Phi Thiên
Chương 3726: Tìm đến (1)
Thanh Chủ lắc đầu ra hiệu với Thượng Quan Thanh, việc này tự nhiên không thể thừa nhận, nếu không cũng đã không khiến đám người Tây Môn Vô Dã triệt thoái trốn đi.
Thượng Quan Thanh lập tức trả lời:
- Một ngàn vạn cận vệ quân thích sát vương gia? Tuyệt không việc này! Thiên vương, chẳng lẽ còn không nhìn ra Hạ Hầu gia cư tâm khó dò ư? U Minh đại quân tấn công nhân mã của người, người nào đứng sau lưng điện hạ còn cần phải nói nhiều ư?
Miêu Nghị:
- Chuyện cười! Không dùng đến hợp tác, tự mình bản vương cung có thể giải quyết!
Cứ thế mà cắt đứt liên hệ, Thượng Quan Thanh đành chịu lắc đầu, tỏ ý đàm phán không thành công với Thanh Chủ.
Mà bên kia, Dương Triệu Thanh chờ đợi Miêu Nghị thả xuống tinh linh, mới bẩm báo nói;
- Vương gia, Hắc Thán bên kia truyền tới tin tức, phục binh đã triệt, đang trốn tránh vào sâu trong Thái cổ!
- Muốn chạy?
Miêu Nghị cười lạnh:
- Nói cho Hắc Thán, đừng chỉ biết nói dóc với bản vương, để mắt hành tung đám phục binh kia, đống Phá pháp cung đó có đại dùng, bản vương phải lấy cho bằng được, nếu ngộ đại sự của bản vương, bản vương không tha cho hắn! Thống trị Thanh Nguyệt, động thủ!
Nói rồi lấy ra tinh linh liên hệ Đằng Phi.
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng.
Đằng vương phủ, Đằng Phi bồi hồi trong lầu các chợt dừng bước xoay người, hỏi:
- Xác nhận U Minh đại quân đã giết ra ngoài?
Đằng Trung gật đầu:
- Không sai, đã xác nhận.
Lập tức trên mặt Đằng Phi hiện vẻ lo âu, đi tới đi lui, hắn đã hẹn với Ngưu Hữu Đức bên kia, một khi U Minh đại quân động thủ nơi này hắn liền động thủ theo, ai ngờ Thanh Chủ không ngờ đặt chuyện con trai phản loạn xuống thứ yếu, cứ nhìn thẳng hắn không tha, hung hăng áp mấy trăm triệu nhân mã cận vệ quân nhìn chằm chằm trước mặt hắn, nói rõ phải muốn chống lưng cho Thành Thái Trạch bằng được, khiến hắn không dám loạn động.
Nơi này lo lắng cái gì thì đến cái đó, Miêu Nghị truyền tấn đến, Đằng Phi lấy ra tinh linh:
- Ngưu vương gia, người bên kia thế nào rồi?
Miêu Nghị:
- Đằng vương gia, đừng biết rõ còn cố hỏi, sao phía người còn chưa động thủ?
Hiện tại hắn chỉ muốn khắp nơi nổi lửa, khiến Thanh Chủ sứt đầu mẻ trán, không cách nào tập trung lực lượng ứng đối động tác tiếp theo của hắn, mới mượn Đằng Phi kiềm chế chi nhân mã cận vệ quân trú đóng ở kia. Ai ngờ Đằng Phi bên này không ngờ không có dấu hiện động thủ, tùy thời sẽ để cho chi cận vệ quân kia có khả năng chuyển dời tác chiến, Đăng Phi không động thủ liên không thể xác định có thể cầm chân được nhóm nhân mã cận vệ quân này.
Đằng Phi:
- Tình hình bên chỗ ta chắc ngươi cũng rõ ràng, tập kết tận năm trăm triệu cận vệ quân a, trên tay ta không có chi lực lượng nào dám cứng đối cứng cùng bọn họ, lại thêm nhân mã của Thành Thái Trạch, bên này của ta hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng!
Miêu Nghị:
- Không phải khiến người một mình xuất đầu, chỉ cần bên kia của người vừa động, cận vệ quân nếu dám nhúng tay, mấy nhà chúng ta lập tức xuất binh tương trợ, sẽ không để Thanh Chủ đắc sính!
