Phi Thiên
Chương 3567: Trả phần nhân tình này trước (2)
Đồng Liên Tích lại lau nước mắt, lắc đầu nói:
- Ta sẽ không đi.
- Ngươi...
Vân Tri Thu mắt trợn trắng lại hỏi:
- Ngươi có phải không bỏ được nhi tử của ngươi? Việc này không quan hệ đến nhi tử ngươi, Lạc Mãng dù thế nào đi nữa cũng không cần thiết động vào nhi tử mình. Như vậy đi, nếu như ngươi thực sự lo lắng, ngươi có thể đem nhi tử ngươi cùng đi, ta sắp xếp cho hai ngươi thật cẩn thận, thế nào?
- Vương phi hảo ý ta xin nhận, nhiều năm như vậy, đại soái đối với ta tình nghĩa thắm thiết, ta có lỗi với đại soái, có thể nào lại mang nhi tử của chàng đi, có một số việc ta nín nhịn nhiều năm như vậy, cũng đã là cho đại soái một cái công đạo rồi. Lần này trở về, ta sẽ đem tình hình thực tế nói cho đại soái, cầu xin đại Soái giúp ta nếu đại soái muốn giết ta, vậy tùy chàng!! Coi như là nợ phải trả.
Vân Tri Thu giơ tay lên vô trán một cái tựa vào lan can, vẻ mặt bất đắc dĩ, đau đầu, nàng năm đó dùng thủ đoạn bức Giang Nhất Nhất cùng nàng làm giao dịch, thẹn trong lòng, nghĩ hết cách thực hiện lời hứa năm đó cùng Giang Nhất Nhất, nhưng không ngờ tìm được Giang Vân báo cho biết chân tướng xong lại là hại Giang Vân, không khỏi thở dài:
Đồng Liên Tích cười thảm nói:
- Muội tử, ngươi để ta phải trả lời sao với ca ca đã chết của ngươi?
Đồng Liên Tích đứng dậy, hướng về phía Vân Tri Thu bái lậy một cái xong, xoay người định rời đi.
- Chờ đã! Vân Tri Thu đột nhiên đứng dậy gọi nàng lại. Đồng Liên Tích lệ lóng lánh nói:
- Vương phi, ta không thể mang nhi tử của đại soái đi, lại có lỗi với đại soái! Giả sử đã không thể báo thù cho ca ca, lại có lỗi với đại soái và nhi tử của mình, nếu như vậy, ta một mình rời đi sống tạm bợ có ý nghĩa gì? Người không cần khuyên nữa, ý ta đã quyết!
Vân Tri Thu:
- Ngươi yên tâm, ta không khuyên ngươi nữa, ta có thể vì thực hiện lời hứa với ca ca ngươi mà hao tổn tâm huyết mới tìm được ngươi, kết quả ngươi một câu không đi là xong rồi sao, ca ca ngươi nợ nhân tình của ta không nói, ngươi không cảm thấy ngươi cũng nợ ta cái gì đó sao? Lẽ nào ngươi không tính trước khi chuyện kết thúc trả phần nhân tình này?
Đồng Liên Tích.
- Vương phi muốn gì?
Vân Trị Thu:
– Ta muốn ngươi đồng ý ta một việc, ngươi yên tâm, ta tuyệt không ngăn ngươi đi làm chuyện ngươi muốn làm.
Đồng Liên Tích.
- Vương phi mời nói, chỉ cần là việc ta có thể làm được, nhất định không chối từ!
- Ngươi nhất định có thể làm được!
Vân Tri Thu một mực chắc chắn, nói:
- Ngươi có thể đem chân tướng nói cho Lạc tướng soái, ta có một yêu cầu, ngươi phải đem Lạc tướng soái mời tới nhà của ta, ngay trước mặt Vương gia nhà ta mới có thể nói ra chân tướng!
Vẫn là câu nói kia, chuyện năm đó thẹn trong lòng, nàng vẫn là nghĩ hết cách bảo vệ đối phương, chỉ cần Lạc Mãng phu thê đến vương phủ, cho dù Lạc Mãng đã biết Đồng Liên Tích là thám tử, muốn giết cũng không phải do Lạc Mãng, nàng có thể thuyết phục Miêu Nghị ngăn cản, vẫn có thể giữ một mạng cho Đồng Liên Tích.
Đồng Liên Tích trong nháy mắt hiểu ý của nàng cảm động đến rơi nước mắt, không ngờ ca ca còn có thể kết giao với bằng hữu thật lòng như vậy, lắc đầu nói:
- Nương nương, ta không xứng đáng!
