Phi Thiên
Chương 3876: Chuyện cũ không thể quay đầu (1)
Hạo hãn tinh không, địa điểm trung tâm tiếp nối giữa bốn quân, trên một viên tinh cầu trang lệ.
Thiên nhai hải các, vốn là nơi tứ đại Thiên vương thỉnh thoảng tụ hội nghị sự, hiện nay bởi sự tiện lợi của địa thế, liền biến thành cứ điểm lâm thời của đại quận thanh tiểu.
Dưới lầu bên từng tấm tinh đồ la bàn là một đám tướng lĩnh đang tụ tập, trên lầu Từ Đường Nhiên tự tay nhấc theo hộp đồ ăn xuất hiện, xếp đặt đồ ăn thức uống lên trên bàn, tại nơi ngắm cảnh tốt nhất, vui vẻ mới Nghiêm Tiếu cùng Ngọc La Sát đi qua nghỉ ngơi.
Từ lúc nhận được một chỉ của Miêu Nghị, Từ Đường Nhiên biết đã đến lúc mình hết khổ rồi, biết rằng mình sẽ trở thành nhân vật dạng như Tư Mã Vấn Thiên.
Đối với điều này, hắn không có gì không hài lòng ca, biết bản thân không có chiến công, rất khó được vị trí mũ miện đường hoàng, cạnh tranh không bằng người ta, cố gắng tranh thì Miêu Nghị cũng không tiện nói để giúp hắn, nếu không thì những tướng lĩnh tắm máu chém giết kia chịu sao được? Có thể giành được vị trí tương tự như Tư Mã Vấn Thiên, đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu, bởi thế tâm tình hắn rất tốt, tự thân xuống bếp làm chút đồ ăn để khao Nghiêm Tiếu cùng Ngọc La Sát.
Bình thường đãi ngộ nay thật chỉ có Miêu Nghị có thể hưởng thụ, cả phu nhân Tuyết Linh Lung ở nhà đều chưa từng được hầu hạ thế này. Đương nhiên, cũng là vi hi vọng hai vị tận tâm tận lực giúp hắn đồng thời hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này. Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ Miêu Nghị giao phó, đối với hắn mà nói, khom lưng cúi đầu đều không thành vấn đề.
Nghiêm Tiếu khá là tự nhiên, ngồi xuống chầm chậm nhấm nháp, Từ Đường Nhiên tự thân rót rượu, hắn cũng quang minh chính đại tiếp nhận.
Ngược lại Ngọc La Sát không có vẻ gì là hưởng thụ cả, then chốt là Từ Đường Nhiên quá ác, ngay cả chùa miếu thế tục cũng không buông tha, nàng cảm thấy mình như thành tội nhân của người trong Phật môn, nàng bẩm báo qua với Miêu Nghị, nhưng thái độ Miêu Nghị là nói hắn không rõ ràng tình thế ở hiện trường, để nàng thương lượng cùng Từ Đường Nhiên.
Nàng biết, Miêu Nghị tịnh không phản cảm chuyện Từ Đường Nhiên làm như vậy.
Lướt qua vài miếng đồ ăn mùi vị không sai, Ngọc La Sát thả đũa xuống, coi chừng Từ Đường Nhiên hỏi:
- Mới vừa bắt đầu đã bắt tận mấy tỷ, người chuẩn bị xử lý những người này thế nào?
Chuyện điều binh khiển tướng đánh đánh giết giết chủ yếu do Nghiêm Tiếu cùng nàng phụ trách, nhưng bắt bớ xử lý phạm nhân thì Miêu Nghị lại giao cho Từ Đường Nhiên.
- Nhìn tình huống, nhìn tình huống, thẩm vấn qua rồi tính.
Từ Đường Nhiên ha ha cười lên, hàm hồ nói, lại nhấc bình lên rót rượu cho nàng.
Ngọc La Sát mặt không biểu tình nói:
- Mới vừa bắt đầu đã có mấy tỷ người, ngươi thẩm vấn được từng người một ư?
- Chầm chậm ma tới, không vội.
Từ Đường Nhiên vẫn cứ vui vẻ cười ha ha, tâm lý lại rõ ràng, nhiều người như vậy làm sao có thể thẩm vấn được hết, đại bộ phận đều phải chết, Miêu Nghị không nói như vậy, nhưng hắn có thể lĩnh hội được ý đồ của Miêu Nghị, thiên hạ nhất thống rồi, muốn nhiều tu sĩ như vậy để làm gì? Nhất là còn có thể là dị kỷ.