Đằng Phi:
- Nhưng then chốt là phía Nghiễm Thiên Vương và Khấu Thiên vương tịnh chưa tỏ thái độ gì với bản vương, làm sao bản vương xác tín được bọn họ nhất định sẽ động thủ trợ giúp? Hay là vương gia thuyết phục bọn họ điều một chi nhân mã tới trợ trận trước, chỉ cần nhân mã vừa đến, ta lập tức động thủ!
Miêu Nghị:
- Đằng vương gia do dự như thế, thật khiến bản vương thất vọng, nếu đã vậy, ngươi cứ tiếp tục quan vọng chờ đợi dịp tốt đi!
Sau khi cắt đứt liên hệ, Miêu Nghị ngấm ngầm mắng mẹ nó, phát hiện Đằng Phi cũng không dễ lừa gạt như vậy, then chốt là Thanh Chủ ra tay quá quyết đoán, năm trăm vạn nhân mã đặt ở kia, ấn chặt đuôi mấy đại thế lực. Dưới tình thế này, Quảng Lệnh Công cùng Khấu Lăng Hư lại không ngốc, không đến lúc phải triệt để trở mặt, lại có thể tọa sơn quan hổ đấu, làm sao lại chịu xuất binh, hắn ra mặt khuyên bảo cũng vô dụng, thế cục không phát triển đến mực có lợi cho hai người kia, hai tên lão quỷ khẳng định sẽ không chịu xuất binh.
Hiện tại hắn mới hơi chút hối hận vì trước đó không thương lượng kỹ càng cùng Dương Khánh, lần này độc đoán chuyện hành xem ra đã xuất hiện sơ hở, nếu để Dương Khánh tính toán chu toàn, tình hình có lẽ đã khác.
Nhưng giờ có hối hận thì cũng đã muộn, tên đã lên dây không thể không phát, họa loạn đã chọc ra, rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống rồi!
Trên một viên tinh cầu hoang vu, Bạch Phượng Hoàng nhàm chán nhìn chung quanh, không hiểu nổi đến cùng Miêu Nghị có ý gì, bắt mình chạy một trận lại đột nhiên tránh ở nơi này không đi tiếp là muốn làm sao?
Chẳng qua nhìn trái nhìn phải, tựa hồ đúng thật không có nguy hiểm gì cả.
Thanh Nguyệt bên cạnh thu lại tinh linh, truyền âm nói với nàng:
- Vương gia có lệnh, nhiệm vụ lần nay đã kết thúc, hiện tại sẽ an bài người hộ tống người về vương phủ.
Bạch Phượng Hoàng “Ừ!” một tiếng, tâm lý thầm thì, đến cùng là đang làm cái gì?
Một đoàn nhân mã xông ra tinh cầu hoang vu, phân thành hai đường mỗi người mỗi ngã, một đường tùy Thanh Nguyệt mà đi, một đường hộ tống Bạch Phượng Hoàng mà đi.
Ước chừng sau nửa canh giờ, đặt chân tới lối ra vào Thái cổ tử địa, thủ tướng trú đóng ở đây sớm đã bí mật nhận được thông tri, tấn tốc chạy tới bái kiến.
Thanh Nguyệt trầm giọng nói:
- Bắt lại gian tế kia!
Thủ tướng gật đầu, quay người hướng nhân mã nơi xa vung tay ra hiệu.
Sát na, trong đoàn quân trú đóng phong tỏa lối vào xuất hiện một trận phong ba, một một hồi đã đấu, một tên tướng lĩnh nhếch nhác bất kham bị áp tới.
- Tô Huy Hoàng, người lại dám ăn trong bơi ngoài!
Thủ tướng chỉ vào kẻ bị áp tới giận quát một tiếng.
Tô Huy Hoàng mặt lộ cười thảm, chán nản cúi đầu, biết mọi thứ đã xong rồi, cũng không cần giải thích cái gì, nếu đối phương đã dám công nhiên động thủ như vậy, hiển nhiên sớm đã hoài nghi đến hắn.
Thanh Nguyệt lành lạnh nghiêng đầu, bễ nghễ nhìn Tô Huy Hoàng, cũng không nói cái gì, ném ra một tấm thư tay thủ dụ do đích thân Miêu Nghị viết cho viên thủ tướng.
Thủ tương xác minh pháp chỉ một cái, liền xoay người quát:
- Mở cửa!
