Phi Thiên
Chương 3536: Bách chiến bách thắng (1)
Tinh thần điện, Thanh Chủ ngồi ngay ngắn ở sau trường án cầm tấu chương Ngưu Hữu Đức nhờ Thượng Quan Thanh chuyển giao.
Sau nhiều lần ngự lâm, Thanh Chủ hỏi một tiếng:
- Tại sao không thấy tên đám người U Minh Phó tổng Đốc, Đám người Văn Trạch nhâm mệnh?
Nói đến đây, Thượng Quan Thanh sắc mặt cũng trầm xuống.
- Bệ hạ, lão mô hỏi qua Ngưu Hữu Đức. Ngưu Hữu Đức nói đám người Văn Trạch lần này trong khi giao chiến xung phong đi đầu chết trận, nói muốn thiên đình ban tặng tướng sĩ chết trận lễ tang trọng thể! Theo như lão nô xem, e là bị Ngưu Hữu Đức hạ độc thủ!
- Hừ!
Thanh Chủ một chưởng vỗ lên bàn, cười nhạt
- Tiểu tặc này lá gan càng lúc càng lớn!
Tháng sau, Càn Khôn điện định kỳ triều hội lần nữa giải tán. Thanh Chủ tuyên bố nhậm mệnh thiên tử Thanh Nguyên Tôn làm U Minh Tổng đốc, điều năm mươi triệu cận vệ quân chuyển thành U Minh đội ngũ đề nghị này không bị ngăn cản, thuận lợi thông qua, Miêu Nghị tấu lên nam quân các lộ nhậm mệnh cũng nhận được cả triều trên dưới ủng hộ. Thanh Chủ cũng không ngăn cản.
Thanh Chủ và Miêu Nghị đều nhượng bộ thỏa hiệp. cũng có thể nói là trao đổi ích lợi, song phương đều bất mãn với hành vi của nhau, nhưng lại đều lấy được thứ mình muốn.
Sau khi tan triều, Thanh Chủ thẳng tiến đến Thiên Tần Cung, trước hội triêu Thanh Nguyên Tôn đã chạy về thiên cung, đang ở Thiên Tân Cung cùng mẫu thân tâm tình to nhỏ.
Bên ngoài Thiên Tần Cung, một hán tử trung niên tóc hoa râm ánh mắt kiên định đứng ở ngoài cửa lớn, không biết đang đợi người nào.
Thanh Chủ vừa đến, thủ vệ cửa lớn hành lễ, bao gồm cả hán tử kia.
Thanh Chủ ánh mắt dừng lại trên người hán tử kia, đặc biệt vì hắn dừng bước, đồng thời đi tới trước mặt hắn, trên dưới quan sát liếc mắt, khẽ gật đầu nói:
- Vẫn như cũ, không thay đổi gì. Vương Định Triều, trẫm cùng ngươi đúng là nhiều năm không gặp!
Người này năm đó cùng Miêu Nghị tham gia Luyện ngục khảo hạch được Ngự phong ấn đệ nhất Vương Định Triều.
Vương Định Triều nghe thấy lời ấy, tâm tình rõ ràng có chút kích động, hắn năm đó khảo hạch được đệ nhất, nhận được thiên ân vào cung bái kiến qua bệ hạ, quân thần cũng gặp mặt lần đó, nhiều năm như vậy không gặp, hắn thực sự không ngờ bệ hạ còn có thể liếc mắt nhận ra mình, cũng cố ý qua đây chào hỏi, đúng là cảm xúc dâng trào.
Áp chế kích động trong lòng, Vương Định Triều cung kính nói:
- Vâng!
Thanh Chủ:
- Năm đó để người đưa ngươi đi tu luyện công pháp, hiệu quả thể nào?
Vương Định Triều cung kính trả lời:
- Tạ ơn bệ hạ thiên ân, hiệu quả tốt, so với công pháp tu hành trước đó của mạt tướng thật tốt hơn nhiều.
- Ừ
Thanh Chủ tự tay vỗ vai hắn một cái, dặn dò:
- Chăm chú chuyên tâm chút, là một trong công pháp tu hành của ba mươi hai Tinh chủ năm đó, tu hành tài nguyên không đủ dùng hoặc là có khó khăn gì có thể trực tiếp liên hệ Thượng Quan tổng quản.
