Phi Thiên
Chương 3860: Thắng! Thắng! Thắng! (1)
Mắt thấy Miêu Nghị thoát ly đại quân, Thanh chủ tức giận hét lớn:
- Ngưu tặc sợ hãi trốn rồi!
Hắn cho là Miêu Nghị không dám chính diện giao phong cùng mình, tiếng kêu này rất có lực chấn nhiếp, khiến cho không ít người nhìn lại.
Trốn? Miêu Nghị vừa thoát ly đại quân không bao xa đột nhiên dừng lại, chầm chậm xoay người, cao thủ đi theo hộ vệ dồn dập chuyển tới sau lưng hắn.
Đồng thời dưới sự chỉ huy điều khiển của Thanh Nguyệt, hai lộ nhân mã hai bên mỗi lộ năm ngàn vạn, tổng cộng một trăm triệu đại quân vu hồi mà ra, quấn đến bày trận sau lưng đám người Miêu Nghị, tầng thứ chinh tế, chặt chẽ bố thành hình cánh quạt tản ra.
Miêu Nghi đứng giữa hư không, thân mặc chiến giáp, mặt không biểu tình, vung ra Cứu Định kiếm, chỉ hướng hai người Thanh Phật đang một đường xông giết từ trong chiến trận đi ra, kiếm chuyển hướng, lại trực tiếp thu bảo kiếm lại, hai tay chắp sau lưng yên lặng chờ đợi.
Chờ đợi, hắn cư thế đứng ở chỗ này, chắp tay chờ đợi, chờ đợi hai người Thanh, Phật đánh tới, trong thần thái bình tinh pha lẫn chút kiêu ngạo.
Thấy vậy, hai người Thanh Phật xông giết đến vòng ngoài chiến trận tựa hồ ý thức được cái gì, vội vàng ngừng lại, khua múa đao kiếm chống đỡ nhân mã vây công bốn phía, không ngừng giết lật, đẩy lui nhân mã cường công, lại không dám bước ra khỏi chiến trận.
Những nhân mã vây công thật sự quá nhiều, như thủy triều đổ ập xuống hai người, còn có chi chi chít chít khốn tiến thứng (dây trói) ném tới.
Hai người mệt mỏi ứng phó, đao kiếm khua múa như mị ảnh, chặt phá khốn tiến thứng chồng chất mà đến, mảnh vụn kim loại tràn khắp chiến trường.
Miêu Nghị vươn ra một tay nhè nhẹ búng một cái, áp lực lên hai người Thanh, Phật lập tức giảm xuống.
Hai người làm phép đẩy ra mảnh vụn kim loại tứ tung bên người, phát hiện nhân mã vây công bọn họ đang ở chung quanh nhìn chằm chằm bên này, đã lui ra sau, còn nhường một lối ra để thoát khỏi chiến trận.
Không người ngăn trở, bỏ mặc hai người đi tìm Miêu Nghị quyết chiến, mà Miêu Nghị cũng lẳng lặng đứng ngoài chiến trận chờ đợi bọn họ đến quyết chiến.
Thanh Phật nhìn quanh bốn phía, cũng không dám tiếp tục bước lên nữa bước, hai người vừa rồi còn hung hăng chém giết cư thế lẻ loi đứng ở kia.
Hai người minh bạch, Ngưu Hữu Đức cho bọn họ năm con đường để tuyển chọn.
Con đường thứ nhất: Vứt bỏ ý đồ xông tới bên kia, quay đầu tiếp tục giết vào trung quân, giết về hướng Thanh Nguyệt trong trung quân địch phương, giải quyết tướng lĩnh chỉ huy của quân địch càng có tác dụng hơn việc cứ vung sức chém giết ở đây, nhiều ít con có thể chế tạo chút hỗn loạn, chẳng qua cho dù giết được Thanh Nguyệt thì đã sao? Chiến tướng Ngưu Hữu Đức tự thân mang đến nhiều như mây, tùy tiện đổi người khác liền có thể thượng trận chỉ huy, hai quân chém giết đến cái bước này, chỉ cần tướng lĩnh thay thế chỉ huy không phải kẻ ngu, về cơ bản chiến cuộc sẽ không có gì ngoài ý xảy ra cả. Trên thực tế muốn giết Thanh Nguyệt cũng không dễ dàng, hai vị Phượng tộc thủ hộ huyền nữ còn đứng bảo hộ ngay bên người Thanh Nguyệt.
