Phi Thiên
Chương 3728: Tội nhân thiên cổ (1)
Hiện tại không phải là lúc chấp nhặt chuyện này, Thanh Nguyệt để đám người Hắc Thán dẫn đường, cả bọn tấn tốc đuổi tới địa điểm mục tiêu.
Nơi sâu trong khe núi, động quật lớn lớn nhỏ nhỏ nối thông với nhau, đếm không xuể có bao nhiêu đường hầm, cũng không biết là do đâu mà có.
Tây Môn Vô Dã ẩn sâu dưới đất, trên người thiêu đốt lên liệt diễm, đang không ngừng bị tà khí tuôn vào bao vây, mới trốn trong đây chưa được bao lâu, lại đã xuất hiện tình trạng này, khiến chúng nhân cảm thấy có chuyện không ổn.
- Mặt ngoài có động tĩnh gì không?
Tây Môn Vô Dã trầm giọng hỏi.
Mặt ngoài lách tới một viên tướng, bẩm báo:
- Bên ngoài tà khí phô thiên cái địa, pháp nhãn cũng vô dụng, căn bản nhìn không rõ tình hình cụ thể, xông ra tra tìm lại sợ tiết lộ hành tung.
Lông mày Tây Môn Vô Dã nhăn tít lại, hiện tại điều hắn lo lắng nhất chính là, liệu có phải bên mình đã bại lộ hành tung hay không?
Mặt ngoài, năm trăm vạn thần binh Ngưu Hữu Đức đã hiện thân, bố trí khắp chung quanh khe núi, bao vây nơi phục binh ẩn thân không còn chút khe hở.
Không sai, lần này tới chỉ có năm trăm vạn người, muốn lấy năm trăm vạn nhân mã đối chiến một ngàn vạn nhân mã cận vệ quân.
Ưu thế duy nhất chính là, trong năm trăm vạn thân quân trộn tạp không ít Tà linh, xua tan tà khí không để nó càn nhiễu tới bên này.
Một tà linh ngồi xổm trên mặt đất, đại khái vẽ ra bản đồ địa hình nơi tiến hành bao vây, chỉ rõ vị trí cụ thể mà mục tiêu đang ẩn thân.
- Sau khi làm rõ tình hình, Thanh Nguyệt lập tức khẩn cấp bố trí điều chỉnh, điều gấp mười vạn nhân mã, giá ngự phi hành tọa kỵ mà đi, trên mỗi phi hành tọa kỵ đều cho thêm tà linh phối hợp ngăn ngừa tà khí can nhiễu, đồng thời đại quân tấn tốc rút về sau kéo ra phạm vi bao vây.
- Rút tà vân lại đi.
Thanh Nguyệt dặn do Hắc Thán một tiếng.
Hắc Thán kinh dị nói:
- Ngươi đùa với ta chắc? Không có tà khí nơi này phối hợp, năm trăm vạn người các ngươi có thể đánh thắng một ngàn vạn người của đối phương ư?
Thanh Nguyệt nói:
- Như quả tại trên mặt đất, không có tà khí phối hợp đích xác là vấn đề lớn, nhưng bọn họ vì ẩn thận tránh sâu dưới lòng đất, căn bản không khác với tự đào mộ chôn mình, ngàn vạn nhân mã căn bản không triển khai ra được, lập tức chấp hành mệnh lệnh, không được dong dài!
Hắc Thán trừng mắt nói:
- Để ta không được dong dài? Ta xem ngươi...
Thấy Thanh Nguyệt lấy ra tinh linh làm bộ muốn liên hệ cùng Miêu Nghị, nghĩ đến Miêu Nghị từng dặn dò bảo hắn phải nghe mệnh lệnh tự thống soái chỉ huy trên chiến trường, vội vàng khoát tay nói:
- Được được được, coi như người lợi hại! Nói rồi lập tức phân phó tà linh làm theo bố trí.
Mười vạn phi hành tọa kỵ đằng không tạo đội hình, Phá pháp cung ngắm chuẩn nơi sâu trong tà vụ, tà vẫn đã dần dần tứ tán, đợi đến nhìn thoang thoảng tình cảnh như ẩn như hiện dưới mặt đất, một tiếng “Bắn tên”, vạn tên cùng bắn, vô số lưu quang cuồng xạ vào trong khe núi.
Oanh! Trong sát na cảnh tượng trước mặt bỗng như trời long đất lở.
