Phi Thiên
Chương 3851: Yêu Tăng hiện, Long Thuyền xuất (2)
Miêu Nghị tấn tốc nhìn sang hai bên, phát hiện không ít ngươi có thần sắc mê mang, mà thật ra dù có chuẩn bị, thì không phải ai cũng có thể phong bế lục thức mới được.
Chuyển mắt nhìn thần sắc hai người Thanh, Phật, chi thấy có vẻ không chịu ảnh hưởng gì cả, không biết hai người đã làm chuẩn bị gì trước đó hay không.
Trên mặt Thanh, Phật cũng hiện ra thần sắc kinh hãi.
Ngay lúc này, một trận tiếng đàn “leng keng định đông truyền đến, mới đầu còn nhẹ nhàng, dần dần trở nên khoáng đạt, rồi như phô thiên cái địa mà đến.
Nhân mã đang sa vào trong trầm mê dồn dập khẽ run rẩy, giống như mới tỉnh lại từ trong ác mộng, tâm tư rơi rụng vực sâu phảng phất được tiếng đàn này kéo ngược trở về.
Sắc mặt Thanh, Phật lại khế biến, đột nhiên đồng thời quay đầu nhìn lại.
Mọi người cùng nhìn về hướng phát ra tiếng đàn, chỉ thấy một chiếc thuyền rồng như bạch ngọc từ sâu trong tinh không chạy ra. Long thuyền cự đại mà tinh mỹ, to lớn tráng quan, rất nhiều cương thi trên người buộc lấy dây xích kéo long thuyền khổng lồ tiến về phía trước, cho người xem một loại cảm giác chấn hạm không nói nên lời.
Đám người mười hành cung xếp thành hình chữ V đứng đầu thuyền, trên lầu thuyền Vu Hành Giả đầu đội nón mũ, tay vịn thiền trượng đang ở bên phải, Cao Quán mặc một bộ áo choàng đen, đầu đội mũ cao đứng ở bên trái, Bạch chủ đưng ở chính giữa, tay đặt lên một chiếc đan cổ dài hơn một trường.
Trên đàn cổ điêu khắc nhật nguyệt sao trời, ba chiếc đầu rồng giống như từ trong biển mây vươn ra, trên thân rồng là ba sợi dây đàn, nhìn chung loại vốn hẳn là đàn tám dây, không biết có gì lại chỉ còn ba dây.
Hai tấn phong sương, áo choàng xanh bọc lấy bạch y, một tay chắp sau lưng dưới lớp áo choàng, một tay năm ngón thon dài ưu nhã sờ lên ba sợi dây đàn, thần tình hơi hững, mắt sáng thu quát tình hình hai quân đang đối đầu. Tiếng đàn chính là đến từ chiếc long thuyền này, đến từ cây đàn mà Bạch chủ đang vuốt ve trong tay.
U Minh Long Thuyền! Vu Hành Giả! Đồng khổng Miêu Nghị súc lại, nhìn chằm chằm nam nhân đang đánh đàn, nhiều năm như vậy, cuối cùng lại gặp được hắn, lại còn lộ diện đúng lúc này, thật không cách nào khẳng định đổi phương là địch hay là bạn.
Khi thế quyết một trận tử chiến của hai người Thanh, Phật đã bị áp xuống, sít sao coi chừng nam nhân đang đánh đàn trên long thuyền, vẫn là khí chất tao nhã tiêu sai như trước, mệt nhọc nhiều năm như vậy chỉ làm thêm chút tang thương mà thôi.
Miêu Nghị không thể xác định đối phương là địch là bạn, bọn họ lại có thể xác định Bạch chủ là lại giả bất thiện (kẻ đến không thiện)!
Trước đó hai người con chắc nịch, rằng cho dù chiến bại cũng có thể thoát thân, nhưng bây giờ lại không có nắm bắt nữa rồi.
Còn có những cương thi đang kéo long thuyền kia, đám người Thanh Phật không xa lạ gì bọn chúng, không ít người quen cũ đối mặt nhìn nhau.