Con đường thứ hai: Hai người hướng về phía U Minh Long Thuyền, cùng kẻ đầu sỏ trong U Minh Long Thuyền quyết một trận tử chiến, hiển nhiên Ngưu Hữu Đức rất nguyện ý để bọn họ làm thế. Nhưng hai người tự biết cứng đối chứng không phải đối thủ của Bạch chủ, nếu không năm đó đã không cần phí hết tâm tư thiết hạ bẫy rập, cứ trực tiếp giải quyết là xong.
Con đường thứ ba: Giết ngược trở về, quay lại trong trận doanh đại quân của mình, cùng nhân mã sở bộ đồng sinh cộng tử, nhưng làm thế cũng không thay đổi được kết cục, hung hăng mà đến, lại ảo não mà về, còn mặt mũi nào nhìn
bộ hạ?
Con đường thứ tư: Ngay trước mặt tất cả mọi người, bọn họ ném bỏ nhân mã dưới tay, lạc hoang mà chạy. Đường đường Thiên đế cùng Phật chủ lại ném bỏ huynh đệ chạy trốn, từ nay về sau thành trò cưới cho người trong thiên hạ, cũng khiến những người từng hiệu mệnh với bọn họ xấu hổ vì có mắt như mù, từ đây mai danh ẩn tính không dám gặp người.
Sáp ngừa nát nhang ngu
Con đường thứ năm: Giết sang bên kia, cùng Ngưu Hữu Đức quyết một trận tử chiến!
Trên lâu thuyền, mắt thấy tình cảnh này, trên mặt Cao Quán không khai lộ ra thần sắc cảm khái, nói:
- Đại thế đã đi!
Hắn ở bên người Thanh chủ nhiều năm, trên U Minh Long Thuyền không ai có cảm xúc về tình hình trước mắt sâu hơn hắn.
Bạch chủ trầm mặc không nói, bình tĩnh theo dõi một màn trước mắt.
Thanh Thái Trạch ở trong trung quân nghe dùng, mắt thấy tình cảnh này cũng cảm khái nói:
- Bệ hạ quả nhiên có khí phách quân lâm thiên hạ, đại thế thiên hạ đã định rồi!
Đằng Phi, Lạc Mãng, Hoàng Hạo, Cô Ngọc Thành đều gật đầu, nhìn hai người Thanh Phật đứng lẻ loi giữa đại quân, không khỏi cảm khái vạn ngàn.
Dương Khánh biết Thành Thái Trạch chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi, nào có cái gì gọi là khí phách quân lâm thiên hạ, Miêu Nghị làm thế rõ ràng là muốn ngay trước mắt người thiên hạ nhục nhã hai người Thanh, Phật, không muốn sau cùng lại để hai người chạy mất, lưu lại ẩn hoạn, muốn dùng loại thủ đoạn này bức tử bọn họ.
Chuyện tới bây giờ, Dương Khánh không thừa nhận cũng không được, khả năng giá ngự thế cục chiến trường cuả Miêu Nghị là vô cùng cao siêu, đại quân trong tay, điều binh khiển tướng vùng vẫy tự nhiên như tay chân, thực sự là phiên vẫn phúc vũ, chỉ cần tùy tiện ra tay, liền trực tiếp đẩy hai người Thanh, Phật vào tuyệt cảnh, thuyết minh Miêu Nghị đã thăng hoa đến cách cục tương đồng với hai người Thanh, Phật.
Dương Khánh cũng không thể không phản tỉnh chính mình, trước đó nếu đổi thành chính mình thì tuyệt không khả năng phát ra một tỷ nhân mã đi cầm chân hai tỷ đại quân Thanh, Phật, nếu thật án chiếu ý tưởng của hắn mà làm, khẳng định sẽ là một phen cục diện khác, có một số hành động vốn là đụng một phát mà động toàn thân, chỉ cần hơi có biến động, không biết thế cục sẽ sản sinh biến cố gì.
