Phi Thiên
Chương 3889: Qua sông đoạn cầu (2)
Vân Nhược Song bị chọc đến lửa bốc ba trượng, bước tới muốn động thủ.
Vân Tri Thu nắm chặt cổ tay nàng, giận nói:
- Ngươi nhao đủ chưa, cuối cùng người muốn như thế nào? Có cái gì cứ đổ lên đầu ta, ngươi muốn thế nào, ta đều nhận!
Vân Nhược Song dùng sức giãy giụa hai cái, lại vẫn không thoát ra được, nhưng không từ bỏ, vẫn đang dùng sức giãy giụa, trong mắt lấp lánh lệ quang, quật cường vùng vẫy, nhưng thủy chung không cách nào thoát được, cuối cùng lệ như suối trào, phát ra tiếng nức nở.
Vân Tri Thu dùng sức kéo một cái, cũng ôm lấy nàng.
- Tỷ...
Vân Nhược Song ôm chặt nàng, cả một tiếng khóc rống lên, hai mẹ con đều đứng ở kia khóc rống lên.
Vân Tri Thu mắt ngậm lệ không nói, trận chiến Linh sơn, nhân mã Luyện Ngục đội lấy đại lượng Phá pháp cung cường xông, chiến hậu Vân gia thống kê, phát hiện trừ Sở Nguyên ra còn có một số người không tìm được, kết quả sau cùng là, chỉ riêng đời thứ ba của Vân gia đã chết mất mười mấy người.
Miêu Nghị cúi đầu, chầm chậm đi qua ba người đang ôm lấy nhau, bước chậm tới đình đài thủy tạ bên ngoài, chắp tay ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt không biểu tình...
Thái cổ tử địa, một nơi bồn địa, mười vạn Tà linh ra ngoài chinh chiến một trận lần lượt hiện thân.
Xác nhận về đến Thái cổ, đám Tà linh thở phào một hơi, lại hưng phấn ríu rít về trường diện chinh chiến lần này, trước đó đều bị quản chế sít sao, lần này cuối cùng đã có thể nói chuyện thoải mái.
Có người phát hiện Hắc Thán đưa lưng về phía chúng nhân, lặng lẽ xoay người mà đi, bèn kêu lên một tiếng:
- Hắc gia, sau cùng tình hình chiến trường thế nào, Ngưu gia có thắng không?
Hắc Thán chẳng những không đáp lời, ngược lại hóa thân thành hắc long tấn tốc nhảy đến đỉnh núi, lại lần nữa biến thành hình người, phiêu lạc trên đỉnh núi, đưa lưng về phía bồn địa.
Chúng Tà linh nhìn hắn, không hiểu là chuyện gì, chẳng qua rất nhanh liền hiểu ra, không ít người đồng khổng co lại, mắt lộ vẻ kinh khủng.
Đại quân từ các dãy núi bốn phía xông lên bao vây bọn họ lại, Phá pháp cung chi chi chít chít nhắm chuẩn vào bọn họ.
- Hắc gia, đây là có ý gì?
Có người lớn tiếng kêu lên.
Hắc Thán cúi đầu không nói, cũng không quay đầu lại.
- Bắn tên!
Tùy theo một tiếng hạ lệnh của chủ tướng, lưu quang phanh phanh bắn ra như mưa, bao trùm toàn bộ bồn địa, phát động tiến công mang tính hủy diệt.
- A...
Trong nổ vang truyền đến tiếng kêu thảm thê lương, còn có người bi thiết mắng:
- Hắc gia, ngươi qua sông đoạn cầu...
Hắc Thán đưa lưng về phía nay đột nhiên nắm chặt tay, miệng môi căng chặt, đóng hai mắt lại.
Hắn tuy không quá đáng tin, tuy cũng giết không ít Tà linh, nhưng lần này thì khác, mang đi ra ngoài sớm chiều ở chung lâu như vậy, cũng tính là huynh đệ nghe hắn chỉ huy, không chỉ đủ lời hứa hẹn vẫn chưa thực hiện, còn làm ra chuyển qua sông đoạn cầu.
