Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 376-1: Ai là Cổ Tam Chính? (Thượng)



- Chủ mẫu năm xưa là một công chúa cao cao tại thượng kiêu ngạo dường nào, hôm nay lại vì con trai mình mà luân lạc thành nữ nhân đáng thương chạy vạy khắp nơi cầu khẩn nhiều lần, như vậy là vì cái gì? Thiếu chủ, tỉnh lại đi! Dù là không vì mình, ngươi cũng phải suy nghĩ vì chủ mẫu đáng thương một chút!
- Đừng nói nữa!
Bạch Tử Lương thất hồn lạc phách thấp giọng nói:
- Ta đi...
Hai người ra khỏi động phủ rất nhanh, thần thái khiêm tốn trên mặt Bạch Tử Lương biến thành lạnh lùng, xem ra bị kích thích không nhỏ.
Ngoài động không có ai, tất cả đều thức thời tránh xa, không nghe trộm bọn họ nói chuyện.
- Hồng nhi!
Bạch Tử Lương kêu một tiếng, Phiên Vân Phúc Vũ Thú nằm trên mặt đất lập tức mở mắt đứng lên, khẽ giũ lân giáp làm bụi đất tung bay, giống như gió nổi mây phun.
Bạch Tử Lương tung mình nhảy lên lưng nó, lẳng lặng đứng nghiêm ở cửa động.
Rất nhanh Lam Tố Tố dẫn người tới, mỗi người trong Lục Thánh đều phái sáu người đến, nhân vật chính chỉ có một, năm người kia cũng là tùy tùng, nói trắng ra là chính là tới bảo vệ nhân vật chính.
Hắc Lang Quân theo tới là lần đầu tiên chân chính thấy Bạch Tử Lương, lúc trước gặp mặt không dám ngẩng đầu, lúc này thấy được Bạch Tử Lương cỡi trên Phiên Vân Phúc Vũ Thú uy phong lẫm lẫm, sinh lòng kính sợ.
- Dẫn đường!
Lam Tố Tố quát lên với Hắc Lang Quân.
Cả bọn chạy như bay ra bờ biển, Hắc Lang Quân hiện ra nguyên hình, xông xuống dưới biển bơi nhanh dẫn đường.
Phiên Vân Phúc Vũ Thú bay đạp sóng biếc không chìm như giẫm trên bờ, chân đạp mặt biển có hơi nước nâng đỡ, giống như đằng vân giá vũ, hết sức thần kỳ.
Sau lưng có bốn người lăng ba phi độ đi theo, Lam Tố Tố bồi ở bên cạnh.
Bạch Tử Lương thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn vật cỡi, trong ánh mắt Lam Tố Tố nhìn về phía biển cả phương xa gợn sóng bao la lóe lên ước mơ, nàng nhớ rõ ràng trước khi lên đường chủ mẫu đã nói với nàng: “Tố Tố, từ trước đến giờ ta không hề coi ngươi như người ngoài, ngươi ở bên cạnh con ta, ta hết sức yên lòng. Nếu có ngày nào đó ta có thể ngóc đầu lên, có thể đứng vững chân ở Vạn Yêu Thiên, nhất định sẽ bảo con ta cưới ngươi làm vợ. Hy vọng ngươi cố gắng lo cho nó, đừng để cho ta thất vọng...”
-----------
- Đảo này cũng không nhỏ, có quỷ mới biết Thích Tú Hồng ở đâu, làm sao tìm được?
Bọn Miêu Nghị trải qua đường dài phong ba trên biển rốt cục lên bờ, đã tới hải đảo ước định gặp mặt Thích Tú Hồng, Tư Không Vô Úy ngắm nhìn bốn phía lắc đầu khó xử.
Miêu Nghị cũng cảm thấy lúc trước mình sơ sót, dưới tình thế cấp bách lại quên xác định với Thích Tú Hồng để tiện nhận biết vị trí cụ thể.
Hắn lấy bản đồ Tây Tinh hải ra xem một chút, từ hải đảo chia tay với Thích Tú Hồng trước đây nhìn theo đường thẳng một mạch tới đảo này, có một dải đất nhô ra biển đưa tới sự chú ý của hắn, lúc này giơ tay chỉ ven bờ biển:
- Địa phương cách nơi này chừng ba mươi dặm đường có một dải đất nhô ra biển hình mũi dùi, hết sức nổi bật. Nếu Thích Tú Hồng muốn chờ chúng ta, nhất định sẽ tìm đến địa phương tương đối nổi bật khiến cho chúng ta chú ý, đi tới đó xem thử.
Tư Không Vô Úy nói:
- Lão đệ, một mình nàng vượt qua biển cả mênh mông sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Vạn nhất nàng không thuận lợi chạy tới, hoặc là đến nơi này gặp chuyện gì ngoài ý muốn làm sao bây giờ?