Nơi sâu trong lòng đất, đại địa đung đưa kịch liệt, huyết động đan xen như lưới nhện chỉ nháy mắt liền sụp đổ, đám người Tây Môn Vô Dã còn đang thương nghị có nên đổi chỗ ẩn náu hay không, kinh biến chợt sinh, vừa mới ngẩng đầu, liền bị chôn vùi trong đất đỏ, vừa bị chôn vùi lại bị cường đại lực đạo xé mở đổ ập.
Chúng nhân liều mạng làm phép chống cự, oanh một tiếng đồng thời oanh mở đất đá tung bay, ở chỗ này bọn họ không phi hành được, tọa kỵ phi hành trong hỗn loạn cũng không dễ điều khiển, chỉ đánh liều mạng thả ra nhân mã cầm cự.
Lúc này song xung kích cự đại đã đẩy tan tà vụ còn chưa kịp thời tán đi, mắt thấy nhân mã hoảng loạn đang loạn xông đi ra.
Trên không Lưu Tinh tiễn như mưa cuồng xạ mà ra, tịnh không phải cùng bắn, hai người chỉ huy tiễn thu trên không trung, mười vạn cung thủ chuẩn bị cùng bắn thì chỉ có một phần ba phóng ra mưa tên, tiếp sau lại một phần ba cung tiến thủ bắn tên, cuối cùng một phần ba cung tiến thủ mới bắn lượt cuối cùng.
Mười vạn cung tiến thủ trên không, ba đợt luân lưu cung bắn, bảo trì thế công không ngừng, tập trung lực lượng luân phiên xạ kích, không cho đối phương cơ hội cầu kiến tập thể phòng ngự.
Vài trăm vạn nhân mã bao vây chung quanh, trang bị không bằng được cận vệ quân, chỉ có gần trăm vạn Phá pháp cung, lại đồng dạng lấy phương thức ba đợt giao thế xạ kích luân phiên tấn công, phương thức xạ kích tương đối tự do, không hề tập trung mưa tên trọng điểm tấn công, chi xạ giết phi hành tọa kỵ từ hố sâu trong lòng đất bay ra.
Phi hành tọa kỵ trúng chiêu, người ở mặt trên không bay được, tự nhiên phải rớt xuống đất.
Cảnh hỗn loạn trước mắt khiến Tây Môn Vô Dã cơ hồ không nhìn rõ tình hình bên ngoài, đất đá bay loạn khắp nơi, tiếng chấn vang ầm ầm không ngừng bên tai, phi hành tọa kỵ cho người lên vựa xông ra lại rơi xuống, thật không dễ dàng chắp vá ra tập thể phòng ngự, còn chưa kịp ổn định, liền bị Phá pháp cung tập trung công kích từ trời giáng xuống đánh vỡ, đợt xa kích thứ hai vừa xuống, bên này đã tử thương thảm trọng, khắp nơi đều toàn là tiếng kêu thảm.
Mặt dưới đã loạn đến mức không cách nào chỉ huy, bóng người bay loạn khắp nơi, đất đá tứ tung, có người cầm lấy Phá pháp cung tưởng muốn đi lên đánh trả mà không làm được, mặt trên khắp nơi đều là người mình cố gắng xông ra, bắn tên bây giờ khác gì tự giết đồng đội.
Chẳng qua bao nhiêu vẫn có người không quản sống chết, xông lên tuyến đầu, cũng không thèm phòng hộ, khai cung liền xạ, điên cuồng đánh trả.
Lưu Tinh tiễn linh tinh bắn ra đích xác tạo thành một ít tử thương vào đội ngũ công kích, nhưng tướng lĩnh chỉ huy vẫn không thèm để ý, Thanh Nguyệt đã hạ tư lệnh, chỉ cho tiến công, không cho phòng ngự, không tiếc hết thảy đại giá bảo trì tiết tấu công kích, tuyệt không thể tự loạn trận cước cho đối phương cơ hội thở dốc, tuyệt không thể để cho đối phương có cơ hội tổ chức phòng ngự hiệu quả.
Hắc Thán bàng quan đứng nhìn, thần tình co quắp, đây quả thực là một trận đại đồ sát!
Trong hầm dưới đất, hơn ngàn tên thân vệ sít sao cầm lấy hộ thuẫn liều mạng hộ quanh Tây Môn Vô Dã, mà hắn mắt nhìn thảm trạng chung quanh, nhân mã bị áp chế thủy chung không xông ra được, trên mặt đã lộ vẻ tuyệt vọng.