Vân Tri Thu:
- Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, năng lực của Lạc Mãng một mình giúp ngươi báo thù có lẽ có giới hạn, nhưng nếu cộng thêm Vương gia nhà ta thì sao? Ta ở trước mặt Vương gia nhà ta lời nói vẫn có chút tác dụng, mà Vương gia nhà ta nói chuyện có sức ảnh hưởng Lạc tướng soái cũng phải suy nghĩ, dù sao cũng hơn ngươi một mình cầu khẩn, chỉ cần ngươi bằng lòng với điều kiện này, ta sẽ bảo đảm với ngươi, tận lực khuyên Vương gia nhà ta giúp ngươi. Muội tử ngươi không thể đối xử tàn nhẫn với nhi tử ngươi như vậy, nếu như ngày nào đó cho hắn biết phụ thân mình giết mẫu thân mình sẽ là hậu quả gì?
Đối mặt Vân Tri Thu, Đồng Liên Tích dường như không có lựa chọn nào khác.
Cuối cùng Đồng Liên Tích gật đầu, xem như là đồng ý rồi.
Nhưng Vân Tri Thu vẫn lo lắng.
- Ta người này ghét nhất người khác trêu chọc ta, ngươi nếu gạt ta, ta bảo đảm với ngươi, giả như ngươi chết ở trên tay Lạc Mãng, ta nhất định sẽ để cho nhi tử ngươi biết chân tướng, làm cho cha con bọn họ trở mặt thành thù!
Đồng Liên Tích lắc đầu, nhìn nàng cười, lần nữa cúi đầu:
- Cảm tạ!
Đúng lúc này, Phi Hồng xuất hiện ở Vân Tri Thu thì thầm bên tai: Tỷ tỷ, có người tới.
- Có người đến, ngươi mau chỉnh sửa lại bộ dáng này.
Vân Tri Thu nói khẽ với Đồng Liên Tích thông báo một câu, sau đó bước nhanh ra khỏi đình, không muốn đề người ta nhìn thấy.
Cùng đám người Phi Hồng gặp mặt xong, Vân Tri Thu bóp đầu, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, chợt lấy tinh linh ra liên hệ Miêu Nghị, nói cho Miêu Nghị đã xác nhận Đồng Liên Tích chính là Giang Vân, cũng đem tình hình miêu tả qua một chút.
Mưa bụi mưa lất phất rơi xuống đình đài lầu các, Miêu Nghị bước chậm thu tinh linh lại, xoay người đi nhanh quay về, nói:
- Nói Diêm Tu mang Trương Bình đến thư phòng gặp ta.
- Vâng!
Dương Triệu Thanh đi theo lên tiếng.
- Ta sẽ không đi.
- Ngươi...
Vân Tri Thu mắt trợn trắng lại hỏi:
- Ngươi có phải không bỏ được nhi tử của ngươi? Việc này không quan hệ đến nhi tử ngươi, Lạc Mãng dù thế nào đi nữa cũng không cần thiết động vào nhi tử mình. Như vậy đi, nếu như ngươi thực sự lo lắng, ngươi có thể đem nhi tử ngươi cùng đi, ta sắp xếp cho hai ngươi thật cẩn thận, thế nào?
- Vương phi hảo ý ta xin nhận, nhiều năm như vậy, đại soái đối với ta tình nghĩa thắm thiết, ta có lỗi với đại soái, có thể nào lại mang nhi tử của chàng đi, có một số việc ta nín nhịn nhiều năm như vậy, cũng đã là cho đại soái một cái công đạo rồi. Lần này trở về, ta sẽ đem tình hình thực tế nói cho đại soái, cầu xin đại Soái giúp ta nếu đại soái muốn giết ta, vậy tùy chàng!! Coi như là nợ phải trả.
Vân Tri Thu giơ tay lên vô trán một cái tựa vào lan can, vẻ mặt bất đắc dĩ, đau đầu, nàng năm đó dùng thủ đoạn bức Giang Nhất Nhất cùng nàng làm giao dịch, thẹn trong lòng, nghĩ hết cách thực hiện lời hứa năm đó cùng Giang Nhất Nhất, nhưng không ngờ tìm được Giang Vân báo cho biết chân tướng xong lại là hại Giang Vân, không khỏi thở dài:
Đồng Liên Tích cười thảm nói:
- Muội tử, ngươi để ta phải trả lời sao với ca ca đã chết của ngươi?
Đồng Liên Tích đứng dậy, hướng về phía Vân Tri Thu bái lậy một cái xong, xoay người định rời đi.
- Chờ đã! Vân Tri Thu đột nhiên đứng dậy gọi nàng lại. Đồng Liên Tích lệ lóng lánh nói:
- Vương phi, ta không thể mang nhi tử của đại soái đi, lại có lỗi với đại soái! Giả sử đã không thể báo thù cho ca ca, lại có lỗi với đại soái và nhi tử của mình, nếu như vậy, ta một mình rời đi sống tạm bợ có ý nghĩa gì? Người không cần khuyên nữa, ý ta đã quyết!