Nhưng mà không còn cách nào khác, Miêu Nghị đã hạ lệnh, san trừ hết thảy Tà linh trong Thái cổ, nhổ cỏ tận gốc, trả lại sơn thanh thủy tú cho Thái cổ!
Hắc Thán cũng biết giữ lại những tà linh này để chung thế lớn thì không hay, nhưng cảm xúc trong lòng bây giờ thực sự rất khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn cảm thụ được loại tư vị này.
Hắc Thán trước nay động một tí muốn đánh muốn giết với Tà linh, lần này không ngờ không dám quay đầu đối mặt những Tà linh kia.
Sau hai ba đợt tấn công dày đặc, đại quân thu tay, long phượng thành quần đằng không xông ra, tận tình quét ngang tàn dư Tà linh, sướng khoái hấp thu tà khí nổ bung đầy trời.
Có hai chi đội hình long phượng chia nhau bay về hai phương hướng, lần lượt là phương vào cùng long huyệt, muốn đi trấn áp tà khí chi nguyên cuồn cuộn không ngừng toát ra.
Hai vị thủ hộ huyền nữ xuất hiện ở bên người Hắc Thán, một nữ coi chừng Hắc Thán hỏi:
- Ngươi đang đồng tình với những tà linh kia?
Hắc Thán ngẩng đầu, vừa bực vừa buồn cười nói:
- Ai nói?
Nữ còn lại nói:
- Trên mặt người viết.
Hắc Thán trừng mắt nói:
- Nào có? Rõ ràng là ta đang suy tính đại sự!
Một huyền nữ “A” một tiếng, hỏi:
- Người thì có thể suy tính đại sự gì?
Hắc Thán nói lớn không ngượng nói:
- Hai người cùng lúc gả cho ta được không?
Hai vị huyền nữ quay đầu liền đi, lười nhác để ý đến hắn.
Hắc Thán chỉ theo hét lên:
- Các ngươi chờ đấy! Chờ ta có thực lực, sớm muộn gì ta cũng cường hành thu phục hai người!
Tương lĩnh nhận thức Hắc Thán nghe được như thế đều bật cười ha hả, lúc này trên trăm triệu nhân mã đã dồn dập ngồi lên phi hành tọa kỵ.
Nhiệm vụ của bọn họ là hiệp đồng hai tộc long phượng triệt để thanh trừ tà khí cùng Tà linh trong Thái cổ, đồng thời mang đến đại lượng hạt giống thực vật, muốn vẩy khắp Thái cổ đại địa, tận nhanh khôi phục sinh cơ cho Thai cổ. Làm như vậy còn có một chỗ tốt, Thái cổ quá lớn, sợ có Tà linh lọt lưới, mà thông qua những thực vật không đụng được tà khí rất dễ phát giác ra tung tích cá lọt lưới. Còn một điều khác chính là thăm dò hội chế bản đồ địa hình Thái cổ, chuẩn bị cho bước tiếp theo giảm quân, phân chia địa bàn cho đại lượng sơn thần, thổ địa.
Hai vị huyền nữ cùng chư tướng chạm mặt thương nghị, phụ trách hiệp đồng cùng nhân mã của chư tướng, bởi vì các nàng rất quen thuộc với Thái cổ.
Rất nhanh, đại quân phân tán hướng bốn phía mà đi, trong các đội có xen lẫn hai tộc long phượng đi theo phối hợp hành sự.
Thấy hai vị huyền nữ căn bản không để mình vào trong mắt, Hắc Thán rất là bất mãn, chẳng qua mắt nhìn về nơi mười vạn Tà linh vừa bị tiêu diệt, không khỏi sa vào trầm mặc, quay đầu lĩnh một đội nhân mã đặc thù khác bay đi. Hắc Thán có nhiệm vụ bất đồng, đó là tuyển chọn địa điểm tọa lạc cho Thiên cung mới, đồng thời còn phải kiến tạo hành cung ở Bất Diệt Thiên Cốc hoặc là Cổ Băng Nguyên cho Miêu Nghị, mục đích tự nhiên là vì tiện lợi cho Miêu Nghị tu luyện.
