Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 3864: Là phúc người hưởng, là tội ngươi chịu (1)



Nghiêm Tiếu sửng sốt, truyền âm hỏi:
- Bệ hạ sợ quân cận vệ ôm đoàn dễ thành hậu hoạn, muốn đuổi tận giết tuyệt?
Nghe được lời ấy, Dương Triệu Thanh tính là đã hiểu ra, vì sao năm đó Nghiêm Tiêu rõ ràng rất được Hạo Đức Phương coi trọng, lại không thể trở thành nguyên soái quyền khuynh một phương, mà lại bị Hạo Đức Phương giữ ở bên người làm đô đốc thống lĩnh thân quân, hắn đành phải thuận theo phương diện này giải thích, nói:
- Thiên hạ sắp sửa nhất thống, không cần quá nhiều nhân mã, cũng không cần qúa nhiều phần tử dị tâm.
Nghiêm Tiếu trầm mặc, quân lệnh tiếp nhận đầu hàng lại không còn được truyền đạt đi xuống.
Chém giết kịch liệt không có dấu hiệu đình chỉ, thế là trên dưới sơ bộ Vu Khúc sa vào vô tận bi phẫn, đường đường cận vệ quân đã tỏ ý muốn đầu hàng, nhưng thế vây công từ quân địch tịnh không đình chỉ chút nào, rõ ràng là không tiếp thu đầu hàng, muốn đuổi tận giết tuyệt, không thể không tắm máu chém giết, cố gắng phản kháng trong tuyệt vọng...
Đám ngươi Tả Nhi hoảng sợ trốn vào tinh không, gấp gáp đào thoát khỏi phiến tinh vực chưa biết này.
Nhưng một chi nhân mã đột nhiên hiện ra ngăn ở tiền phương, đặt dấu chấm hết cho hi vọng của dự nghiệt Doanh hệ!
Người ngăn trở chính là Hoàng Vô Đạo khẩn cấp suất binh chạy tới chi viện sau khi đánh tan quân địch ở Bát phương tự.
Đám ngươi Yêu Tăng Nam Ba vốn là lần theo đường đi của Thanh chủ mà đến, mà đám người Thanh chủ lại men theo đường đi của Quảng Lệnh Công, sau khi sở bộ Quảng Lệnh Công đầu hàng Miêu Nghị, tham tự bố trí trên con đường này tự nhiên cũng thành người phía Miêu Nghị, không có thần thông của Yêu Tăng Nam Ba yểm hộ, đám người Tả Nhi theo đường cũ phản hồi làm sao tránh được chuyện bị thám tử phát hiện.
Trung khu chỉ huy bên kia sau khi biết được tình hình, vừa đúng lúc sơ bộ Hoành Vô Đạo đang trên đường chạy tới, tự nhiên thông tri hắn ngăn chặn đối phương.
Đám người Tả Nhi mất đi nguồn cung cấp tình báo, ở trong phiến tinh vực chưa biết này đối mặt với ưu thế binh mã cùng ưu thế tình báo cường đại của Miêu Nghị, thì giống như người mắt mù tai điếc, nhỏ bé không khác gì kiến hôi, thậm chí không cần Miêu Nghị tập trung quan chú, chỉ vì bọn họ đối đầu cùng Miêu Nghị, mới khiến chính bọn họ tự đẩy bạn thân vào tuyệt cảnh.
Nhân mã phía tiền phương vừa triển khai, từ bốn phía hiện thân, Hoàng Vô Đạo ôm cây đợi thỏ tùy tiện bố trí phục kích, liền bắt được đám người Tả Nhi.
Thấy thế, Tả Nhi hoảng sợ, lập tức gọi tất cả mọi người đi ra, dựa lưng vào nhau, tay cầm vũ khí giới bị bốn phía.
Doanh Nguyệt bị Bạch nương tử đả thương, lúc này được bảo hộ ở chính giữa, nhìn nhân mã chung quanh phái lên tới trên trăm triệu, trên mặt hiện và tuyệt vọng, chịu đựng khổ sở dày vò nhiều năm như vậy, vốn cho rằng có thể lật thân, lại không ngờ rơi vào tuyệt cảnh, chỉ hận ông trời sao mà đối xử bất công với Doanh gia như thế!
Hoành Vô Đạo mắt lạnh nhìn nhóm người này, trong lòng cũng cảm khái, năm đó Lệnh Hồ Đấu Trọng rất được Doanh Cửu Quang trọng dụng, đến sau Doanh Cửu Quang chiến tử, Doanh gia bại lạc, Lệnh Hồ Đấu Trọng mang hắn đầu chạy Ngưu Hữu Đức, bây giờ vận đổi sao dời, không ngờ rằng kẻ là bộ hạ củ của Doanh hệ như mình không ngờ lại hạ độc thủ với người nhà Doanh gia, thật là ngu vị tạp trần, không biết nên nói thế nào mới phải.