Vân Tri Thu:
- Ngươi yên tâm, ta không khuyên ngươi nữa, ta có thể vì thực hiện lời hứa với ca ca ngươi mà hao tổn tâm huyết mới tìm được ngươi, kết quả ngươi một câu không đi là xong rồi sao, ca ca ngươi nợ nhân tình của ta không nói, ngươi không cảm thấy ngươi cũng nợ ta cái gì đó sao? Lẽ nào ngươi không tính trước khi chuyện kết thúc trả phần nhân tình này?
Đồng Liên Tích.
- Vương phi muốn gì?
Vân Trị Thu:
– Ta muốn ngươi đồng ý ta một việc, ngươi yên tâm, ta tuyệt không ngăn ngươi đi làm chuyện ngươi muốn làm.
Đồng Liên Tích.
- Vương phi mời nói, chỉ cần là việc ta có thể làm được, nhất định không chối từ!
- Ngươi nhất định có thể làm được!
Vân Tri Thu một mực chắc chắn, nói:
- Ngươi có thể đem chân tướng nói cho Lạc tướng soái, ta có một yêu cầu, ngươi phải đem Lạc tướng soái mời tới nhà của ta, ngay trước mặt Vương gia nhà ta mới có thể nói ra chân tướng!
Vẫn là câu nói kia, chuyện năm đó thẹn trong lòng, nàng vẫn là nghĩ hết cách bảo vệ đối phương, chỉ cần Lạc Mãng phu thê đến vương phủ, cho dù Lạc Mãng đã biết Đồng Liên Tích là thám tử, muốn giết cũng không phải do Lạc Mãng, nàng có thể thuyết phục Miêu Nghị ngăn cản, vẫn có thể giữ một mạng cho Đồng Liên Tích.
Đồng Liên Tích trong nháy mắt hiểu ý của nàng cảm động đến rơi nước mắt, không ngờ ca ca còn có thể kết giao với bằng hữu thật lòng như vậy, lắc đầu nói:
- Nương nương, ta không xứng đáng!
Vân Tri Thu:
- Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, năng lực của Lạc Mãng một mình giúp ngươi báo thù có lẽ có giới hạn, nhưng nếu cộng thêm Vương gia nhà ta thì sao? Ta ở trước mặt Vương gia nhà ta lời nói vẫn có chút tác dụng, mà Vương gia nhà ta nói chuyện có sức ảnh hưởng Lạc tướng soái cũng phải suy nghĩ, dù sao cũng hơn ngươi một mình cầu khẩn, chỉ cần ngươi bằng lòng với điều kiện này, ta sẽ bảo đảm với ngươi, tận lực khuyên Vương gia nhà ta giúp ngươi. Muội tử ngươi không thể đối xử tàn nhẫn với nhi tử ngươi như vậy, nếu như ngày nào đó cho hắn biết phụ thân mình giết mẫu thân mình sẽ là hậu quả gì?
Đối mặt Vân Tri Thu, Đồng Liên Tích dường như không có lựa chọn nào khác.
Cuối cùng Đồng Liên Tích gật đầu, xem như là đồng ý rồi.
Nhưng Vân Tri Thu vẫn lo lắng.
- Ta người này ghét nhất người khác trêu chọc ta, ngươi nếu gạt ta, ta bảo đảm với ngươi, giả như ngươi chết ở trên tay Lạc Mãng, ta nhất định sẽ để cho nhi tử ngươi biết chân tướng, làm cho cha con bọn họ trở mặt thành thù!
Đồng Liên Tích lắc đầu, nhìn nàng cười, lần nữa cúi đầu:
- Cảm tạ!
Đúng lúc này, Phi Hồng xuất hiện ở Vân Tri Thu thì thầm bên tai: Tỷ tỷ, có người tới.
- Có người đến, ngươi mau chỉnh sửa lại bộ dáng này.
Vân Tri Thu nói khẽ với Đồng Liên Tích thông báo một câu, sau đó bước nhanh ra khỏi đình, không muốn đề người ta nhìn thấy.
Cùng đám người Phi Hồng gặp mặt xong, Vân Tri Thu bóp đầu, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, chợt lấy tinh linh ra liên hệ Miêu Nghị, nói cho Miêu Nghị đã xác nhận Đồng Liên Tích chính là Giang Vân, cũng đem tình hình miêu tả qua một chút.
Mưa bụi mưa lất phất rơi xuống đình đài lầu các, Miêu Nghị bước chậm thu tinh linh lại, xoay người đi nhanh quay về, nói:
- Nói Diêm Tu mang Trương Bình đến thư phòng gặp ta.
- Vâng!
Dương Triệu Thanh đi theo lên tiếng.