Phi Thiên
Chương 3576: Đây là ý của Vương gia (1)
Miêu Nghị kinh ngạc nhìn nàng, tựa hồ muốn từ vẻ mặt hắn nhìn ra gì vậy.
Nghĩ lại, thực sự nhớ tới một đêm khó quên, đó là khi hắn vừa đến đại thế giới chưa lâu chính chứng kiến nhân gian chiến hỏa tàn sát bừa bãi, khác hoàn toàn so với tiểu thế giới, nhất là cảnh sói đói đuổi theo người khiến hắn ấn tượng sâu sắc, hắn tựa hồ lại trở về đêm hôm đó, bên tai là tiếng tiêu khiến hắn nhìn ra xa giữa tinh không.
Vân Tri Thu không biết từ lúc nào xuất hiện ở trên cầu, bên ngoài trời mưa, không tiện dạo chơi Vườn hoa. Vừa hay lại nhìn thấy phía trên xuất hiện nữ nhân xinh đẹp bên cạnh Miêu Nghị cùng đi dạo, còn là người nàng không quen biết, nhịn không được bèn đi lên xem như nào, chậm rãi đi tới cách hai người không xa, cũng nghe hiểu lời Phổ Lan vừa nói liền mỉm cười. Ngưu Nhị năm đó quả thật sẽ làm ra những chuyện nhiệt huyết này, cho dù là hiện giờ, nếu không bị những nhân tố khác kiềm chế, hắn cũng sẽ không làm như không thấy, đây chính là Ngưu Nhị.
- Ngươi... Ngươi là tiểu phụ nhân đó? Miêu Nghị trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, mỹ nhân trước mắt và phu nhân bần thỉu hoàn toàn không giống nhau.
Phổ Lan cười xán lạn:
- Chạy nạn gian khổ, nạn binh hoả không ngừng, không biết bao nhiêu phu nhân khó thoát loạn binh, không làm cho mình nhăn nhíu bẩn thỉu một chút, e là khó sống đến bây giờ, Vương gia không nhận ra ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Ánh mắt cũng nhìn về phía Vân Tri Thu từ phía sau Miêu Nghị đang đi tới.
Bốp! Miêu Nghị giơ tay lên vỗ trán một cái
- Nói như thế, ta còn nợ Lương vương phi một nhân tình, không biết Lương Vương phi có còn không?
Có thể thấy quả thực đã nhớ lại.
- Chính mình trí nhớ kém, còn không thấy ngại mà nói rа.
Vân Tri Thu đi tới bên cạnh Miêu Nghị lên tiếng, đồng thời gật đầu chào với Phổ Lan.
Phổ Lan trên dưới liếc nhìn nàng một cái, cười nói:
- Nói vậy vị này chính là Vương phi nương nương rồi.
Miêu Nghị lúc này giới thiệu hai người cho nhau.
- Ừ...
Phổ Lan sau đó nói:
- Lương vương phi sớm đã đi về cõi tiên, nhưng Vương gia yên tâm, phân nhân tình này, bần tăng đã trả rồi, giúp Lương thị thành chủ của Đại Yên quốc.
Miêu Nghị cười khổ nói: ܪ
- Nói như thế, là chính ngươi tự giúp mình, cũng không nợ ta điều gì.
Phổ Lan lắc đầu:
- Nếu không có Vương gia cứu giúp, mẹ con bần tăng sớm đã chôn thân trong bụng sói, nếu không có Vương gia chỉ đường đến chỗ Lương vương phi, trong chiến loạn mẹ con bần tăng lấy đâu ra chỗ dừng chân?
Miêu Nghị cười ha ha, với hắn mà nói chuyện này không có gì đáng nói, mấu chốt là cuối cùng cũng giải được bí ẩn này, bằng không vẫn không hiểu nổi vị này trước đây tại sao lại giúp mình.
Vân Tri Thu nói tiếp:
- Chỉ là đưa tay cứu giúp mà thôi, nhưng cư sĩ về sau sao lại trở thành quan môn đệ tử của Kính hoa phật?