Cao Quán đứng trên lâu thuyền khiến gò má Thanh chủ hung hăng giật giật, nghĩ đến Thượng Quan Thanh đã bị tự mình chém giết, tựa hồ ý thức ra mình đã làm sai chuyện gì.
Cà sa đen bay tới đột nhiên mở ra, thì ra vừa nãy còn đang gấp lại. Cà sa vừa mở ra, bên trong toát ra một đám người. Hai ngươi Đằng, Thành nhận ra Doanh Nguyệt, nhận ra bộ hạ cũ của Doanh Cửu Quang, chỉ là không nhận ra Tả Nhi đã khôi phục vẻ thanh xuân.
Một tên tăng nhân nữa người trên để trần, thể hình cao lớn hiện lên ở hàng đầu, sống mũi cao vút, gò má hãm sâu, quyền cốt nhô ra, chính là Yêu Tăng Nam Ba. Đưa tay kéo lại một góc cà sa đang phiêu đãng giữa trời, cà sa cuộn lật mà đến, nghiêng choàng trên vai hắn, che đi cơ thịt rắn chắc trên ngực bụng.
Có thủ hạ tâm phúc của Thượng Quan Thanh là Đỗ Kiều làm nội ứng, hắn muốn biết về động tĩnh của đại quân thì cũng không khó, chỉ là đến sau Thượng Quan Thanh bị Thanh chủ giết chết, Đỗ Kiều thân làm tâm phúc của Thượng Quan Thanh cũng khó trốn tại kiếp. Kỳ thực hắn một mực đi theo sau lưng đám người Thanh, Phật, một mực chờ đợi thời cơ lộ diện, chỉ là thủ pháp đặc thù mới không bị phát hiện mà thôi.
Giống như những lời hắn đã từng nói qua với Tả Nhi, hắn phải đợi người đến đông đủ, nếu không để đứa nào chạy mất, dù co là hắn, cũng rất khó tìm được lần nữa.
Hai người Thanh, Phật nhìn tên tăng nhân chân trần khoác cà sa đen này, trong mắt chớp qua thần sắc kinh khủng, nếu nói bọn họ còn có dũng khí để đối mặt Bạch chủ, thì đối mặt Yêu Tăng Nam Ba, trong lòng hai người lại ẩn ẩn dâng lên cảm giác sợ hãi.
Ánh mắt thâm thúy của Yêu Tăng Nam Ba quét qua Thanh Phật, hai đứa này chính là người muốn đẩy hắn vào chỗ chết trong phong ấn chỉ địa, ánh mắt lại rơi đến trên mặt Miêu Nghị, nhớ tới tình cảnh thiếu chút thì chết ở trong tay đối phương, trên mặt phù hiện nụ cười quỷ dị, nói:
- Ngưu Hữu Đức, chúng ta lại gặp mặt!
So với hai người Thanh, Phật, hắn càng hận Miêu Nghị, tung hoành thiên hạ từ bấy tới nay, còn chưa có ai đùa hắn như đùa khỉ, bằng thân phận của hắn mà phải vì chu huyết liên chạy tới chạy lui làm việc cho Miêu Nghị, chuyện làm xong xuôi, kết quả Miêu Nghị lại trơ mặt, trơ mặt thì cũng thôi, đã trơ mặt còn muốn giết chết hắn, thiên hạ nào có ai đang hận vô sĩ như thế?
Miêu Nghị mặt không biểu tình, không đáp lời, ánh mắt ngó hướng Bạch chủ, biết rõ Yêu Tăng tới, Bạch chủ còn lộ diện, là cùng một băng, hay là không sợ hãi?
Tiếng đàn dừng lại, U Minh Long Thuyền cũng dừng ở nơi xa.
Yêu Tăng Nam Ba đột nhiên quay đầu, mục quang nhìn thẳng U Minh Long Thuyền, coi chừng Bạch chủ cười lạnh một tiếng, lại nhìn hướng Vu Hành Giả, nhếch miệng lộ ra ý cười thật sâu.