Đại trận phong tỏa lối vào Thái cổ tạm thời được quan bế, Thanh Nguyệt vung tay lên, một người sau lưng phóng ra vạn tên nhân mã, dân người tấn tốc xông tiến lối vào Thái cổ.
Thượng Quan Thanh lập tức trả lời:
- Một ngàn vạn cận vệ quân thích sát vương gia? Tuyệt không việc này! Thiên vương, chẳng lẽ còn không nhìn ra Hạ Hầu gia cư tâm khó dò ư? U Minh đại quân tấn công nhân mã của người, người nào đứng sau lưng điện hạ còn cần phải nói nhiều ư?
Miêu Nghị:
- Chuyện cười! Không dùng đến hợp tác, tự mình bản vương cung có thể giải quyết!
Cứ thế mà cắt đứt liên hệ, Thượng Quan Thanh đành chịu lắc đầu, tỏ ý đàm phán không thành công với Thanh Chủ.
Mà bên kia, Dương Triệu Thanh chờ đợi Miêu Nghị thả xuống tinh linh, mới bẩm báo nói;
- Vương gia, Hắc Thán bên kia truyền tới tin tức, phục binh đã triệt, đang trốn tránh vào sâu trong Thái cổ!
- Muốn chạy?
Miêu Nghị cười lạnh:
- Nói cho Hắc Thán, đừng chỉ biết nói dóc với bản vương, để mắt hành tung đám phục binh kia, đống Phá pháp cung đó có đại dùng, bản vương phải lấy cho bằng được, nếu ngộ đại sự của bản vương, bản vương không tha cho hắn! Thống trị Thanh Nguyệt, động thủ!
Nói rồi lấy ra tinh linh liên hệ Đằng Phi.
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng.
Đằng vương phủ, Đằng Phi bồi hồi trong lầu các chợt dừng bước xoay người, hỏi:
- Xác nhận U Minh đại quân đã giết ra ngoài?
Đằng Trung gật đầu:
- Không sai, đã xác nhận.
Lập tức trên mặt Đằng Phi hiện vẻ lo âu, đi tới đi lui, hắn đã hẹn với Ngưu Hữu Đức bên kia, một khi U Minh đại quân động thủ nơi này hắn liền động thủ theo, ai ngờ Thanh Chủ không ngờ đặt chuyện con trai phản loạn xuống thứ yếu, cứ nhìn thẳng hắn không tha, hung hăng áp mấy trăm triệu nhân mã cận vệ quân nhìn chằm chằm trước mặt hắn, nói rõ phải muốn chống lưng cho Thành Thái Trạch bằng được, khiến hắn không dám loạn động.
Nơi này lo lắng cái gì thì đến cái đó, Miêu Nghị truyền tấn đến, Đằng Phi lấy ra tinh linh:
- Ngưu vương gia, người bên kia thế nào rồi?
Miêu Nghị:
- Đằng vương gia, đừng biết rõ còn cố hỏi, sao phía người còn chưa động thủ?
Hiện tại hắn chỉ muốn khắp nơi nổi lửa, khiến Thanh Chủ sứt đầu mẻ trán, không cách nào tập trung lực lượng ứng đối động tác tiếp theo của hắn, mới mượn Đằng Phi kiềm chế chi nhân mã cận vệ quân trú đóng ở kia. Ai ngờ Đằng Phi bên này không ngờ không có dấu hiện động thủ, tùy thời sẽ để cho chi cận vệ quân kia có khả năng chuyển dời tác chiến, Đăng Phi không động thủ liên không thể xác định có thể cầm chân được nhóm nhân mã cận vệ quân này.
Đằng Phi:
- Tình hình bên chỗ ta chắc ngươi cũng rõ ràng, tập kết tận năm trăm triệu cận vệ quân a, trên tay ta không có chi lực lượng nào dám cứng đối cứng cùng bọn họ, lại thêm nhân mã của Thành Thái Trạch, bên này của ta hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng!
Miêu Nghị:
- Không phải khiến người một mình xuất đầu, chỉ cần bên kia của người vừa động, cận vệ quân nếu dám nhúng tay, mấy nhà chúng ta lập tức xuất binh tương trợ, sẽ không để Thanh Chủ đắc sính!
Đằng Phi:
- Nhưng then chốt là phía Nghiễm Thiên Vương và Khấu Thiên vương tịnh chưa tỏ thái độ gì với bản vương, làm sao bản vương xác tín được bọn họ nhất định sẽ động thủ trợ giúp? Hay là vương gia thuyết phục bọn họ điều một chi nhân mã tới trợ trận trước, chỉ cần nhân mã vừa đến, ta lập tức động thủ!