Có phần thành danh thì không khả năng để Miêu Nghị đi gánh, chỉ có thể do hắn đứng ra gánh thay.
Ngọc La Sát nhìn Nghiêm Tiếu, muốn nói lại thôi, mà Nghiêm Tiếu lại trầm mặc không lên tiếng, từ tốn nhấm nháp thức ăn.
Sau khi đại chiến kết thúc, Nghiêm Tiếu phụng mệnh thanh tiểu, chủ động liên hệ qua Tô Vận, hỏi nàng có người nào cần hắn quan chiếu hay không.
Tô Vận chi nói với hắn một câu, dặn sau này hai người tận lượng đừng nên liên hệ. Còn nhắc nhở thếm, giơ đang lúc biến thiên, không quản có chuyện gì thuận mắt hay không thuận mắt, đều đừng lên tiếng, chỉ để ý tuân mệnh chấp hành, làm như không biết cái gì cả...
U Minh chỉ địa, U Minh Long Thuyền từ nơi sâu trong tinh không hiện ra, cuối cùng dừng ở ngoại u tuyền.
Một đám bóng đen từ trên U Minh Long Thuyền bay ra, lượn vòng quanh U Minh Long Thuyền.
Cung chủ mười hành cung đứng trên long thuyền, còn có đám người Ngô Trường, đều đưa mắt nhìn đám quái vật Minh Đương Lang dữ dằn bay múa vòng quanh long thuyền.
Trên lầu các cao nhất long thuyền, Bạch chủ đang nhắm mắt thì thào đột nhiên mở ra hai tay.
Một con Minh Đương Lang thể hình khổng lồ như núi rừng cảnh bay tới, phát ra tiếng người mong mông lung lung:
- Ngày nào gặp lại? Bạch chủ mở hai mắt ra, mỉm cười nói:
- Chỉ mong đừng gặp lại, đã làm phiền rồi, về nhà đi.
Minh Đường Lang khổng lồ chợt đằng không mà lên, lượn quanh một vòng, rồi dần theo đại quần Minh Đường Lang xông hướng u tuyền.
Trong mắt Bạch chủ lướt qua một tia thần sắc động tĩnh, đưa mắt nhìn bóng đen bay vút tan biến vào trong u tuyền.
Đợi đến hết thảy trở lại an bình, Bạch chủ nhẹ nhàng hạ xuống bục dưới tầng lầu, tới bên người Cao Quán đang đứng cạnh lan can, hỏi:
- Người của ngươi đâu?
Cao Quán lấy ra tinh linh, không biết đang liên hệ cùng ai.
Ngay đúng lúc này, từ hướng u tuyến bay tới một bóng người, đến thắng U Minh Long Thuyền, không hề bị đám cương thi kéo thuyền ngăn trở, trực tiếp đưng ở bên người Bạch chủ.
Bạch chủ gật đầu mỉm cười với người đến.
Người đến kéo xuống giả diện, lộ ra bộ mặt thật, lại khiến Cao Quán cả kinh không nhỏ, kinh ngạc thốt lên:
- Thất Tuyệt? Không sai, người đến chính là tâm phúc của Tào Mãn, Thất Tuyệt.
Thất Tuyệt nhìn Cao Quán, ha ha cười nói:
- Ta cũng không nghĩ tới, đường đường giám sát hữu sứ Cao Quán không ngờ là người của Bạch gia.
- Ngươi lầm rồi, ta không phải người của hắn. Cao Quán lành lạnh một tiếng.
- Ách...
Thất Tuyệt không nói, nhìn Bạch chủ, vẻ mặt nghi hoặc. Bạch chủ khẽ lắc đầu, cười khổ.
Cao Quán hỏi:
- Hắn là thế nào?
Vừa nói vừa chỉ vào Thất Tuyệt.
Thất Tuyệt cũng cười khổ, Bạch chủ cười nhạt, giải thích giùm nói:
- Nói đến cùng thì hắn cũng là người Hạ Hầu gia, phụ thân hắn là đệ đệ của Hạ Hầu Thác, năm đó Hạ Hầu Thác vì đoạt quyền mà thanh trừng toàn bộ gia tộc, hắn còn nhỏ tuổi, may mắn trốn qua một kiếp, phụ mẫu chết thảm dùng thủ pháp thay mận đổi đào mới giữ được mạng cho hắn.
