói:
- Bệ hạ bớt giận, nô gia cũng chỉ dám ở những chỗ nhận không ra người thế này hỗn xược một hồi, hay là ngươi cho nô gia một cái cơ hội quang minh chính đại hỗn xược được không?
Miêu Nghị nghẹn lợi, hiện tại quân uy của hắn đã thâm nhập nhân tâm, đám nữ nhân trong cung nào ai dám không chút kiêng kị ở trước mặt hắn như thế, vị ở ngoài cung này tính là độc nhất, so với trong cung không biết lớn gấp mấy lần.
Hay tay trắng nõn đùa nghịch làn nước mát, Hoàng Phủ Quân Nhu lại đĩnh ngực lên nhích lại gần, nhiệt tình như lửa ôm chặt hắn hôn tới tấp, nỉ non nói:
Tần Vi Vi vội vàng tiến vào cửa nhà Dương phủ, trực tiếp tìm đến Dương Khánh, kết quả phát hiện Kim Man có mặt ở đây, lời đến trên miệng lại nuốt trở về, ngược lại là Kim Man có vẻ kinh ngạc hỏi Dương Khánh, hỏi Tần Vi Vi là ai, nàng tạm thời còn chưa nhận thức đối phương.
Dương Khánh cười lên giới thiệu nói:
- Nữ nhi của ta.
- A!
Kim Man hoảng nhiên đại ngộ, gật đầu cười nói:
- Gặp qua thiên phi nương nương.
- Đại lễ của Thiên vương, bản cung nhận không được.
Ngữ khi Tần Vi Vi có vẻ không vui, lần này nàng gấp gáp chạy về nhà nhiều ít có liên quan tới Kim Man, nghe nói nghĩa phụ vì lấy Kim Man mà tị hiềm, ngay cả vị trí Thiên vương cùng giám sát hữu sử cũng không cần, khiến nàng không khỏi nóng lòng.
Nàng ở trong cung chưa được bao lâu, nhưng đã bắt đầu cảm thụ đến áp lực, đều là do hoàn cảnh sai khiến. Đám phi tử mặt dưới ai cũng coi chừng tranh sủng nhằm chiếm lấy vị trí thiên phi, mà có thể được phong làm thiên phi có ai là không có bối cảnh quyền thế làm dựa dẫm? Cộng thêm thiên hậu nương nương hình như có ý muốn kiếp lập chế độ đẳng cấp trong hậu cung, phi tử trong hậu cung cũng bị phân thanh tầng cấp, khăng khăng đóng lúc này nghĩa phụ lại đột nhiên từ quan, từ đi vương vị, khiến nàng cảm thấy rất băn khoăn.
Kết quả vừa đến liền nhìn thấy Kim Man, cư nhiên đường hoang ở trong nhà mình, mặt mũi nghĩa mẫu minh biết để ở đâu? Nghĩa phụ vì nữ nhân này mà từ quan, nàng vốn đã không ưa, bởi thế nói chuyện mới không quá khách khí.
Kim Man cười nhạt nói:
- Đã không còn là Thiên vương, nhìn thấy thiên phi nương nương tự nhiên phải hành lễ.
Tần Vi Vi không để ý nàng, trực tiếp nhìn sang Dương Khánh:
- Cha, đang yên đang lành vì sao phải từ đi vương vị cùng chức giám sát hữu sử? Chẳng lẽ ngài không biết vị trí giám sát hữu sử ý nghĩa như thế nào? Nếu bệ hạ không tín nhiệm ngài, cũng sẽ không giao cho ngài vị trí kia, vì sao phải làm thế?
Tín nhiệm ta? Dương Khánh nhịn không được cười khổ, Miêu Nghị có tín nhiệm hắn hay không, trong lòng hắn rõ ràng nhất, chính bởi Ngưu Hưu Đức muốn giao vị trí giám sát hữu sứ cho người mà mình tín nhiệm, hắn mới không thể ngồi, lúc còn chưa phong thưởng, khi thảo luận sắc phong thế nào, hắn từng chối từ với Miêu Nghị, nhưng mà đối phương không nghe.
Hắn nghĩ nghĩ liền có thể hiểu được suy nghĩ của Miêu Nghị, lúc luận công hành thường, nói thật ra thì công lao của hắn cũng không nhỏ, người trong cuộc đều nhìn được, nếu Miêu Nghị không thưởng hắn thì khó mà yên lòng mọi người. Thế là hắn nghĩ đến sau lại chủ động từ đi cung được, vừa đúng lúc Kim Man tìm đến hắn, muốn nghe một lời giải thích, thế là mượn cớ này lần nữa thỉnh từ, phí hết tâm tư mới hết quan tước, một thân nhẹ nhàng.
Chỉ là có chất chuyện không cần phải nói cho nữ nhi, không muốn để nữ nhi biết giữa hắn cùng Miêu Nghị còn ngầm giấu nhiều mâu thuẫn như vậy, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn tới nàng, khiến nàng thân ở trong cung mà sống trong lo lắng bất an.