Miêu Nghị:
- Đằng vương gia do dự như thế, thật khiến bản vương thất vọng, nếu đã vậy, ngươi cứ tiếp tục quan vọng chờ đợi dịp tốt đi!
Sau khi cắt đứt liên hệ, Miêu Nghị ngấm ngầm mắng mẹ nó, phát hiện Đằng Phi cũng không dễ lừa gạt như vậy, then chốt là Thanh Chủ ra tay quá quyết đoán, năm trăm vạn nhân mã đặt ở kia, ấn chặt đuôi mấy đại thế lực. Dưới tình thế này, Quảng Lệnh Công cùng Khấu Lăng Hư lại không ngốc, không đến lúc phải triệt để trở mặt, lại có thể tọa sơn quan hổ đấu, làm sao lại chịu xuất binh, hắn ra mặt khuyên bảo cũng vô dụng, thế cục không phát triển đến mực có lợi cho hai người kia, hai tên lão quỷ khẳng định sẽ không chịu xuất binh.
Hiện tại hắn mới hơi chút hối hận vì trước đó không thương lượng kỹ càng cùng Dương Khánh, lần này độc đoán chuyện hành xem ra đã xuất hiện sơ hở, nếu để Dương Khánh tính toán chu toàn, tình hình có lẽ đã khác.
Nhưng giờ có hối hận thì cũng đã muộn, tên đã lên dây không thể không phát, họa loạn đã chọc ra, rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống rồi!
Trên một viên tinh cầu hoang vu, Bạch Phượng Hoàng nhàm chán nhìn chung quanh, không hiểu nổi đến cùng Miêu Nghị có ý gì, bắt mình chạy một trận lại đột nhiên tránh ở nơi này không đi tiếp là muốn làm sao?
Chẳng qua nhìn trái nhìn phải, tựa hồ đúng thật không có nguy hiểm gì cả.
Thanh Nguyệt bên cạnh thu lại tinh linh, truyền âm nói với nàng:
- Vương gia có lệnh, nhiệm vụ lần nay đã kết thúc, hiện tại sẽ an bài người hộ tống người về vương phủ.
Bạch Phượng Hoàng “Ừ!” một tiếng, tâm lý thầm thì, đến cùng là đang làm cái gì?
Một đoàn nhân mã xông ra tinh cầu hoang vu, phân thành hai đường mỗi người mỗi ngã, một đường tùy Thanh Nguyệt mà đi, một đường hộ tống Bạch Phượng Hoàng mà đi.
Ước chừng sau nửa canh giờ, đặt chân tới lối ra vào Thái cổ tử địa, thủ tướng trú đóng ở đây sớm đã bí mật nhận được thông tri, tấn tốc chạy tới bái kiến.
Thanh Nguyệt trầm giọng nói:
- Bắt lại gian tế kia!
Thủ tướng gật đầu, quay người hướng nhân mã nơi xa vung tay ra hiệu.
Sát na, trong đoàn quân trú đóng phong tỏa lối vào xuất hiện một trận phong ba, một một hồi đã đấu, một tên tướng lĩnh nhếch nhác bất kham bị áp tới.
- Tô Huy Hoàng, người lại dám ăn trong bơi ngoài!
Thủ tướng chỉ vào kẻ bị áp tới giận quát một tiếng.
Tô Huy Hoàng mặt lộ cười thảm, chán nản cúi đầu, biết mọi thứ đã xong rồi, cũng không cần giải thích cái gì, nếu đối phương đã dám công nhiên động thủ như vậy, hiển nhiên sớm đã hoài nghi đến hắn.
Thanh Nguyệt lành lạnh nghiêng đầu, bễ nghễ nhìn Tô Huy Hoàng, cũng không nói cái gì, ném ra một tấm thư tay thủ dụ do đích thân Miêu Nghị viết cho viên thủ tướng.
Thủ tương xác minh pháp chỉ một cái, liền xoay người quát:
- Mở cửa!
Đại trận phong tỏa lối vào Thái cổ tạm thời được quan bế, Thanh Nguyệt vung tay lên, một người sau lưng phóng ra vạn tên nhân mã, dân người tấn tốc xông tiến lối vào Thái cổ.