Vu Hành Giả trước nay luôn đạm định lại cúi thấp đầu, không dám đối mặt với Yêu Tăng, cảm giác như đang run rẩy.
Ánh mắt Yêu Tăng Nam Ba lại quay trở về hai đại quân đang đối đầu nhau, thanh âm ông ông vang dội nói:
- Đánh! Tiếp tục đánh đi, sao không đánh?
Hiện trường không người lên tiếng, cho dù là không nhận thức Yêu Tăng Nam Ba, thì từ tiếng phạm âm thiếu chút khống chế toán trương lúc trước cũng đủ để đại khái đoán ra là ai.
Yêu Tăng xuất hiện, U Minh Long Thuyền xuất hiện, khí thế chuẩn bị bộc phát trên chiến trường bỗng bay đi đâu mất, không sót lại chút gì.
Trên mặt bộ hạ cũ của Doanh hé lộ ra ý cười hài hước, cũng có thần sắc hưng phấn, bọn họ đợi ngày nay lâu lắm rồi. Đặc biệt là Doanh Nguyệt, ánh mắt oán độc thỉnh thoảng quét qua trên mặt Thanh chủ, Đằng Phi, Thành Thái Trạch cùng Miêu Nghị.
Nơi xa, một đám người khẩn cấp dừng lại, chính là hai vị Phượng tộc thủ hộ huyền nữ, còn có Ngọc La Sát.
Hai vị huyền nữ vươn tay cản lại, mặt lộ vẻ kinh khủng nói:
- Yêu Tăng Nam Ba!
Rất lâu trước đây các nàng đã cùng Yêu Tăng Nam Ba mặt đối mặt giao thủ qua, biết Yêu Tăng khủng bố đến mức nào.
Ngọc La Sát chỉ thấy qua thần hồn Yêu Tăng, chưa gặp qua bản tôn, nghe vậy bị dọa hơi nhảy, lão yêu quái này đột nhiên xuất hiện ở đây, thật đúng là rắc rối to.
Bọn họ không dám kề cận lại gần thêm.
Chuyển mắt nhìn thần sắc hai người Thanh, Phật, chi thấy có vẻ không chịu ảnh hưởng gì cả, không biết hai người đã làm chuẩn bị gì trước đó hay không.
Trên mặt Thanh, Phật cũng hiện ra thần sắc kinh hãi.
Ngay lúc này, một trận tiếng đàn “leng keng định đông truyền đến, mới đầu còn nhẹ nhàng, dần dần trở nên khoáng đạt, rồi như phô thiên cái địa mà đến.
Nhân mã đang sa vào trong trầm mê dồn dập khẽ run rẩy, giống như mới tỉnh lại từ trong ác mộng, tâm tư rơi rụng vực sâu phảng phất được tiếng đàn này kéo ngược trở về.
Sắc mặt Thanh, Phật lại khế biến, đột nhiên đồng thời quay đầu nhìn lại.
Mọi người cùng nhìn về hướng phát ra tiếng đàn, chỉ thấy một chiếc thuyền rồng như bạch ngọc từ sâu trong tinh không chạy ra. Long thuyền cự đại mà tinh mỹ, to lớn tráng quan, rất nhiều cương thi trên người buộc lấy dây xích kéo long thuyền khổng lồ tiến về phía trước, cho người xem một loại cảm giác chấn hạm không nói nên lời.
Đám người mười hành cung xếp thành hình chữ V đứng đầu thuyền, trên lầu thuyền Vu Hành Giả đầu đội nón mũ, tay vịn thiền trượng đang ở bên phải, Cao Quán mặc một bộ áo choàng đen, đầu đội mũ cao đứng ở bên trái, Bạch chủ đưng ở chính giữa, tay đặt lên một chiếc đan cổ dài hơn một trường.