Hai người Thanh, Phật lẻ loi giữa đại quân, cuối cùng triệt để nhận thức đến cái gì gọi là đại thế đã đi, từ trong mê muội thanh tỉnh lại, trong lòng dần sinh cảm giác thê lương, nhìn vô số anh mắt ở chung quanh, rơi ở trong mắt bọn họ như có vẻ đang trào phúng.
Trào phúng cái gì? Trào phúng bọn họ làm bộ làm tịch, không phải muốn lấy mạng Ngưu Hữu Đức ư? Đi sang mà lấy, sao còn không dám?
Lẻ loi ở đây, tiến thì không tiến, lui lại chẳng lùi, đường đường Thiên đế cùng Phật chủ không ngờ bị hù sợ, vũ dũng trước đó liền thành trò cười, khoan nói người khác nghĩ thế nào, đầu tiên chính bọn họ xem ra đã là nhục nhã vô cùng.
Đại quân của Thanh, Phật muốn đến chi viện, nhưng khổ nỗi đang bị vây khốn, cho dù có một ít cao thủ có thể đơn độc giết ra cứu viện, thì ít người cũng khó mà làm nên chuyện.
- Ngưu Hữu Đức, có dám tử chiến một trận với trẫm!
Thanh chủ chợt vung kiếm chỉ hướng Miêu Nghị rống giận.
Miêu Nghị hờ hững đáp lời, nói:
- Nhát gan như chuột, bằng ngươi cũng xứng? Thanh chủ thiếu chút thì tức đến thổ huyết, gầm lên:
- Nói lớn không ngượng, dám đơn đấu với trẫm hay không?
Miêu Nghị:
- Không cần đứng đó làm bộ làm tịch, trước mắt có hai con đường sống đặt ở trước mặt các ngươi, vứt bỏ nhân mã dưới tay lạc hoang mà chạy có lẽ còn có thể câu thả trộm sinh, hướng trẫm xin hàng, trẫm tha các ngươi không chết, cũng không tiếc vinh hoa phú quý thưởng tứ cho các ngươi.
- Ngưu tặc sợ hãi trốn rồi!
Hắn cho là Miêu Nghị không dám chính diện giao phong cùng mình, tiếng kêu này rất có lực chấn nhiếp, khiến cho không ít người nhìn lại.
Trốn? Miêu Nghị vừa thoát ly đại quân không bao xa đột nhiên dừng lại, chầm chậm xoay người, cao thủ đi theo hộ vệ dồn dập chuyển tới sau lưng hắn.
Đồng thời dưới sự chỉ huy điều khiển của Thanh Nguyệt, hai lộ nhân mã hai bên mỗi lộ năm ngàn vạn, tổng cộng một trăm triệu đại quân vu hồi mà ra, quấn đến bày trận sau lưng đám người Miêu Nghị, tầng thứ chinh tế, chặt chẽ bố thành hình cánh quạt tản ra.
Miêu Nghi đứng giữa hư không, thân mặc chiến giáp, mặt không biểu tình, vung ra Cứu Định kiếm, chỉ hướng hai người Thanh Phật đang một đường xông giết từ trong chiến trận đi ra, kiếm chuyển hướng, lại trực tiếp thu bảo kiếm lại, hai tay chắp sau lưng yên lặng chờ đợi.
Chờ đợi, hắn cư thế đứng ở chỗ này, chắp tay chờ đợi, chờ đợi hai người Thanh, Phật đánh tới, trong thần thái bình tinh pha lẫn chút kiêu ngạo.
Thấy vậy, hai người Thanh Phật xông giết đến vòng ngoài chiến trận tựa hồ ý thức được cái gì, vội vàng ngừng lại, khua múa đao kiếm chống đỡ nhân mã vây công bốn phía, không ngừng giết lật, đẩy lui nhân mã cường công, lại không dám bước ra khỏi chiến trận.
Những nhân mã vây công thật sự quá nhiều, như thủy triều đổ ập xuống hai người, còn có chi chi chít chít khốn tiến thứng (dây trói) ném tới.