Về sau hắn nói thêm.
- Thượng quan, lưu lại phương thức liên lạc của hắn!.
- Vâng!
Thượng Quan Thanh lập tức tiến lên, lấy ra một chiếc tinh linh, để Vương Định Triều lưu lại pháp ấn, tỉnh linh này rõ ràng là kiểu mới, một chiếc có thể bảo lưu phương thức liên lạc của nhiều người, không cần mang nhiều cái trên người.
Vương Định Triều đánh hạ pháp ấn, lại nhanh chóng lấy tinh linh của mình ra chuyển đưa lên, cũng là kiểu mới.
Hai bên lưu pháp ấn xong, Thượng Quan Thanh cười nói:
- Về sau có chuyện gì có thể trực tiếp liên hệ ta, không cần khách khí. Thái độ tương đối hiền hoà.
Vương Định Triều chắp tay nói:
- Vâng!
- Thượng quan, như thế này đem cửu đỉnh kiếm của ta cho hắn.
- Thanh Chủ đối với Thượng Quan Thanh dặn dò một tiếng xong, liên hướng Vương Định Triều nói:
- Về sau sẽ có nhâm mệnh mới cho ngươi, làm cho tốt, không nên để cho trẫm thất vọng!
- Vâng! Vương Định Triều đồng ý.
Thanh Chủ lại vỗ vai hắn một cái, sau đó đi nhanh Vào Thiên Tân Cung, Vương Định Triều chắp tay đưa tiễn, thật lâu mới buông ra.
Thủ vệ đứng cạnh nhìn về phía Vương Định Triều khỏi nói có bao nhiều ước ao, chẳng bao giờ thấy bệ hạ thân cận như vậy với cận vệ quân huynh đệ, hôm nay xem như được thấy rồi, nói đến đây mọi người biết chút lai lịch của Vương Định Triều cũng là cảm khái không thôi, quả là người đáng để bệ hạ nhìn với con mắt khác. Ở vị trí Thiên nhai tổng trấn lăn lộn nhiều năm không có tiền đồ, lại bị đặc thù điều đi làm tổng trấn cận vệ quân, bây giờ đã là Đô thống cận Vệ, ở cận Vệ quân từ tổng trấn lên làm Đô thống
không tầm thường, cận vệ quân vô số có thể vượt qua có thể gọi là cá chép hóa rồng, mà nay bệ hạ lại có lời vàng ngọc sẽ có nhậm mệnh khác cho hắn, người này cũng không biết là điểm nào lại được bệ hạ nhìn trúng.
Thật tình không biết Vương Định Triều trong lòng cũng đã cảm kích vô cùng, hắn biết rõ mình không biết làm người, nếu không có Thanh Chủ nhiều năm âm thầm chiếu cố, chỉ sợ không biết giờ đang ở ngóc ngách nào, căn bản không có khả năng lên tới vị trí hôm nay.
Một thanh kiếm toàn thân trắng như tuyết như ngọc dài đêm nửa trượng xuất hiện ở trước mặt của hắn. Thượng Quan Thanh cầm kiếm nói:
- Cửu đỉnh kiếm, tinh quáng trung cực kỳ hiếm thấy dị tinh luyện chế mà thành, vô cùng sắc bén, vô cùng chắc chắn, là vũ khí chinh chiến thiên hạ của bệ hạ thời trẻ!
Vừa nghe là vũ khí chinh chiến thiên hạ của bệ hạ thời trẻ, bên cạnh thủ vệ giật mình. Vương Định Triều càng là sợ hãi lui lại hai bước.
- Bảo vật quý như vậy mạt tướng không dám nhận!
Thượng Quan Thanh nói:
- Bệ hạ nói ban cho ngươi, cũng đã là của ngươi, lẽ nào ngươi muôn kháng chỉ hay sao?
Vương Định Triêu lúc này quỳ một chân trên đất, hai tay đưa lên đỡ lấy:
- Mạt tướng tuân chỉ!
Bảo kiểm để vào trong tay Vương Định Triều, Thượng Quan Thanh cũng có chút cảm khái nói:
- Bệ hạ đem kiếm này ban cho ngươi, mong rằng ngươi không để cho bệ hạ thất vọng!