Trên đàn cổ điêu khắc nhật nguyệt sao trời, ba chiếc đầu rồng giống như từ trong biển mây vươn ra, trên thân rồng là ba sợi dây đàn, nhìn chung loại vốn hẳn là đàn tám dây, không biết có gì lại chỉ còn ba dây.
Hai tấn phong sương, áo choàng xanh bọc lấy bạch y, một tay chắp sau lưng dưới lớp áo choàng, một tay năm ngón thon dài ưu nhã sờ lên ba sợi dây đàn, thần tình hơi hững, mắt sáng thu quát tình hình hai quân đang đối đầu. Tiếng đàn chính là đến từ chiếc long thuyền này, đến từ cây đàn mà Bạch chủ đang vuốt ve trong tay.
U Minh Long Thuyền! Vu Hành Giả! Đồng khổng Miêu Nghị súc lại, nhìn chằm chằm nam nhân đang đánh đàn, nhiều năm như vậy, cuối cùng lại gặp được hắn, lại còn lộ diện đúng lúc này, thật không cách nào khẳng định đổi phương là địch hay là bạn.
Khi thế quyết một trận tử chiến của hai người Thanh, Phật đã bị áp xuống, sít sao coi chừng nam nhân đang đánh đàn trên long thuyền, vẫn là khí chất tao nhã tiêu sai như trước, mệt nhọc nhiều năm như vậy chỉ làm thêm chút tang thương mà thôi.
Miêu Nghị không thể xác định đối phương là địch là bạn, bọn họ lại có thể xác định Bạch chủ là lại giả bất thiện (kẻ đến không thiện)!
Trước đó hai người con chắc nịch, rằng cho dù chiến bại cũng có thể thoát thân, nhưng bây giờ lại không có nắm bắt nữa rồi.
Còn có những cương thi đang kéo long thuyền kia, đám người Thanh Phật không xa lạ gì bọn chúng, không ít người quen cũ đối mặt nhìn nhau.
Cao Quán đứng trên lâu thuyền khiến gò má Thanh chủ hung hăng giật giật, nghĩ đến Thượng Quan Thanh đã bị tự mình chém giết, tựa hồ ý thức ra mình đã làm sai chuyện gì.
Cà sa đen bay tới đột nhiên mở ra, thì ra vừa nãy còn đang gấp lại. Cà sa vừa mở ra, bên trong toát ra một đám người. Hai ngươi Đằng, Thành nhận ra Doanh Nguyệt, nhận ra bộ hạ cũ của Doanh Cửu Quang, chỉ là không nhận ra Tả Nhi đã khôi phục vẻ thanh xuân.
Một tên tăng nhân nữa người trên để trần, thể hình cao lớn hiện lên ở hàng đầu, sống mũi cao vút, gò má hãm sâu, quyền cốt nhô ra, chính là Yêu Tăng Nam Ba. Đưa tay kéo lại một góc cà sa đang phiêu đãng giữa trời, cà sa cuộn lật mà đến, nghiêng choàng trên vai hắn, che đi cơ thịt rắn chắc trên ngực bụng.
Có thủ hạ tâm phúc của Thượng Quan Thanh là Đỗ Kiều làm nội ứng, hắn muốn biết về động tĩnh của đại quân thì cũng không khó, chỉ là đến sau Thượng Quan Thanh bị Thanh chủ giết chết, Đỗ Kiều thân làm tâm phúc của Thượng Quan Thanh cũng khó trốn tại kiếp. Kỳ thực hắn một mực đi theo sau lưng đám người Thanh, Phật, một mực chờ đợi thời cơ lộ diện, chỉ là thủ pháp đặc thù mới không bị phát hiện mà thôi.
Giống như những lời hắn đã từng nói qua với Tả Nhi, hắn phải đợi người đến đông đủ, nếu không để đứa nào chạy mất, dù co là hắn, cũng rất khó tìm được lần nữa.