Hắn một mực muốn báo thù, đến sau ta nghĩ cách lót đường, an trí hắn ở bên người Tào Mãn.
Thiên nhai hải các, vốn là nơi tứ đại Thiên vương thỉnh thoảng tụ hội nghị sự, hiện nay bởi sự tiện lợi của địa thế, liền biến thành cứ điểm lâm thời của đại quận thanh tiểu.
Dưới lầu bên từng tấm tinh đồ la bàn là một đám tướng lĩnh đang tụ tập, trên lầu Từ Đường Nhiên tự tay nhấc theo hộp đồ ăn xuất hiện, xếp đặt đồ ăn thức uống lên trên bàn, tại nơi ngắm cảnh tốt nhất, vui vẻ mới Nghiêm Tiếu cùng Ngọc La Sát đi qua nghỉ ngơi.
Từ lúc nhận được một chỉ của Miêu Nghị, Từ Đường Nhiên biết đã đến lúc mình hết khổ rồi, biết rằng mình sẽ trở thành nhân vật dạng như Tư Mã Vấn Thiên.
Đối với điều này, hắn không có gì không hài lòng ca, biết bản thân không có chiến công, rất khó được vị trí mũ miện đường hoàng, cạnh tranh không bằng người ta, cố gắng tranh thì Miêu Nghị cũng không tiện nói để giúp hắn, nếu không thì những tướng lĩnh tắm máu chém giết kia chịu sao được? Có thể giành được vị trí tương tự như Tư Mã Vấn Thiên, đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu, bởi thế tâm tình hắn rất tốt, tự thân xuống bếp làm chút đồ ăn để khao Nghiêm Tiếu cùng Ngọc La Sát.
Bình thường đãi ngộ nay thật chỉ có Miêu Nghị có thể hưởng thụ, cả phu nhân Tuyết Linh Lung ở nhà đều chưa từng được hầu hạ thế này. Đương nhiên, cũng là vi hi vọng hai vị tận tâm tận lực giúp hắn đồng thời hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này. Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ Miêu Nghị giao phó, đối với hắn mà nói, khom lưng cúi đầu đều không thành vấn đề.
Nghiêm Tiếu khá là tự nhiên, ngồi xuống chầm chậm nhấm nháp, Từ Đường Nhiên tự thân rót rượu, hắn cũng quang minh chính đại tiếp nhận.
Ngược lại Ngọc La Sát không có vẻ gì là hưởng thụ cả, then chốt là Từ Đường Nhiên quá ác, ngay cả chùa miếu thế tục cũng không buông tha, nàng cảm thấy mình như thành tội nhân của người trong Phật môn, nàng bẩm báo qua với Miêu Nghị, nhưng thái độ Miêu Nghị là nói hắn không rõ ràng tình thế ở hiện trường, để nàng thương lượng cùng Từ Đường Nhiên.
Nàng biết, Miêu Nghị tịnh không phản cảm chuyện Từ Đường Nhiên làm như vậy.
Lướt qua vài miếng đồ ăn mùi vị không sai, Ngọc La Sát thả đũa xuống, coi chừng Từ Đường Nhiên hỏi:
- Mới vừa bắt đầu đã bắt tận mấy tỷ, người chuẩn bị xử lý những người này thế nào?
Chuyện điều binh khiển tướng đánh đánh giết giết chủ yếu do Nghiêm Tiếu cùng nàng phụ trách, nhưng bắt bớ xử lý phạm nhân thì Miêu Nghị lại giao cho Từ Đường Nhiên.
- Nhìn tình huống, nhìn tình huống, thẩm vấn qua rồi tính.
Từ Đường Nhiên ha ha cười lên, hàm hồ nói, lại nhấc bình lên rót rượu cho nàng.
Ngọc La Sát mặt không biểu tình nói:
- Mới vừa bắt đầu đã có mấy tỷ người, ngươi thẩm vấn được từng người một ư?
- Chầm chậm ma tới, không vội.
Từ Đường Nhiên vẫn cứ vui vẻ cười ha ha, tâm lý lại rõ ràng, nhiều người như vậy làm sao có thể thẩm vấn được hết, đại bộ phận đều phải chết, Miêu Nghị không nói như vậy, nhưng hắn có thể lĩnh hội được ý đồ của Miêu Nghị, thiên hạ nhất thống rồi, muốn nhiều tu sĩ như vậy để làm gì? Nhất là còn có thể là dị kỷ.