Phổ Lan than thở:
- Đối với Vương gia mà nói e rằng thật là tiện tay giúp đỡ, nhưng đối với mẹ con bần tăng mà nói là thật ân cứu mạng lúc rơi vào hoàn cảnh khốn cùng, dưới tình hình gian nan đó người ngoài khó có thể hiểu được. Còn như tại sao lại trở thành quan môn đệ tử nhân duyên mà thôi. Kim quang pháp sư bên cạnh Lương Vương chính là người trong phật môn, khi bần tăng đi theo hầu hạ Lương vương phi kim quang pháp sư thấy mẹ con bần tăng thiên tư tu hành không tệ, đã đem mẹ con bần tăng dẫn đến Kính hoa phật môn.
Ba người đi dạo ở đình đài lầu các một hồi, Phổ Lan không muốn ở lại lâu vì còn phải đi nơi khác đưa thiệp mời, nhưng trước khi đi nhắc nhở: ܼܲ
- Cực lạc giới có thể thờ ơ lạnh lùng với trận chiến nam quân thiên đình bên này, nhưng mà trận chiến nam quân ảnh hưởng không nhỏ đến việc thu thập ác dục, Vương gia phải nhanh chóng bổ sung, điểm này nếu bị ảnh hưởng, Phật Chủ sợ là sẽ không ngồi yên đứng nhìn, một khi Phật Chủ và Thanh Chủ liên thủ tạo áp lực, tình hình sợ là sẽ bất lợi cho Vương gia.
- Thì ra là thế.
Vân Tri Thu gật đầu.
Chuyện này Miêu Nghị đương nhiên biết, có điều không khỏi cau mày nói:
- Thanh Chủ giúp Linh Sơn thu thập nhiều ác dục như vậy rốt cuộc là đang làm gì?
Phổ Lan:
- Cụ thể ta cũng không rõ lắm, nghe nói yêu chủ bên trong tháp trấn yêu còn sống, hình như là dùng để trấn áp yêu chủ.
Vân Tri Thu kinh ngạc nói:
- Dùng ác dục để trấn áp yêu chủ? Một yêu chủ đáng giá thu thập ác dục khắp thiên hạ để trấn áp sao? Ta sao lại cảm thấy việc này có chút không đúng.
Việc này nàng cũng hỏi qua Tô Vận, nhưng Tô Vận cũng không hiểu nổi dụng ý thực sự của Thanh Chủ và Phật Chủ, ý đại khái không khác mấy so với Phổ Lan.
Phổ Lan lắc đầu.
- Tình hình cụ thể bần tăng thực sự không rõ lắm, ngay cả Sư phụ Kính hoa phật cũng không rõ cụ thể chân tướng, ước đoán chỉ có Thanh Chủ và Phật Chủ hai người khởi xướng là biết rõ.
Miêu Nghị cau mày, trầm mặc không nói gì.
Phổ Lan cáo từ xong bèn rời đi, Miêu Nghị còn đang suy nghĩ việc này ngẫm lại vẫn cứ để cho Dương Triệu Thanh thông báo xuống phía dưới, mau chóng thu thập ác dục.
Phổ Lan rời đi được ba ngày thì Vệ Khu tới:
Như bên này dự liệu. Tào Mãn sẽ không tự mình đến cũng không tuân thủ thời gian đã định là hai ngày, lúc nào tới hoàn toàn không do bên này quyết định.
Mưa phùn lúc mưa lúc ngừng kéo dài khiến từ mái hiên nước rơi tí tách, mỗi một giọt óng ánh trong suốt chiếu sáng chung quanh, đứng ở đình đài lầu các dựa vào lan can Miêu Nghị đứng chắp tay, mặt không chút thay đổi, Diêm Tu lặng im ở bên cạnh.
Dương Triệu Thanh tinh thần căng thẳng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
- Tới bao nhiêu người?
