Phi Thiên
Chương 3601: Xin Vương gia thành toàn (2)
Miêu Nghị không chút do dự vung tay lên nói:
- Cứ nói đừng ngại! Dương Khánh trong mắt lóe lên vẻ lúng túng, nói:
- Thanh Chủ phi tử thuộc hạ không muốn, nhưng thuộc hạ coi trọng Tô Vận, đã sinh lòng ái mộ, xin Vương gia thành toàn!
Lập được công này cái gì cũng không cần, hắn lo lắng sẽ làm cho Miêu Nghị suy nghĩ nhiều. Vì vậy thăng thăn thừa cơ nói ra chuyện này.
- Ách...
Miêu Nghị nhất thời không cười được, ngây người nhìn Dương Khánh, giật mình, trợn tròn mắt.
Hắc Thán vẫn vậy, vẻ mặt ước ao Dương Triệu Thanh và Diêm Tu cũng ngây người. Vẻ mặt như người chết của Diêm Tu cũng tràn đây nét khó có thể tin được.
Miêu Nghị nói:
- Ngươi nói đến Tô Vận? Ngươi nhìn trúng Tô Vận?
Dương Khánh chắp tay nói:
- Từ khi thấy nàng lần đầu tiên, thuộc hạ đã vừa gặp đã thương, nếu có được nàng làm bạn. Dương Khánh cuộc đời này không còn gì nuôi tiếc!
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Khó trách, khi đó ngươi đứng ra vì nàng biện hộ hóa ra còn ẩn giấu tâm tư này.
Dương Khánh vội hỏi:
- Vương gia thứ tội! Ban đầu xác thực ẩn giấu tâm tư, nhưng cũng là vì Vương gia!
- Mà thôi, thất tình lục dục là việc thường tình, thứ cho ngươi vô tội! Miêu Nghị hào phóng phất phất tay, bằng việc Dương Khánh lần này lập được công lao, chút việc này đã không là gì, có điều không khỏi dở khóc dở cười nói:
- Bản vương lại hy vọng người ngươi muốn là phi tử Thanh Chủ, Tô Vận này... Dương Khánh ơi Dương Khánh, ngươi thực sự đưa cho bản Vương một bài toán khó!
Nếu như là nữ nhân khác, hắn giúp đoạt là đoạt được. Tựa như trước đây hắn thành toàn Từ Đường Nhiên và Tuyết Linh Lung, then chốt Tô Vận bây giờ đã là người dưới trướng hắn, hắn làm sao ép buộc? Cũng không thể làm chuyện này được!
Dương Khánh kiên trì khom người bái thật sâu nói:
- Xin Vương gia thành toàn!
Miêu Nghị khẽ nhíu miệng, phát hiện vị trí hôm nay thật đúng là không thể hứa hẹn bừa, hai tay đỡ hắn đứng lên, cười khổ nói:
- Dương Khánh ơi, không phải bản vương không muốn thành toàn ngươi, nhưng Tô Vận tình hình ngươi cũng biết, cho dù bản vương hạ lệnh, nàng cũng sẽ không đồng ý, bản vương cũng không thể bắt ép nàng, buộc nàng và ngươi động phòng!? Ngươi cho dù là gạo nấu thành cơm cũng vô dụng thôi, nàng đối với Hạo Đức Phương tình cảm sâu sắc, ngươi xằng bậy sợ là sẽ ép chết nàng, đây chắc hẳn cũng không phải điều ngươi muốn thấy!?
Dương Khánh:
- Thuộc hạ biết nàng đối với Hạo Đức Phương tình cảm sâu sắc, nhưng thuộc hạ cũng tin tưởng chuyện cũ sẽ không vĩnh viền dừng lại, thời gian có thể xóa tan tất cả. Thuộc hạ cũng không muốn Vương gia bức ban hôn, chỉ là muốn để cho Vương gia biết tâm ý thuộc hạ, âm thầm tác hợp là được, còn như có thể thành hay không, thuộc hạ chỉ biết làm hết sức, cũng không miễn cưỡng nàng, thành công hay không đều là do thuộc hạ.
Miêu Nghị nghe hiểu rồi, đây là muốn để cho bên này bằng lòng không ngăn cản hắn theo đuôi Tô Vận, giúp hắn tạo cơ hội chuyện này có gì không thể, lúc này ha ha cười nói:
- Tốt! Ngươi tự xem mà làm đi, cảm thấy cơ hội thích hợp thì cứ nói, bản Vương nhất định tận lực tác hợp!
Dương Khánh đại hỉ chắp tay nói:
- Tạ Vương gia thành toàn!
Việc này tạm thời đặt ở một bên, đem chuyện lần bẩm báo xong, coi như là xong việc. Dương Khánh lúc đó lui về.
Diêm Tu lại đem Thanh Nguyệt thả ra ngoài. Thấy náo loạn một vòng lại trở về vương phủ, dường như chuyện gì cũng không làm, Thanh Nguyệt cũng có chút mơ hồ.
- Vương gia, đây là?
Miêu Nghị chỉ nói một câu
- Chuyện trước đó coi như chưa từng xảy ra, hiểu chưa? Thanh Nguyệt ngẩn ra, chợt chắp tay nói:
- Thuộc hạ hiểu. Miêu Nghị phất phất tay, để cho nàng lui xuống. Đợi không có người ngoài, Miêu Nghị muốn gặp Hạ Hầu Thác, Diêm Tu lập tức báo cáo chuyện Dương Khánh và Hạ Hầu Thác nói chuyện. Miêu Nghị nghe xong trầm
ngâm hồi lâu.
Hạ Hầu Thác được thả ra, bị một quyền kia của Hắc Thán đánh cho chật vật không chịu môi, nhìn bốn phía ánh mắt rơi vào trên người Miêu Nghị.
Miêu Nghị cười đi tới bên cạnh hắn, khách khí chắp tay hành lễ nói:
- Bái kiến Thiên Ông. Thiếu hơn nửa hàm răng Hạ Hầu Thác vui tươi hớn hở nói:
- Chúng ta nhiều năm không gặp rồi. Miêu Nghị cười nói:
- Thiên Ông không muốn thấy người thiên hạ, bản vương cũng là bất đắc dĩ, chỉ là quá mức tưởng niệm Thiên Ông, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đem Thiên Ông mời tới đây.
Hạ Hầu Thác mỉm cười gật đầu, biết nói gì cũng đều là lời nói nhảm, tư thái người thắng tâm tình hắn cũng có thể hiểu được, bắt được hắn mà không nhìn một cái, như cẩm y dạ hành, trong lòng sẽ rất khó chịu. Hắn cười nói:
- Không biết Ngưu thiên vương chuẩn bị xử trí lão phu như thể nào?
Miêu Nghị cười nói:
- Đương nhiên là tặng cho Yêu Tăng Nam Ba, để dàn xếp ổn thỏa!
Hạ Hầu Thác cười lạnh nói:
- Ngươi nếu có bản lĩnh tốt nhất nói được thì làm được, ngươi nếu không phải đem ta đưa cho Yêu Tăng, ngươi chính là đồ tạp chủng!
Trong lòng hắn rất rõ, Miêu Nghị thuần túy là đang hù dọa hắn, Miêu Nghị không có khả năng đem hắn giao cho bất kỳ kẻ nào, một khi hắn để lộ bí mật Hạ Hầu gia, Miêu Nghị lao tâm khổ tứ gây nên coi như cũng mất công. Có thể nói ra lời này, cũng là bởi vì trong lòng tức giận, đụng tới cái người không theo lẽ thường làm loạn, cảm giác thua có chút oan uổng.
Miêu Nghị lại không có chút giận dữ nào, cười nói.
- Bản vương không dám đem ngươi đưa cho Yêu Tăng, nhưng bản lĩnh Yêu Tăng Thiên Ông biết bản vương tuy có thể cho Thiên Ông chết một cách thanh thản, chỉ sợ Thiên Ông chết không an lòng thôi!
Hạ Hầu Thác chắp tay lạnh lùng nói:
- Lão phu cần lo lắng sao? Vương gia đương nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào giúp lão phu diệt trừ Yêu Tăng!
Nói không thắng, Miêu Nghị cũng không nhiều lời.
- Không bằng thừa dịp Thiên Ông còn có nhã hứng, bản Vương cùng Thiên Ông đánh cuộc như thế nào?
- Ah! Hạ Hầu Thác hứng thú nói:
- Đánh cuộc gì?
Miêu Nghị sầm mặt lại, hờ hững lạnh lẽo mà gằn từng chữ:
- Cược Vương gia ta tương lai có thể đem Hạ Hầu diệt cỏ tận gốc hay không!
- Cứ nói đừng ngại! Dương Khánh trong mắt lóe lên vẻ lúng túng, nói:
- Thanh Chủ phi tử thuộc hạ không muốn, nhưng thuộc hạ coi trọng Tô Vận, đã sinh lòng ái mộ, xin Vương gia thành toàn!
Lập được công này cái gì cũng không cần, hắn lo lắng sẽ làm cho Miêu Nghị suy nghĩ nhiều. Vì vậy thăng thăn thừa cơ nói ra chuyện này.
- Ách...
Miêu Nghị nhất thời không cười được, ngây người nhìn Dương Khánh, giật mình, trợn tròn mắt.
Hắc Thán vẫn vậy, vẻ mặt ước ao Dương Triệu Thanh và Diêm Tu cũng ngây người. Vẻ mặt như người chết của Diêm Tu cũng tràn đây nét khó có thể tin được.
Miêu Nghị nói:
- Ngươi nói đến Tô Vận? Ngươi nhìn trúng Tô Vận?
Dương Khánh chắp tay nói:
- Từ khi thấy nàng lần đầu tiên, thuộc hạ đã vừa gặp đã thương, nếu có được nàng làm bạn. Dương Khánh cuộc đời này không còn gì nuôi tiếc!
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Khó trách, khi đó ngươi đứng ra vì nàng biện hộ hóa ra còn ẩn giấu tâm tư này.
Dương Khánh vội hỏi:
- Vương gia thứ tội! Ban đầu xác thực ẩn giấu tâm tư, nhưng cũng là vì Vương gia!
- Mà thôi, thất tình lục dục là việc thường tình, thứ cho ngươi vô tội! Miêu Nghị hào phóng phất phất tay, bằng việc Dương Khánh lần này lập được công lao, chút việc này đã không là gì, có điều không khỏi dở khóc dở cười nói:
- Bản vương lại hy vọng người ngươi muốn là phi tử Thanh Chủ, Tô Vận này... Dương Khánh ơi Dương Khánh, ngươi thực sự đưa cho bản Vương một bài toán khó!
Nếu như là nữ nhân khác, hắn giúp đoạt là đoạt được. Tựa như trước đây hắn thành toàn Từ Đường Nhiên và Tuyết Linh Lung, then chốt Tô Vận bây giờ đã là người dưới trướng hắn, hắn làm sao ép buộc? Cũng không thể làm chuyện này được!
Dương Khánh kiên trì khom người bái thật sâu nói:
- Xin Vương gia thành toàn!
Miêu Nghị khẽ nhíu miệng, phát hiện vị trí hôm nay thật đúng là không thể hứa hẹn bừa, hai tay đỡ hắn đứng lên, cười khổ nói:
- Dương Khánh ơi, không phải bản vương không muốn thành toàn ngươi, nhưng Tô Vận tình hình ngươi cũng biết, cho dù bản vương hạ lệnh, nàng cũng sẽ không đồng ý, bản vương cũng không thể bắt ép nàng, buộc nàng và ngươi động phòng!? Ngươi cho dù là gạo nấu thành cơm cũng vô dụng thôi, nàng đối với Hạo Đức Phương tình cảm sâu sắc, ngươi xằng bậy sợ là sẽ ép chết nàng, đây chắc hẳn cũng không phải điều ngươi muốn thấy!?
Dương Khánh:
- Thuộc hạ biết nàng đối với Hạo Đức Phương tình cảm sâu sắc, nhưng thuộc hạ cũng tin tưởng chuyện cũ sẽ không vĩnh viền dừng lại, thời gian có thể xóa tan tất cả. Thuộc hạ cũng không muốn Vương gia bức ban hôn, chỉ là muốn để cho Vương gia biết tâm ý thuộc hạ, âm thầm tác hợp là được, còn như có thể thành hay không, thuộc hạ chỉ biết làm hết sức, cũng không miễn cưỡng nàng, thành công hay không đều là do thuộc hạ.
Miêu Nghị nghe hiểu rồi, đây là muốn để cho bên này bằng lòng không ngăn cản hắn theo đuôi Tô Vận, giúp hắn tạo cơ hội chuyện này có gì không thể, lúc này ha ha cười nói:
- Tốt! Ngươi tự xem mà làm đi, cảm thấy cơ hội thích hợp thì cứ nói, bản Vương nhất định tận lực tác hợp!
Dương Khánh đại hỉ chắp tay nói:
- Tạ Vương gia thành toàn!
Việc này tạm thời đặt ở một bên, đem chuyện lần bẩm báo xong, coi như là xong việc. Dương Khánh lúc đó lui về.
Diêm Tu lại đem Thanh Nguyệt thả ra ngoài. Thấy náo loạn một vòng lại trở về vương phủ, dường như chuyện gì cũng không làm, Thanh Nguyệt cũng có chút mơ hồ.
- Vương gia, đây là?
Miêu Nghị chỉ nói một câu
- Chuyện trước đó coi như chưa từng xảy ra, hiểu chưa? Thanh Nguyệt ngẩn ra, chợt chắp tay nói:
- Thuộc hạ hiểu. Miêu Nghị phất phất tay, để cho nàng lui xuống. Đợi không có người ngoài, Miêu Nghị muốn gặp Hạ Hầu Thác, Diêm Tu lập tức báo cáo chuyện Dương Khánh và Hạ Hầu Thác nói chuyện. Miêu Nghị nghe xong trầm
ngâm hồi lâu.
Hạ Hầu Thác được thả ra, bị một quyền kia của Hắc Thán đánh cho chật vật không chịu môi, nhìn bốn phía ánh mắt rơi vào trên người Miêu Nghị.
Miêu Nghị cười đi tới bên cạnh hắn, khách khí chắp tay hành lễ nói:
- Bái kiến Thiên Ông. Thiếu hơn nửa hàm răng Hạ Hầu Thác vui tươi hớn hở nói:
- Chúng ta nhiều năm không gặp rồi. Miêu Nghị cười nói:
- Thiên Ông không muốn thấy người thiên hạ, bản vương cũng là bất đắc dĩ, chỉ là quá mức tưởng niệm Thiên Ông, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đem Thiên Ông mời tới đây.
Hạ Hầu Thác mỉm cười gật đầu, biết nói gì cũng đều là lời nói nhảm, tư thái người thắng tâm tình hắn cũng có thể hiểu được, bắt được hắn mà không nhìn một cái, như cẩm y dạ hành, trong lòng sẽ rất khó chịu. Hắn cười nói:
- Không biết Ngưu thiên vương chuẩn bị xử trí lão phu như thể nào?
Miêu Nghị cười nói:
- Đương nhiên là tặng cho Yêu Tăng Nam Ba, để dàn xếp ổn thỏa!
Hạ Hầu Thác cười lạnh nói:
- Ngươi nếu có bản lĩnh tốt nhất nói được thì làm được, ngươi nếu không phải đem ta đưa cho Yêu Tăng, ngươi chính là đồ tạp chủng!
Trong lòng hắn rất rõ, Miêu Nghị thuần túy là đang hù dọa hắn, Miêu Nghị không có khả năng đem hắn giao cho bất kỳ kẻ nào, một khi hắn để lộ bí mật Hạ Hầu gia, Miêu Nghị lao tâm khổ tứ gây nên coi như cũng mất công. Có thể nói ra lời này, cũng là bởi vì trong lòng tức giận, đụng tới cái người không theo lẽ thường làm loạn, cảm giác thua có chút oan uổng.
Miêu Nghị lại không có chút giận dữ nào, cười nói.
- Bản vương không dám đem ngươi đưa cho Yêu Tăng, nhưng bản lĩnh Yêu Tăng Thiên Ông biết bản vương tuy có thể cho Thiên Ông chết một cách thanh thản, chỉ sợ Thiên Ông chết không an lòng thôi!
Hạ Hầu Thác chắp tay lạnh lùng nói:
- Lão phu cần lo lắng sao? Vương gia đương nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào giúp lão phu diệt trừ Yêu Tăng!
Nói không thắng, Miêu Nghị cũng không nhiều lời.
- Không bằng thừa dịp Thiên Ông còn có nhã hứng, bản Vương cùng Thiên Ông đánh cuộc như thế nào?
- Ah! Hạ Hầu Thác hứng thú nói:
- Đánh cuộc gì?
Miêu Nghị sầm mặt lại, hờ hững lạnh lẽo mà gằn từng chữ:
- Cược Vương gia ta tương lai có thể đem Hạ Hầu diệt cỏ tận gốc hay không!