Hai người mệt mỏi ứng phó, đao kiếm khua múa như mị ảnh, chặt phá khốn tiến thứng chồng chất mà đến, mảnh vụn kim loại tràn khắp chiến trường.
Miêu Nghị vươn ra một tay nhè nhẹ búng một cái, áp lực lên hai người Thanh, Phật lập tức giảm xuống.
Hai người làm phép đẩy ra mảnh vụn kim loại tứ tung bên người, phát hiện nhân mã vây công bọn họ đang ở chung quanh nhìn chằm chằm bên này, đã lui ra sau, còn nhường một lối ra để thoát khỏi chiến trận.
Không người ngăn trở, bỏ mặc hai người đi tìm Miêu Nghị quyết chiến, mà Miêu Nghị cũng lẳng lặng đứng ngoài chiến trận chờ đợi bọn họ đến quyết chiến.
Thanh Phật nhìn quanh bốn phía, cũng không dám tiếp tục bước lên nữa bước, hai người vừa rồi còn hung hăng chém giết cư thế lẻ loi đứng ở kia.
Hai người minh bạch, Ngưu Hữu Đức cho bọn họ năm con đường để tuyển chọn.
Con đường thứ nhất: Vứt bỏ ý đồ xông tới bên kia, quay đầu tiếp tục giết vào trung quân, giết về hướng Thanh Nguyệt trong trung quân địch phương, giải quyết tướng lĩnh chỉ huy của quân địch càng có tác dụng hơn việc cứ vung sức chém giết ở đây, nhiều ít con có thể chế tạo chút hỗn loạn, chẳng qua cho dù giết được Thanh Nguyệt thì đã sao? Chiến tướng Ngưu Hữu Đức tự thân mang đến nhiều như mây, tùy tiện đổi người khác liền có thể thượng trận chỉ huy, hai quân chém giết đến cái bước này, chỉ cần tướng lĩnh thay thế chỉ huy không phải kẻ ngu, về cơ bản chiến cuộc sẽ không có gì ngoài ý xảy ra cả. Trên thực tế muốn giết Thanh Nguyệt cũng không dễ dàng, hai vị Phượng tộc thủ hộ huyền nữ còn đứng bảo hộ ngay bên người Thanh Nguyệt.
Con đường thứ hai: Hai người hướng về phía U Minh Long Thuyền, cùng kẻ đầu sỏ trong U Minh Long Thuyền quyết một trận tử chiến, hiển nhiên Ngưu Hữu Đức rất nguyện ý để bọn họ làm thế. Nhưng hai người tự biết cứng đối chứng không phải đối thủ của Bạch chủ, nếu không năm đó đã không cần phí hết tâm tư thiết hạ bẫy rập, cứ trực tiếp giải quyết là xong.
Con đường thứ ba: Giết ngược trở về, quay lại trong trận doanh đại quân của mình, cùng nhân mã sở bộ đồng sinh cộng tử, nhưng làm thế cũng không thay đổi được kết cục, hung hăng mà đến, lại ảo não mà về, còn mặt mũi nào nhìn
bộ hạ?
Con đường thứ tư: Ngay trước mặt tất cả mọi người, bọn họ ném bỏ nhân mã dưới tay, lạc hoang mà chạy. Đường đường Thiên đế cùng Phật chủ lại ném bỏ huynh đệ chạy trốn, từ nay về sau thành trò cưới cho người trong thiên hạ, cũng khiến những người từng hiệu mệnh với bọn họ xấu hổ vì có mắt như mù, từ đây mai danh ẩn tính không dám gặp người.
Sáp ngừa nát nhang ngu
Con đường thứ năm: Giết sang bên kia, cùng Ngưu Hữu Đức quyết một trận tử chiến!
Trên lâu thuyền, mắt thấy tình cảnh này, trên mặt Cao Quán không khai lộ ra thần sắc cảm khái, nói:
- Đại thế đã đi!
Hắn ở bên người Thanh chủ nhiều năm, trên U Minh Long Thuyền không ai có cảm xúc về tình hình trước mắt sâu hơn hắn.