- Mạt tướng sau này nhất định cúc cung tận tụy!
Vương Định Triều xúc động nghẹn ngào.
Sau nhiều lần ngự lâm, Thanh Chủ hỏi một tiếng:
- Tại sao không thấy tên đám người U Minh Phó tổng Đốc, Đám người Văn Trạch nhâm mệnh?
Nói đến đây, Thượng Quan Thanh sắc mặt cũng trầm xuống.
- Bệ hạ, lão mô hỏi qua Ngưu Hữu Đức. Ngưu Hữu Đức nói đám người Văn Trạch lần này trong khi giao chiến xung phong đi đầu chết trận, nói muốn thiên đình ban tặng tướng sĩ chết trận lễ tang trọng thể! Theo như lão nô xem, e là bị Ngưu Hữu Đức hạ độc thủ!
- Hừ!
Thanh Chủ một chưởng vỗ lên bàn, cười nhạt
- Tiểu tặc này lá gan càng lúc càng lớn!
Tháng sau, Càn Khôn điện định kỳ triều hội lần nữa giải tán. Thanh Chủ tuyên bố nhậm mệnh thiên tử Thanh Nguyên Tôn làm U Minh Tổng đốc, điều năm mươi triệu cận vệ quân chuyển thành U Minh đội ngũ đề nghị này không bị ngăn cản, thuận lợi thông qua, Miêu Nghị tấu lên nam quân các lộ nhậm mệnh cũng nhận được cả triều trên dưới ủng hộ. Thanh Chủ cũng không ngăn cản.
Thanh Chủ và Miêu Nghị đều nhượng bộ thỏa hiệp. cũng có thể nói là trao đổi ích lợi, song phương đều bất mãn với hành vi của nhau, nhưng lại đều lấy được thứ mình muốn.
Sau khi tan triều, Thanh Chủ thẳng tiến đến Thiên Tần Cung, trước hội triêu Thanh Nguyên Tôn đã chạy về thiên cung, đang ở Thiên Tân Cung cùng mẫu thân tâm tình to nhỏ.
Bên ngoài Thiên Tần Cung, một hán tử trung niên tóc hoa râm ánh mắt kiên định đứng ở ngoài cửa lớn, không biết đang đợi người nào.
Thanh Chủ vừa đến, thủ vệ cửa lớn hành lễ, bao gồm cả hán tử kia.
Thanh Chủ ánh mắt dừng lại trên người hán tử kia, đặc biệt vì hắn dừng bước, đồng thời đi tới trước mặt hắn, trên dưới quan sát liếc mắt, khẽ gật đầu nói:
- Vẫn như cũ, không thay đổi gì. Vương Định Triều, trẫm cùng ngươi đúng là nhiều năm không gặp!
Người này năm đó cùng Miêu Nghị tham gia Luyện ngục khảo hạch được Ngự phong ấn đệ nhất Vương Định Triều.
Vương Định Triều nghe thấy lời ấy, tâm tình rõ ràng có chút kích động, hắn năm đó khảo hạch được đệ nhất, nhận được thiên ân vào cung bái kiến qua bệ hạ, quân thần cũng gặp mặt lần đó, nhiều năm như vậy không gặp, hắn thực sự không ngờ bệ hạ còn có thể liếc mắt nhận ra mình, cũng cố ý qua đây chào hỏi, đúng là cảm xúc dâng trào.
Áp chế kích động trong lòng, Vương Định Triều cung kính nói:
- Vâng!
Thanh Chủ:
- Năm đó để người đưa ngươi đi tu luyện công pháp, hiệu quả thể nào?
Vương Định Triều cung kính trả lời:
- Tạ ơn bệ hạ thiên ân, hiệu quả tốt, so với công pháp tu hành trước đó của mạt tướng thật tốt hơn nhiều.
- Ừ
Thanh Chủ tự tay vỗ vai hắn một cái, dặn dò:
- Chăm chú chuyên tâm chút, là một trong công pháp tu hành của ba mươi hai Tinh chủ năm đó, tu hành tài nguyên không đủ dùng hoặc là có khó khăn gì có thể trực tiếp liên hệ Thượng Quan tổng quản.
Về sau hắn nói thêm.
- Thượng quan, lưu lại phương thức liên lạc của hắn!.