Dương Khánh cười nhẹ nói:
- Mệt mỏi nhiều năm vậy rồi, giờ chỉ muốn du nhàn tự tại, bệ hạ cho ta thân phận tự do ra vào hanh tẩu trong cung đã rất tốt. Nương nương, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, không quản ta còn tại vị hay không, chỉ cần có ta ở đây, trong cung không người dám động ngươi! Nếu có kẻ nào không mọc mắt, ta sẽ trực tiếp tìm thiên hậu nương nương hoặc đại tổng quản Dương Triệu Thanh để xử lý, ngươi cứ an tâm, đối với ngươi chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Một câu sau cùng có thể nói là ý vị sâu xa.
Mấy lời này cũng không phải hư ngôn, nếu hắn còn tại vị liền không tiện cuốn vào tranh đấu hậu cung, hắn lập xuống công lao giúp Miêu Nghị đánh xuống thiên hạ này, lại không muốn phong thưởng, nếu có người bởi vì trên tay hắn không quyền không thể liên khi phụ nữ nhi, chỉ sợ hắn phải trực tiếp xông vào cung tìm Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu muốn một lời giai thích, để mọi người xem xem phu phụ Miêu Nghị đối đãi công thần như thế nào. Có chút chuyện lúc còn tại vị không thể làm, lúc không tại vị lại có thể làm mà không cần kiêng kị, từ một trình độ nào đó thì hắn từ quan chính là lấy lui làm tiến, vứt bỏ quyền lực để Miêu Nghị triệt để an tâm, sau này Miêu Nghị khẳng định còn có lúc cần hắn ra mưu hoạch sách, sẽ không bạc đãi Tần Vi Vi, có thể bảo đảm địa vị ở trong cung cho nàng.
Từ một tầng diện khác mà nói, hắn cũng suy xét đến hoàn cảnh hậu cung, lo lắng Tần Vi Vi ở hậu cung lâu ngày sẽ nảy sinh dã tâm. Nếu Miêu Nghị coi hắn là uy hiếp, mà Tần Vi Vi lại không an phận, hậu quả là không thể tưởng tượng, hắn vứt bỏ quyền lực đối với Tần Vi Vi cũng là một loại ước thúc vô hình.
Có chút chuyện phải làm tính toán lâu dài, chiến lược trước mắt chính là muốn lấy lui làm tiến, lấy năm tháng dài lâu đổi lấy thứ đã mất đi trước mặt Miêu Nghị, dùng thời gian để chứng minh và đổi lấy tín nhiệm, có cơ sở rồi thì làm tính toán khác cũng không muộn, chứ bây giờ làm gì có kẻ nào có thể đọ sức với Miêu Nghị!
Tần Vi Vi không nghĩ tới Dương Khánh sẽ trực tiếp chấm phá lo lắng trong lòng minh, không khỏi có phần mất tự nhiên, không nói gì được nữa, quay đầu liền đi nói:
- Ta đi gặp nương! Lấy hành động thực tế biểu đạt bất mãn trong lòng mình.
Trên thực tế cũng đúng là nàng có cảm tình rất sâu với Tần Tịch, mấy năm qua trong tiểu thế giới nàng đã cảm nhận được, Tần Tịch thật sự đối đãi nàng như con gái ruột, nhưng nghĩa phụ lại không chỉ làm ra chuyện với Tô Vận, bây giờ còn dày vò ra Kim Man, nàng phát hiện nam nhân không một ai là tốt đẹp cả!
Thanh Cúc ở một bên muốn nói lại thôi, rất muốn đuổi theo khuyên nhủ Tần Vi Vi, muốn nói cho Tần Vi Vi, ngươi có biết đương sơ phụ thân vì một quyết định của ngươi mà trả ra đại giá lớn thế nào không? Ngươi cho rằng hết thảy những gì trước mắt đều là phụ thân ngươi tưởng muốn ư?
Dương Khánh cười khổ, nữ nhi này vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng hắn, kỳ thật ta chính là thân sinh phụ thân của ngươi a!
Thời quang thấm thoát, chuyển mắt đã trăm năm!
Trong đầm nước xanh thẳm dưới thác nước trong sơn cốc, hai thân hình lõa lồ đong đưa ngâm mình trong nước, Hoàng Phủ Quân Nhu từ sau lưng ôm lấy Miêu Nghị, răng bạc cắn lên lỗ tại hắn không tha. Miêu Nghị đau đến nhe răng nhếch miệng, vung tay dùng sức đánh lên mông đít nàng, thật không dễ dàng mới đẩy được nàng ra, nổi giận nói:
- Hỗn xược!
Tóc dài ướt đẫm xõa vai, Hoàng Phủ Quân Nhu mắt ưng ưng nước, nhẹ giọng bồi tội nói:
- Bệ hạ bớt giận, nô gia cũng chỉ dám ở những chỗ nhận không ra người thế này hỗn xược một hồi, hay là ngươi cho nô gia một cái cơ hội quang minh chính đại hỗn xược được không?
Miêu Nghị nghẹn lợi, hiện tại quân uy của hắn đã thâm nhập nhân tâm, đám nữ nhân trong cung nào ai dám không chút kiêng kị ở trước mặt hắn như thế, vị ở ngoài cung này tính là độc nhất, so với trong cung không biết lớn gấp mấy lần.
Hay tay trắng nõn đùa nghịch làn nước mát, Hoàng Phủ Quân Nhu lại đĩnh ngực lên nhích lại gần, nhiệt tình như lửa ôm chặt hắn hôn tới tấp, nỉ non nói: