Phi Thiên
Chương 3701: Trung hiếu chi nhân (1)
Có chút sự tình nói là đương cục giả mê, bàng quan giả thanh một điểm đều không sai, Dương Khánh thật không ngờ được hai mẹ con kia có thể coi hắn thành đại hiền, càng không ngờ đến hai mẹ con không ngờ có ý mời chào người của Ngưu Hưu Đức như hắn.
Cũng không hẳn là không nghĩ đến, mà căn bản chưa tưng nghĩ theo hướng này, chỉ cần đầu óc thanh tịnh một chút thì hắn nên biết, hai mẫu tử kia có cái gì? Bất luận thế lực hay đại thế đều không đứng về phía bọn họ, ngay cả tài nguyên trên tay đều do Thiên vương chưởng lệnh Nam quân đề cung, mà năng lực hai mẹ con cũng rất là đáng ngại, không phải long hứng chi chủ, khó mà có tiền đồ, càng không phải kẻ lòng dạ rộng rãi có thể dung người, não tử có bệnh mới sẽ đi nương nhờ bọn họ.
Dưới đủ loại nhân tố bất lợi, bọn họ ngay cả tự thân có thể đặt chân được trong bàn cờ đại thế hay không đều là vấn đề, Dương Khánh làm sao sẽ suy nghĩ theo hướng kia cho được.
Nhưng có một số người luôn nhìn nhận không rõ bản thân như thế, đủ loại bất lợi lại đều cho rằng là trong tình thế không công bình mới hình thành, không bao giờ tự đi tìm vấn đề trên người mình, nói đến cùng hai mẫu tử tuy biết tình cảnh mình đang không hay, song trong thâm tâm vẫn quá đề cao bản thân, hay người ta còn gọi là tự mình đa tình.
Thanh Nguyên Tôn đột nhiên hỏi như vậy, thật khiến Dương Khánh bao nhiêu có phần sửng sốt, tâm lý thầm thì, gia hỏa nay không nghĩ hóa giải nguy cục, lại hỏi cái này, chẳng lẽ có kiến giải gì khác? Không khỏi chắp tay nói:
- Nguyện nghe điện hạ cao kiến!
Thanh Nguyên Tôn cũng sửng sốt, tức thì nói:
- Kẻ không mưu toàn cục không đủ mưu việc lớn, kẻ không mưu muôn đời không đủ mưu nhất thời, nếu tiên sinh đứng tại góc độ bản đốc, chẳng lẽ không có cách nhìn gì?
Dương Khánh có điểm buồn bực, không biết gia hỏa này ra vẻ nho nhã làm cái gì, cả tư cách lật thân đều không có, kéo xa như vậy ích lợi gì? Mới trực tiếp hỏi:
- Cái đó có liên quan cùng điện hạ ư?
- Ách…
Thanh Nguyên Tôn nghẹn suýt sặc, hỏi lại:
- Chẳng lẽ không liên quan ư?
Cục diện cầm cự bên ngoài không biết lúc nào sẽ bị đánh vỡ, Dương Khánh không thời gian mài quét chuyện này với hắn, bèn nói thẳng:
- Cái gì toàn cục cùng cái gì muôn đời đều không liên quan với điện hạ, nếu cả đất đặt chân cơ bản điện hạ đều không có, còn nói chuyện gì toàn cục cùng muôn đời. Vượt qua nguy cơ khả năng xuất hiện trước mắt mới trọng yếu nhất, những thứ không thiết thực tế kia trước mắt điện hạ đừng nên suy xét làm gì.
Thanh Nguyên Tôn không khỏi lúng túng, tâm tư khúc cao hòa quả (cao siêu, không thực tế) lập tức bị đánh về nguyên hình, tâm lý tuy có phần không thoải mái, nhưng lại không thể không hư tâm thỉnh giáo nói:
- Nguyện nghe tiên sinh cao kiến!
Dương Khánh nói thẳng:
- Vương gia sau khi được biết tình hình từ chỗ nương nương, bèn tỉ mỉ thăm dò hồi lâu, dự tính tin tức mà nương nương nghe được khả năng là thật, Chiến Như Ý rất có khả năng đã sinh hạ tử tự cho bệ hạ, trước mắt chỉ là bí mật không tuyên thôi, chuyện này đối với điện hạ mà nói, thực sự rất kinh khủng, cũng là nguy cục mà điện hạ khả năng phải đối mặt! Vương gia thụ nương nương ân trọng, không nói giúp điện hạ giải quyết hậu hoạn, nhưng cũng không thể ngồi nhìn điện hạ không quản, mới phái ti chức tiến đến hiệp trợ điện hạ, phối hợp cùng vương gia bên kia!
Vừa nghe Chiến Như Ý quả nhiên khả năng sinh hạ tử tự, trong lòng Thanh Nguyên Tôn đầy là lửa giận, hai quyền nắm chặt thành nắm đấm, cường ép lửa giận phát tác. Nói thật, hắn cũng không phải kẻ ngu, đối với điều này bao nhiêu có phần nghi ngờ, hỏi:
- Ngưu Thiên Vương giúp ta như thế, lại có lợi ích gì?
Dương Khánh muốn ứng phó hắn thì dễ như trở bàn tay, khoát tay nói:
- Không phải là chỗ nào tốt chỗ nào không tốt, nếu phải nói tới lợi ích, thì thế này, vương gia trước nay cùng Chiến Như Ý vốn luôn bất hòa, đã từng treo đánh Chiến Như Ý dưới cột cờ, hết sức nhục nhã một phen. Doanh gia suy sụp Chiến Như Ý rơi đến kết cục hôm nay, vương gia có trách nhiệm không thể trốn tránh, việc này mọi người đều biết, một khi Chiến Như Ý có tử tự thay vào vị trí điện hạ, một khi tương lai người đó bước lên đại vị, không nói cái khác, chỉ dựa vào người đó nghĩ đến chuyện vương gia từng treo mẫu thân mình trên cột cờ nhục nhã một phen, lại có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì? Trong lòng tất sẽ ghi hận vương gia. Bởi thế đối với vương gia mà nói, không khả năng ngồi nhìn Chiến Như Ý bước lên hậu vị, cũng không khả năng ngồi nhìn nhi tư Chiến Như Ý thay vào vị trí điện hạ, cho dù không được lợi ích gì, vương gia cũng tất phải toàn lực ngăn trở chuyên này xảy ra! Dùng lời điện hạ vừa nói lúc này, cái này mới gọi là kẻ không mưu toàn cục không đủ mưu việc lớn, kẻ không mưu muôn đời không đủ mưu nhất thời!
Thanh Nguyên Tôn hoảng nhiên đại ngộ, tảng đá sau cùng trong lòng cuối cùng rớt đất, không sai, chỉ bằng mâu thuẫn giữa Ngưu Hữu Đức cùng Chiến Như Ý, tất phải toàn lực ngăn trở Chiến Như Ý thượng vị, trong mấy vị Thiên vương cũng chỉ có Ngưu Hữu Đức là sợ Chiến Như Ý thượng vị nhất!
Không người điểm thấu còn tồn nghi ngờ, vựa được điểm thấu mới phát hiện hóa ra lại giản đơn như thế. Thanh Nguyên Tôn phát hiện trước kia bản thân lo được lo mất, nghĩ nhiều như vậy đúng là vô dụng, vấn đề hóa ra lại đơn giản như thế.
Lúc này nội tâm Thanh Nguyên Tôn càng thêm hận Chiến Như Ý, hỏi:
- Nghe ý tiên sinh, bệ hạ đã sinh tâm phế lập?
Dương Khánh nói:
- Không quản bệ hạ có sinh tâm phế lập điện hạ hay không, nhưng nguy cơ đã hiện. Vương gia không khả năng ngồi nhìn sự tình phát sinh đến cục diện không thể thu thập mới lại ra tay, điện hạ cũng nên làm chút phòng phạm, thật chờ tới lúc Chiến Như Ý bên kia gây khó dễ, chỉ sợ điện hạ có hối hận cũng muộn rồi!