Có phần thành danh thì không khả năng để Miêu Nghị đi gánh, chỉ có thể do hắn đứng ra gánh thay.
Ngọc La Sát nhìn Nghiêm Tiếu, muốn nói lại thôi, mà Nghiêm Tiếu lại trầm mặc không lên tiếng, từ tốn nhấm nháp thức ăn.
Sau khi đại chiến kết thúc, Nghiêm Tiếu phụng mệnh thanh tiểu, chủ động liên hệ qua Tô Vận, hỏi nàng có người nào cần hắn quan chiếu hay không.
Tô Vận chi nói với hắn một câu, dặn sau này hai người tận lượng đừng nên liên hệ. Còn nhắc nhở thếm, giơ đang lúc biến thiên, không quản có chuyện gì thuận mắt hay không thuận mắt, đều đừng lên tiếng, chỉ để ý tuân mệnh chấp hành, làm như không biết cái gì cả...
U Minh chỉ địa, U Minh Long Thuyền từ nơi sâu trong tinh không hiện ra, cuối cùng dừng ở ngoại u tuyền.
Một đám bóng đen từ trên U Minh Long Thuyền bay ra, lượn vòng quanh U Minh Long Thuyền.
Cung chủ mười hành cung đứng trên long thuyền, còn có đám người Ngô Trường, đều đưa mắt nhìn đám quái vật Minh Đương Lang dữ dằn bay múa vòng quanh long thuyền.
Trên lầu các cao nhất long thuyền, Bạch chủ đang nhắm mắt thì thào đột nhiên mở ra hai tay.
Một con Minh Đương Lang thể hình khổng lồ như núi rừng cảnh bay tới, phát ra tiếng người mong mông lung lung:
- Ngày nào gặp lại? Bạch chủ mở hai mắt ra, mỉm cười nói:
- Chỉ mong đừng gặp lại, đã làm phiền rồi, về nhà đi.
Minh Đường Lang khổng lồ chợt đằng không mà lên, lượn quanh một vòng, rồi dần theo đại quần Minh Đường Lang xông hướng u tuyền.
Trong mắt Bạch chủ lướt qua một tia thần sắc động tĩnh, đưa mắt nhìn bóng đen bay vút tan biến vào trong u tuyền.
Đợi đến hết thảy trở lại an bình, Bạch chủ nhẹ nhàng hạ xuống bục dưới tầng lầu, tới bên người Cao Quán đang đứng cạnh lan can, hỏi:
- Người của ngươi đâu?
Cao Quán lấy ra tinh linh, không biết đang liên hệ cùng ai.
Ngay đúng lúc này, từ hướng u tuyến bay tới một bóng người, đến thắng U Minh Long Thuyền, không hề bị đám cương thi kéo thuyền ngăn trở, trực tiếp đưng ở bên người Bạch chủ.
Bạch chủ gật đầu mỉm cười với người đến.
Người đến kéo xuống giả diện, lộ ra bộ mặt thật, lại khiến Cao Quán cả kinh không nhỏ, kinh ngạc thốt lên:
- Thất Tuyệt? Không sai, người đến chính là tâm phúc của Tào Mãn, Thất Tuyệt.
Thất Tuyệt nhìn Cao Quán, ha ha cười nói:
- Ta cũng không nghĩ tới, đường đường giám sát hữu sứ Cao Quán không ngờ là người của Bạch gia.
- Ngươi lầm rồi, ta không phải người của hắn. Cao Quán lành lạnh một tiếng.
- Ách...
Thất Tuyệt không nói, nhìn Bạch chủ, vẻ mặt nghi hoặc. Bạch chủ khẽ lắc đầu, cười khổ.
Cao Quán hỏi:
- Hắn là thế nào?
Vừa nói vừa chỉ vào Thất Tuyệt.
Thất Tuyệt cũng cười khổ, Bạch chủ cười nhạt, giải thích giùm nói:
- Nói đến cùng thì hắn cũng là người Hạ Hầu gia, phụ thân hắn là đệ đệ của Hạ Hầu Thác, năm đó Hạ Hầu Thác vì đoạt quyền mà thanh trừng toàn bộ gia tộc, hắn còn nhỏ tuổi, may mắn trốn qua một kiếp, phụ mẫu chết thảm dùng thủ pháp thay mận đổi đào mới giữ được mạng cho hắn.
Hắn một mực muốn báo thù, đến sau ta nghĩ cách lót đường, an trí hắn ở bên người Tào Mãn.