Nơi sâu trong khe núi, động quật lớn lớn nhỏ nhỏ nối thông với nhau, đếm không xuể có bao nhiêu đường hầm, cũng không biết là do đâu mà có.
Tây Môn Vô Dã ẩn sâu dưới đất, trên người thiêu đốt lên liệt diễm, đang không ngừng bị tà khí tuôn vào bao vây, mới trốn trong đây chưa được bao lâu, lại đã xuất hiện tình trạng này, khiến chúng nhân cảm thấy có chuyện không ổn.
- Mặt ngoài có động tĩnh gì không?
Tây Môn Vô Dã trầm giọng hỏi.
Mặt ngoài lách tới một viên tướng, bẩm báo:
- Bên ngoài tà khí phô thiên cái địa, pháp nhãn cũng vô dụng, căn bản nhìn không rõ tình hình cụ thể, xông ra tra tìm lại sợ tiết lộ hành tung.
Lông mày Tây Môn Vô Dã nhăn tít lại, hiện tại điều hắn lo lắng nhất chính là, liệu có phải bên mình đã bại lộ hành tung hay không?
Mặt ngoài, năm trăm vạn thần binh Ngưu Hữu Đức đã hiện thân, bố trí khắp chung quanh khe núi, bao vây nơi phục binh ẩn thân không còn chút khe hở.
Không sai, lần này tới chỉ có năm trăm vạn người, muốn lấy năm trăm vạn nhân mã đối chiến một ngàn vạn nhân mã cận vệ quân.
Ưu thế duy nhất chính là, trong năm trăm vạn thân quân trộn tạp không ít Tà linh, xua tan tà khí không để nó càn nhiễu tới bên này.
Một tà linh ngồi xổm trên mặt đất, đại khái vẽ ra bản đồ địa hình nơi tiến hành bao vây, chỉ rõ vị trí cụ thể mà mục tiêu đang ẩn thân.
- Sau khi làm rõ tình hình, Thanh Nguyệt lập tức khẩn cấp bố trí điều chỉnh, điều gấp mười vạn nhân mã, giá ngự phi hành tọa kỵ mà đi, trên mỗi phi hành tọa kỵ đều cho thêm tà linh phối hợp ngăn ngừa tà khí can nhiễu, đồng thời đại quân tấn tốc rút về sau kéo ra phạm vi bao vây.
- Rút tà vân lại đi.
Thanh Nguyệt dặn do Hắc Thán một tiếng.
Hắc Thán kinh dị nói:
- Ngươi đùa với ta chắc? Không có tà khí nơi này phối hợp, năm trăm vạn người các ngươi có thể đánh thắng một ngàn vạn người của đối phương ư?
Thanh Nguyệt nói:
- Như quả tại trên mặt đất, không có tà khí phối hợp đích xác là vấn đề lớn, nhưng bọn họ vì ẩn thận tránh sâu dưới lòng đất, căn bản không khác với tự đào mộ chôn mình, ngàn vạn nhân mã căn bản không triển khai ra được, lập tức chấp hành mệnh lệnh, không được dong dài!
Hắc Thán trừng mắt nói:
- Để ta không được dong dài? Ta xem ngươi...
Thấy Thanh Nguyệt lấy ra tinh linh làm bộ muốn liên hệ cùng Miêu Nghị, nghĩ đến Miêu Nghị từng dặn dò bảo hắn phải nghe mệnh lệnh tự thống soái chỉ huy trên chiến trường, vội vàng khoát tay nói:
- Được được được, coi như người lợi hại! Nói rồi lập tức phân phó tà linh làm theo bố trí.
Mười vạn phi hành tọa kỵ đằng không tạo đội hình, Phá pháp cung ngắm chuẩn nơi sâu trong tà vụ, tà vẫn đã dần dần tứ tán, đợi đến nhìn thoang thoảng tình cảnh như ẩn như hiện dưới mặt đất, một tiếng “Bắn tên”, vạn tên cùng bắn, vô số lưu quang cuồng xạ vào trong khe núi.
Oanh! Trong sát na cảnh tượng trước mặt bỗng như trời long đất lở.