Miêu Nghị nhìn phía ngoài lất phất mưa phùn hỏi một tiếng.
Nghĩ lại, thực sự nhớ tới một đêm khó quên, đó là khi hắn vừa đến đại thế giới chưa lâu chính chứng kiến nhân gian chiến hỏa tàn sát bừa bãi, khác hoàn toàn so với tiểu thế giới, nhất là cảnh sói đói đuổi theo người khiến hắn ấn tượng sâu sắc, hắn tựa hồ lại trở về đêm hôm đó, bên tai là tiếng tiêu khiến hắn nhìn ra xa giữa tinh không.
Vân Tri Thu không biết từ lúc nào xuất hiện ở trên cầu, bên ngoài trời mưa, không tiện dạo chơi Vườn hoa. Vừa hay lại nhìn thấy phía trên xuất hiện nữ nhân xinh đẹp bên cạnh Miêu Nghị cùng đi dạo, còn là người nàng không quen biết, nhịn không được bèn đi lên xem như nào, chậm rãi đi tới cách hai người không xa, cũng nghe hiểu lời Phổ Lan vừa nói liền mỉm cười. Ngưu Nhị năm đó quả thật sẽ làm ra những chuyện nhiệt huyết này, cho dù là hiện giờ, nếu không bị những nhân tố khác kiềm chế, hắn cũng sẽ không làm như không thấy, đây chính là Ngưu Nhị.
- Ngươi... Ngươi là tiểu phụ nhân đó? Miêu Nghị trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, mỹ nhân trước mắt và phu nhân bần thỉu hoàn toàn không giống nhau.
Phổ Lan cười xán lạn:
- Chạy nạn gian khổ, nạn binh hoả không ngừng, không biết bao nhiêu phu nhân khó thoát loạn binh, không làm cho mình nhăn nhíu bẩn thỉu một chút, e là khó sống đến bây giờ, Vương gia không nhận ra ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Ánh mắt cũng nhìn về phía Vân Tri Thu từ phía sau Miêu Nghị đang đi tới.
Bốp! Miêu Nghị giơ tay lên vỗ trán một cái
- Nói như thế, ta còn nợ Lương vương phi một nhân tình, không biết Lương Vương phi có còn không?
Có thể thấy quả thực đã nhớ lại.
- Chính mình trí nhớ kém, còn không thấy ngại mà nói rа.
Vân Tri Thu đi tới bên cạnh Miêu Nghị lên tiếng, đồng thời gật đầu chào với Phổ Lan.
Phổ Lan trên dưới liếc nhìn nàng một cái, cười nói:
- Nói vậy vị này chính là Vương phi nương nương rồi.
Miêu Nghị lúc này giới thiệu hai người cho nhau.
- Ừ...
Phổ Lan sau đó nói:
- Lương vương phi sớm đã đi về cõi tiên, nhưng Vương gia yên tâm, phân nhân tình này, bần tăng đã trả rồi, giúp Lương thị thành chủ của Đại Yên quốc.
Miêu Nghị cười khổ nói: ܪ
- Nói như thế, là chính ngươi tự giúp mình, cũng không nợ ta điều gì.
Phổ Lan lắc đầu:
- Nếu không có Vương gia cứu giúp, mẹ con bần tăng sớm đã chôn thân trong bụng sói, nếu không có Vương gia chỉ đường đến chỗ Lương vương phi, trong chiến loạn mẹ con bần tăng lấy đâu ra chỗ dừng chân?
Miêu Nghị cười ha ha, với hắn mà nói chuyện này không có gì đáng nói, mấu chốt là cuối cùng cũng giải được bí ẩn này, bằng không vẫn không hiểu nổi vị này trước đây tại sao lại giúp mình.
Vân Tri Thu nói tiếp:
- Chỉ là đưa tay cứu giúp mà thôi, nhưng cư sĩ về sau sao lại trở thành quan môn đệ tử của Kính hoa phật?