Phó tướng ở bên mặt hiện thần sắc hài hước, mắt lộ vẻ tham lam, cười nói:
- Đại soái, nữ nhân ở chính giữa kia hình như là Doanh Nguyệt, tôn nữ của Doanh Cởu Quang, tư sắc đúng là không sai, đại soái, hay là thưởng cho thuộc hạ, được không?
Hắn hơi động tâm, tuy Doanh Nguyệt không đến nỗi tuyệt sắc, nhưng hắn muốn nếm thử tư vị của tôn nữ Thiên vương.
Hoành Vô Đạo nghiêng đầu bễ nghễ nhìn lại, lành lạnh nói:
- Ngươi đã quên xuất thân của chúng ta? Thiên hạ sắp sửa nhất thống, một trận thanh trưng sợ là khó tránh khỏi, cái lúc này thu lưu người nhà Doanh gia, ngươi không sợ kẻ khác nói ra nói vào, hay là chán sống rồi?
Phó tướng ngẫn người một lúc, hồi lâu mới kip phản ứng, tâm huyền run lên, vội vàng chắp tay nói:
- Đại soái nhắc nhở phải lắm, là thuộc hạ hồ đồ. Tả Nhi ngó ngó chúng nhân bên người, truyền âm với Doanh Nguyệt nói:
- Tiểu thư, lần này sợ là không cách nào thoát thân.
Doanh Nguyệt tự nhiên cũng hiểu được tình cảnh bây giơ, khẽ nhắm mắt, gian nan thở ra một câu, nói:
- Mấy năm nay làm phiền các ngươi, hàng đi thôi!
Tả Nhi than nhẹ một tiếng, quay đầu kêu lớn với Hoành Vô Đạo:
- Hoành Vô Đạo, chúng ta nguyện hàng!
- Hoành Vô Đạo không thèm để ý, mặt không biểu tình nhàn nhạt nhả ra một chữ:
- Giết!
Quân lệnh vừa ra, phó tướng kia mắt thấy bốn phía bắn ra lưu quang, âm thầm lắc đầu thổn thức, Doanh Nguyệt rơi vào trong tay người khác có lẽ còn có đường sống, rốt cuộc chỉ thị của mặt trên chỉ là ngăn chặn, khăng khăng đụng phải bộ hạ cũ Doanh hệ như bọn họ, những người tất phải phân rõ giới tuyển cùng Doanh gia...
Trong tinh không, thi thể tàn phá lang tạ đầy trời, khắp nơi đều là một mảnh chết chóc.
Nghiêm Tiếu đưa tay lên, cử động này đồng nghĩa với trận đồ sát chính thức kết thúc.
Đám người lấy Nghiêm Tiếu cầm đầu đồng thời nhìn về một nơi, Vu Khúc khắp người là máu, giáp trụ không còn một mảnh, quần áo tả tơi, đầu bù tóc rối, trên người cắm mấy chục mũi tên, trảm ma đao trên tay từ từ nâng lên, chỉ hướng Nghiêm Tiếu, huyết châu không ngừng phiêu đảng từ trong khóe miệng, hai mắt xích hồng, lay lắt chút hơi tàn mắng một tiếng:
- Nghịch tặc!
Tiễn thu bố khắp chung quanh lập tức làm phép khống chế mũi tên cắm trên người hắn, muốn cường hành thu hồi.
Vu Khúc banh hai tay, toàn thân căng cứng, lấy chút pháp lực còn sót lại cường hành kìm lại Lưu Tinh tiến trên ngươi, không cho đối phương rút về, huyết lệ chạy xuống, lấy chất sinh lực sau cùng đọ sức cùng quân địch.
Nhưng thực tế là đại thế đã mất, một viên tướng chớp qua, giận quát một tiếng:
- Chịu chết! Vung tay lóe ra đao quang, trực tiếp chém bay đầu lâu Vũ Khúc.
Vu Khúc cơ hồ đã chảy hết máu tươi, máu tuôn ra trên cổ chẳng bao nhiêu. Tên cắm trên người hắn cũng phốc phốc rút ra, quay ngược trở về trên tay tiễn thu.
Chung quanh một mảnh yên lặng, kẻ sống sót sau trận đại chiến lẳng lặng nhìn thi thể hơi co quắp kia của Vu Khúc, đây chính là hữu đốc vệ chỉ huy sư cận vệ quân, kẻ đã từng uy chấn thiên hạ, khiến người chỉ nghe tên thôi đã ở văn phong táng đảm...
Chương trước Chương tiếp
Loading...