Nơi sâu trong lòng đất, đại địa đung đưa kịch liệt, huyết động đan xen như lưới nhện chỉ nháy mắt liền sụp đổ, đám người Tây Môn Vô Dã còn đang thương nghị có nên đổi chỗ ẩn náu hay không, kinh biến chợt sinh, vừa mới ngẩng đầu, liền bị chôn vùi trong đất đỏ, vừa bị chôn vùi lại bị cường đại lực đạo xé mở đổ ập.
Chúng nhân liều mạng làm phép chống cự, oanh một tiếng đồng thời oanh mở đất đá tung bay, ở chỗ này bọn họ không phi hành được, tọa kỵ phi hành trong hỗn loạn cũng không dễ điều khiển, chỉ đánh liều mạng thả ra nhân mã cầm cự.
Lúc này song xung kích cự đại đã đẩy tan tà vụ còn chưa kịp thời tán đi, mắt thấy nhân mã hoảng loạn đang loạn xông đi ra.
Trên không Lưu Tinh tiễn như mưa cuồng xạ mà ra, tịnh không phải cùng bắn, hai người chỉ huy tiễn thu trên không trung, mười vạn cung thủ chuẩn bị cùng bắn thì chỉ có một phần ba phóng ra mưa tên, tiếp sau lại một phần ba cung tiến thủ bắn tên, cuối cùng một phần ba cung tiến thủ mới bắn lượt cuối cùng.
Mười vạn cung tiến thủ trên không, ba đợt luân lưu cung bắn, bảo trì thế công không ngừng, tập trung lực lượng luân phiên xạ kích, không cho đối phương cơ hội cầu kiến tập thể phòng ngự.
Vài trăm vạn nhân mã bao vây chung quanh, trang bị không bằng được cận vệ quân, chỉ có gần trăm vạn Phá pháp cung, lại đồng dạng lấy phương thức ba đợt giao thế xạ kích luân phiên tấn công, phương thức xạ kích tương đối tự do, không hề tập trung mưa tên trọng điểm tấn công, chi xạ giết phi hành tọa kỵ từ hố sâu trong lòng đất bay ra.
Phi hành tọa kỵ trúng chiêu, người ở mặt trên không bay được, tự nhiên phải rớt xuống đất.
Cảnh hỗn loạn trước mắt khiến Tây Môn Vô Dã cơ hồ không nhìn rõ tình hình bên ngoài, đất đá bay loạn khắp nơi, tiếng chấn vang ầm ầm không ngừng bên tai, phi hành tọa kỵ cho người lên vựa xông ra lại rơi xuống, thật không dễ dàng chắp vá ra tập thể phòng ngự, còn chưa kịp ổn định, liền bị Phá pháp cung tập trung công kích từ trời giáng xuống đánh vỡ, đợt xa kích thứ hai vừa xuống, bên này đã tử thương thảm trọng, khắp nơi đều toàn là tiếng kêu thảm.
Mặt dưới đã loạn đến mức không cách nào chỉ huy, bóng người bay loạn khắp nơi, đất đá tứ tung, có người cầm lấy Phá pháp cung tưởng muốn đi lên đánh trả mà không làm được, mặt trên khắp nơi đều là người mình cố gắng xông ra, bắn tên bây giờ khác gì tự giết đồng đội.
Chẳng qua bao nhiêu vẫn có người không quản sống chết, xông lên tuyến đầu, cũng không thèm phòng hộ, khai cung liền xạ, điên cuồng đánh trả.
Lưu Tinh tiễn linh tinh bắn ra đích xác tạo thành một ít tử thương vào đội ngũ công kích, nhưng tướng lĩnh chỉ huy vẫn không thèm để ý, Thanh Nguyệt đã hạ tư lệnh, chỉ cho tiến công, không cho phòng ngự, không tiếc hết thảy đại giá bảo trì tiết tấu công kích, tuyệt không thể tự loạn trận cước cho đối phương cơ hội thở dốc, tuyệt không thể để cho đối phương có cơ hội tổ chức phòng ngự hiệu quả.
Hắc Thán bàng quan đứng nhìn, thần tình co quắp, đây quả thực là một trận đại đồ sát!
Trong hầm dưới đất, hơn ngàn tên thân vệ sít sao cầm lấy hộ thuẫn liều mạng hộ quanh Tây Môn Vô Dã, mà hắn mắt nhìn thảm trạng chung quanh, nhân mã bị áp chế thủy chung không xông ra được, trên mặt đã lộ vẻ tuyệt vọng.