Phổ Lan than thở:
- Đối với Vương gia mà nói e rằng thật là tiện tay giúp đỡ, nhưng đối với mẹ con bần tăng mà nói là thật ân cứu mạng lúc rơi vào hoàn cảnh khốn cùng, dưới tình hình gian nan đó người ngoài khó có thể hiểu được. Còn như tại sao lại trở thành quan môn đệ tử nhân duyên mà thôi. Kim quang pháp sư bên cạnh Lương Vương chính là người trong phật môn, khi bần tăng đi theo hầu hạ Lương vương phi kim quang pháp sư thấy mẹ con bần tăng thiên tư tu hành không tệ, đã đem mẹ con bần tăng dẫn đến Kính hoa phật môn.
Ba người đi dạo ở đình đài lầu các một hồi, Phổ Lan không muốn ở lại lâu vì còn phải đi nơi khác đưa thiệp mời, nhưng trước khi đi nhắc nhở: ܼܲ
- Cực lạc giới có thể thờ ơ lạnh lùng với trận chiến nam quân thiên đình bên này, nhưng mà trận chiến nam quân ảnh hưởng không nhỏ đến việc thu thập ác dục, Vương gia phải nhanh chóng bổ sung, điểm này nếu bị ảnh hưởng, Phật Chủ sợ là sẽ không ngồi yên đứng nhìn, một khi Phật Chủ và Thanh Chủ liên thủ tạo áp lực, tình hình sợ là sẽ bất lợi cho Vương gia.
- Thì ra là thế.
Vân Tri Thu gật đầu.
Chuyện này Miêu Nghị đương nhiên biết, có điều không khỏi cau mày nói:
- Thanh Chủ giúp Linh Sơn thu thập nhiều ác dục như vậy rốt cuộc là đang làm gì?
Phổ Lan:
- Cụ thể ta cũng không rõ lắm, nghe nói yêu chủ bên trong tháp trấn yêu còn sống, hình như là dùng để trấn áp yêu chủ.
Vân Tri Thu kinh ngạc nói:
- Dùng ác dục để trấn áp yêu chủ? Một yêu chủ đáng giá thu thập ác dục khắp thiên hạ để trấn áp sao? Ta sao lại cảm thấy việc này có chút không đúng.
Việc này nàng cũng hỏi qua Tô Vận, nhưng Tô Vận cũng không hiểu nổi dụng ý thực sự của Thanh Chủ và Phật Chủ, ý đại khái không khác mấy so với Phổ Lan.
Phổ Lan lắc đầu.
- Tình hình cụ thể bần tăng thực sự không rõ lắm, ngay cả Sư phụ Kính hoa phật cũng không rõ cụ thể chân tướng, ước đoán chỉ có Thanh Chủ và Phật Chủ hai người khởi xướng là biết rõ.
Miêu Nghị cau mày, trầm mặc không nói gì.
Phổ Lan cáo từ xong bèn rời đi, Miêu Nghị còn đang suy nghĩ việc này ngẫm lại vẫn cứ để cho Dương Triệu Thanh thông báo xuống phía dưới, mau chóng thu thập ác dục.
Phổ Lan rời đi được ba ngày thì Vệ Khu tới:
Như bên này dự liệu. Tào Mãn sẽ không tự mình đến cũng không tuân thủ thời gian đã định là hai ngày, lúc nào tới hoàn toàn không do bên này quyết định.
Mưa phùn lúc mưa lúc ngừng kéo dài khiến từ mái hiên nước rơi tí tách, mỗi một giọt óng ánh trong suốt chiếu sáng chung quanh, đứng ở đình đài lầu các dựa vào lan can Miêu Nghị đứng chắp tay, mặt không chút thay đổi, Diêm Tu lặng im ở bên cạnh.
Dương Triệu Thanh tinh thần căng thẳng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
- Tới bao nhiêu người?
Miêu Nghị nhìn phía ngoài lất phất mưa phùn hỏi một tiếng.