Bạch chủ trầm mặc không nói, bình tĩnh theo dõi một màn trước mắt.
Thanh Thái Trạch ở trong trung quân nghe dùng, mắt thấy tình cảnh này cũng cảm khái nói:
- Bệ hạ quả nhiên có khí phách quân lâm thiên hạ, đại thế thiên hạ đã định rồi!
Đằng Phi, Lạc Mãng, Hoàng Hạo, Cô Ngọc Thành đều gật đầu, nhìn hai người Thanh Phật đứng lẻ loi giữa đại quân, không khỏi cảm khái vạn ngàn.
Dương Khánh biết Thành Thái Trạch chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi, nào có cái gì gọi là khí phách quân lâm thiên hạ, Miêu Nghị làm thế rõ ràng là muốn ngay trước mắt người thiên hạ nhục nhã hai người Thanh, Phật, không muốn sau cùng lại để hai người chạy mất, lưu lại ẩn hoạn, muốn dùng loại thủ đoạn này bức tử bọn họ.
Chuyện tới bây giờ, Dương Khánh không thừa nhận cũng không được, khả năng giá ngự thế cục chiến trường cuả Miêu Nghị là vô cùng cao siêu, đại quân trong tay, điều binh khiển tướng vùng vẫy tự nhiên như tay chân, thực sự là phiên vẫn phúc vũ, chỉ cần tùy tiện ra tay, liền trực tiếp đẩy hai người Thanh, Phật vào tuyệt cảnh, thuyết minh Miêu Nghị đã thăng hoa đến cách cục tương đồng với hai người Thanh, Phật.
Dương Khánh cũng không thể không phản tỉnh chính mình, trước đó nếu đổi thành chính mình thì tuyệt không khả năng phát ra một tỷ nhân mã đi cầm chân hai tỷ đại quân Thanh, Phật, nếu thật án chiếu ý tưởng của hắn mà làm, khẳng định sẽ là một phen cục diện khác, có một số hành động vốn là đụng một phát mà động toàn thân, chỉ cần hơi có biến động, không biết thế cục sẽ sản sinh biến cố gì.
Hai người Thanh, Phật lẻ loi giữa đại quân, cuối cùng triệt để nhận thức đến cái gì gọi là đại thế đã đi, từ trong mê muội thanh tỉnh lại, trong lòng dần sinh cảm giác thê lương, nhìn vô số anh mắt ở chung quanh, rơi ở trong mắt bọn họ như có vẻ đang trào phúng.
Trào phúng cái gì? Trào phúng bọn họ làm bộ làm tịch, không phải muốn lấy mạng Ngưu Hữu Đức ư? Đi sang mà lấy, sao còn không dám?
Lẻ loi ở đây, tiến thì không tiến, lui lại chẳng lùi, đường đường Thiên đế cùng Phật chủ không ngờ bị hù sợ, vũ dũng trước đó liền thành trò cười, khoan nói người khác nghĩ thế nào, đầu tiên chính bọn họ xem ra đã là nhục nhã vô cùng.
Đại quân của Thanh, Phật muốn đến chi viện, nhưng khổ nỗi đang bị vây khốn, cho dù có một ít cao thủ có thể đơn độc giết ra cứu viện, thì ít người cũng khó mà làm nên chuyện.
- Ngưu Hữu Đức, có dám tử chiến một trận với trẫm!
Thanh chủ chợt vung kiếm chỉ hướng Miêu Nghị rống giận.
Miêu Nghị hờ hững đáp lời, nói:
- Nhát gan như chuột, bằng ngươi cũng xứng? Thanh chủ thiếu chút thì tức đến thổ huyết, gầm lên:
- Nói lớn không ngượng, dám đơn đấu với trẫm hay không?
Miêu Nghị:
- Không cần đứng đó làm bộ làm tịch, trước mắt có hai con đường sống đặt ở trước mặt các ngươi, vứt bỏ nhân mã dưới tay lạc hoang mà chạy có lẽ còn có thể câu thả trộm sinh, hướng trẫm xin hàng, trẫm tha các ngươi không chết, cũng không tiếc vinh hoa phú quý thưởng tứ cho các ngươi.