Thanh Nguyên Tôn sâu sắc cho là đúng, chắp tay thỉnh giáo:
- Thế phải phòng phạm bằng cách nào?
- Binh quyền!
Cũng không hẳn là không nghĩ đến, mà căn bản chưa tưng nghĩ theo hướng này, chỉ cần đầu óc thanh tịnh một chút thì hắn nên biết, hai mẫu tử kia có cái gì? Bất luận thế lực hay đại thế đều không đứng về phía bọn họ, ngay cả tài nguyên trên tay đều do Thiên vương chưởng lệnh Nam quân đề cung, mà năng lực hai mẹ con cũng rất là đáng ngại, không phải long hứng chi chủ, khó mà có tiền đồ, càng không phải kẻ lòng dạ rộng rãi có thể dung người, não tử có bệnh mới sẽ đi nương nhờ bọn họ.
Dưới đủ loại nhân tố bất lợi, bọn họ ngay cả tự thân có thể đặt chân được trong bàn cờ đại thế hay không đều là vấn đề, Dương Khánh làm sao sẽ suy nghĩ theo hướng kia cho được.
Nhưng có một số người luôn nhìn nhận không rõ bản thân như thế, đủ loại bất lợi lại đều cho rằng là trong tình thế không công bình mới hình thành, không bao giờ tự đi tìm vấn đề trên người mình, nói đến cùng hai mẫu tử tuy biết tình cảnh mình đang không hay, song trong thâm tâm vẫn quá đề cao bản thân, hay người ta còn gọi là tự mình đa tình.
Thanh Nguyên Tôn đột nhiên hỏi như vậy, thật khiến Dương Khánh bao nhiêu có phần sửng sốt, tâm lý thầm thì, gia hỏa nay không nghĩ hóa giải nguy cục, lại hỏi cái này, chẳng lẽ có kiến giải gì khác? Không khỏi chắp tay nói:
- Nguyện nghe điện hạ cao kiến!
Thanh Nguyên Tôn cũng sửng sốt, tức thì nói:
- Kẻ không mưu toàn cục không đủ mưu việc lớn, kẻ không mưu muôn đời không đủ mưu nhất thời, nếu tiên sinh đứng tại góc độ bản đốc, chẳng lẽ không có cách nhìn gì?
Dương Khánh có điểm buồn bực, không biết gia hỏa này ra vẻ nho nhã làm cái gì, cả tư cách lật thân đều không có, kéo xa như vậy ích lợi gì? Mới trực tiếp hỏi:
- Cái đó có liên quan cùng điện hạ ư?
- Ách…
Thanh Nguyên Tôn nghẹn suýt sặc, hỏi lại:
- Chẳng lẽ không liên quan ư?
Cục diện cầm cự bên ngoài không biết lúc nào sẽ bị đánh vỡ, Dương Khánh không thời gian mài quét chuyện này với hắn, bèn nói thẳng:
- Cái gì toàn cục cùng cái gì muôn đời đều không liên quan với điện hạ, nếu cả đất đặt chân cơ bản điện hạ đều không có, còn nói chuyện gì toàn cục cùng muôn đời. Vượt qua nguy cơ khả năng xuất hiện trước mắt mới trọng yếu nhất, những thứ không thiết thực tế kia trước mắt điện hạ đừng nên suy xét làm gì.
Thanh Nguyên Tôn không khỏi lúng túng, tâm tư khúc cao hòa quả (cao siêu, không thực tế) lập tức bị đánh về nguyên hình, tâm lý tuy có phần không thoải mái, nhưng lại không thể không hư tâm thỉnh giáo nói:
- Nguyện nghe tiên sinh cao kiến!