- Vâng!
Thượng Quan Thanh lập tức tiến lên, lấy ra một chiếc tinh linh, để Vương Định Triều lưu lại pháp ấn, tỉnh linh này rõ ràng là kiểu mới, một chiếc có thể bảo lưu phương thức liên lạc của nhiều người, không cần mang nhiều cái trên người.
Vương Định Triều đánh hạ pháp ấn, lại nhanh chóng lấy tinh linh của mình ra chuyển đưa lên, cũng là kiểu mới.
Hai bên lưu pháp ấn xong, Thượng Quan Thanh cười nói:
- Về sau có chuyện gì có thể trực tiếp liên hệ ta, không cần khách khí. Thái độ tương đối hiền hoà.
Vương Định Triều chắp tay nói:
- Vâng!
- Thượng quan, như thế này đem cửu đỉnh kiếm của ta cho hắn.
- Thanh Chủ đối với Thượng Quan Thanh dặn dò một tiếng xong, liên hướng Vương Định Triều nói:
- Về sau sẽ có nhâm mệnh mới cho ngươi, làm cho tốt, không nên để cho trẫm thất vọng!
- Vâng! Vương Định Triều đồng ý.
Thanh Chủ lại vỗ vai hắn một cái, sau đó đi nhanh Vào Thiên Tân Cung, Vương Định Triều chắp tay đưa tiễn, thật lâu mới buông ra.
Thủ vệ đứng cạnh nhìn về phía Vương Định Triều khỏi nói có bao nhiều ước ao, chẳng bao giờ thấy bệ hạ thân cận như vậy với cận vệ quân huynh đệ, hôm nay xem như được thấy rồi, nói đến đây mọi người biết chút lai lịch của Vương Định Triều cũng là cảm khái không thôi, quả là người đáng để bệ hạ nhìn với con mắt khác. Ở vị trí Thiên nhai tổng trấn lăn lộn nhiều năm không có tiền đồ, lại bị đặc thù điều đi làm tổng trấn cận vệ quân, bây giờ đã là Đô thống cận Vệ, ở cận Vệ quân từ tổng trấn lên làm Đô thống
không tầm thường, cận vệ quân vô số có thể vượt qua có thể gọi là cá chép hóa rồng, mà nay bệ hạ lại có lời vàng ngọc sẽ có nhậm mệnh khác cho hắn, người này cũng không biết là điểm nào lại được bệ hạ nhìn trúng.
Thật tình không biết Vương Định Triều trong lòng cũng đã cảm kích vô cùng, hắn biết rõ mình không biết làm người, nếu không có Thanh Chủ nhiều năm âm thầm chiếu cố, chỉ sợ không biết giờ đang ở ngóc ngách nào, căn bản không có khả năng lên tới vị trí hôm nay.
Một thanh kiếm toàn thân trắng như tuyết như ngọc dài đêm nửa trượng xuất hiện ở trước mặt của hắn. Thượng Quan Thanh cầm kiếm nói:
- Cửu đỉnh kiếm, tinh quáng trung cực kỳ hiếm thấy dị tinh luyện chế mà thành, vô cùng sắc bén, vô cùng chắc chắn, là vũ khí chinh chiến thiên hạ của bệ hạ thời trẻ!
Vừa nghe là vũ khí chinh chiến thiên hạ của bệ hạ thời trẻ, bên cạnh thủ vệ giật mình. Vương Định Triều càng là sợ hãi lui lại hai bước.
- Bảo vật quý như vậy mạt tướng không dám nhận!
Thượng Quan Thanh nói:
- Bệ hạ nói ban cho ngươi, cũng đã là của ngươi, lẽ nào ngươi muôn kháng chỉ hay sao?
Vương Định Triêu lúc này quỳ một chân trên đất, hai tay đưa lên đỡ lấy:
- Mạt tướng tuân chỉ!
Bảo kiểm để vào trong tay Vương Định Triều, Thượng Quan Thanh cũng có chút cảm khái nói:
- Bệ hạ đem kiếm này ban cho ngươi, mong rằng ngươi không để cho bệ hạ thất vọng!
- Mạt tướng sau này nhất định cúc cung tận tụy!
Vương Định Triều xúc động nghẹn ngào.