Hai người Thanh, Phật nhìn tên tăng nhân chân trần khoác cà sa đen này, trong mắt chớp qua thần sắc kinh khủng, nếu nói bọn họ còn có dũng khí để đối mặt Bạch chủ, thì đối mặt Yêu Tăng Nam Ba, trong lòng hai người lại ẩn ẩn dâng lên cảm giác sợ hãi.
Ánh mắt thâm thúy của Yêu Tăng Nam Ba quét qua Thanh Phật, hai đứa này chính là người muốn đẩy hắn vào chỗ chết trong phong ấn chỉ địa, ánh mắt lại rơi đến trên mặt Miêu Nghị, nhớ tới tình cảnh thiếu chút thì chết ở trong tay đối phương, trên mặt phù hiện nụ cười quỷ dị, nói:
- Ngưu Hữu Đức, chúng ta lại gặp mặt!
So với hai người Thanh, Phật, hắn càng hận Miêu Nghị, tung hoành thiên hạ từ bấy tới nay, còn chưa có ai đùa hắn như đùa khỉ, bằng thân phận của hắn mà phải vì chu huyết liên chạy tới chạy lui làm việc cho Miêu Nghị, chuyện làm xong xuôi, kết quả Miêu Nghị lại trơ mặt, trơ mặt thì cũng thôi, đã trơ mặt còn muốn giết chết hắn, thiên hạ nào có ai đang hận vô sĩ như thế?
Miêu Nghị mặt không biểu tình, không đáp lời, ánh mắt ngó hướng Bạch chủ, biết rõ Yêu Tăng tới, Bạch chủ còn lộ diện, là cùng một băng, hay là không sợ hãi?
Tiếng đàn dừng lại, U Minh Long Thuyền cũng dừng ở nơi xa.
Yêu Tăng Nam Ba đột nhiên quay đầu, mục quang nhìn thẳng U Minh Long Thuyền, coi chừng Bạch chủ cười lạnh một tiếng, lại nhìn hướng Vu Hành Giả, nhếch miệng lộ ra ý cười thật sâu.
Vu Hành Giả trước nay luôn đạm định lại cúi thấp đầu, không dám đối mặt với Yêu Tăng, cảm giác như đang run rẩy.
Ánh mắt Yêu Tăng Nam Ba lại quay trở về hai đại quân đang đối đầu nhau, thanh âm ông ông vang dội nói:
- Đánh! Tiếp tục đánh đi, sao không đánh?
Hiện trường không người lên tiếng, cho dù là không nhận thức Yêu Tăng Nam Ba, thì từ tiếng phạm âm thiếu chút khống chế toán trương lúc trước cũng đủ để đại khái đoán ra là ai.
Yêu Tăng xuất hiện, U Minh Long Thuyền xuất hiện, khí thế chuẩn bị bộc phát trên chiến trường bỗng bay đi đâu mất, không sót lại chút gì.
Trên mặt bộ hạ cũ của Doanh hé lộ ra ý cười hài hước, cũng có thần sắc hưng phấn, bọn họ đợi ngày nay lâu lắm rồi. Đặc biệt là Doanh Nguyệt, ánh mắt oán độc thỉnh thoảng quét qua trên mặt Thanh chủ, Đằng Phi, Thành Thái Trạch cùng Miêu Nghị.
Nơi xa, một đám người khẩn cấp dừng lại, chính là hai vị Phượng tộc thủ hộ huyền nữ, còn có Ngọc La Sát.
Hai vị huyền nữ vươn tay cản lại, mặt lộ vẻ kinh khủng nói:
- Yêu Tăng Nam Ba!
Rất lâu trước đây các nàng đã cùng Yêu Tăng Nam Ba mặt đối mặt giao thủ qua, biết Yêu Tăng khủng bố đến mức nào.
Ngọc La Sát chỉ thấy qua thần hồn Yêu Tăng, chưa gặp qua bản tôn, nghe vậy bị dọa hơi nhảy, lão yêu quái này đột nhiên xuất hiện ở đây, thật đúng là rắc rối to.
Bọn họ không dám kề cận lại gần thêm.