Dương Khánh nói thẳng:
- Vương gia sau khi được biết tình hình từ chỗ nương nương, bèn tỉ mỉ thăm dò hồi lâu, dự tính tin tức mà nương nương nghe được khả năng là thật, Chiến Như Ý rất có khả năng đã sinh hạ tử tự cho bệ hạ, trước mắt chỉ là bí mật không tuyên thôi, chuyện này đối với điện hạ mà nói, thực sự rất kinh khủng, cũng là nguy cục mà điện hạ khả năng phải đối mặt! Vương gia thụ nương nương ân trọng, không nói giúp điện hạ giải quyết hậu hoạn, nhưng cũng không thể ngồi nhìn điện hạ không quản, mới phái ti chức tiến đến hiệp trợ điện hạ, phối hợp cùng vương gia bên kia!
Vừa nghe Chiến Như Ý quả nhiên khả năng sinh hạ tử tự, trong lòng Thanh Nguyên Tôn đầy là lửa giận, hai quyền nắm chặt thành nắm đấm, cường ép lửa giận phát tác. Nói thật, hắn cũng không phải kẻ ngu, đối với điều này bao nhiêu có phần nghi ngờ, hỏi:
- Ngưu Thiên Vương giúp ta như thế, lại có lợi ích gì?
Dương Khánh muốn ứng phó hắn thì dễ như trở bàn tay, khoát tay nói:
- Không phải là chỗ nào tốt chỗ nào không tốt, nếu phải nói tới lợi ích, thì thế này, vương gia trước nay cùng Chiến Như Ý vốn luôn bất hòa, đã từng treo đánh Chiến Như Ý dưới cột cờ, hết sức nhục nhã một phen. Doanh gia suy sụp Chiến Như Ý rơi đến kết cục hôm nay, vương gia có trách nhiệm không thể trốn tránh, việc này mọi người đều biết, một khi Chiến Như Ý có tử tự thay vào vị trí điện hạ, một khi tương lai người đó bước lên đại vị, không nói cái khác, chỉ dựa vào người đó nghĩ đến chuyện vương gia từng treo mẫu thân mình trên cột cờ nhục nhã một phen, lại có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì? Trong lòng tất sẽ ghi hận vương gia. Bởi thế đối với vương gia mà nói, không khả năng ngồi nhìn Chiến Như Ý bước lên hậu vị, cũng không khả năng ngồi nhìn nhi tư Chiến Như Ý thay vào vị trí điện hạ, cho dù không được lợi ích gì, vương gia cũng tất phải toàn lực ngăn trở chuyên này xảy ra! Dùng lời điện hạ vừa nói lúc này, cái này mới gọi là kẻ không mưu toàn cục không đủ mưu việc lớn, kẻ không mưu muôn đời không đủ mưu nhất thời!
Thanh Nguyên Tôn hoảng nhiên đại ngộ, tảng đá sau cùng trong lòng cuối cùng rớt đất, không sai, chỉ bằng mâu thuẫn giữa Ngưu Hữu Đức cùng Chiến Như Ý, tất phải toàn lực ngăn trở Chiến Như Ý thượng vị, trong mấy vị Thiên vương cũng chỉ có Ngưu Hữu Đức là sợ Chiến Như Ý thượng vị nhất!
Không người điểm thấu còn tồn nghi ngờ, vựa được điểm thấu mới phát hiện hóa ra lại giản đơn như thế. Thanh Nguyên Tôn phát hiện trước kia bản thân lo được lo mất, nghĩ nhiều như vậy đúng là vô dụng, vấn đề hóa ra lại đơn giản như thế.
Lúc này nội tâm Thanh Nguyên Tôn càng thêm hận Chiến Như Ý, hỏi:
- Nghe ý tiên sinh, bệ hạ đã sinh tâm phế lập?
Dương Khánh nói:
- Không quản bệ hạ có sinh tâm phế lập điện hạ hay không, nhưng nguy cơ đã hiện. Vương gia không khả năng ngồi nhìn sự tình phát sinh đến cục diện không thể thu thập mới lại ra tay, điện hạ cũng nên làm chút phòng phạm, thật chờ tới lúc Chiến Như Ý bên kia gây khó dễ, chỉ sợ điện hạ có hối hận cũng muộn rồi!
Thanh Nguyên Tôn sâu sắc cho là đúng, chắp tay thỉnh giáo:
- Thế phải phòng phạm bằng cách nào?
- Binh quyền!