Vân Tri Thu nắm chặt cổ tay nàng, giận nói:
- Ngươi nhao đủ chưa, cuối cùng người muốn như thế nào? Có cái gì cứ đổ lên đầu ta, ngươi muốn thế nào, ta đều nhận!
Vân Nhược Song dùng sức giãy giụa hai cái, lại vẫn không thoát ra được, nhưng không từ bỏ, vẫn đang dùng sức giãy giụa, trong mắt lấp lánh lệ quang, quật cường vùng vẫy, nhưng thủy chung không cách nào thoát được, cuối cùng lệ như suối trào, phát ra tiếng nức nở.
Vân Tri Thu dùng sức kéo một cái, cũng ôm lấy nàng.
- Tỷ...
Vân Nhược Song ôm chặt nàng, cả một tiếng khóc rống lên, hai mẹ con đều đứng ở kia khóc rống lên.
Vân Tri Thu mắt ngậm lệ không nói, trận chiến Linh sơn, nhân mã Luyện Ngục đội lấy đại lượng Phá pháp cung cường xông, chiến hậu Vân gia thống kê, phát hiện trừ Sở Nguyên ra còn có một số người không tìm được, kết quả sau cùng là, chỉ riêng đời thứ ba của Vân gia đã chết mất mười mấy người.
Miêu Nghị cúi đầu, chầm chậm đi qua ba người đang ôm lấy nhau, bước chậm tới đình đài thủy tạ bên ngoài, chắp tay ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt không biểu tình...
Thái cổ tử địa, một nơi bồn địa, mười vạn Tà linh ra ngoài chinh chiến một trận lần lượt hiện thân.
Xác nhận về đến Thái cổ, đám Tà linh thở phào một hơi, lại hưng phấn ríu rít về trường diện chinh chiến lần này, trước đó đều bị quản chế sít sao, lần này cuối cùng đã có thể nói chuyện thoải mái.
Có người phát hiện Hắc Thán đưa lưng về phía chúng nhân, lặng lẽ xoay người mà đi, bèn kêu lên một tiếng:
- Hắc gia, sau cùng tình hình chiến trường thế nào, Ngưu gia có thắng không?
Hắc Thán chẳng những không đáp lời, ngược lại hóa thân thành hắc long tấn tốc nhảy đến đỉnh núi, lại lần nữa biến thành hình người, phiêu lạc trên đỉnh núi, đưa lưng về phía bồn địa.
Chúng Tà linh nhìn hắn, không hiểu là chuyện gì, chẳng qua rất nhanh liền hiểu ra, không ít người đồng khổng co lại, mắt lộ vẻ kinh khủng.
Đại quân từ các dãy núi bốn phía xông lên bao vây bọn họ lại, Phá pháp cung chi chi chít chít nhắm chuẩn vào bọn họ.
- Hắc gia, đây là có ý gì?
Có người lớn tiếng kêu lên.
Hắc Thán cúi đầu không nói, cũng không quay đầu lại.
- Bắn tên!
Tùy theo một tiếng hạ lệnh của chủ tướng, lưu quang phanh phanh bắn ra như mưa, bao trùm toàn bộ bồn địa, phát động tiến công mang tính hủy diệt.
- A...
Trong nổ vang truyền đến tiếng kêu thảm thê lương, còn có người bi thiết mắng:
- Hắc gia, ngươi qua sông đoạn cầu...
Hắc Thán đưa lưng về phía nay đột nhiên nắm chặt tay, miệng môi căng chặt, đóng hai mắt lại.
Hắn tuy không quá đáng tin, tuy cũng giết không ít Tà linh, nhưng lần này thì khác, mang đi ra ngoài sớm chiều ở chung lâu như vậy, cũng tính là huynh đệ nghe hắn chỉ huy, không chỉ đủ lời hứa hẹn vẫn chưa thực hiện, còn làm ra chuyển qua sông đoạn cầu.