Miêu Nghị liếc xéo y, Triệu Phi thấy tình thế không đúng vội vàng nói đỡ cho Tư Không Vô Úy:
- Chớ cãi vã nữa, Thích cô nương đợi chúng ta chừng mấy ngày chắc chắn cũng nóng nảy, chúng ta mau mau đi tìm thử xem.
Tư Không Vô Úy cũng sực nhớ ra, có thể lời của mình không dễ nghe, cười khan nói:
- Ta không có ý tứ gì khác, ý của ta là vạn nhất không tìm được, chẳng lẽ chúng ta cứ ở chỗ này tìm mãi?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Ta nói rồi, người không phụ ta, ta không phụ người, đã nói đồng sinh cộng tử chín năm, chỉ cần nàng không bỏ cuộc, ta cũng sẽ không bỏ mặc nàng bất kể. Nếu đổi lại là các ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy, cũng không phải bởi vì nàng là nữ nhân!
Trong mắt Triệu Phi và Tư Không Vô Úy lóe lên thần sắc nghiêm nghị kính trọng, nếu như lần đầu gặp Miêu Nghị nghe hắn nói ra lời như vậy có thể sẽ xem thường, thế nhưng chung đụng trong mấy ngày nay, ít nhiều gì hai người cũng đã biết tính tình của hắn, đúng là có tình có nghĩa.
Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân nhìn nhau, không biết là có ý gì.
Triệu Phi gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm, chúng ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Đi thôi, chơi đùa với bọn Cổ Tam Chính lâu như vậy đã làm trễ nãi không ít thời gian, nói không chừng Thích cô nương còn cho là chúng ta đã xảy ra chuyện.
Cả bọn nhanh chóng chạy như bay dọc theo bờ biển, hôm nay cũng không có vật cỡi, chỉ có thể dựa vào hai chân của mình.
Cả bọn chạy tới mũi đất hình mũi dùi thọc ra ngoài biển mấy dặm, chỉ thấy trước mắt là biển xanh vô bờ, sóng cuộn trắng xóa, nhưng không thấy bóng dáng Thích Tú Hồng đâu.
Tư Không Vô Úy xoay người nhìn về phía dãy núi kéo dài liên miên trên đảo, cười khổ nói:
- Địa phương lớn như vậy, làm sao tìm được?!
- Đừng nói nhảm nữa, từ từ tìm là được.
Triệu Phi quát một tiếng.
Tư Không Vô Úy nhún nhún vai:
- Ta không nói không tìm, chỉ nói lời thật mà thôi, tại sao không ai thích nghe?
- Tú Hồng!
Miêu Nghị đột nhiên thi pháp lớn tiếng la lên, thanh âm vang vọng xa xa, sau khi kêu mấy tiếng liên tiếp rốt cục cũng cười khổ nói:
- Xem ra không có ở nơi này, nếu có đã đáp lại…
- Chậm đã!
Triệu Phi đột nhiên giơ tay lên, Tư Không Vô Úy cũng lóng tai lắng nghe.
Chỉ chốc lát sau Miêu Nghị cũng nghe được, là thanh âm của long câu dong ruổ., Cả bọn dõi mắt nhìn, chỉ thấy phía trước trên đỉnh núi nhảy ra một người cỡi long câu, một nữ nhân mặc chiến giáp tay cầm trường thương dừng long câu trên đỉnh núi nhìn về phía này, không phải là Thích Tú Hồng còn có thể là ai.
Cả bọn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Tư Không Vô Úy vỗ tay cười nói:
- Lão đệ diệu toán, quả nhiên ở chỗ này.
Sau khi thấy rõ người bên này Thích Tú Hồng cũng nhanh chóng phóng ngựa vọt tới, dừng ở trước mặt cả bọn. Nàng thu thương nhảy xuống vật cỡi, trong mắt không có người nào, đối với những người khác làm như không thấy, trong mắt chỉ có một mình Miêu Nghị, đi tới trước mặt Miêu Nghị quan sát hắn trên dưới một lượt, hơi có vẻ kích động hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
- Không sao.
Miêu Nghị dang rộng hai tay, Thích Tú Hồng không còn căng thẳng, nhào vào trong ngực của hắn, thấp giọng nói ở đầu vai Miêu Nghị:
- Đợi mấy ngày rồi, các ngươi còn chưa tới, ta đang chuẩn bị đợi thêm một ngày, nếu như vẫn chưa tới, ta sẽ trở về hòn đảo trước kia xem thử.
Tư Không Vô Úy bên cạnh khẽ đằng hắng một tiếng, Thích Tú Hồng như vừa trong mộng mới tỉnh, mới nhớ tới nơi này còn có người ngoài, vội vàng từ trong ngực Miêu Nghị lui ra, đội đầu khôi cũng không che dấu được gò má đỏ bừng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...