Nhưng mà không còn cách nào khác, Miêu Nghị đã hạ lệnh, san trừ hết thảy Tà linh trong Thái cổ, nhổ cỏ tận gốc, trả lại sơn thanh thủy tú cho Thái cổ!
Hắc Thán cũng biết giữ lại những tà linh này để chung thế lớn thì không hay, nhưng cảm xúc trong lòng bây giờ thực sự rất khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn cảm thụ được loại tư vị này.
Hắc Thán trước nay động một tí muốn đánh muốn giết với Tà linh, lần này không ngờ không dám quay đầu đối mặt những Tà linh kia.
Sau hai ba đợt tấn công dày đặc, đại quân thu tay, long phượng thành quần đằng không xông ra, tận tình quét ngang tàn dư Tà linh, sướng khoái hấp thu tà khí nổ bung đầy trời.
Có hai chi đội hình long phượng chia nhau bay về hai phương hướng, lần lượt là phương vào cùng long huyệt, muốn đi trấn áp tà khí chi nguyên cuồn cuộn không ngừng toát ra.
Hai vị thủ hộ huyền nữ xuất hiện ở bên người Hắc Thán, một nữ coi chừng Hắc Thán hỏi:
- Ngươi đang đồng tình với những tà linh kia?
Hắc Thán ngẩng đầu, vừa bực vừa buồn cười nói:
- Ai nói?
Nữ còn lại nói:
- Trên mặt người viết.
Hắc Thán trừng mắt nói:
- Nào có? Rõ ràng là ta đang suy tính đại sự!
Một huyền nữ “A” một tiếng, hỏi:
- Người thì có thể suy tính đại sự gì?
Hắc Thán nói lớn không ngượng nói:
- Hai người cùng lúc gả cho ta được không?
Hai vị huyền nữ quay đầu liền đi, lười nhác để ý đến hắn.
Hắc Thán chỉ theo hét lên:
- Các ngươi chờ đấy! Chờ ta có thực lực, sớm muộn gì ta cũng cường hành thu phục hai người!
Tương lĩnh nhận thức Hắc Thán nghe được như thế đều bật cười ha hả, lúc này trên trăm triệu nhân mã đã dồn dập ngồi lên phi hành tọa kỵ.
Nhiệm vụ của bọn họ là hiệp đồng hai tộc long phượng triệt để thanh trừ tà khí cùng Tà linh trong Thái cổ, đồng thời mang đến đại lượng hạt giống thực vật, muốn vẩy khắp Thái cổ đại địa, tận nhanh khôi phục sinh cơ cho Thai cổ. Làm như vậy còn có một chỗ tốt, Thái cổ quá lớn, sợ có Tà linh lọt lưới, mà thông qua những thực vật không đụng được tà khí rất dễ phát giác ra tung tích cá lọt lưới. Còn một điều khác chính là thăm dò hội chế bản đồ địa hình Thái cổ, chuẩn bị cho bước tiếp theo giảm quân, phân chia địa bàn cho đại lượng sơn thần, thổ địa.
Hai vị huyền nữ cùng chư tướng chạm mặt thương nghị, phụ trách hiệp đồng cùng nhân mã của chư tướng, bởi vì các nàng rất quen thuộc với Thái cổ.
Rất nhanh, đại quân phân tán hướng bốn phía mà đi, trong các đội có xen lẫn hai tộc long phượng đi theo phối hợp hành sự.
Thấy hai vị huyền nữ căn bản không để mình vào trong mắt, Hắc Thán rất là bất mãn, chẳng qua mắt nhìn về nơi mười vạn Tà linh vừa bị tiêu diệt, không khỏi sa vào trầm mặc, quay đầu lĩnh một đội nhân mã đặc thù khác bay đi. Hắc Thán có nhiệm vụ bất đồng, đó là tuyển chọn địa điểm tọa lạc cho Thiên cung mới, đồng thời còn phải kiến tạo hành cung ở Bất Diệt Thiên Cốc hoặc là Cổ Băng Nguyên cho Miêu Nghị, mục đích tự nhiên là vì tiện lợi cho Miêu Nghị tu luyện.